Tường thấp đều bị đốt cháy đen, trong gạch ngói đá sỏi vỡ vụn lộ ra một cái chân đã bị sói hoang gặm chỉ còn lại xương trắng, cũng không biết người bên dưới đống gạch ngói vụn là bộ dáng gì. Lúc ấy Nguyên Đằng Uyên hạ lệnh tất cả sơn dân theo ông ta cùng vào thành quan, không đợi thôn dân có phản ứng gì đã cho binh lính một mồi lửa đốt hết thôn trang, tuyệt đại bộ phận mọi người đều không kịp mang theo gì cả, chỉ một bộ y phục trên người, tay không bị lùa vào trong núi An Tử.
Xa xa có mấy con sói hoang không muốn rời đi, đứng ở trên dốc cao cúi đầu nhìn sang bên này.
Thẩm Lãnh đi quanh thôn một vòng, cũng không trông mong có thể phát hiện được gì ở trong thôn, Nguyên Đằng Uyên mang người đi, người mới là trọng điểm.
"Ngoài thôn có đường mòn vào núi, các ngươi có đi vào không?"Thẩm Lãnh hỏi Hồng Chiếu.
Đội chính thám báo Hồng Chiếu gật đầu: "Đã đi vào, đường mòn chắc là thôn dân đi lại để săn bắn, vào trong núi không đến năm dặm là hết, nhìn từ xa núi này và thành quan núi An Tử cũng không thông nhau, ti chức đã dẫn đội đi lên trên một đoạn. Trong núi nhiều hổ báo, hôm đó còn bắn chết một con hổ hung dữ, chỉ là cũng không có dấu chân nào nữa, dường như ngay cả thợ săn thôn dân cũng chưa từng đi vào chỗ sâu như vậy."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, cúi đầu suy nghĩ.
Nếu những thôn dân này cũng không biết có đường mòn thông đến núi An Tử, vậy thì Nguyên Đằng Uyên mang đi bọn họ chỉ là để phòng ngừa rắc rối có thể sẽ xuất hiện, chỉ là ông ta lo những thôn dân kia có ai biết, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh là có đường.
Ông ta hoàn toàn không cần nhiều nô bộc như vậy, chỗ kho lương trong núi có hạn, lương thảo có hạn, thêm mấy trăm bách tính, đại quân không dưới mấy vạn người của Nguyên Đằng Uyên sẽ phải chia ra gần một nửa lương thực.
"Đuổi theo sói." Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói một câu.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Đuổi theo sói?" Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Lúc này tướng quân muốn đi săn?"
Nhưng Thẩm Lãnh không đáp lời, tháo hắc tuyến đao treo ở một bên chiến mã xuống đeo lên lưng, sau đó mang theo liên nỏ, cung cứng, dây thừng, toàn bộ những thứ có thể mang theo thì đều mang đi. Tuy rằng các binh sĩ không biết ý đồ của tướng quân là gì, nhưng cũng đã đồng thời đem tất cả trang bị có thể sử dụng theo.
"Vương Khoát Hải, ngươi và năm mươi người ở lại đây chờ." Thẩm Lãnh vẫy tay một cái: "Những người khác theo ta đi lên."
Những người mang đến lần này đều là tinh nhuệ trong đội ngũ thám báo, nói trắng ra một chút, nếu lấy tráng hán bình thường để so sánh, chiến binh Đại Ninh bình thường, một người đánh ngã 6 – 7, thậm chí là 8 – 9 thôn dân cũng không phải chuyện không thể, một quyền tất ngã một người. Mà thám báo còn là người ưu tú được tuyển chọn kỹ lưỡng trong các quân, một người đấu với 7 – 8 chiến binh cũng không có gì là không thể.
Đàn sói hoang kia đứng ở trên dốc cao nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh bọn họ, đâu nghĩ đến những người đó lại đi thẳng đến hướng bên này, mới đầu chúng chỉ cúi đầu phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, sau đó phát hiện những người kia hoàn toàn không có ý sợ hãi gì thì chúng cũng sợ, dù sao chúng cũng biết đối phương nhân số đông, cho nên quay đầu bỏ chạy.
Tốc độ chạy của sói hoang ở trong núi cực nhanh, nếu không phải Thẩm Lãnh bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ thì sợ cũng theo không theo kịp lâu như vậy, chạy một mạch vào trong núi. Vì để cho những con sói hoang kia sợ hơn, Thẩm Lãnh giương cung bắn hai con trong số đó, và còn chặt đầu sói, lấy máu sói bôi lên bì giáp trên người, quơ đầu sói truy kích, mấy con sói còn lại đâu còn dám nghĩ đến phản kích gì, sói cụp đuôi chạy trốn cũng không khác gì chó cụp đuôi chạy trốn.
Thẩm Lãnh bọn họ đuổi theo hơn nửa canh giờ, trong núi đã càng lúc càng hiểm trở, những con sói hoang kia lúc đầu chạy lên đỉnh núi, bỗng nhiên phía trên có tiếng hổ gầm, mấy con sói kia lập tức chạy sang một phương hướng khác, Thẩm Lãnh bọn họ đã quá mệt, nhưng việc chạy bộ rèn luyện quanh năm khiến cho bọn họ cũng không có bao nhiêu lo lắng ở mặt thể lực.
Lại nửa canh giờ nữa, mấy con sói hoang kia dường như không còn đường có thể đi, chui vào trong bãi cỏ phía xa xa, Thẩm Lãnh bọn họ đuổi tới phía trước, cỏ cao đến ngang hông, để đề phòng sói hoang bị bức ép mà vồ ngược lại, năm người một đội đề phòng cho nhau.
Nhưng điều lạ là đến nơi này thì sói hoang đều biến mất không tung tích.
Ở trong bãi cỏ đi tới đi lui đến mấy lần, không thu hoạch được gì.
Hồng Chiếu ngồi xổm xuống nhìn kỹ một hồi lâu, lắc đầu: "Ngay cả dấu móng tay cũng không lưu lại, chớ không phải là thật sự bốc hơi rồi?"
"Sói cũng không có đắc đạo thành tiên." Trần Nhiễm nhìn ra bốn phía: "Không có khả năng bốc hơi được."
Đúng lúc này chỗ xa xa có một con sói hoang bỗng nhiên xuất hiện, dường như là quay đầu lại xem thử người đuổi theo nó còn ở đó hay không. Trần Nhiễm theo bản năng bưng liên nỏ lên bắn một trận, tên nỏ bắn qua lốp ba lốp bốp, con sói kia tru lên một tiếng xoay người bỏ chạy, chờ khi Trần Nhiễm bọn họ đuổi tới gần, phát hiện con sói lại không thấy tung tích.
"Con mẹ nó thật là gặp ma rồi."
Trần Nhiễm lại bắn mấy tên nỏ vào trong bụi cỏ khác, còn không bằng ném đá xuống biển, ít nhất còn có một bọt nước, tên nỏ bắn vào trong bụi cỏ ngay cả một tiếng vang khẽ cũng không có.
"Có vết máu."
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn nhìn, trên vách núi xanh rêu có vài chỗ tối màu, không chú ý nhìn thì cũng không phát hiện được. Hắn ngồi xổm xuống dùng ngón tay quệt một cái, đứng dậy rút hắc tuyến đao ra, đao chém vào đám dây leo treo đầy trên vách núi, mấy đao chém xuống, dây leo bị chém đứt không ít, Thẩm Lãnh dùng đao gạt ra, phía sau lại có một khe nứt.
Lối vào khe nứt không lớn lắm, cũng chỉ miễn cưỡng vừa một người nghiêng người đi vào. Thẩm Lãnh cho người đốt đuốc lên ném vào trong khe nứt, trong bóng tối lóe lên ánh sáng, trong chỗ góc có một con sói hoang cuộn tròn ở đó tru lên một tiếng, lại nhích sát vào vách đá, nhưng trên người nó đang cắm nửa mũi tên nỏ, không chen được vào bên trong khe nứt sơn thể càng vào sâu càng chật hẹp, cố chen vào, mũi tên khiến nó đau đến mức run bần bật.
Thẩm Lãnh giơ tay lên, liên nỏ phóng liền mấy mũi tên bắn chết con sói hoang kia, bảo Trần Nhiễm bọn họ đều đi qua hỗ trợ, loạn đao chặt đứt một mảng lớn dây leo, cái khe nứt này liền hoàn toàn lộ ra ngoài, chỉ là quá mức chật hẹp, lúc sói hoang đi vào sợ là cũng phải xếp hàng từng con từng con một mà đi.
"Bên trong càng hẹp hơn."
Trần Nhiễm xung phong nhận việc: "Ta vào xem thử."
Tiến lên phía trước, sau đó trở lại: "Đổi người gầy đi."
Thẩm Lãnh bĩu môi nhìn cái bụng của Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cười ngượng: "Ta có cách gì được, đều huấn luyện giống nhau, người ta một thân cơ bắp, cái bụng này ta lại không gầy nổi."
Thẩm Lãnh: "Người khác một ngày ba bữa, ngươi một ngày tám bữa."
Trần Nhiễm: "Một ngày ba còn được, một ngày tám thì hơi mệt."
Thẩm Lãnh: "Còn có thể khoác lác tà dị hơn nữa?"
Trần Nhiễm: "Tướng quân hiểu lầm rồi, thật ra một ngày ba bữa cơm cũng không phải là số lượng nhiều ít, mà là thời gian dài ngắn, nói là một ngày ăn ba bữa cơm dài như vậy, một ngày có ăn tám bữa cơm của ta cũng dài như vậy."
Thẩm Lãnh trừng mắt lườm gã một cái, tháo hết trang bị trên người xuống, chỉ mang theo một thanh đoản đao đi vào, bên trong khe núi kia quá mức chật hẹp, hắc tuyến đao cũng không có tác dụng gì.
Sau khi nhích vào trong mùi máu liền nồng nặc hơn, sói nhất thời vẫn chưa chết hắn, bụng vẫn đang khẽ phập phồng.
Thẩm Lãnh kéo xác sói sang một bên, nhìn vào sâu bên trong khe nứt, vừa mới ghé mắt qua, một cái đầu sói thình lình xuất hiện, răng nanh đã ở trước mắt.
Thẩm Lãnh ngửa mạnh đầu về phía sau, tay phải cầm đoản đao từ phía dưới đâm vào cằm sói hoang, tay trái nhấc lên lập tức túm lấy mõm sói kéo mạnh một cái, trực tiếp kéo con sói hoang kia từ trong khe nứt ra ngoài, một cước giẫm lên người sói, đoản đao nhanh chóng cắm vào trong túi da đeo bên hông, hai tay nắm lấy miệng sói tách ra, rắc một tiếng, tách rời miệng sói ra, miệng sói nặn ra mấy tiếng rên rỉ, Thẩm Lãnh một cước đá nó qua một bên, nhặt cây đuốc được ném vào trong lúc nãy, ném vào sâu bên trong khe nứt, không ngờ ánh sáng chiếu ra một vùng không nhỏ không nhỏ.
"Ta phải đi vào."
Thẩm Lãnh hướng ra bên ngoài hô một tiếng, hít một hơi, cố gắng hóp bụng chen vào chỗ nhỏ hẹp kia, Hồng Chiếu đi vào khe nứt thứ hai, khi gã vào thì Thẩm Lãnh đã đến chỗ sâu hơn rồi.
Cùng lúc đó, thành quan núi An Tử.
Nguyên Đằng Uyên ngồi ở đó nhìn một đám bách tính đang quỳ trước mặt, sắc mặt lạnh tanh.
"Những thợ săn ở núi An Tử các ngươi hiểu rõ nhất, năm đó trẫm hạ lệnh xây dựng kho lương, mấy người các ngươi đều ở đây chứ."
Những thợ săn này tuổi cũng không tính là quá nhỏ, người lớn cũng 50 – 60 tuổi, người trẻ hơn cũng đã hơn bốn mươi tuổi.
Trong đó có một người vội vàng trả lời: "Bẩm bệ hạ, năm đó xây dựng kho lương, thảo dân còn được triệu vào trong quân làm người dẫn đường."
"Vậy trẫm hỏi ngươi, trong núi này rốt cuộc có bao nhiêu chỗ có thể thông đến kho lương?"
"Chắc là không nhiều." Thợ săn cúi đầu nói: "Năm đó lựa chọn chỗ này làm kho lương là vì sơn động tự nhiên này quá lớn, nếu không phải cơ duyên trùng hợp thì ai có thể ngờ được trong lòng núi này lại nhiều khe nứt như vậy, chỗ kho lương chính là khe nứt lớn nhất, chỉ là tại sao lại trống thì không thể biết được, hoặc là trước đây rất lâu từng có động đất khiến sơn thể rạn nứt, một bộ phận này vỡ ra trượt xuống dưới không ít."
"Chỉ là bệ hạ cũng không cần lo lắng, tuy rằng sơn thể rất nhiều khe nứt, nhưng cũng không nhất định đều thông đến bên này, khe nứt giăng ngang dọc, hễ không cẩn thận là sẽ vĩnh viễn bị nhốt chết ở trong lòng núi, thần tiên cũng không ra được, cho dù người Ninh phát hiện một vài khe nứt, cũng có thể chỉ là một đoạn ngắn, đi đến nửa đường sẽ hết, cho dù có khe nứt khác nối liền, lại chuyển vào nữa cũng chưa thông đến bên này, bệ hạ chỉ cần hạ lệnh dùng tảng đá lớn chặn hết tất cả khe nứt là được."
Lúc hắn ta nói những lời này ánh mắt lóe lên một cái, dường như có điều gì giấu giếm.
Thật ra năm đó quả thật có một khe nứt có thể thông ra ngoài núi, hắn và mấy thôn dân năm đó đều biết, sau này bí quá hoá liều, nhiều lần từ đây lén vào lấy trộm lương thực ra ngoài, cũng an toàn hơn đi săn thú đối mặt với sài lang hổ báo một chút, mà điều chính yếu nhất còn là trong kho lương này có trữ muối.
Muối, theo bọn họ thấy còn quan trọng hơn lương thực.
Nhưng hắn ta nào dám nói?
"Trẫm đã hạ chỉ chặn kín rồi." Nguyên Đằng Uyên khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Mấy người các ngươi hiểu rõ núi An Tử nhất, mấy ngày nay phải vất vả nhiều rồi, dẫn tướng sĩ bộ hạ của trẫm đi chặn hết tất cả những chỗ khả nghi, tận lực đi tìm, nếu như làm tốt, trẫm tất có trọng thưởng."
Mấy tên thợ săn vội vàng dập đầu, đâu còn dám nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau.
Trong núi.
Thẩm Lãnh từ trong khe nứt chui ra, một thân đầy bụi đất.
"Dường như không thông." Thẩm Lãnh lắc lắc đầu: "Khe nứt này đi vào khoảng hơn mười trượng thì nhỏ hẹp đến mức không thể nào đi vào, nhưng cũng không thấy mấy con sói hoang kia, còn có khe nứt khác, ta không thể nào lục soát hết được."
Hắn vừa đi vừa dặn dò: "Triệu tập thêm thám báo, men theo khe nứt đi vào bên trong thăm dò."
Đang nói, chợt thấy chỗ xa xa có một bóng người lướt qua một cái, Thẩm Lãnh phản ứng cực nhanh, nâng liên nỏ lên nhắm sang bên kia: "Ra ngoài!"