Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 543 - Chương 543: Lẻn Vào

Chương 543: Lẻn vào Chương 543: Lẻn vào

Hải Sa hỏi Thẩm Lãnh có nắm chắc bao nhiêu, Thẩm Lãnh lắc đầu trả lời, chiến đấu không bình thường, trước giờ đều không có nắm chắc gì đáng nói.

Lúc ấy Hải Sa nghĩ, cái gì gọi là chiến đấu không bình thường?

Thẩm Lãnh dường như nhìn ra nghi hoặc của gã, giải thích... Như bắc cương Mạnh Trường An, mỗi lần chỉ đem mấy chục người xâm nhập địch quốc, không lấy việc chém giết làm mục đích, mà là phá hoại ở mức độ lớn nhất, tập kích quấy rối, hoặc là thu hoạch tình báo, vẽ bản đồ, đây là chiến đấu không bình thường.

Gặp đại đội nhân mã thì bỏ chạy, gặp kẻ thù quy mô thì giải quyết.

Có thể giết thì giết, có thể phá thì phá, thậm chí đặc biệt nhiệm vụ như có thể kéo dài, xâm nhập quân địch ám sát, đều là chiến đấu không bình thường.

Nếu muốn hoàn thành cuộc chiến đấu như vậy cũng không phải nhiều người là có lợi, có rất nhiều khi ngược lại người càng ít càng tốt, dùng binh lực ít nhất lấy được thành quả thắng lợi lớn nhất.

Những lời này, lúc ở thành Trường An Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã nghiên cứu không chỉ một lần, lúc hai người bọn họ tụ lại một chỗ tuyệt đại bộ phận thời gian đều dùng để làm việc này, căn cứ vào địa hình khác nhau, điều phái nhân thủ khác nhau, thậm chí hai người còn nghĩ tới trong tương lai có thể huấn luyện ra một đội ngũ thám báo Đại Ninh đặc biệt.

Thám báo hiện giờ đã có khả năng chiến đấu cá nhân rất mạnh, chỉ là khiếm khuyết kinh nghiệm.

Trong lúc nhất thời, Hải Sa có chút khó có thể hiểu được.

Gã là người xuất thân từ phái học viện đứng đắn, từ trước đến nay đều là theo đuổi việc quyết chiến chính diện với địch trên chiến trường, bất kể là gã hay là Võ Tân Vũ, đều là tướng quân lãnh binh điển hình của Đại Ninh. Nhân vật đại diện của thế hệ bọn họ còn có Đường Bảo Bảo, Thạch Phá Đang, Đàm Linh Hồ, bao gồm cả đám người Diêm Khai Tùng ở đông cương. Nhân vật đại diện của thế hệ trước chính là tứ cương đại tướng quân, Đàm Cửu Châu, Thạch Nguyên Hùng, Thiết Lưu Lê, Bùi Đình Sơn, cùng với hiện tại Trang Ung lãnh binh nam cương.

Mà Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An trước giờ đều không phải là kiểu tướng quân điển hình của Đại Ninh, nhưng không có nghĩa là khả năng lãnh binh của hai người bọn họ ở trên chiến trường chính diện sẽ yếu kém, tâm tư của bọn họ linh hoạt hơn, là quỷ đạo.

Đêm xuống.

Thẩm Lãnh chỉ dẫn theo hai đội thám báo mười người, bao gồm cả Hồng Chiếu trước đó đã cùng hắn vào núi, hai đội mười người này, là Thẩm Lãnh chọn lựa kỹ lưỡng từ đội thân binh của mình và trong đội thám báo của Hồng Chiếu, võ nghệ của mỗi người đều rất mạnh, nhưng lại có khả năng ứng biến nhanh chóng mà chiến binh bình thường không có.

Chiến phục màu đen khiến bọn họ hòa mình vào đêm tối, tiếng hổ gầm trong núi cũng không ngăn cản bước tiến của bọn họ.

Thợ săn bị gí đao ép đến bên khe nứt cạnh vách núi, thật ra khe nứt mà hắn ta đi ra cách khe nứt Thẩm Lãnh bọn họ phát hiện cũng chỉ mấy chục mét, ở ngay trên vách đá bên cạnh, cũng bị dây leo rậm rạp che khuất.

Thẩm Lãnh gọi thợ săn lại, đưa tay đỡ cằm hắn ta lên, áp tay xuống ra hiệu cho tên thợ săn nghe mình nói.

"Ta chỉ có nói mấy câu muốn nói với ngươi, hy vọng ngươi có thể nghiêm túc nghe xong... Ta không bịt miệng ngươi không phải là tín nhiệm ngươi, trước giờ ta đều không tín nhiệm người Cầu Lập, ta chỉ muốn khiến ngươi hiểu, ngươi không có đường lui nữa, cho dù lần này ngươi bán đứng chúng ta, sau khi đi vào liền lớn tiếng kêu la chọc đến binh sĩ Cầu Lập, ngươi chạy thoát còn chúng ta chết, nhưng sau đó thì sao?"

"Kho lương này có thể đảm bảo cho người ở bên trong sống được hơn năm năm không? Nếu có thể sống hơn năm năm, mười năm thì sao? Đại Ninh đã diệt Cầu Lập rồi, cả Cầu Lập đều nằm dưới chân Đại Ninh, chỉ còn lại núi An Tử này, cho dù chúng ta không tiến công, bao vây mười năm thì người ở bên trong cũng đều sẽ chết đói. Ngươi tự lựa chọn, ngươi dẫn chúng ta an toàn đi vào, ta đảm bảo tất cả thân nhân gia quyến, thậm chí bằng hữu của ngươi vẫn còn sống, nếu chúng ta chết, sau này chiến binh của Đại Ninh tấn công vào núi An Tử, thế tất tàn sát không để lại một người nào."

Tên thợ săn nghe xong sắc mặt hiển nhiên thay đổi, cho dù là dưới ánh trăng, nét sợ hãi trên khuôn mặt kia cũng rõ ràng.

"Thậm chí ta có thể đảm bảo không giết một bách tính." Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai tên thợ săn: "Các ngươi còn sống, có lẽ làm thần dân của Đại Ninh còn hạnh phúc hơn làm thần dân của Nguyên Đằng Uyên rất nhiều, triều đình Đại Ninh sẽ giảm miễn thuế má cho các ngươi, sau này con cháu của ngươi có học hành, có nghiệp thành, có tương lai rất tốt đẹp, cũng tốt hơn nhiều là ngươi đoạn tử tuyệt tôn, mục tiêu của chúng ta chỉ là Nguyên Đằng Uyên mà thôi, ta không nghĩ ngươi cần phải bồi táng với hắn."

Sắc mặt của tên thợ săn biến ảo không ngừng, trầm một lúc lâu rồi gật gật đầu: "Tướng quân, ngài thật sự có thể đảm bảo người nhà gia quyến của ta đều sống chứ?"

"Ngươi nên tin ta, người Ninh đã đưa ra lời hứa trước giờ đều sẽ không đổi ý." Thẩm Lãnh nói: "Đây là một cục diện rất rõ ràng, chắc hẳn ngươi cũng rất dễ dàng nhìn rõ, cho dù bản thân ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chết, con của ngươi thì sao? Thê nhi lão tiểu, nhìn tuổi tác của ngươi, chắc là đã có cháu trai rồi chứ?"

Thợ săn do dự một chút rồi gật đầu: "Có rồi, bảy tuổi."

"Hắn nên sống tiếp thật tốt." Thẩm Lãnh đưa một con dao săn cho thợ săn: "Nếu ngươi đã quyết định, thì đi phía trước dẫn đường."

Tên thợ săn run rẩy tay nhận lấy dao săn, trầm mặc một lát, xoay người đi về phía vách đá, vung dao chặt đứt đám dây leo kia, hiện giờ đã không cần phải đảm bảo sự bí ẩn của khe nứt đó nữa rồi, nếu sống sót, sau này cũng không thể đi vào trộm lương thực, trộm muối ăn được nữa.

"Cháu trai của ngươi tên là gì?" Thẩm Lãnh hỏi.

Một lát sau tên thợ săn trả lời: "Ánh Thái."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Ta nhớ rồi, ta đảm bảo hắn sẽ sống sót khỏe mạnh."

Thợ săn hít sâu một hơi, đi nhanh về phía trước, chui đầu vào trong khe nứt.

Hơn nửa canh giờ sau, tên thợ săn ở phía trước xua tay ra hiệu có thể dừng lại rồi, Thẩm Lãnh chen lên phía trước nhìn nhìn, xuyên qua khe nứt có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phía đối diện.

"Nguyên Đằng Uyên hạ lệnh chặn tất cả các khe nứt bên trong kho lương, nhưng bọn họ không thể phát hiện được chỗ này, đây là phía sau đống lương thảo, ta đã dùng rơm rạ chặn lại."

Tên thợ săn nhỏ giọng nói: "Từ chỗ này đi ra ngoài là bãi vật liệu, ngoại trừ cỏ khô ra còn có gỗ, kho muối thì giấu ở trong bãi vật liệu, phần lớn binh lính đều không biết, bên ngoài bãi vật liệu chính là kho lương, có rất nhiều bồ lương thực và cũng có hầm nữa, sau khi ra ngoài là một bãi đất trống lớn, tất cả bách tính đều tụ tập ở đó, nếu muốn ra ngoài phải đi xuyên qua chỗ đó, ra ngoài xa hơn nữa chính là quân doanh, ra khỏi kho lương chính là quân doanh, bên ngoài quân doanh chính là thành quan."

Tên thợ săn liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Có quân đội mấy vạn người ở đó, còn có nhiều bách tính như vậy, các ngươi thật sự không có cơ hội đi xuyên qua."

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên: "Có cơ hội hay không cũng không đến lượt ngươi nói, Nguyên Đằng Uyên nói cũng không được."

Hắn vỗ vỗ vai tên thợ săn: "Sau khi đi vào ngươi hãy đi tìm người nhà thân quyến của ngươi, đừng để người khác phát hiện, đưa bọn họ đến bãi vật liệu, trốn vào trong kho muối."

Thợ săn vâng một tiếng: "Vậy ta đi vào trước."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Cẩn thận một chút."

Thợ săn vâng một tiếng, bò về phía trước.

Thẩm Lãnh bỗng nhiên gọi một tiếng: "Ánh Thái."

Thợ săn không quay đầu lại, một lúc lâu sau bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Phập một tiếng, một mũi tên nỏ cắm vào cổ họng hắn ta.

"Nếu ngươi có cháu trai, có người nhà, sao ngươi lại chạy ra ngoài một mình." Thẩm Lãnh kéo thi thể của tên thợ săn về phía sau, một đao đâm vào ngực tên thợ săn xoay tròn, trong ánh mắt tên thợ săn đều là thù hận và phẫn nộ, cũng có vẻ không cam lòng cuối cùng trước khi chết, đương nhiên, còn có nỗi sợ hãi rất lớn rất lớn.

"Đoạn đường này cũng không phải là quá dài, lối ra này cũng chỉ có một mình ngươi biết, nếu ngươi có cháu trai thì ngươi sẽ dẫn hắn ra ngoài, cho dù ngươi không đưa con của ngươi thì ngươi cũng sẽ đưa cháu trai của ngươi ra ngoài."

Thẩm Lãnh kéo thi thể sang một bên, quay đầu lại căn dặn: "Sắp vào rồi, mọi người đều cẩn thận một chút, hắn dẫn đường chưa chắc đã là đúng, đi ra ngoài cũng chưa chắc chính là bãi vật liệu, có khả năng sẽ là binh doanh."

"Rõ."

Mọi người cúi đầu lên tiếng.

Thẩm Lãnh chui ra khỏi khe nứt đầu tiên, gạt đống rơm rạ ra yên lặng nhìn quanh bốn phía, đâu phải là bãi vật liệu gì, cách đó không xa chính là từng căn từng căn quân trướng, có thể nhìn thấy binh lính Cầu Lập đang đi lại tuần tra dưới ánh đèn. Hải Sa đã đánh với người Cầu Lập lâu như vậy rồi cũng từng nói, vĩnh viễn không nên tin lời người Cầu Lập.

Thẩm Lãnh hướng về sau làm dấu tay, thám báo chui ra khỏi khe nứt từng người từng người một. Sau khi ra ngoài mọi người đều có chút lo lắng, căn lều trại gần nhất cách đây còn chưa đến mười trượng, cỏ khô ở đây, chỉ là bởi vì binh doanh kia là cấm quân của Nguyên Đằng Uyên, ông ta có một đội kỵ binh nhân số khoảng hơn ngàn người.

Nếu tên thợ săn đi ra trước hô to một tiếng, Thẩm Lãnh bọn họ một người cũng đừng mong sống sót đi ra ngoài.

Cũng may, lúc này trời đã tối đen, tuy rằng trong sơn động đốt đuốc đốt nến, nhưng ở trong bóng tối sẽ không dễ dàng bị người khác chú ý tới.

Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào Hồng Chiếu, chỉ chỉ một thân binh khác, lại chỉ chỉ vào mình, giơ ba ngón tay lên, hướng tới căn lều trại gần nhất kia gật gật đầu, sau đó ra hiệu cho những người khác ở nguyên tại chỗ đừng nhúc nhích.

Ba người rón rén đi xuyên qua đống cỏ khô đến chỗ lều trại, bên trong có người nói chuyện, cũng tiếng ngáy, tính toán thời gian còn gần một canh giờ nữa mới đến giờ tý, thời gian Thẩm Lãnh và Hải Sa hẹn nhau là giờ sửu, bọn họ cần phải cầm cự qua khoảng hai canh giờ nữa, nếu như đi sớm, cho dù là chém đứt cầu treo, dựa vào mấy người bọn họ cũng không thể phòng thủ được, người Cầu Lập có cũng đủ thời gian để hủy cầu treo, để cho ổn thỏa, Hải Sa cũng sẽ không dẫn đội ngũ đi lên quá sớm.

Khoảng cách giữa lều trại và lều trại cách nhau chừng hơn mười mét, có rất ít người đi lại, tất nhiên người Cầu Lập cũng sẽ không ngờ được lại có người của Đại Ninh lẳng lặng mò vào, nhưng nếu muốn đi xuyên qua quân doanh đến thành quan thì nói dễ hơn làm. Cho dù là có thể xuyên qua quân doanh, nhưng làm sao có thể dễ dàng chạy lên thành quan chém đứt dây thừng cầu treo?

Thẩm Lãnh làm dấu tay, ba người đều tháo liên nỏ xuống, kiểm tra một chút, sau đó Thẩm Lãnh đứng dậy, đột nhiên vén màn che của lều trại lên lao vào.

Liên nỏ bắn tên, mấy tên người Cầu Lập ngồi nói chuyện với nhau đều không kịp phát ra tiếng kêu đã bị bắn gục, với thực lực của ba người bọn họ, khoảng cách gần như vậy, chuẩn xác bắn trúng cổ họng cũng không phải việc khó gì.

Thẩm Lãnh rút đoản đao ra, ba người động tác nhanh chóng, trong lều vải có tổng cộng mười mấy người, trong đó có một nửa chưa tỉnh ngủ đã bị cắt đứt yết hầu.

Từ lúc vào lều trại đến khi giết chết mọi người, thời gian không quá hai mươi giây.

Hồng Chiếu vén màn che lên nhìn ra bên ngoài, sau đó làm dấu tay, tất cả thám báo nhanh chóng tiến vào trong lều vải.

"Thay y phục."

Thẩm Lãnh vừa cởi chiến phục của mình ra vừa nhỏ giọng nói chuyện, hắn buộc cái khăn lụa đỏ của Hải Sa cho hắn mượn vào cánh tay phải, chỉ chỉ sang bên kia: "Trong rương có vải đỏ, cắt ra buộc vào, lúc đi ra ngoài dễ phân biệt."

Vừa mới dứt lời thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, khỏag cách còn xa, có một người Cầu Lập giọng rất lớn gào lên.

"Mẹ nó, lần nào cũng cần ta đến gọi, không biết sắp sửa đến phiên các ngươi đổi ca trực rồi hả?"

Bình Luận (0)
Comment