Trang Ung trọng thương, sau khi trải qua cuộc trị liệu dài đến hơn hai canh giờ đã tỉnh táo lại một thời gian ngắn, sau đó lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối đen, cuộc tiến công của quân Ninh với đô thành Cầu Lập cũng gần như đã kết thúc.
"Đại tướng quân bị thương quá nặng, cho nên vẫn không thể ăn cơm bình thường, có thể rất lâu sau này cũng không thể ăn cơm bình thường."
Thẩm Vãn Y nhìn có vẻ càng mỏi mệt hơn, gã đã gần như hai đêm một ngày không nghỉ ngơi, trong hai mắt giăng đầy tơ máu.
Gã có mấy lời vẫn không dám nói, gã sợ Trang Ung mất hy vọng đối với bản thân.
Với cơ thể của Trang Ung hiện tại mà nói, mỗi ngày nhiều nhất uống một hai bát nước cơm nhỏ để kéo dài tính mạng, vẫn không thể có một hạt cơm, nếu bản thân Trang Ung lại mất đi niềm tin, cho dù gã y thuật thần thông cũng không thể làm được gì.
"Ta có thể chịu đựng được." Trang Ung nhắm mắt lại: "Làm phiền chuyển lời cho tướng quân Hải Sa, đừng tàn sát toàn thành, hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên tâm tính xảo trá, phá thành cũng chưa chắc có thể bắt được hắn, từ từ tính toán, không thể nôn nóng."
Thẩm Vãn Y gật đầu: "Đại tướng quân yên tâm."
Sau khi nói xong gã đứng dậy ra khỏi phòng, đám người Hải Sa đứng ở ngay cửa.
"Thẩm tiên sinh vất vả rồi."
Hải Sa cùng một đám tướng lĩnh chắp tay khom người.
Các tướng quân đứng kín cả viện, đồng loạt khom người cúi đầu.
"Ta không nhận nổi." Thẩm Vãn Y vội vàng giơ tay ra đỡ Hải Sa: "Chắc hẳn Hải tướng quân cũng đã nghe thấy lời đại tướng quân nói, chuyện quân vụ ta cũng không thể nhiều lời, bây giờ ta về ngủ một lát, mời tướng quân sắp xếp y quan chờ ở trong phòng đại tướng quân, đừng ồn ào, cũng đừng động đến ông ấy, cứ cách bốn canh giờ cho ông ấy uống một bát nước cơm nhỏ, lấy nước cơm trộn thuốc, ngoài cái này ra, đừng cho ông ấy uống nước ăn cơm, nếu khát nước quá, lấy vải bông thấm nước quệt quệt lên môi cho ông ấy là được."
"Ta nhớ rồi." Hải Sa lại chắp tay: "Đại ân đại đức của Thẩm tiên sinh, chúng ta ghi nhớ trong lòng."
"Đều là người Ninh." Thẩm Vãn Y lắc đầu: "Hải tướng quân nói câu này khách khí rồi."
Hải Sa đi cùng Thẩm Vãn Y đến gian phòng sắp xếp cho gã, sương phòng ở trong cùng một viện với Trang Ung. Sau khi vào cửa Hải Sa trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ta biết không nên quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, nhưng có vài lời không thể không hỏi... Có phải là đại tướng quân vẫn lành ít dữ nhiều không?"
"Phải." Thẩm Vãn Y nói: "Nhân lực có cực hạn, trong đầu ta có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trong điều kiện hiện giờ không thể nào làm tốt được, nếu muốn chữa khỏi cho đại tướng quân, cần phá phá vỡ bụng ông ấy ra, rửa sạch vết thương, cắt bỏ những chỗ bị thương, sau đó lại khâu lại, nhưng thứ nhất là... không thể nào kịp thời rửa sạch máu, máu thịt nhầy nhụa, không thể khâu lại, nếu lỡ không cẩn thận, còn chưa xử lý xong vết thương thì đại tướng quân đã đi rồi."
"Thứ hai, thiếu thiết bị, dược phẩm mà ta cần, ta tới vội vàng, nếu chuyện này làm ở Thẩm gia có thể sẽ tốt hơn một chút, có trợ lý của ta hỗ trợ, cho dù có thêm một người nữa cũng tốt, hiện tại những gì ta làm cho đại tướng quân chỉ là cách trị liệu bảo thủ nhất, nếu vết thương của ông ấy không tiếp tục chuyển biến xấu nữa, ta phái người về liên lạc với trong nhà, sắp xếp người đến đây bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ còn có được cứu trợ."
Hải Sa hỏi: "Chậm nhất là bao lâu?"
Thẩm Vãn Y: "Gia tộc ở Giang Nam đạo, cả đi cả về, cần năm tháng."
Hải Sa biến sắc: "Đại tướng quân còn có thể chống đỡ bao lâu?"
"Thuốc có tác dụng, lại không nhiễm trùng, nhiều nhất là hai tháng." Thẩm Vãn Y nói: "Tướng quân... Hai tháng, chỉ dựa vào nước cơm có thể cầm cự được hai tháng đã là cực hạn."
Sắc mặt Hải Sa trắng bệch: "Không có cách khác sao?"
"Không có." Thẩm Vãn Y lắc đầu thở dài: "Ta biết tin quá muộn, nếu trong vòng bảy ngày bị thương mà ta ở đây cũng còn dễ xử lý một chút."
"Cố hết sức." Hải Sa hít sâu một hơi: "Cho dù cuối cùng cũng không làm được gì cả, ta cũng sẽ không từ bỏ, mời tiên sinh liệt một danh sách cho ta, cần thứ gì thì ta mau chóng phái người đi chuẩn bị đầy đủ."
Thẩm Vãn Y lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: "Ta đã viết xong những thứ cần thiết rồi, tổng cộng có hai phần, một phần đã giao cho người đi theo ta, bọn họ cũng đi chuẩn bị, tướng quân lấy phần này."
Hải Sa ừm một tiếng, nhận tờ giấy cất vào người: "Tiên sinh, đa tạ."
Lại cúi đầu vái lần nữa, xoay người ra ngoài.
Thẩm Vãn Y quá mỏi mệt ngồi xuống ghế, trong óc nặng trịch, mắt cũng sưng đau, nhưng lại không muốn ngủ... Thương thế của đại tướng quân quá nặng, dựa theo cách của gã, cần chọn một phiến đá, lấy thuốc do gã bào chế để rửa sạch, không thể dính bất cứ tạp vật gì, sau đó đặt đại tướng quân ở trên phiến đá, có người hỗ trợ gã, dùng Ma Huân Tán đặc biệt của gã làm cho đại tướng quân hôn mê, sau đó mổ bụng, có trợ thủ không ngừng rửa sạch máu, sau khi gã dùng tốc độ nhanh nhất để khâu lại rồi khâu bụng lại.
Trong đầu gã suy nghĩ rõ ràng, nhưng gã biết việc này cũng không dễ dàng.
Trong một viện tử khác.
Hải Sa nhìn về phía các tướng: "Lục soát toàn thành cũng không thấy Nguyên Đằng Uyên, sợ là hắn ở trong đội ngũ Cầu Lập phá vây đi về hướng tây, người này rất độc địa xảo trá, lại không tiếc lấy vợ con, mẫu thân của hắn làm mồi. Hướng tây là núi An Tử, cách nơi này chừng ba trăm dặm, núi An Tử dễ thủ khó công, chắc còn có mấy vạn binh lực còn sót lại của Cầu Lập, nếu Nguyên Đằng Uyên hội hợp với binh lực trú đóng ở núi An Tử, muốn công phá núi An Tử, còn khó hơn công phá đô thành."
Một viên chiến tướng thủ hạ chắp tay nói: "Tướng quân, ti chức nguyện dẫn nhân mã truy kích."
"Hiện giờ tướng quân chiến binh các vệ phân tán bốn phía hình thành xu thế vây kín đối với đô thành." Hải Sa nói: "Đô thành đã phá, tướng quân chiến binh các vệ hẳn là cũng không tiện ở lại Cầu Lập lâu, cho nên trận chiến này nên đánh nhanh chóng."
Gã nhìn các tướng: "Ta đích thân mang binh truy kích Nguyên Đằng Uyên, những người ở lại, trông coi đại tướng quân cho tốt, không được cho bất cứ người nào dễ dàng tới gần, mau chóng tìm đủ những vật phẩm Thẩm tiên sinh cần, lục soát viện Thái Y trong hoàng thành, chắc hẳn là sẽ có không ít đồ còn dùng được."
Gã đứng lên: "Các vị."
Chắp tay: "Nguyên Đằng Uyên không chết, chô dù đô thành đã phá, chúng ta cũng không thể nào nói Cầu Lập đã diệt. Ta đã phái người liên lạc với tướng quân chiến binh các vệ, mời bọn họ tuỳ cơ ứng biến, xử lý các nơi, trận chiến với Nguyên Đằng Uyên này, bình nam quân chúng ta tự đánh, mối thù một mũi tên của đại tướng quân, chúng ta tự báo."
"Rõ!"
Tất cả các tướng quân đứng lên, nắm tay phải đặt ngang trên ngực.
Đã hơn một tháng trôi qua từ ngày Thẩm Vãn Y đến đây, qua 4 – 5 ngày nữa là đầy hai tháng.
Mãi cho đến qua giờ tý, Thẩm Vãn Y lại cẩn thận suy nghĩ về phương án trị liệu rất nhiều lần, cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, mãi sau nửa đêm mới ngủ, chỉ ngủ hai canh giờ là phía đông cũng đã hửng sáng, gã giống như là có một cái đồng hồ báo thức trong cơ thể, đứng dậy rửa mặt, lại xách hòm thuốc vào phòng của đại tướng quân Trang Ung.
Có lẽ là ngủ quá nhiều, đại tướng quân cũng đã tỉnh từ sớm, vết thương vẫn đau nhức khó nhịn, nhưng tướng quân giống như ông làm sao có thể dễ dàng bị cơn đau đánh bại? Thoạt nhìn tuy rằng sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng ngay cả lông mày cũng không nhíu lại chút nào.
"Đại tướng quân nhìn có vẻ khí sắc không tệ."
Sau khi vào cửa Thẩm Vãn Y liền ép mình giãn hai hàng lông mày ra, cũng ép mình phải mỉm cười, gã biết thầy thuốc nhìn thoải mái một chút, đối với người bệnh mà nói là cực kỳ trọng yếu.
"Đâu có khí sắc tốt gì." Trang Ung nói giọng rất nhẹ: "Thẩm tiên sinh đến ngồi bên cạnh ta... Ta có chuyện muốn nói."
Thẩm Vãn Y ngồi xuống bên cạnh Trang Ung, thò tay ra bắt mạch cho Trang Ung.
Trang Ung nằm ở đó mắt nhìn nóc nhà: "Thật ra ta cũng biết, tiên sinh y thuật thiên hạ vô song, nhưng vết thương của ta đã quá lâu, cũng quá nặng, sợ là không có cách nào trị được phải không? Tiên sinh không cần phải gấp, ta cũng không nhụt chí. Năm ấy ở Phong Nghiễn Đài ta suất quân tứ cố vô thân, so với tình trạng lúc này còn tệ hơn rất nhiều, trên người ta trúng mấy mũi tên, cũng không có nhụt chí, lúc ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chết bất cứ lúc nào rồi."
Ông lẩm bẩm nói: "Khi đó bên cạnh ta thiếu y ít thuốc, thương thế bắt đầu chuyển biến xấu, sau đó lại nghĩ, cũng không thể cứ chết như vậy được, con gái Nhược Dung của ta mới sinh ra không bao lâu, ta còn chưa bế nó tử tế nữa."
Thẩm Vãn Y nhói đau trong lòng: "Đại tướng quân nói ít một chút, sẽ tác động đến vết thương."
"Không sợ." Khóe miệng Trang Ung hơi giương lên: "Khi đó ta cũng nói nhiều, cứ nghĩ là sắp chết rồi, nên nói thật nhiều mới đúng... Tiên sinh biết lúc này ta muốn làm gì nhất không? Cả đời ta đến tận bây giờ chưa từng ép buộc làm khó ai, nhưng bây giờ ta thật sự muốn ép buộc tiểu tử ngốc đó cưới Nhược Dung, chỉ có hắn mới đáng tín nhiệm, chỉ có hắn, mới có thể chăm sóc tốt cho Nhược Dung."
Thẩm Vãn Y hỏi: "Ai?"
"Tiểu tử ngốc đó."
Ý cười khóe miệng Trang Ung rõ ràng hơn.
Nghĩ đến lúc tiểu tử ngốc đó vừa mới vào thủy sư non nớt như vậy, nhìn có vẻ là một người đứng đắn, nào biết được là một kẻ mặt dày, thế nhưng mình lại cứ thích cái tên kia hết sức không đứng đắn đó.
"Hắn nhất định sẽ đến." Trang Ung nhìn nóc nhà: "Nhất định sẽ đến. Thẩm tiên sinh, nếu hắn chưa đến nhưng ta đã đi rồi, xin bảo quản thi thể của ta thích đáng, đừng quá vội hạ táng, dù sao cũng phải để cho tiểu tử ngốc đó nhìn một cái, nếu không hắn sẽ khó chịu... Nhờ ngươi thay ta chuyển lời với hắn, nếu hắn thật sự không thể tiếp nhận Nhược Dung, thì bảo hắn cùng với Nhược Dung bái làm huynh muội, huynh trưởng như cha, sau này giao Nhược Dung cho hắn."
Thẩm Vãn Y gật đầu: "Lời đại tướng quân nói ta đều đã nhớ, nhưng ta có thể đảm bảo đại tướng quân không có chuyện gì."
"Vẫn còn gạt ta." Trang Ung nhìn có vẻ vẫn không hề suy sụp: "Ta không muốn chết, nhưng ta phải chấp nhận hiện trạng... Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy rồi?"
"Đã cuối tháng ba rồi."
Trang Ung tính toán một chút: "Thế mà ta đã cầm cự được gần nửa năm... Ngẫm lại xem, chỉ là chưa từ bỏ, muốn gặp người nhà, nhưng ta nghĩ, bệ hạ nhất định sẽ không nói cho hai người họ biết."
Thẩm Vãn Y cúi đầu không nói.
Trang Ung hỏi: "Có phải phụ thân của tiên sinh tên là Thẩm Thắng Tam không?"
"Vâng."
"Ta có người bằng hữu, bằng hữu trí cốt, tên là Thẩm Tiểu Tùng, là đại bá ngươi."
Thẩm Vãn Y gật đầu: "Ta biết."
"Cũng là một kẻ mặt dày."
Trang Ung lại cười cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như cảm giác được có gì đó đang vẫy tay với ông, lại giống như nghe được thanh âm gì đó đang gọi ông, ông lờ mờ cảm thấy ngoài cửa sổ có một mảng kim quang, hình như có một người đánh xe ở giữa không trung chờ ông, vẫn luôn chờ ông.
"Nên đi rồi." Trang Ung nhìn ra ngoài cửa sổ lầm bầm nói: "Cuối cùng thì ngươi vẫn đến, ta vốn định kéo dài thêm một tháng, tính toán, qua một tháng nữa chắc tiểu tử ngốc kia sẽ đến, với tính khí của hắn tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực để đến, chỉ là mang theo đại quân, nhanh nhất cũng phải còn một tháng nữa."
Sau khi nói xong ông nhìn về phía Thẩm Vãn Y: "Tiên sinh nhớ lời ta nói với ngươi chưa? Sau khi ta chết đừng hạ táng phát tang, nhất định đừng, nghĩ cách bảo tồn thi thể của ta, cũng đừng để ta nhìn quá xấu, cũng không thể rữa nát để cho hắn nhìn thấy, tiểu tử ngốc liếc nhìn ta một cái xem như đưa tiễn ta đoạn đường cuối cùng, ta không buồn, ta sợ hắn không thể gặp mặt lần cuối cùng, hắn sẽ buồn bã suốt quãng đời còn lại."
"Ai muốn nhìn ông chết."
Cửa phòng bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, Thẩm Lãnh nhấc bước đi vào, một thân bụi đất, mắt đỏ ngầu, mặt vàng giống không phải thịt mà là một lớp sáp, y phục trên người có thể đã 1 – 2 tháng rồi không thay, lúc bước đi, trên người còn có bụi đất rơi xuống.
"Ta muốn nhìn người sống." Thẩm Lãnh bước đi đến trước mặt Trang Ung, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch kia: "Ta vứt đại đội nhân mã lại rồi."
Trang Ung bỗng nhiên bật khóc: "Ta là đại tướng quân, vậy thì phải phạt ngươi."
"Phạt, muốn phạt thế nào thì phạt như thế." Thẩm Lãnh cầm tay Trang Ung: "Ông đừng kích động, kích động dễ liên lụy đến vết thương, nhưng người muốn phạt ta cũng không chỉ có một mình ông, ông phải xếp hàng, phỏng chừng người lớn hơn ông càng muốn phạt ta hơn."
Hắn quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa: "Lúc ta rời Trường An đã giấu bệ hạ làm một chuyện, nếu nói đến phạt, bệ hạ phải xếp trước ông."
Trang Ung hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Lãnh chỉ chỉ ra ngoài cửa: "Ta đã lén đưa phu nhân và tiểu thư ra ngoài."
Ngoài cửa, Trang phu nhân và Trang Nhược Dung không chạy nhanh bằng Thẩm Lãnh cũng một thân bụi đất, hai người lao đến cửa, trong một khắc nhìn thấy Trang Ung, rốt cuộc hai người cũng không khống chế nổi cảm xúc, nhưng vẫn cắn răng không chịu khóc thành tiếng, nước mắt chảy qua, trên mặt liền xuất hiện vết bùn, nhìn hơi xấu.
Xấu chỗ nào chứ.