Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 537 - Chương 537: Đại Thuật

Chương 537: Đại thuật Chương 537: Đại thuật

Cả nước Cầu Lập hiện giờ những nơi chưa bị quân Ninh đánh chiếm đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ đô thành ra, nơi có hy vọng có thể kéo dài hơi tàn nhất không đâu qua được hai quận với khoảng 7 – 8 huyện ở mé đông bắc. Cầu Lập quốc nhỏ, một huyện của bọn họ tất nhiên không thể so với một huyện của Đại Ninh, nhưng 7 – 8 huyện cũng có 40 – 50 vạn nhân khẩu, huống hồ chỗ kia núi non liên miên dễ thủ khó công, nếu quả thật để hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên đột xuất vòng vây chạy đến bên đó, có thể sẽ còn ương ngạnh chống cự một thời gian nữa.

Núi Đông Triêu trải dài mấy trăm dặm, thế núi hiểm trở, cho dù là dân bản xứ Cầu Lập cũng cực ít khi có người đi sâu vào trong núi, nhiều hổ báo, có cá sấu hung dữ, bách tính bình thường tất nhiên không dám đi lại lung tung.

Hiện giờ bên trong đô thành Cầu Lập còn có 2 – 3 vạn tàn binh từ các nơi lui về, cộng thêm cấm vệ của Nguyên Đằng Uyên, hộ viện trong nhà các vương công đại nhân, gom góp lại một đội ngũ mấy vạn người tất nhiên cũng không khó.

Nguyên Đằng Uyên ngồi trên bảo tọa của ông ta nhìn triều thần phía dưới ai ai cũng bi thương, càng nhìn càng không vừa mắt.

Nhưng đến lúc này rồi ông ta cũng không có tâm trạng nổi cáu nữa, trước nguy cơ mất nước, hoàng đế là ông ta cuối cùng vẫn phải dựa vào những người trước mặt hiện giờ, nếu ngay cả nhân tâm của nhóm người cuối cùng này cũng tan rã, kết cục không cần suy nghĩ cũng biết, nếu là cùng vong với quốc thì cũng thôi, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào bọn họ.

Cho nên ngay cả các triều thần cũng cảm thấy không thích ứng, một hoàng đế không biết nổi giận, một hoàng đế nói chuyện mềm mỏng nhẹ nhàng.

Chẳng bao lâu sau, ai dám nhìn vào mắt Nguyên Đằng Uyên?

"Chư vị." Nguyên Đằng Uyên trầm mặc một lát rồi nói: "Trẫm biết, hiện giờ trong triều đình có những ý kiến nghiêng về hướng đầu hàng người Ninh, có những người cảm thấy thời cuộc rung chuyển, lầu cao bị nghiêng, cho nên bắt đầu vì mưu tính cho chính mình."

Tim của mọi người đều treo lên, nếu là trước đây, kế tiếp chính là lúc Nguyên Đằng Uyên đại khai sát giới, làm sao có thể không cảm thấy bất an.

Nhưng Nguyên Đằng Uyên lại xoay chuyển lời nói.

"Trẫm biết là trong lòng các khanh sợ, sợ là chuyện thường tình của con người... Trẫm cũng nghe nói, có người nói, Nguyên Đằng Uyên hắn làm hoàng đế dùng người làm quan, chẳng lẽ người Ninh ngồi lên thiên hạ này thì không cần dùng người làm quan? Người Ninh dù sao cũng sẽ không quản được một nơi lớn như Cầu Lập, cho nên cuối cùng vẫn phải dùng người Cầu Lập thống trị người Cầu Lập, nếu như bây giờ đầu hàng, sau này người Ninh vào thành, cũng còn có thể mưu một nhất quan bán chức. Thậm chí có người nói Nguyên Đằng Uyên tất nhiên sẽ không đầu hàng, hoàng đế đầu hàng sẽ không còn là hoàng đế nữa, nhưng đại thần đầu hàng, có khả năng vẫn là đại thần."

Mọi người cúi đầu, ai nấy đều sắc mặt trắng bệch.

Nguyên Đằng Uyên nói: "Cẩn thận ngẫm lại, những lời này cũng không sai, nhưng các khanh có nghĩ tới không, hiện giờ đại tướng người Ninh Trang Ung đã sắp chết rồi, một khi hắn chết, ngày quân Ninh phá thành, các khanh ai có thể tránh được cuộc giết hại trả thù của người Ninh?"

Các triều thần quay mặt nhìn nhau, có người giật mình, chẳng trách bắt đầu từ trước đó bệ hạ đã đích thân lên tường thành đốc chiến, từ đầu đến cuối không ra tay, cho đến mấy tháng phía trước nhắm chuẩn vị trí của Trang Ung mà bắn một mũi tên.

Nguyên Đằng Uyên ngồi lên ngôi vị hoàng đế Cầu Lập như thế nào, mấy chục năm trôi qua, dường như mọi người đều đã quên.

Cung ngựa thành thạo, có lòng dũng cảm và sức mạnh khó ai sánh kịp.

Ông ta chính là cố ý muốn giết Trang Ung, chỉ có giết Trang Ung mới có thể khiến cho những triều thần còn lại này không còn đường lui.

"Các khanh đều biết tác phong làm việc của người Ninh, nếu Trang Ung chết, ngày phá thành sợ là trong đô thành này sẽ bị quân Ninh tàn sát đến không còn gì."

Nguyên Đằng Uyên từ trên bảo tọa đi xuống dưới, đi đến giữa các triều thần: "Vậy nhưng các khanh cũng không cần quá lo lắng, trẫm có cách phá vây ra ngoài... Sáng sớm hôm nay, có người báo tin cho trẫm nói trong đại doanh quân Ninh bắt đầu bố trí, ở trên tường thành nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy quân Ninh đang đổi sang bạch giáp, nói cách khác, Trang Ung thật sự chết rồi, mũi tên đó của trẫm vốn nên giết hắn từ lâu, nhưng hắn lại gắng gượng đến mấy tháng."

Nguyên Đằng Uyên liếc mắt nhìn khắp quần thần: "Nếu quân Ninh phát tang cho Trang Ung thì đây chính là cơ hội, dốc hết tất cả binh lực trong đô thành, mở cửa bắc, phá vây về hướng núi Đông Triêu. Trẫm còn chuẩn bị mấy vạn tinh nhuệ ở bên núi Đông Triêu, chỉ là bị quân Ninh ngăn ở bên ngoài trong lúc nhất thời không thể cứu viện, nếu hội hợp cùng mấy vạn nhân mã kia, tiến vào trong núi Đông Triêu, sau mấy năm chuẩn bị, trẫm có tự tin dẫn các khanh giết trở lại."

Nguyên Đằng Uyên nói: "Người Ninh không có khả năng để hơn mười vạn chiến binh tinh nhuệ ở đây mãi, đợi đến khi đại bộ phận chiến binh rút về, các khanh theo trẫm lấy lại giang sơn, khi đó, các khanh sẽ giống như khai quốc chi thần, sao trẫm lại bạc đãi các khanh."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, không một ai dám đáp lời trước.

Nguyên Đằng Uyên trong lòng căm tức nhưng vẫn phải kiềm chế tính tình: "Nhưng nếu muốn phá vây đến núi Đông Triêu cũng không dễ dàng, nếu quân Ninh đuổi theo không bỏ, kỵ binh của bọn họ lợi hại, chúng ta chưa chắc chạy thoát được, cho nên..."

Nguyên Đằng Uyên lại liếc mắt nhìn đám quần thần một lượt: "Trẫm cần một viên dũng tướng, trong lúc quân Ninh phát tang, dẫn quân giả vờ công kích đại doanh quân Ninh, thu hút sự chú ý của quân Ninh, tranh thủ thời gian cho những người khác phá vây ra ngoài."

Ông ta hỏi: "Ai chịu gánh trọng trách này?"

Ai cũng không muốn, ai mà không biết đó chính là tự đi chịu chết.

Tướng quân Nguyên Hoán Lâm tiến lên một bước, nhưng lại thấy hoàng đế âm thầm khoát tay với y.

Hiện giờ có mười vạn chiến binh quân Ninh bao vây bên ngoài đô thành, đó là chiến binh của Đại Ninh, người nào từng chém giết đều biết, trên lục địa chiến binh Đại Ninh không có đối thủ.

"Trẫm biết các khanh không muốn." Nguyên Đằng Uyên thở dài một tiếng: "Nếu đã như vậy, hoàng đế trẫm đây sẽ làm một chuyện vì các khanh vậy."

Ông ta nhìn về phía tướng quân Nguyên Hoán Lâm: "Trẫm đã quyết định, tất cả những người có thể mang binh giáp ở trong thành, gom lại cũng có năm vạn, trong phủ khố Binh bộ, phân phát hết binh khí giáp trụ xuống, đội ngũ năm vạn người ai cũng có giáp trụ, ai cũng có binh khí là đủ, đội ngũ chia làm hai nhóm, trẫm để lại hai vạn người."

Ông ta trở lại ngai vàng ngồi xuống: "Nguyên tướng quân, khanh cùng trẫm mang hai vạn người, từ cửa nam ra ngoài tiến công đại doanh quân Ninh, ba vạn binh lực còn lại, bảo vệ những người khác từ cửa bắc xông ra, các khanh nhớ kỹ, sau khi đến núi Đông Triêu xây cho trẫm một tòa thành đá, trẫm sẽ tự mang binh đi hội hợp cùng các khanh."

"Bệ hạ, không thể được."

"Đúng đó bệ hạ, hành động này hung hiểm."

Các triều thần bắt đầu khuyên can, dù sao vừa rồi lời bệ hạ nói cũng rất cảm động.

"Trước đây trẫm hơi quá khắc nghiệt đối với các khanh." Nguyên Đằng Uyên lắc lắc đầu: "Trẫm đã ý thức được mình sai rồi, sau này... Nếu còn có thể lấy lại non sông, trẫm tuyệt sẽ không làm xằng làm bậy như trước kia, trận chiến cuối cùng này, trẫm có thể còn sống, các khanh có thể còn sống, thì đều là huynh đệ tay chân của trẫm."

Ông ta xua tay: "Bãi triều thôi, đều đi chuẩn bị hết đi, nếu có gì bất ngờ, ngày mai quân Ninh tất sẽ phát tang cho Trang Ung, đến lúc đó trẫm kéo dài thời gian cho các khanh cũng đủ, trẫm không phụ chư vị ái khanh, mong chư vị ái khanh cũng đừng phụ trẫm."

Một đám người đều quỳ xuống dập đầu, cảnh tượng vô cùng cảm động.

Sáng sớm hôm sau, thủ quân trên tường thành đô thành nhìn thấy bên phía đại doanh quân Ninh đã một vùng trắng xóa, người người áo trắng, vội vàng phái người vào trong cung bẩm báo với Nguyên Đằng Uyên. Nguyên Đằng Uyên lập tức triệu tập quần thần, hạ lệnh lấy một vạn cấm quân, một vạn tinh nhuệ chọn ra từ quân bảo vệ thành làm chủ công, ông ta đích thân suất quân, Nguyên Hoán Lâm ở lại bên cạnh ông ta, những người khác bao gồm phi tần hậu cung và cả mẫu thân, con cái của ông ta đều theo đại đội nhân mã đến cửa bắc phá vây.

Nguyên Đằng Uyên mặc kim giáp vào, đứng ở chỗ cao lớn tiếng nói: "Trẫm giương long kỳ, mặc kim giáp, ra ngoài cửa nam đô thành tranh thủ một đường sống cho các khanh, các khanh đến núi Đông Triêu mau chóng sắp xếp, chỉnh đốn quân bị, nhớ phân binh nghênh đón trẫm, các khanh ở đây, trong lòng trẫm có tự tin sẽ Đông Sơn tái khởi."

Ông ta hít sâu một hơi, lên ngựa, cầm trường đao của mình: "Binh sĩ cấm quân, theo trẫm giết ra ngoài phá địch!"

Hai vạn tinh nhuệ, xuất phát về hướng cửa nam.

Ở một bên khác, các triều thần đâu còn có tâm tư tiễn đưa bệ hạ, kẻ nào kẻ nấy kéo theo người nhà đánh xe ngựa chạy về hướng cửa bắc. Cổng thành phía bắc mở ra, đội ngũ chen chúc chật chội, nam nữ già trẻ cộng lại khoảng chừng 6 – 7 vạn người, làm sao có thể thuận tiện ra ngoài, không có cách nào, lại mở một cổng thành to rộng ra, lão bách tính và đội ngũ chen lẫn với nhau ùa ra ngoài.

Trong cửa nam, các binh sĩ đứng đông nghịt trên đường cái.

Tướng quân Nguyên Hoán Lâm nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ, vì sao còn không hạ lệnh xuất thành?"

"Trẫm rất thất vọng." Nguyên Đằng Uyên nhìn về phía Nguyên Hoán Lâm: "Khanh cũng thấy đấy, hôm qua lúc trẫm nói cần một viên dũng tướng đoạn hậu cho trẫm, trừ khanh ra, lại không có một người nào bước lên phía trước, khanh muốn mở miệng, lúc ấy trẫm đã xua tay ngăn cản."

Ông ta thở dài một tiếng: "Tất nhiên có chỗ trẫm làm không đúng, nhưng triều thần chư khanh như thế, trong lòng trẫm cũng buồn... Thật ra chắc hẳn khanh biết, với hai vạn binh lực này tiến công đại doanh quân Ninh không khác gì lấy trứng chọi đá, cho dù tranh thủ được thời gian nửa ngày cho bọn họ thì có thể thế nào?"

Nguyên Đằng Uyên lắc đầu: "Không làm nên chuyện gì."

Sắc mặt Nguyên Hoán Lâm đại biến: "Nhưng mà bệ hạ, bọn họ đã ra khỏi thành rồi."

"Vậy hãy để cho bọn họ thu hút sự chú ý của quân Ninh cho trẫm đi. Trẫm đã căn dặn rồi, sau khi ra khỏi thành, sẽ có người giương long kỳ của trẫm lên, đến lúc đó quân Ninh tưởng là trẫm cũng ở trong đội ngũ đi bắc, chủ lực quân Ninh tất sẽ truy đuổi đến cùng... Làm sao trẫm lại không rõ, cho dù Trang Ung chết thì quân Ninh cũng sẽ không tan rã quân tâm, đó là chiến binh quân Ninh mà... Cho đến bây giờ, trẫm mới hiểu được sự đáng sợ của quân Ninh."

Ông ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Đợi phía bắc có chiến sự, khanh dẫn hai vạn người này theo trẫm ra khỏi cửa tây, chạy thẳng về hướng núi An Tử. Thật ra bên núi Đông Triêu không có binh lực do trẫm bố trí, ngược lại là bên núi An Tử còn còn có hai ba vạn nhân mã của tướng quân Tống Mạo đóng ở Ngô Đồng Quan. Núi An Tử và núi Đông Triêu không giống nhau, thế núi hiểm ác dễ thủ khó công, sau khi hội hợp với Tống Mạo, lấy khoảng chừng năm vạn binh lực cố thủ, quân Ninh muốn đánh vào trong núi nào có dễ dàng. Khanh có biết, tại sao từ đầu đến cuối trẫm đều không điều nhân mã của Tống Mạo về kinh? Là vì trong núi An Tử có kho lương."

Nguyên Hoán Lâm sắc mặt biến ảo không ngừng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì đó.

Nguyên Đằng Uyên nói: "Nếu quân Ninh muốn một kích tất thắng, tất nhiên sẽ để cho người ở cửa thành bắc ra ngoài ít nhất 20 – 30 dặm thì mới tiến công, bọn họ sẽ không để cho người nào chạy thoát về nữa, 20 – 30 dặm đường đó, xem như... xem như là bãi giết mổ của quân Ninh. Mẫu thân vợ con của trẫm đều ở trong đội ngũ, ái khanh, khanh còn không rõ quyết tâm của trẫm? Trẫm chỉ giữ lại một mình khanh."

Nguyên Hoán Lâm đành phải cúi đầu: "Thần, cùng tiến lui với bệ hạ."

Vợ con của y, tất nhiên cũng ở trong đội ngũ đi bắc.

Khoảng chừng hơn một canh giờ sau, thám báo về báo cáo, ở trên tường thành nhìn về phía bắc, có thể thấy được quân Ninh tụ tập bốn phía.

"Chúng ta giết ra cửa tây."

Nguyên Đằng Uyên ra lệnh một tiếng, hai vạn tinh nhuệ bảo vệ ông ta từ cửa tây xông ra ngoài.

Mà bên ngoài thành bắc, đã là tràng Tu La nhân gian.

Chiến trận quân Ninh giống như cối xay thịt, đội ngũ Cầu Lập chạy ra ngoài vốn đã rối loạn không hề có trật tự, quân Ninh đột ngột tới, đâu còn ai có thể được tổ chức được một cuộc chống cự hữu hiệu, trơ mắt nhìn quân Ninh từ đầu này giết sang đầu kia, trong phạm vi mười dặm của cuộc tàn sát, quả nhiên biến thành bãi giết mổ.

Máu phủ mặt đất.

Bên đại doanh quân Ninh lại có vẻ rất yên tĩnh.

Trang Ung uống một bát nước cơm nhỏ nhìn tinh thần có vẻ hơi tốt hơn một chút, trải qua cuộc trị liệu kéo dài hơn hai canh giờ trong đêm hôm qua, tuy rằng ông suy yếu hơn, nhưng tin tốt là có lẽ có khả năng cứu được.

Đứng ở bên giường của ông là một người trẻ tuổi nhìn khoảng hai mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, chỉ là có vẻ mỏi mệt khó che giấu.

Một người dám nghĩ, một người dám để cho gã làm, đây chính là sự quyết tuyệt của gã và Trang Ung.

"Y thuật Thẩm gia, danh bất hư truyền." Trang Ung nhìn về phía người trẻ tuổi: "Cảm ơn ngươi."

"Vẫn chưa qua nguy hiểm." Người trẻ tuổi nói: "Trước khi trị liệu ta đã nói với đại tướng quân, làm theo biện pháp của ta, cửu tử nhất sinh, nếu không làm, thập tử vô sinh. Hiện tại xem ra coi như cũng thuận lợi, nhưng trong nửa tháng sắp tới, nếu vết thương của tướng quân không nhiễm trùng mới có thể yên tâm."

Trang Ung yếu ớt nói: "Đây đã là vận may của ta rồi, may mà Thẩm gia các ngươi có người ở Cầu Lập."

Người trẻ tuổi tên là Thẩm Vãn Y, con trai của Thẩm Thắng Tam, cháu trai của Thẩm tiên sinh.

"Cầu Lập dược liệu phong phú, ta cũng biết quân đội Đại Ninh đã gần như đánh chiếm cả Cầu Lập, mới dám dẫn đội sang bên này chọn mua, vừa hay nghe được tin tướng quân trọng thương cho nên chạy suốt ngày đêm đến đây, nhưng vẫn muộn một chút, vết thương của tướng quân đã chuyển biến xấu, chỉ có cách khoét hết tất cả thịt thối, rồi khâu lại, chỉ hy vọng trong vòng nửa tháng bình an vô sự, vậy thì ta cũng yên lòng rồi."

Thẩm Vãn Y lui về sau mấy bước ngồi xuống ghế: "Tướng quân ngủ một lát đi, lát nữa Ma Huân Tán Dược mà ta sáng chế riêng phát huy công hiệu, cơn đau sẽ đến, tướng quân muốn ngủ cũng không ngủ được đâu."

Gã nhắm mắt lại.

"Ta sẽ trông chừng ở đây."

Trang Ung nghiêng đầu nhìn người tuổi trẻ kia, trong lòng không khỏi cảm thán một câu.

Thầy thuốc trên đời, kê đơn bốc thuốc, là tiểu đạo.

Người này mở ngực rạch bụng, khâu vết thương lại, là đại thuật.

Bình Luận (0)
Comment