Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 544 - Chương 544: Thiên Thần Hạ Phàm

Chương 544: Thiên thần hạ phàm Chương 544: Thiên thần hạ phàm

Tiếng gọi bên ngoài đã cách rất gần, có lẽ một giây tiếp theo sẽ có người vén màn đi vào, Hồng Chiếu nhìn bên cạnh có mấy miếng bánh lương khô, tách ra một miếng nhét vào miệng, lúng búng dùng tiếng Cầu Lập trả lời: "Biết rồi biết rồi, đi ngay đây."

Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, hùng hổ nói: "Nhanh lên một chút, lát nữa tướng quân tra đến, các ngươi tự chịu đấy."

Tiếng bước chân xa dần.

Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, thay y phục của binh lính Cầu Lập lập, mười mấy người ra khỏi lều trại, nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh đâu biết phải đi đâu thay ca, quyết định dẫn người từ chỗ rìa doanh địa đi ra ngoài, cố gắng chọn chỗ ít người ngược lại cũng sẽ không cí ai chủ động để ý tới, đi được một lát thì nhìn thấy có một cửa động, liền trực tiếp chui vào.

Còn chưa kịp thở phào, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt.

Phía sau cửa động là một bãi đất trống rất lớn rất lớn, ở đây sơn thể nứt ra một cái hố khổng lồ, tựa như một cái hồ lô, bên trên miệng nhỏ, phía dưới toàn là bách tính Cầu Lập đông nghịt, chung quanh có rất nhiều binh lính Cầu Lập đi qua lại tuần tra, tiếng khóc của trẻ con cũng bị bàn tay của phụ mẫu chặn lại, hiển nhiên bọn họ cũng đã sợ đến cực hạn rồi.

Mấy tên binh lính Cầu Lập lao vào trong đám người, kéo một cô nương nhìn mặt mũi cũng coi như là xinh đẹp ra ngoài, cô nương kia liều mạng đánh đạp, khổ nỗi làm sao có thể giãy thoát khỏi tay mấy tên binh sĩ như lang như hổ, bách tính chung quanh lạnh lùng nhìn, còn rụt lại phía sau.

Chỉ có phụ mẫu của cô nương kia lao lên nhưng lại bị tam quyền lưỡng cước đánh ngã xuống mặt đất.

"Bệ hạ đã để mắt đến cô nương nhà ngươi, sau này các ngươi sẽ là hoàng thân quốc thích, khóc cái gì mà khóc."

Tên giáo úy cầm đầu một cước đá văng phụ thân của cô nương kia ra, xoay người rút đao, đao đặt trên cổ cô nương kia: "Bệ hạ bảo chọn một người qua, đây là phúc của ngươi, nếu không phải lo lắng bệ hạ không thích ngươi bị đánh bầm mặt, có tin ta dùng đao rạch lên mấy nhát không?"

Cô nương kia sợ tới mức run lên, ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.

Thẩm Lãnh liếc mắt ra hiệu một cái, Hồng Chiếu và Sử Đang đi theo phía sau hắn cũng đi qua, giả vờ hỗ trợ ngăn cản những bách tính kia, đợi một lát sau thấy giáo úy kia không hoài nghi, ba người Thẩm Lãnh bọn họ lẳng lặng đi lên.

Hàng vạn bách tính Cầu Lập trở nên trầm mặc hơn, chỉ có tiếng khóc lóc của phụ mẫu cô nương kia vang vọng.

Không lớn nhưng lại chói tai.

Giáo úy Cầu Lập kia dẫn theo mấy tên binh lính vào một sơn động khác, Thẩm Lãnh ra hiệu cho Hồng Chiếu và Sử Đang chờ ở bên ngoài, hắn đứng ở cửa sơn động nghiêng tai nghe ngóng, sau đó xoay người đi vào theo.

Thẩm Lãnh ẩn thân trong góc, hắn là một người cực hiếu học lại biết làm sao để buộc bản thân mình học tập, nghe hiểu được tiếng Cầu Lập. Khi đó chiến ở Cầu Lập tác, mỗi ngày đều luyện tập, chỉ là khẩu âm không phải một chốc một lát là có thể sửa đổi được, nếu bớt nói vài câu thì cũng không nghe ra.

Nghe một lát Thẩm Lãnh liền hiểu được, vốn tưởng là một cơ hội có thể tìm được chỗ ở của Nguyên Đằng Uyên, nào ngờ căn bản không phải là hoàng đế muốn chọn một nữ nhân mang qua gì, mà là bản thân giáo úy Cầu Lập kia. Tên giáo úy kia chắc hẳn biết rất rõ ràng, cho dù là hắn ta giả mượn danh nghĩa của Nguyên Đằng Uyên, con gái người nhà ta bị bắt đi rồi cũng làm sao dám đi hỏi?

Từ vài ngày trước hắn ta bỗng nhiên nảy ra tà niệm không nhịn được đã bắt một nữ hài mang đi mà không bị người khác phát hiện, vì thế lá gan liền lớn lên.

Thẩm Lãnh không phải một hiệp khách.

Đây là lời hắn nói với chính mình.

Nếu hắn là một hiệp khách, lúc này hắn nên xông lên cứu cô nương đó ra.

Hắn là một tướng quân.

Nhưng hắn vẫn ra tay, là vì trên người giáo úy kia là thiết giáp và còn có mặt nạ trên mũ sắt, kéo xuống sẽ không có ai nghi ngờ.

Cứ như vậy, vì một cái mũ sắt mà Thẩm Lãnh vào sơn động, dù sao hắn cũng giải thích với bản thân mình như vậy.

Một lát sau, Thẩm Lãnh vẫy vẫy tay, Hồng Chiếu và Sử Đang lập tức cũng vào sơn động, cô nương kia trần truồng nằm dưới mặt đất, hiển nhiên là trước đó đã bị đánh ngất xỉu, hoặc là vừa rồi bởi đã bị binh lính Cầu Lập bóp ngạt thở vì phản kháng. Ba người Thẩm Lãnh bọn họ lại thay quân phục của cấm vệ, có mũ sắt mặt nạ che chắn, trong lòng cũng kiên định hơn một chút.

Thẩm Lãnh vừa muốn đi, quay đầu lại thì nhìn thấy Hồng Chiếu đâm một đao vào ngực cô nương kia.

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.

Hồng Chiếu cúi đầu đi trở lại: "Tướng quân không xuống tay được, ta nhất định phải xuống được. Hải tướng quân đã dặn, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ tướng quân an toàn, bất kể như thế nào, trận chiến này cũng không thể có sai lầm."

Hai người Sử Đang và Hồng Chiếu nhét thi thể vào trong góc sơn động tuỳ tiện tìm vài thứ phủ lên, Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi gật gật đầu: "Ngươi làm không tệ."

Đúng vậy, hắn cũng sẽ có chút mềm lòng.

Nếu trói tay chân cô nương kia lại, bịt miệng giấu đi tất nhiên cũng được, nhưng kết cục cuối cùng của nàng ta cũng là chết, chỉ là một biểu hiện giả nhân giả nghĩa thôi.

"Nếu tướng quân nghĩ ti chức đã làm sai, đợi sau khi trở về hãy trách phạt." Hồng Chiếu lau vết máu trên đao: "Tướng quân có thể chọn ti chức đi cùng, là tướng quân tín nhiệm ti chức, ti chức không thể phụ sự tín nhiệm này, cũng không thể phụ sự tín nhiệm của Hải tướng quân."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, tháo bình nước xuống uống một ngụm, bên ngoài có người tuần tra gõ mõ đi ngang qua, đủ canh giờ rồi, giờ tý đến, còn một canh giờ nữa là Hải Sa suất quân công thành.

"Tướng quân Hải Sa hạ lệnh cho ngươi như thế nào?" Thẩm Lãnh đột nhiên hỏi một câu.

Hồng Chiếu cúi đầu: "Đốt."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đi thiêu đi."

Chữ đốt này của Hồng Chiếu, không phải ý là "đốt" mà Thẩm Lãnh chuẩn bị trước đó.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Sử Đang: "Trước rời khỏi binh doanh, hỏa dược có thể để trong đóng cỏ khô được không?"

"Đã làm xong rồi."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Các ngươi đi làm việc của các ngươi."

Sử Đang nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tướng quân ngài thì sao?"

"Ta sẽ ở đây... Lát nữa nếu hỗn loạn không tìm thấy ta, mấy người các ngươi cứ đến chỗ lối vào binh doanh tìm ta, ta sẽ chờ các ngươi ở đó."

Thẩm Lãnh dựa vào tường ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Hồng Chiếu và Sử Đang liếc nhìn nhau một cái, Hồng Chiếu xoay người đi ra ngoài: "Mau chóng hành động, mau chóng trở lại hội hợp với tướng quân."

Sau khi ra ngoài liền dẫn theo các thám báo ở lại canh chừng bên ngoài bắt đầu phóng hỏa, chỉ là kế hoạch hơi khác một chút. Kế hoạch của Thẩm Lãnh là đốt kho lương và binh doanh, mà Hải Sa hiển nhiên không có ý định dễ dàng buông tha cho người Cầu Lập như vậy, gã muốn đốt cả trại dân tị nạn.

Thẩm Lãnh ngồi ở đó, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hô hoán, không bao lâu sau một luồng khói đã bay ra ngoài.

Đây là ở trong sơn động, hơn nữa còn có khe sâu vực núi, vốn dĩ có gió núi lùa qua, lửa vừa cháy lên là không khống chế nổi, cỏ khô lại dễ cháy, chớp mắt thế lửa bên binh doanh đã nhanh chóng lan ra, không bao lâu là doanh trướng đã bén lửa.

Sau đó chính là bên trại dân tị nạn hỗn loạn cả lên, chỗ ngủ của nạn dân cũng là phủ rơm rạ, chỗ nào cháy là mọi người liền đến dập lửa, mà Hồng Chiếu bọn họ thì đi xuyên qua đám người, đốt thêm nhiều chỗ nữa.

Khói lập tức khiến cho tiếng ho khan vang lên trong khắp cả sơn động, khoảng gần nửa canh giờ sau, khói trong sơn động này đã có thể hun chết người rồi.

Thẩm Lãnh đứng dậy, kéo mặt nạ sắt xuống, đi nhanh đến chỗ thành quan, rất nhiều binh lính từ bên thành quan đã chạy tới muốn cứu hoả, Thẩm Lãnh ngăn một đám binh lính Cầu Lập lại: "Trở về hết cho ta, đây là âm mưu của người Ninh, bọn chúng đã đánh lén kho lương binh doanh, nhất định sẽ đi cướp thành quan, tất cả mọi người đều trở về!"

Chỉ nói vài câu tiếng Cầu Lập này, lại là trong lúc tình thế cấp bách, ai có thể phân biệt ra được.

Sau một nén nhang, Thẩm Lãnh đã dẫn theo ít nhất mấy trăm binh lính Cầu Lập vốn muốn đi cứu hoả trở lại thành quan, hắn lớn tiếng hô lên, bảo tất cả binh lính đừng rối loạn, trở lại vị trí của mình, đề phòng quân Ninh đánh lén thành quan.

Nguyên Hoán Lâm nghe thấy tiếng hô hoán từ trên thành quan chạy xuống, mắt thấy khói đen cuồn cuộn bên trong sơn động, trong đầu nổ ầm một tiếng, giống như bị cái gì đó nện mạnh một cú vậy.

Đúng lúc này, y nhìn thấy một gã giáo úy chạy nhanh tới: "Tướng quân! Người Ninh đánh lén doanh địa, xin tướng quân hạ lệnh cho đội ngũ đừng chạy loạn lộn xộn, quân Ninh nhất định sẽ nhân cơ hội công kích thành quan, cơ hội duy nhất của bọn chúng là chặt đứt dây thừng của cầu treo!"

Nguyên Hoán Lâm lập tức sực tỉnh: "Ngươi nói có lý, ngươi tên là gì?"

"Ánh Thái!" Thẩm Lãnh lập tức đáp lại một câu.

"Ngươi làm không tệ." Nguyên Hoán Lâm khen ngợi một câu, sau đó quay người hô to: "Truyền lệnh tất cả mọi người trên tường thành đừng lộn xộn, thân binh doanh của ta đều qua đây cho ta, ngăn chặn cửa vào từ hướng sơn động sang bên này, phàm là người khả nghi từ trong sơn động xông ra ngoài, lập tức chém giết!"

Mấy trăm tên thân binh tinh nhuệ nhanh chóng chặn đứng con đường từ sơn động thông sang bên này, cung tiễn thủ lắp mũi tên lông vũ lên dây cung, không bao lâu, một đám nạn dân không chịu nổi mùi khói trong sơn động liều mạng xông ra, Nguyên Hoán Lâm ra lệnh một tiếng, mũi tên lông vũ bắn ra cùng một lúc, mấy chục nạn dân chạy ra trước lập tức bị bắn gục.

Dưới sự bảo vệ của cấm quân, hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên cũng từ trong sơn động đi ra, suýt nữa cũng bị mũi tên lông vũ bắn trở lại, đến thành quan, Nguyên Đằng Uyên liếc mắt nhìn Nguyên Hoán Lâm một cái: "Làm tốt lắm, nếu người Ninh muốn tiến công thì cơ hội duy nhất chính là chặt đứt dây thừng cầu treo, bên kho lương có nước dẫn từ thác nước trên núi chảy xuống, lửa không qua được, cho dù không khe nứt không chặn được, có quân Ninh vào thì cũng sẽ không có mấy người, chỉ cần cầu treo không hạ xuống, không một ai công phá được thành quan này."

"Bệ hạ, xin lên thành quan tạm lánh."

Nguyên Đằng Uyên ừ một tiếng, nhìn thấy một gã giáo úy cách đó không xa đang vẫy tay dẫn người chạy lên thành quan: "Đó là ai?"

"Là giáo úy Ánh Thái, phản ứng nhanh nhạy, xử sự bình tĩnh, có thể trọng dụng được, vừa rồi chính là hắn đã chặn các binh sĩ chạy về cứu hỏa lại, hạ lệnh cho bộ hạ của hắn đừng đi lại lung tung, ngăn chặn cửa vào."

"Ừm, lát nữa bảo hắn tới gặp trẫm." Nguyên Đằng Uyên nói: "Không ngờ được, trẫm còn có nhân tài chưa phát hiện ra."

"Ánh Thái!" Nguyên Hoán Lâm hướng sang bên kia gọi một tiếng.

"Tướng quân, ti chức đi xem thử cầu treo."

Gã giáo úy kia quay người hô một tiếng, mang theo 4 – 5 tên binh lính đi về phía cầu treo.

Nguyên Đằng Uyên nói: "Phân ra một nhóm người đi canh chừng, bất cứ người nào tới gần dây thừng cầu treo đều giết không tha."

"Vâng."

Nguyên Hoán Lâm lên tiếng, căn dặn thủ hạ đi sang chỗ cầu treo.

Thẩm Lãnh dẫn theo mấy tên binh lính Cầu Lập đi lên tường thành, nhìn thấy chỗ cầu treo có mấy chục tên thủ quân vây quanh, hắn chỉ chỉ phía sau: "Quân Ninh tới gần!"

Trong nháy mắt, tất cả binh lính thủ quân đều quay đầu lại nhìn ra bên ngoài thành quan, nhưng bên vách núi đen sì sì đâu thấy rõ được gì, ban đêm trong núi tối đen hơn ở đồng bằng, chỗ ánh đèn không chiếu đến thì có ai có thể nhìn xuyên màn đêm.

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều ở bên ngoài, Thẩm Lãnh rút loan đao ra chém một đao xuống, sợi dây thừng kia to chắc, loan đao này cũng không phải lợi khí ghê gớm gì, hơn nữa dây thừng cho dù kéo thẳng cũng có tính đàn hồi, một đao kia lại không thể chặt đứt được, vì thế Thẩm Lãnh ảo não, bắt đầu nhớ hắc tuyến đao của mình.

"Ngươi làm gì hả?!" Một tên giáo úy Cầu Lập ở gần thét lên một tiếng.

Thẩm Lãnh ném loan đao đi, một đao đâm vào tên ngực giáo úy kia, xoay tay lại đấm ngã tên binh lính Cầu Lập bên cạnh, nháy mắt đã cầm lấy loan đao của tên binh lính kia, lại chém một đao xuống, đao chuẩn xác dừng lại chỗ vừa chém lúc nãy, một đao này chém xuống dây thừng liền đứt đoạn, cầu treo phát ra một tiếng két cực lớn.

Thẩm Lãnh hai đao chém gục binh lính Cầu Lập tới gần, loan đao dùng cũng không thuận tay, lần thứ hai nhớ hắc tuyến đao của mình. Nhưng hắn rất mạnh, cứ như vậy giết ra một đường máu, chém liên tục 7 – 8 người sau đó đến một bên khác của cầu treo, chém liền mấy đao lên dây thừng cầu treo.

Một mảng mũi tên ập đến, trên người Thẩm Lãnh trúng không biết bao nhiêu mũi tên, hắn cũng không quay đầu lại, phía sau lưng bị chém một đao, hắn phất tay, loan đao lia ngang cắt đứt cổ tên người Cầu Lập kia, trong màn sương máu, Thẩm Lãnh tay trái cầm dây thừng, tay phải lại chém một đao xuống.

Trong đầu lại nghĩ thế mà một đao vừa rồi không chém rơi đầu người, quả nhiên thanh đao tàn này thua xa hắc tuyến đao của mình.

Lần thứ ba nhớ hắc tuyến đao.

Bộp một tiếng.

Dây thừng đứt, cầu treo khổng lồ nặng nề hạ xuống.

Thẩm Lãnh tay trái cầm dây thừng trong nháy mắt đã bị lực rơi khổng lồ của cầu treo kéo ra ngoài, bay qua thành quan, từ trên trời rơi xuống.

Ầm!

Cầu treo rơi xuống đất.

Vù!

Trên vách núi đuốc sáng rực một vùng, ánh lửa xung thiên, quân Ninh binh giáp như rừng.

Trên người Thẩm Lãnh gần như cắm đầy mũi tên lông vũ, giẫm lên cầu treo đã hạ xuống, trong khoảnh khắc cầu treo đập lên vách đá liền đạp một cái bật lên trên, lăng không xoay người, vững vàng đáp xuống đất.

"Giết!"

Quân Ninh như nước lũ men theo cầu treo lao vào thành quan.

Thẩm Lãnh lùi sang một bên, cúi đầu nhìn, cảm giác mình giống như một con nhím.

Chủ yếu là nhìn dưới đũng quần.

Không sao.

Nửa người trên bảo vệ rất tốt, có hai lớp nhuyễn giáp.

Hắn cúi người rút một mũi tên nỏ trên đùi ra tùy tay ném đi, vừa muốn rút tên mũi tên thứ hai, Hải Sa từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Ta giúp ngươi."

"Không vội." Thẩm Lãnh cởi khăn lụa đỏ trên cánh tay xuống đưa cho Hải Sa: "Không làm hỏng, quả nhiên dùng tốt."

Bình Luận (0)
Comment