Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 533 - Chương 533: Có Hỷ

Chương 533: Có hỷ Chương 533: Có hỷ

Sở tiên sinh sẽ ăn tết ở Trường An, tất nhiên Thẩm Lãnh hiểu điều này có ý nghĩa lớn cỡ nào đối với Thẩm tiên sinh, đối với Trà gia, nhất là đối với Thẩm tiên sinh mà nói, đó là ân cứu mạng. Khi đó Thẩm tiên sinh bị đuổi giết thật sự không có cách nào đành phải xin Sở Kiếm Liên giúp đỡ, là Sở tiên sinh một người một kiếm bảo vệ Thẩm tiên sinh bình an.

Nhưng mà, bệ hạ chưa chắc đã thích.

Bất kể như thế nào, Sở Kiếm Liên cũng là người của hoàng tộc Sở.

Cho nên Thẩm Lãnh và Trà gia bàn bạc một chút, việc này bất kể nói thế nào cũng không thể giấu bệ hạ, giấu lại càng không tốt.

Vì thế sáng sớm hôm sau Trà gia cùng Sở tiên sinh đi gặp Thẩm tiên sinh, còn Thẩm Lãnh vào cung một mình.

Bên ngoài cung Vị Ương, một mình Thẩm Lãnh đứng chờ ở bên ngoài cửa cung, mấy ngày này gần đây bệ hạ buông lỏng, người nhà của rất nhiều phi tần trong hậu cung cũng đều vào cung thăm hỏi. Ngày mai chính là giao thừa, bệ hạ trọng hiếu đạo, trọng đoàn viên, chỉ cần không phiền nhiễu đến ông ta, phi tần hậu cung cùng với người nhà đi lại nhiều một chút cũng không sao.

Mấy nhóm người lục tục tới cũng đang ở bên ngoài cửa cung chờ truyền kiến, người tới phần lớn là nữ quyến, chỉ có một nam nhân là Thẩm Lãnh đứng ở đó có chút không được tự nhiên lắm.

Những người nhà của phi tần trong cung này đến cùng nhau tất nhiên không thể thiếu những ganh đua so sánh ngoài sáng trong tối, nào là quý nhân này được bệ hạ ban cho cái gì quý nhân kia được bệ hạ ân điển cái gì, hay là ai ai ai và Trân quý phi có quan hệ đặc biệt tốt. Thẩm Lãnh đứng ở một bên muốn không nghe cũng không được, câu này nối tiếp câu kia chui vào tai.

Một tiểu cô nương ở bên cạnh nhìn Thẩm Lãnh cũng không biết là tò mò hay là thế nào, liếc mắt nhìn một cái, còn xì xào với hai phụ nhân bên cạnh, hai phụ nhân kia cũng thi thoảng lại nhìn hắn, bộ dạng đang bình phẩm từ đầu đến chân.

Sau đó Thẩm Lãnh liền loáng thoáng nghe được nói hắn có phải là cấm quân nội vệ canh cửa ở bên ngoài không, lúc này người vào cung phần lớn là nữ nhân, nam nhân trẻ tuổi đơn độc vào cung rất khó coi.

Còn nói còn trẻ tuổi nhìn người mặc cẩm y chắc là có công danh, nhìn người cũng không tệ, hay là hỏi thử xem là ai, nói cho khuê nữ nhà ngươi cái gì đó.

Thẩm Lãnh mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, thầm nghĩ nữ nhân quả nhiên đáng sợ.

Vẫn là Trà gia tốt, vừa đẹp vừa hiền thục.

Bất kể là so sánh với ai, Trà gia đều đẹp.

Thẩm Lãnh vốn tưởng rằng họ chỉ nói miệng thôi, nhưng ai biết thật sự có hai phụ nhân thoạt nhìn khoảng 40 – 50 tuổi thật sự đi sang chỗ hắn, y phục trên người rất long trọng, hiển nhiên là chuẩn bị kỹ lưỡng để vào cung.

"Ngươi cũng muốn vào cung sao?" Một phụ nhân trong số đó hỏi.

Thẩm Lãnh lễ phép lấy lễ của vãn bối thi lễ: "Vâng."

"Ngươi muốn vào trong cung thăm quý nhân nào?"

"Cầu kiến bệ hạ."

"Ta đã nói mà, đâu có một nam nhân trẻ tuổi nào một mình đến hậu cung, xem ta nói đúng chưa. Vị công tử này ngươi họ gì? Nhìn tuổi ngươi hẳn là mới nhập sĩ, làm việc ở nha môn nào? Có thể được bệ hạ triệu kiến là chuyện tốt thiên đại, thật là tài giỏi."

Thẩm Lãnh cảm thấy nói chuyện với bọn họ còn đáng sợ hơn ở trên chiến trường, vội vàng trả lời: "Ta họ Thẩm, làm việc trong quân."

Theo lý mà nói, nói đến họ Thẩm và làm việc ở trong quân, họ cũng có thể đoán được cái gì đó mới đúng, nhưng hai phu nhân vị này đâu muốn biết những chuyện này, trên thực tế, tuyệt đại bộ phận phu nhân của các quan viên đều không quan tâm tới đại sự triều đình, đi lại với nhau làm sao có thể nói chuyện quân quốc, trong lúc nhất thời không hiểu ra cũng là có nguyên nhân.

"Trong quân à." Một phụ nhân trong số đó lập tức cười nói: "Con trai ta cũng làm việc ở trong quân, hiện giờ đã tướng quân chiến binh ngũ phẩm ở trong Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo rồi, tuy rằng đã hai mươi sáu tuổi mới làm đến ngũ phẩm, kém xa phụ thân nó, nhưng dù gì cũng không tính là quá mất mặt, ngươi thì sao, ngươi tòng quân ở đâu?"

Thẩm Lãnh nói: "Giáp Tử doanh à, có thể vào Giáp Tử doanh tất nhiên là người cực ưu tú, từng có người cũng muốn bảo ta đi, nhưng bệ hạ không cho."

"Đừng nản chí." Phụ nhân dùng ánh mắt an ủi nhìn Thẩm Lãnh: "Có lẽ lần sau bệ hạ sẽ phê chuẩn đấy, ngươi cứ cố gắng, chăm học khổ luyện như con trai ta, sớm muộn gì cũng có thể gia nhập Giáp Tử doanh."

Thẩm Lãnh chắp tay: "Đa tạ."

Phụ nhân có vẻ lãnh đạm hơn một chút, đi đến một bên nói với một phụ nhân khác: "Cũng là một người tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn cũng nhanh nhẹn, chỉ là nếu ngay cả Giáp Tử doanh cũng không vào được, sao xứng với khuê nữ nhà ngươi."

Một người phụ nhân khác nói: "Cũng tại ngươi, người ta đang đứng yên lành ở đó ngươi lại chen vào làm gì, ngươi nhất quyết phải đi qua nói vài lời."

"Còn không phải ta sốt ruột à." Phụ nhân kia nói: "Ngươi nhìn con gái ta xem, đã vào cung năm năm, bệ hạ đối với nó rất tốt, khuê nữ nhà ngươi với nó quan hệ thân cận như vậy, thuở nhỏ cùng chơi với nhau, ta cũng đối đãi với nó như con gái ruột, ngươi còn trách ta."

Phụ nhân kia dứt khoát ngậm miệng lại, không nói gì nữa, nghĩ thầm sớm biết như vậy đã không đồng ý cùng ngươi vào cung, nói ra vẫn là ngươi dẫn ta vào cung để lên mặt.

Đúng lúc này Đại Phóng Chu đi nhanh từ trong cửa cung ra, một đám người vội vàng vây quanh, bên trái một người chào Đại công công, bên phải một người Đại công công ăn tết vui vẻ. Đại Phóng Chu là thái giám tổng quản nội thị quản lý ngự thư phòng, các quý nhân trong hậu cung gặp y cũng phải khách khí, ai không biết y nói một câu tốt đẹp ở trước mặt bệ hạ, còn hơn những quý nhân kia tự mình xum xoe gấp mười lần.

Đại Phóng Chu loay hoay ứng phó, khó khăn lắm mới ra khỏi vòng vây, vẻ mặt áy náy đi đến trước mặt Thẩm Lãnh khom người vái: "Thẩm tướng quân, sao vẫn còn chờ, bệ hạ đã chuẩn cho ngài tự do ra vào cung Vị Ương, lần nào tướng quân cũng phải thông báo."

"Ta cũng không biết bệ hạ có bận không, thông báo trước một tiếng vẫn tốt hơn."

"Đi nhanh thôi Thẩm tướng quân của ta, bệ hạ đã chờ ngài lâu rồi."

Đại Phóng Chu xoay người đi trước, nhưng người lại hơi khom xuống dẫn đường.

Hai phụ nhân kia nhìn nhau, đều là vẻ mặt kinh ngạc.

"Đó là ai?"

"Còn có thể là ai? Chẳng lẽ các ngươi còn không nghĩ đến sao, Thẩm tướng quân, còn có Thẩm tướng quân nào?"

"Đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, nhất đẳng hầu Thẩm Lãnh?"

"Nhất định là hắn đấy."

Phụ nhân kia trong nháy mắt hơi đỏ mặt lên: "Chẳng trách bệ hạ không cho hắn đi Giáp Tử doanh, nghe con trai ta từng nhắc đến, sau kỳ thi lớn các quân tướng quân chiến binh Giáp Tử doanh từng nhắc với bệ hạ hai ba lần, muốn để Thẩm tướng quân đến Giáp Doanh làm phó chỉ huy sứ..."

"Lúc nãy ngươi nói người ta cái gì? Học tập con trai ngươi nhiều một chút?"

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Bệ hạ nghe Thẩm Lãnh nói xong gật gật đầu: "Chẳng lẽ trẫm còn không có lòng khoan dung này? Sở Kiếm Liên là sư phụ của Trà Nhi, ăn tết cùng nhau tất nhiên không tính là gì, khanh còn đặc biệt đi một chuyến để nói với trẫm."

Thẩm Lãnh nói: "Hàn đại nhân từng nói với Sở tiên sinh, mong ông ấy tận lực đừng đến Trường An nữa."

"Trẫm là thiên tử, có thể bao dung người trong thiên hạ, chuyện trong thiên hạ, sao lại không bao dung được một hậu nhân Sở quốc đã vong mấy trăm năm. Đừng nói ông ta, hoàng đế Lâm Việt quốc mới vong chưa được mấy năm trẫm cũng bao dung được."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ bệ hạ người bao dung hoàng đế mất nước Lâm Việt Dương Ngọc như vậy, có thể ông ta không vui.

"Hàn Hoán Chi là đô đình úy, chức trách của hắn chính là không dung thứ người khác, nếu hắn mọi lúc mọi nơi cũng đều dung thứ người khác, làm sao quản tốt phủ Đình Úy." Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh nói: "Ngày kia mồng một tết, nhớ đưa Trà Nhi đến cung Trân phi chúc tết nàng ấy."

"Thần nhớ rồi."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Khanh nói Sở Kiếm Liên từ Hắc Vũ trở về? Vậy có nói gì với khanh không?"

Thẩm Lãnh thuật lại lời của Sở Kiếm Liên một lần, hoàng đế lập tức khẽ nhíu mày: "Người Hắc Vũ vĩnh viễn sẽ không bị động chờ chiến tranh bắt đầu, bọn họ không tiếp chiêu ở trên chiến trường, thì sẽ xuống tay ở chỗ khác, trẫm cũng từng nghe qua Hắc Vũ Kiếm Môn, đệ tử kiếm môn mỗi người đều võ nghệ không tầm thường, Tang Bố Lữ triệu toàn bộ cả một kiếm môn vào trong quân sợ là có mưu đồ."

"Bọn họ không đánh trên chiến trường, có lẽ muốn nhằm vào các vị tướng quân biên cương." Thẩm Lãnh nói: "Võ tướng quân hẳn là đã có đề phòng."

"Trẫm biết khanh đang lo lắng gì." Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tuy rằng người khanh nhắc tới là Võ Tân Vũ, nhưng người trong lòng khanh nhớ đến là Mạnh Trường An. Nếu nói ra, sợ là người Hắc Vũ hận Mạnh Trường An nhiều hơn hận Võ Tân Vũ một chút. Nếu trẫm là hãn hoàng Hắc Vũ, trẫm cũng sẽ diệt trừ dũng tướng như Mạnh Trường An trước đại chiến... Nhưng trẫm đã sớm nghĩ tới những điều này, nếu không thì, tại sao lại sắp xếp Phương Bạch Kính ở bên đó?"

Đương nhiên Thẩm Lãnh biết, nhưng chỉ là không thể yên tâm được.

Phương Bạch Kính, nghe đồn là ứng cử viên duy nhất thích hợp cho vị trí đô đình úy nhiệm kỳ sau, nghe nói thâm tàng bất lộ, võ nghệ có thể còn cao hơn cả Hàn Hoán Chi, hơn nữa gã là người do Hàn Hoán Chi một tay dạy dỗ từ sau khi vào phủ Đình Úy, độ trung thành thì không cần nhiều lời.

Đệ nhất thiên bạn phủ Đình Úy, há lại là hư danh.

Cổ Lạc từng nói với Thẩm Lãnh, nếu gã giao thủ với Phương Bạch Kính, sợ là không đỡ được một kiếm.

Đây cũng không phải hai người chênh lệch xa, mà là tỷ thí giữa các cao thủ, chênh lệch một kiếm chính là sinh tử.

Đúng lúc này Đại Phóng Chu từ bên ngoài vào, cúi đầu nói: "Bệ hạ, Tiểu Trương chân nhân cầu kiến."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Đúng lúc, trẫm vốn định bảo hắn đến nhà khanh một chuyến, bận quá lại quên mất, cho hắn vào."

Tiểu Trương chân nhân từ bên ngoài vào, trên mũi có một cái mắt kính, bởi vì công nghệ thật sự chưa đến mức cao minh, cho nên mắt kính kia nhìn có vẻ dày và còn hơi lớn, cho nên khuôn mặt của Tiểu Trương chân nhân càng có vẻ nhỏ nhắn. Gã vốn đã là một người mi thanh mục tú, sau khi đeo cái này lên, nhìn còn có thêm chút đáng yêu, càng nhìn càng giống một nữ hài tử.

"Thần bái kiến bệ hạ."

Tiểu Trương chân nhân vừa vào cửa liền hướng tới Thẩm Lãnh lạy, hoàng đế ho khan mấy tiếng, lúc này Tiểu Trương chân nhân mới xoay người: "Thần bái kiến bệ hạ."

Vừa vào cửa, mắt kính đã trắng, đâu còn nhìn được ai là ai, Thẩm Lãnh ở cách gần vậy mà gã chỉ nhìn thấy được bóng người mơ hồ, còn không bằng lúc không đeo mắt kính, ít nhất cũng có thể nhìn thấy bệ hạ là màu vàng.

Gã luống cuống tháo mắt kính xuống lau, sau khi đeo xong vẻ mặt áy náy, cúi người cực thấp: "Thần có tội."

Hoàng đế đâu còn để ý những điều này, nhìn gã một cái: "Khanh tới gặp trẫm có chuyện gì?"

Tiểu Trương chân nhân cúi đầu nói: "Bệ hạ mệnh cho thần xem lại tinh tượng, hôm qua thần đã có kết quả, không dám xem thường, lại cẩn thận kiểm tra đối chiếu một lần, xác định không có sai sót mới đến yết kiến bệ hạ. Trước đó vài ngày thần đã bẩm báo, xem bên cạnh Tử Vi tinh (1) loáng thoáng có thêm một ít sao, tuy rằng lập lòe như ẩn như hiện, nhưng thần đã nhìn thấy nhiều ngày liên tục, cho nên phỏng đoán ra có thể bệ hạ lại có chuyện vui, chắc là hoàng tộc sắp có thêm con trai."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Lần trước sau khi trẫm nghe khanh nói, đã sai người đến các nơi trong hậu cung hỏi qua, khanh xem dường như không chuẩn."

Tiểu Trương chân nhân hơi thay đổi sắc mặt: "Làm sao có thể, thần xem rất cẩn thận."

Hoàng đế thầm nghĩ chẳng lẽ trẫm còn lừa khanh?

Lần trước sau khi nghe Tiểu Trương chân nhân nói, bệ hạ liền sai Đại Phóng Chu đến hết các cung hỏi, không có gì khác thường, không yên tâm, lại sai người của viện Thái Y đều chẩn mạch cho bọn họ, cũng xác định không có vị quý nhân nào có hỷ.

Bỗng nhiên hoàng đế sực nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, bật cười ha hả, làm Thẩm Lãnh và Tiểu Trương chân nhân đều đần mặt ra.

Hoàng đế à, vẻ mặt cực kỳ thoải mái.

(1) Tử Vi tinh, còn gọi là sao Bắc Cực.

Bình Luận (0)
Comment