Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 542 - Chương 542: Khăn Lụa

Chương 542: Khăn lụa Chương 542: Khăn lụa

Trong bụi cỏ có người chầm chậm đứng lên, sắc mặt trắng bệch giống như tuyết, hắn ta cũng không ngờ rằng sẽ lại gặp phải quân Ninh ở chỗ này, chỉ thấy bộ chiến phục màu đen kia là chân cũng đã mềm nhũn, đừng nói phản kháng, ngay cả chạy cũng không dám.

"Ngươi là ai?"

Trần Nhiễm đi qua lục soát, người nọ không mang theo binh khí trên người, nhìn hình thể khí lực cũng không giống một người tham gia quân ngũ.

"Ta là... người qua đường." Người nọ ấp úng trả lời.

Thẩm Lãnh đi đến gần nhìn nhìn, từ khuôn mặt mà nói đây là một người Cầu Lập điển hình, đen, gầy, xương gò má hơi cao, hơn nữa trong ánh mắt có một kiểu giảo hoạt bất giác lộ ra ngoài của người man di.

"Ngươi từ trong thành quan chạy ra ngoài phải không?"

Thẩm Lãnh hỏi một câu, vẻ mặt của người nọ lập tức có thay đổi.

Thẩm Lãnh căn dặn một câu: "Mang về giao cho người của phủ Đình Úy thẩm tra."

Trần Nhiễm khoát tay một cái, thám báo đi lên trói người nọ lại giải về đại doanh.

Thẩm Lãnh trở lại đại doanh tắm rửa thay y phục, ở dưới bóng cây đốt một đống lửa nướng bánh màn thầu ăn, trong quân không có sống sung sướng giống như ở thành Trường An, phần lớn thời gian đều là lấy lương khô chống đói.

Trần Nhiễm từ đàng xa đi đến ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đưa bánh màn thầu đã nướng chín trong tay cho gã, Trần Nhiễm thổi một hơi cắn hai miếng: "Đã hỏi xong rồi, tên đó chính là thợ săn của thôn Phổ Sơn, năm đó lúc xây dựng kho lương hắn đã theo quân đội Cầu Lập làm người dẫn đường, hắn nói bên trong núi An Tử này có một chỗ trống rất lớn, bị Nguyễn Đằng Uyên lấy làm kho lương, có khe nứt có thể lẻn ra ngoài, hắn mới chạy ra đã bị chúng ta bắt được rồi."

Thẩm Lãnh hỏi: "Có thể dẫn đội ngũ đi vào không?"

"Không thể." Trần Nhiễm lắc đầu: "Thợ săn nói khe nứt đó quá chật hẹp, rất nhiều chỗ còn cần phải leo lên, chỉ có thể chứa một người đi qua, tuy rằng có thể thông đến kho lương, nhưng cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, vài người đi vào, không làm nên chuyện gì."

"Có lẽ có." Thẩm Lãnh tự nướng một cái bánh màn thầu: "Lát nữa lại thương lượng với tướng quân Hải Sa một chút."

Trần Nhiễm nhanh nhạy phát giác được Thẩm Lãnh lại có ý nghĩ mạo hiểm trong đầu: "Nếu ngươi muốn đi vào, ta biết không ngăn cản được ngươi, nhưng ngươi nhất định phải mang ta theo."

Thẩm Lãnh liếc nhìn cái bụng của Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm ngây ra: "Vậy thì để lão Đỗ đi theo, lão Đỗ không có vấn đề gì, nếu To Con và ta không vào được, bên cạnh ngươi không thể không có một người chăm sóc."

"Ta vẫn chưa quyết định." Thẩm Lãnh cắn một miếng màn thầu: "Mạng của ta đắt tiền lắm."

Trần Nhiễm: "Ngươi biết là được."

Thẩm Lãnh cười cười, nghĩ đến lúc ở bến thuyền trấn Ngư Lân quận An Dương, hai người cũng ngồi cạnh nhau ăn bánh màn thầu như vậy, khi đó vẫn đều là thiếu niên ngây ngô, chỉ cảm thấy một bữa cơm có thể ăn bánh màn thầu thỏa thích đã rất hoàn mỹ, cũng rất hạnh phúc.

Trần Nhiễm nhéo bánh màn thầu trong tay: "Có giống không?"

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Trần Nhiễm: "Tên lưu manh nhà ngươi!"

Thẩm Lãnh: "Ngươi còn nói ta?"

Trần Nhiễm: "Ta nói là, có giống bánh màn thầu ngày trước chúng ta ăn trên bến thuyền ở trấn Ngư Lân không."

Thẩm Lãnh: "..."

Trần Nhiễm: "Lãnh Tử ngươi thay đổi rồi... Sao mà trong đầu toàn những ý nghĩ xấu xa đó."

Thẩm Lãnh: "..."

Trần Nhiễm: "Nhưng quả thật là rất giống."

Thẩm Lãnh nhìn Trần Nhiễm, đột nhiên phát hiện gã và nữ hài tử tên Cao Tiểu Dạng bên cạnh Lâm Lạc Vũ thật sự là xứng đôi. Lần trước đi phiếu hào Thiên Cơ hắn đã loáng thoáng cảm thấy Cao Tiểu Dạng giống như mình đã từng gặp ở đâu đó, bây giờ tỉnh ngộ ra cô nương kia chính là Trần không nắp phiên bản nữ, về chuyện nhỏ muốn không đáng tin cậy cỡ nào cũng có, nhưng về chuyện lớn thì vĩnh viễn khiến cho người ta yên tâm.

Hai người còn giống nhau ở điểm cái gì cũng có thể nói được.

"Ta hỏi cho người một người vợ nhá." Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói ra một câu.

Trần Nhiễm nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn quái vật: "Chuyển nghề tuỳ tiện như vậy sao? Ngươi có thể chuyển biến vai diễn qua loa, chung thân đại sự của ta sao có thể qua loa? Nói đi, ngươi đã nhận bạc của nhà ai muốn bán ta."

Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi nghĩ xem nhà ai lại đồng ý tốn bạc để thu phục ngươi thông qua ta."

Trần Nhiễm nghĩ nghĩ, đúng là không có nhà nào sẽ ngốc như vậy.

Thẩm Lãnh nói: "Nếu như có bạc lấy ra, bây giờ ta mới bán ngươi sao?"

Trần Nhiễm: "Vậy ngươi nói xem là ai trước đã."

"Không thể nói."

Thẩm Lãnh nghĩ cô nương người ta căn bản là không biết Trần Nhiễm, mình vừa nói lung tung một câu, Trần Nhiễm tưởng là thật, đến lúc đó Cao Tiểu Dạng người ta căn bản là không có tâm tư đó, Trần Nhiễm sẽ rất xấu hổ, cô nương người ta cũng rất xấu hổ.

Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn: "Cha ta, Trần đại bá của ngươi vẫn luôn nói, con trai à, con đi theo Lãnh Tử làm cho tốt, Lãnh Tử có một miếng ăn thì không thể để con thiệt, ta vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, nhưng mà bây giờ người nào đó cũng đã có vợ có con, mà ta thì sao..."

Thẩm Lãnh: "Trần đại bá biết lúc ở Trường An ngươi thường xuyên đến sông Tiểu Hoài không?"

Trần Nhiễm: "Đại ca, ta sai rồi."

Nhắc tới hai chữ có con, trong lòng Thẩm Lãnh đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy, tính toán thời gian, nếu bây giờ lập tức trở về có lẽ cũng không kịp, ngay cả chuyện lớn như sinh con mà mình cũng không có thể ở bên cạnh Trà gia, Trà gia nhất định rất bất lực, cho dù nàng cũng không nói gì cả nhưng trong lòng nhất định sẽ thất vọng, cũng sẽ buồn bã.

Sự bất lực này, sự mong ngóng này, nghĩ thôi đã có thể cảm nhận được trong lòng nàng sẽ buồn cỡ nào.

Trong nháy mắt, tâm tình của Thẩm Lãnh liền tụt xuống.

Tất nhiên Trần Nhiễm nhìn ra được, gã vẫn luôn nói mình là nam nhân hiểu Thẩm Lãnh nhất, biết là lời vừa nói đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Lãnh, vì thế vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Chúng ta mau chóng đánh xong trận chiến này, nếu cũng đi giống như lúc đến, có lẽ còn kịp."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cho nên ta vẫn luôn tìm đường, cho nên ta mới muốn mạo hiểm."

Hắn đứng lên: "Lúc Trà gia sinh con, ta phải để nàng nắm tay ta. Ta đã hỏi rồi, rất nhiều người nói đối với nữ nhân mà nói lúc sinh con chính là Quỷ Môn Quan, vận khí tốt thì bình an vô sự, vận khí không tốt một chút là không chừng sẽ có bất trắc, còn có người nói là nam nhân căn bản không chịu nổi cơn đau này, bà đỡ đỡ đẻ nói, đao cắt lên người đau, không đau bằng một phần mười khi nữ nhân sinh con, cho nên lúc sinh con thường thường đều sẽ cắn nát cả răng."

"Bà đỡ còn nói, vì sợ cắn vào lưỡi, sẽ luôn chuẩn bị một cái que gỗ cho nữ nhân sinh con cắn, nghĩ thôi đã thấy là chuyện rất không thoải mái, Trà gia sao có thể cắn que gỗ được, có thể cắn cánh tay ta."

Thẩm Lãnh nhét miếng bánh màn thầu cuối cùng vào miệng: "Ta đi xem thử tên thợ săn kia."

Một canh giờ sau.

Hải Sa làm ném cái chén trên bàn xuống vỡ choang một tiếng: "Không được!"

Gã giận dữ nhìn Thẩm Lãnh, mà Thẩm Lãnh thì bình tĩnh nhìn gã.

Hải Sa nói: "Trước khi ngươi đến Trần giáo úy đã đến tìm ta, hắn bảo ta khuyên ngươi đừng mạo hiểm, hắn nói ngươi nóng lòng muốn về ở bên cạnh phu nhân ngươi, những chuyện này ta cũng có thể hiểu được, nếu ta biết trước thì sẽ không mời ngươi đến đánh trận chiến này cùng ta... Thẩm Lãnh, hiện tại ngươi có thể trở về, trận chiến này để ta đánh, đã tìm được đường có thể đi vào rồi, chẳng lẽ ta lại kém ngươi?"

"Không được." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu muốn mau chóng đánh trận chiến này thì nhất định phải nội ứng ngoại hợp, huynh nên biết, nếu ta rời đi, huynh phái người lẻn vào kho lương từ khe nứt, người của huynh cho dù tinh nhuệ đến mấy cũng chống đỡ không được bao lâu, số người lẻn vào có hạn, trừ ta ra, ai có thể mang mấy người đi chặt cầu treo xuống? Huynh đích thân đi vào tất nhiên có thể, nhưng làm sao nắm chắc thời cơ? Huynh yên tâm giao cho thủ hạ của huynh chỉ huy sao?"

Hải Sa gật đầu: "Người của ta, tất nhiên yên tâm."

"Ta lo." Thẩm Lãnh nhìn về phía Hải Sa nói rất nghiêm túc: "Ta không coi Trang Ung là đại tướng quân, ta coi ông ấy là giống như phụ thân."

Hải Sa ngẩn ra.

"Trà Nhi là thê tử của ta, người thân cận nhất, ta nhất định phải trở về ở bên nàng ấy, Trang tướng quân cũng thế, ta phải cắt đầu của kẻ thù." Thẩm Lãnh cười cười: "Đêm mai, ta dẫn mười người lẻn vào trong, ta sẽ hẹn thời gian trước với huynh, đến giờ thì cầu treo tất nhiên sẽ thả xuống chờ huynh, huynh dẫn quân nhất cổ tác khí mà giết vào, sau khi xong việc ta cần chiếc thuyền nhanh nhất của huynh."

Hải Sa trầm mặc thật lâu: "Nếu như cầu treo không thả xuống thì sao?"

"Không có nếu như." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Giúp ta chuẩn bị một ít đồ, thời gian có hạn, trong vòng một ngày nhất định phải chuẩn bị đủ."

Trước đêm ngày hôm sau Thẩm Lãnh lại đi gặp tên thợ săn kia, sau đó phát hiện Hải Sa đã sai người bịt miệng tên thợ săn, người nọ không phát ra được thanh âm nào.

"Hắn có thể sẽ kêu lên, vĩnh viễn đừng tin người Cầu Lập sẽ một lòng với chúng ta, dù cho hắn sợ chết." Hải Sa nói: "Đi như thế nào, bảo hắn chỉ cho ngươi."

Gã đưa cho Thẩm Lãnh một cái hộp: "Trong này là nhuyễn giáp của ta, ta biết ngươi cũng có, ngươi mặc ở bên ngoài, mặc thêm một lớp chung quy cũng có thêm chút tác dụng."

Thẩm Lãnh cười nhận lấy: "Con người ta từ trước đến nay cầm đồ của người khác luôn quên trả lại."

Hải Sa: "Ngươi còn sống trở về, tặng cho ngươi thì có làm sao?"

Thẩm Lãnh nhún vai, không từ chối, nhận lấy cái hộp rồi hỏi: "Đồ nhờ huynh chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ừ." Hải Sa chỉ sang cái bàn: "Đều ở đó."

Đó là y phục đặc biệt, ở vị trí khớp xương đều may da trâu, có lẽ sẽ không dễ cứa rách, điều chính yếu nhất là, trên lưng y phục có may thêm một lớp nữa, trong áo lót có thể nhét vào một ít hỏa dược.

"Mỗi người một cái liên nỏ, bốn hộp nỏ, trường đao có thể không tiện mang, ta lại sai người chuẩn bị cho các ngươi mỗi người hai thanh đoản đao, dây thừng cũng là chọn loại tốt nhất từ bên đội thám báo."

Hải Sa nói xong những điều này, tháo một cái khăn lụa màu đỏ quấn trên cổ xuống đưa cho Thẩm Lãnh: "Quấn cái này lên."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Đây là?"

"Đồ mẫu thân ta để lại cho ta." Hải Sa trầm mặc một lát: "Coi như vậy đi... Ta có thể hiểu ngươi nóng lòng muốn trở về ở bên cạnh phu nhân ngươi. Phụ thân nói với ta, khi sinh ta mẫu thân khó sinh, mà ông ấy chinh chiến ở bên ngoài chưa về, mẫu thân dự cảm được có thể mình không chống đỡ được bao lâu, sau khi sinh ta ra bà đỡ bế ta đến cho bà nhìn, bà thấy ta trần truồng, sợ ta lạnh, liền lấy khăn lụa bên cạnh đắp lên người ta, sau đó mẫu thân liền đi."

Giờ Thẩm Lãnh mới hiểu được, tại sao bên Cầu Lập này thời tiết oi bức như thế, Hải Sa vẫn luôn quấn cái khăn lụa kia trên người.

Hải Sa cột khăn lụa vào cánh tay cho Thẩm Lãnh: "Nếu tương lai có một ngày ta có thê tử, ta cũng sẽ giống như ngươi, bất kể tình huống gì đều sẽ cố sức trở về ở bên cạnh nàng... Ta không có ấn tượng về mẫu thân, chuyện của bà đều là phụ thân nói cho ta biết, ta cũng không trông bà như thế nào, phụ thân thì luôn có thể nói rất rõ ràng, cho đến trước khi ta xuôi nam lần này, phụ thân đã uống rượu cùng ta, sau đó gào khóc thất thanh, ông ấy nói ông ấy có lỗi với mẫu thân, trong đầu, lại có chút hình dáng mơ hồ của bà."

Hải Sa vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Mơ hồ cũng là có, nhưng trong đầu ta không có dáng vẻ gì của bà ấy, nhưng ta nhớ bà ấy, luôn sẽ nhớ."

Hải Sa cười: "Ta mang theo khăn lụa chinh chiến, chưa từng bại tích, nếu ngươi còn sống trở về, cái này... ngươi phải trả lại cho ta."

Bình Luận (0)
Comment