Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 540 - Chương 540: Tàn Quân Khó Phá

Chương 540: Tàn quân khó phá Chương 540: Tàn quân khó phá

Dù cho Đại Ninh đang là thời điểm mùa đông giá rét, bên Cầu Lập này vẫn oi bức đến mức làm cho người ta khó chịu, chỉ cần hoạt động là trên người sẽ đổ một lớp mồ hôi nhớp nháp, nhất là đối với các binh sĩ mặc giáp trụ mà nói còn khó chịu hơn.

Cũng may nhiệt độ trong núi An Tử thấp hơn bên ngoài một chút, gió núi cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng thế sự đều không có tuyệt đối, cùng đến với sự mát mẻ còn có sự nguy hiểm, trong núi khắp nơi tràn ngập những điều bất ngờ, không một ai biết mặt cỏ nhìn có vẻ bằng phẳng kia liệu có phải là đầm lầy có thể nuốt chửng con người hay không, mà trong đầm liệu có những con đỉa có thể hút máu người hay không, huống hồ trong núi này còn có nhiều các loại mãnh thú như hổ báo.

Binh lực của quân Ninh cũng không thể bao vây trọn núi An Tử, chỉ có thể chặn tất cả sơn đạo ra vào đã biết, nhưng mà đối với Nguyên Đằng Uyên chạy đến núi An Tử mà nói cũng không lo lắng về vấn đề lương thảo, bởi vì trong núi này có một kho lương, có kho lương này ở đâu, ít nhất trong mười năm sau này ông ta cũng không cần lo lắng, huống hồ bọn họ vốn không có ý định ra ngoài.

Trong một bãi cây bụi rậm rạp, Trần Nhiễm ngồi xổm ở đó nhìn lên trên, quay đầu lại ra dấu tay.

Thẩm Lãnh mang người rón rén đi lên, ngồi xổm bên cạnh Trần Nhiễm: "Như thế nào rồi?"

Trần Nhiễm lắc lắc đầu: "Nếu không phải bản lĩnh ẩn nấp của thám báo người Cầu Lập quá mạnh, thì là bọn họ căn bản cũng không có bố trí cảnh giới ở bên ngoài, tính ra chúng ta đã vào núi quá mười lăm dặm, không có bất cứ phát hiện gì."

"Điều này không bình thường." Thẩm Lãnh nói: "Thám báo do tướng quân Hải Sa phái vào trước đó cũng không thu hoạch được gì, cho dù người Cầu Lập cực kỳ có tự tin đối với thành quan của bọn họ, nhưng tại sao ngay cả thám báo ở bên ngoài cũng không bố trí."

Trần Nhiễm nói: "Nhất định phải đi bắt mấy người địa phương mới được, không có người dẫn đường, chúng ta đi mấy ngày mấy đêm trong ngọn núi này cũng không phát hiện được gì cả."

"Không dễ tìm." Thẩm Lãnh nói: "Nếu như có thể tìm được người bản địa dẫn đường, Hải tướng quân cũng sẽ không mặt nhăn mày nhíu như vậy."

Trên thực tế, khi Hải Sa suất quân đuổi giết Nguyên Đằng Uyên tiến vào núi An Tử, Nguyên Đằng Uyên đã hạ lệnh cho bách tính của tất cả các thôn trấn dưới chân núi cùng vào trong núi, có người không tuân theo, chém chết không tha, thế nên hiện tại quân Ninh muốn tìm một vài người địa phương quen thuộc tình hình trong núi cũng không tìm được.

"Núi An Tử là hung sơn nổi tiếng trong Cầu Lập, có lẽ là ngay cả thám báo của bọn họ cũng sợ bị hung hiểm trong núi nuốt chửng." Trần Nhiễm nói: "Trước đó ta đã hỏi qua thám báo thủ hạ của Hải tướng quân, bọn họ nói cũng đã tra xét nhiều ngày nhưng không còn đường mòn nào đi được nữa, chỉ có một đường lớn thật sự có thể đi vào núi, đó là con đường mở ra để xây dựng kho lương trong núi năm đó. Đường lớn đi vào núi sáu dặm chính là sơn quan, thành quan cao lớn chắc chắn, có thủ quân đủ binh lực. Năm đó xây dựng kho lương ở chỗ này chính là để đề phòng nguy cơ, nơi này cách đô thành Cầu Lập không quá trăm dặm, Nguyên Đằng Uyên đâm đầu vào trong, có hùng quan trấn thủ, hắn cũng thật sự có thể ngủ ngon không lo."

Thẩm Lãnh cũng đi xem qua thành quan đó.

Sau khi thương thế của Trang Ung tốt hơn, Hải Sa liền thỉnh cầu Thẩm Lãnh cùng tấn công núi An Tử.

Hải Sa đã vây núi mấy tháng, nhưng lại không có một chút đầu mối nào.

Đường lớn tuy thông đến thành quan nhưng điều khiến người ta nhức đầu là thành quan cũng không ở trong núi bên này, đường lớn đến bên vách đá thì hết đường, có một cây cầu treo dài khoảng 11 – 12 trượng nối liền với đỉnh núi đối diện. Cầu treo xây dựng cực kỳ kiên cố, người Cầu Lập trên thành quan đối diện đã kéo cầu treo lên, khe sâu ba mươi mét chính là lạch trời khó có thể vượt qua.

Binh lực không thể thi triển, cho dù có thể thi triển thì cũng không thể nào nhảy qua mấy chục trượng.

Mấy ngày nay Thẩm Lãnh vẫn luôn muốn thử tìm một con đường thông đến bên kho lương, nhưng trong núi lớn mênh mông này lại không có người địa phương dẫn đường, muốn tìm được đường trên cơ bản là không thể nào.

"Hai ngày trước cũng nhìn thấy người Cầu Lập ở trên thành quan kiêu căng ngạo nghễ, giống như đô thành của bọn chúng đã bị công phá ngược lại bọn chúng mới là người thắng vậy."

Trần Nhiễm vẻ mặt tức tối: "Đám khỉ đó, nhảy trên tránh dưới, con mẹ nó chứ, nếu có thể qua được thật muốn một đao chém chết một cái tên, nhà mất nước mất, một đám người rụt đầu nấp ở trong núi vẫn rất kiêu ngạo đắc ý."

Núi An Tử, người Cầu Lập gọi là thành lũy trong núi vĩnh viễn cũng sẽ không bị công phá.

Khe núi chỉ là thứ nhất, chỗ chật hẹp nhất ba mươi mét, chỗ rộng thì hơn trăm mét, chiều ngang thế này muốn bắc cầu trong tình huống có người Cầu Lập quấy nhiễu tập kích là không có bất kỳ khả năng nào, nếu như dùng cách đơn giản một chút, tạo ra thang mây siêu dài lại càng không hiện thực, tường thành phía đối diện được xây dựng bên bờ vực, thang căn bản cũng không có chỗ để gác vào.

Thứ hai, ở trên thành quan có số lượng lớn máy bắn nỏ cỡ lớn, tất cả đều nhắm chuẩn về phía đường lớn trên núi, một khi quân Ninh tập kết, những cỗ máy bắn nỏ cỡ lớn kia căn bản chính là đồ tể, đường ở ngay phía dưới thành quan đối diện, đừng nói tụ tập binh lực, mấy người đi lên cũng sẽ trực tiếp bị bắn chết.

Thứ ba, bên trong thành quan còn có máy ném đá, đường lớn bên này tuy cũng bằng phẳng rộng rãi, máy bắn nỏ cỡ lớn chặn lối vào cầu treo thì không nói, nếu máy ném đá ném đá tảng qua đây, nếu từ sườn dốc trên đường lớn lăn xuống, chẳng cần nghĩ cũng biết con số thương vong tạo thành đối với quân Ninh, cho dù là hạ mức thương vong xuống thấp nhất, đá tảng tích tụ trên đường lớn, binh lính còn muốn tập kết đi lên lại càng khó khăn hơn.

Cho nên dù là tướng lãnh binh như Hải Sa trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp, đợi cho sau khi sức khỏe của Trang Ung khôi phục một chút liền thương lượng với Thẩm Lãnh, hai người cùng nhau chỉ huy trận tấn công cuối cùng với Cầu Lập này.

Đánh hạ núi An Tử bắt Nguyên Đằng Uyên là có thể tuyên bố diệt Cầu Lập quốc, cũng có thể báo thù cho Trang Ung.

Từ trên núi đi xuống Thẩm Lãnh vẫn luôn rất trầm mặc, trong đầu là địa hình đã nhìn rõ ràng trong suốt mấy ngày gần đây, nhưng bất kể phân tích thế nào cũng không có khả năng đi vòng qua thành quan kia.

Trở lại đại doanh quân Ninh dưới chân núi, Hải Sa đang đừng trước bản đồ suy nghĩ, cũng mặt nhăn mày nhó.

"Thế nào rồi?"

Nhìn thấy Thẩm Lãnh về, Hải Sa lập tức hỏi một câu.

Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu, ngồi xuống rót một chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch: "Vẫn không hề có đầu mối gì, trong núi căn bản không tìm được con đường nào khác, ta lại đến chỗ cao trên đỉnh núi bên này, nhìn sang đối diện, đó gần như chính là một hòn đảo đơn độc, chỉ có cầu treo nối liền với bên ngoài."

Hải Sa thở dài một tiếng: "Đúng vậy... Ta cũng đã xem qua nhiều lần rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Nhưng từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy chắc hẳn vẫn có đường có thể tìm ra, nếu không thì Nguyên Đằng Uyên không cần phải hạ lệnh dẫn theo tất cả hàng vạn thôn dân trong các thôn trấn gần đây, đó là tận mấy vạn người, tuy rằng có thể làm nô bộc cu li, nhưng lương thảo tiêu hao của mấy vạn người cũng là chuyện hắn cần lo lắng, kho lương xây dựng trong núi không thể nào là dạng có thể dùng cả trăm năm như bọn họ tuyên bố, đó là khoác lác. Huống hồ vận chuyển lương thảo vào cũng cần đi cái cầu treo đó, phân tích ra, tính toán lương thực trữ trong núi cần thiết cho mười vạn người, có thể chống đỡ vài ba năm đã là cực hạn, có thể còn ngắn hơn."

"Nếu chúng ta tạo một cỗ xe công thành khổng lồ thì sao?" Hải Sa nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hai ngày nay ta vẫn đang suy nghĩ, chúng ta tập kết thợ, tạo một cỗ xe công thành treo cầu treo, ít nhất cao bằng tường thành đối diện, có một cánh tay gỗ khổng lồ có thể vươn dài ra ngoài, sau đó gác lên trên thành quan đối diện..."

"Không có cơ hội." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Xe công thành khổng lồ như vậy đừng nói là khó lên núi, cho dù là đến gần vách núi, máy ném đá của và ít nhất hơn trăm cỗ máy bắn nỏ cỡ lớn của người Cầu Lập tập trung bắn sang, người của chúng ta căn bản là không thể nào đẩy lên được."

Cái này hình như... đó là một cái cửa động, cửa động khẩu có hỏa lực mấy chục khẩu đại pháo và mấy ngàn người đang chờ từng giờ từng phút, người trong sơn động vừa ra ngoài là sẽ bị tan xương nát thịt, cho dù là một chiếc xe bọc thép cỡ lớn, cũng sẽ bị pháo hỏa tập trung bắn nát trong khoảng khắc.

Hải Sa lại trầm mặc, thật ra làm sao gã lại không nghĩ đến, chỉ là đây dường như cũng là biện pháp duy nhất.

Đừng nói là chiến binh thủy sư, cho dù là nam cương Lang Viên cũng không thể đi lên.

Hai người liếc nhìn nhau, đều không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ngày mai ta lại đi xem thử."

Hải Sa gật gật đầu: "Được."

Thật ra trong lòng hai người đều hiểu, xem thêm bao nhiêu lần thì dường như cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, Hải Sa đã xem suốt mấy tháng, thám báo cũng vẫn luôn không ngừng thăm dò núi An Tử, nếu có đường, hẳn là đã bị phát hiện từ lâu mới đúng.

Thẩm Lãnh trở lại quân trướng của mình vẫn cứ ngồi ở đó suy nghĩ, mãi cho đến sau nửa đêm mới đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy bảo Trần Nhiễm dẫn người đi hỏi thăm một chuyện, không bao lâu sao, nhóm thám báo lúc trước đuổi theo người Cầu Lập vào núi An Tử sớm nhất đã được Trần Nhiễm mời đến mấy người.

Những thám báo này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi một người, nếu ở trong dân gian, có thể mấy chục người cũng đừng hòng có thể làm gì được một người trong đó bọn họ.

Mấy thám báo đã ngủ, lúc đột nhiên bị Thẩm Lãnh mời đến cũng có chút thấp thỏm.

"Ta muốn hỏi một chút." Thẩm Lãnh đưa cho mỗi người một chén trà nóng: "Các ngươi là những người theo dõi đội ngũ Cầu Lập vào núi An Tử đầu tiên, có biết thôn đầu tiên mà Nguyên Đằng Uyên phái người đi là ở chỗ nào không?"

"Không có cách nào xác định thôn nào là đầu tiên, nhưng ti chức biết một thôn đặc thù nhất, chỗ đó là thôn Phổ Sơn." Đội chính thám báo Hồng Chiếu lập tức trả lời ngay: "Lúc ấy đại quân vây công đô thành, gần như tất cả binh lực đều bị người Cầu Lập chạy trốn ở cửa bắc thu hút đến, không một ai ngờ được đó lại là kế dụ địch của người Cầu Lập, sau đó khi biết được có một đội ngũ tinh nhuệ Cầu Lập khoảng chừng hơn hai vạn người chạy ra từ cửa tây, Hải tướng quân đã hạ lệnh các quân triệu tập thám báo bám theo."

Hồng Chiếu nói rất nghiêm túc: "Ti chức là nhóm người đi theo đầu tiên, bởi vì không biết đội ngũ Cầu Lập vào núi An Tử sẽ phân chia thành bao nhiêu nhóm, cho nên số lượng thám báo Hải tướng quân triệu tập cũng rất nhiều, ti chức biết, ít nhất cũng có mấy trăm thám báo phân tán ra theo dõi. Sau khi đến chân núi An Tử người Cầu Lập đã ép buộc bách tính ở các thôn trấn nơi đó rút đi, nhưng ti chức phát hiện, người Cầu Lập đến thôn Phổ Sơn lại không giống bình thường."

Hồng Chiếu nói: "Hẳn là tướng quân quan trọng nhất dưới trướng Nguyên Đằng Uyên hiện giờ là Nguyên Hoán Lâm đích thân đi, chúng ta đã nhìn thấy chiến kỳ của đại tướng quân Cầu Lập đi về phía đó, ít nhất hơn một ngàn kỵ binh. Kỵ binh của người Cầu Lập rất ít, đại bộ phận còn tập trung ở cấm quân, cho nên ti chức nghi ngờ, lúc ấy người cùng đi thậm chí còn có hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.

Địa hình Cầu Lập nhiều đường thuỷ ít đồng bằng, hơn nữa cũng không biết nuôi ngựa, cho nên Cầu Lập căn bản cũng không có bao nhiêu kỵ binh.

Nếu như Nguyên Đằng Uyên đích thân đến thôn nhỏ tên thôn Phổ Sơn này, có thể thật sự sẽ có phát hiện gì đó.

"Các ngươi đã đi tra xét chưa?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Đã đi." Hồng Chiếu lắc đầu: "Sau đó chúng ta đã đi qua cái thôn kia tổng cộng ba lần, nhưng không tìm được manh mối gì hữu dụng."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đa tạ, ngày mai ta sẽ nói với Hải tướng quân một tiếng, các ngươi dẫn ta đến bên đó xem thử."

Hồng Chiếu lập tức đứng dậy chắp tay: "Tuân mệnh."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh mang theo Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải cùng với hơn một trăm thám báo tinh nhuệ rời khỏi đại doanh đi thẳng đến thôn Phổ Sơn, cách đại doanh dưới chân núi cũng không quá xa, cưỡi ngựa không đến nửa canh là đến nơi.

Thôn đã trống không rồi, ngay cả nhà cửa cũng bị đốt sạch, thoạt nhìn cực kỳ thảm thiết.

Mặc dù đã nhiều ngày trôi qua, trong không khí dường như vẫn còn tràn ngập mùi khói, hoặc có lẽ đây chẳng qua là một kiểu phản ứng của đại não gây ra cho khứu giác.

Thi thoảng nhìn thấy sói hoang từ trong đống đổ nát thê lương chạy ra, dường như chúng cũng đang tìm kiếm cái gì đó.

Loáng thoáng, hình như trong thôn này có những cặp mặt giống như cô hồn dã quỷ đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh bọn họ, chỉ chờ bọn họ đi vào.

Bình Luận (0)
Comment