Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 546 - Chương 546: Tấn Phong

Chương 546: Tấn phong Chương 546: Tấn phong

Tốc độ của thuyền đã đạt mức lớn nhất, Thẩm Lãnh vẫn cảm thấy hơi chậm, khoanh chân ngồi ở mũi thuyền nhìn mấy con chim biển bay qua trên bầu trời, hắn cười nói: "Nếu có thể bay được, bay thẳng về, hẳn là sẽ nhanh hơn không ít."

Hắn hỏi Thẩm tiên sinh: "Người có biết bay lên trời không?"

Thẩm tiên sinh nghĩ nghĩ: "Thời Sở đã có thợ giỏi làm mộc phi điểu, nhưng bay không lâu đã rơi, nếu như phóng to kết cấu của phi điểu đó, có lẽ cũng có thể chở người bay lên."

"Vậy đáp xuống đất thì sao?" Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Lúc mộc phi điều rơi xuống, đỡ được hay không phải xem vận khí."

Thẩm tiên sinh: "Người cũng giống vậy, xem vận khí thôi."

Thẩm Lãnh: "..."

Thẩm tiên sinh: "Có thể bay thấp một chút, trước khi rơi xuống đất thả chân xuống giẫm lên đất."

Thẩm Lãnh: "Vậy còn không đụng tường?"

Thẩm tiên sinh: "Cũng đúng, ít nhất cũng bay cao hơn cây."

Thẩm Lãnh: "Vậy đụng núi thì sao?"

Thẩm tiên sinh: "Chẳng lẽ muốn bay cao hơn núi? Vậy thì làm sao giẫm xuống đất được."

Thẩm Lãnh: "Nếu như có một bãi đất lớn bằng phẳng, lắp mấy bánh xe ở bên dưới phi điểu, lúc đáp xuống đất thì trượt đi chẳng phải là tốt rồi à."

"Kia nếu trượt đi không dừng lại được thì sao, có thể bay lên nhanh cỡ nào? Dừng lại thì nói dễ hơn làm."

"Có thể chất rất nhiều rơm rạ ở một bên khác của bãi đất trống, đụng vào đó."

"Dường như cũng có lý."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Nếu lắp cánh trên người chúng ta, sau đó treo hai cái bánh xe trước ngực, thì thế nào?"

Thẩm tiên sinh cười ha ha: "Có cánh thật cũng chưa chắc là có thể bay được bao lâu, huống chi là cánh giả, ngươi nghĩ xem, gà vịt ngan đều có cánh, có thể bay xa lắm à?"

Thẩm Lãnh nói: "Vậy là tại sao, đều có cánh, tại sao có loài có thể bay lượn ngàn dặm, có loài bay năm trượng mười trượng là không bay được nữa."

"Còn có loài bay ba xích nữa."

Thẩm tiên sinh nói xong câu đó Thẩm Lãnh liền nghĩ đến Cao Tiểu Dạng, xưng là thiên hạ đệ nhất phi kiếm, có thể bay bao xa là quyết định ở khí lực và vận khí của nàng ta, chấp niệm đối với bay của con người thật sự là sâu tận xương tủy, ném thanh kiếm ra rồi nhảy lên bay một đoạn ngắn như vậy đã dám nói là ngự kiếm phi hành.

Trần Nhiễm ngồi ở bên cạnh lắc đầu: "Chuyện các người nói cũng không đáng tin cậy, sức lực của con người có hạn, đừng nói ngươi lắp cánh giả trên cánh tay vỗ lên vỗ xuống, cho dù ngươi chỉ khua khoắng cánh tay không thôi, cho ngươi khua khoắng hai canh giờ thử xem?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cái này cũng đúng."

Trần Nhiễm nói: "Cho nên trước hết phải giải quyết vấn đề sức mạnh, không phải dùng sức mạnh của bản thân con người, mà là dùng sức mạnh của thứ gì đó khác để thay thế, có thể cử động mãi, tốt nhất là có một kiểu sức mạnh bắn người ra, lập tức bay lên luô."

Thẩm Lãnh: "Cung?"

Trần Nhiễm: "Ta cảm thấy nếu đánh rắm đến cường độ nhất định cũng được, cứ gọi là... kiểu phụt khí."

Thẩm Lãnh: "Phụt khí cái đại gia ngươi."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Đại gia."

Thẩm tiên sinh: "..."

Trong chuyến hành trình, bỗng nhiên lại nhìn thấy bên cạnh có mấy con cá voi khổng lồ bơi cùng thuyền, Thẩm Lãnh nhớ đến lần đầu tiên lúc xuôi nam đã cưỡi cá voi đi, cảnh tượng đó giống như mới ngày hôm qua, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác đã lâu như vậy rồi, khi đó cùng Lâm Lạc Vũ xuôi nam, Đại Ninh còn chưa khai chiến với Cầu Lập.

"Cá voi lớn nhất lớn nhất trong truyền thuyết tên là Côn, hóa thành đại bàng, vỗ cánh đã bay chín vạn dặm."

Trần Nhiễm: "Vậy thì phải ăn bao lâu."

Thẩm Lãnh mặc kệ gã, nhìn về phía Thẩm tiên sinh nói: "Trước khi chúng ta khởi hành, ta đã sắp xếp người đi về trước chuẩn bị, theo lý mà nói ngồi thuyền từ Đại Vận Hà lên hướng bắc là yên tâm nhất, nhưng hơi chậm một chút, ta định mượn khoái mã của quân dịch trạm, cứ cách trăm dặm là có một quân dịch trạm, cứ cách hai trăm dặm chúng ta lại thay ngựa, đến buổi tối dùng xe ngựa của quân dịch trạm, thay phiên đánh xe, thay phiên ngủ, sau khi trời sáng lại đổi sang ngựa, nếu lặp lại như thế, chắc có thể về kịp."

Hắn dừng lại một chút: "Cơ thể tiên sinh sợ là ăn không tiêu."

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Ta không sao, chẳng lẽ lại buổi tối lúc ngủ mấy người các ngươi lại không ngại để ta thay phiên đi đánh xe? Không sao, ta ngủ đủ giấc."

Thành Trường An.

Trong cung Trân phi.

Trà gia cúi đầu nhìn bụng mình, nhẹ tay vuốt ve trên bụng: "Nhóc con, con đừng có vội, đợi cha con đã."

Trân phi bưng một bát chè đến đặt trước mặt Trà gia, cười nói: "Con còn có thể quản được nó? Đủ ngày tháng thì nó sẽ ra, Thẩm Lãnh còn tác chiến ở nam cương, cho dù không về kịp thì con cũng không cần lo lắng, ngự y trong cung đã sớm chuẩn bị, bệ hạ cũng đã hỏi nhiều lần, bọn họ không dám chậm trễ, có ta ở bên cạnh, con không cần sợ đau."

"Con không sợ." Trà gia cười: "Trước giờ đều không sợ đau, chỉ là sợ Lãnh Tử sẽ tiếc nuối, sau này nhớ lại, lúc đứa trẻ sinh ra chàng không ở bên, có lẽ mỗi khi nhớ đến đều sẽ áy náy trong lòng, cũng có tiếc nuối."

Trân phi cười lắc đầu: "Hai người các con à... thật sự khiến người ta ngưỡng mộ."

"Bệ hạ đối với nương nương cũng tốt mà."

"Tốt." Trân phi trầm mặc một lát rồi nói: "Khi đó người là Lưu Vương, chỉ cần có thời gian rảnh là đều ở bên cạnh ta, khi đó ta vẫn chưa chín chắn, luôn bướng bỉnh, người lớn hơn ta nhưng lại điên cùng ta, ta nói muốn đi phóng ngựa người liền cùng ta đi phóng ngựa, ta nói đi thả diều người liền cùng ta đi thả diều. Sau này người là bệ hạ, mỗi ngày đều làm việc vất vả, nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ đến cung của ta."

Trà gia bỗng nhiên nghĩ đến, thù hận của hoàng hậu đối với Trân phi, chớ không phải chính là bởi vì sự thiên vị của bệ hạ đối với Trân phi?

"Chuyện tình cảm, đơn giản là tốt nhất." Trân phi thì thào như tự nói một mình: "Giống như các con, tình cảm chỉ là chuyện giữa hai người, không có người khác, sẽ luôn tốt đẹp, nếu càng ngày càng nhiều người chen lẫn vào thì sẽ phức tạp, cũng sẽ thay đổi mùi vị, cho dù ta và bệ hạ không thay đổi tình cảm ban đầu, nhưng rất nhiều chuyện đều không cho phép chúng ta đơn thuần."

Trà gia gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ sau này lỡ như Lãnh Tử ngốc cũng làm hoàng đế, chẳng phải là cũng có người của tam cung lục viện tranh sủng?

Sau đó lại nghĩ tới, Lãnh Tử ngốc sẽ đâu có tam cung lục viện gì.

Đúng lúc này nội thị ở bên ngoài vội vã chạy vào: "Nương nương, bệ hạ nói lát nữa sẽ đến đây."

Trân phi cười: "Lại tới ăn ké chè ta nấu cho con."

Bà nhìn ngoài cửa sổ: "Người thích ăn đồ ngọt, luôn thích, ngự y nói ăn nhiều đồ ngọt không tốt, không cho người ăn, dù là điểm tâm thường chuẩn bị trong ngự thư phòng cũng đều là đồ mặn, người luôn nói mình làm hoàng đế, vậy mà ngay cả ăn cái gì cũng không thể tự quyết định, thật là thiệt."

Trân phi nhỏ giọng nói: "Ta nói với con một chuyện nhưng không được nói ra ngoài, mất mặt bệ hạ đó... Đó là khoảng mười năm trước, bệ hạ nổi cáu trong thư phòng, nói là ném vỡ chén trà, nội thị sợ hãi chạy đến tìm ta, ta liền chạy qua xem, bệ hạ ngồi trên ghế ôm cánh tay bực tức, nhìn thấy ta đến, khoát tay bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, ta hỏi bệ hạ vì sao, bệ hạ nói... muốn ăn kẹo."

Trà gia ngẩn ra.

Đó là bệ hạ?

Trân phi nói: "Không làm sao được, đành phải đi tìm kẹo mềm ít ngọt một chút cho người, người nói... Nàng bón cho ta, nàng không bón cho ta, ta sẽ không ăn."

Trà gia lập tức nổi máu nhiều chuyện: "Vậy là có bón không?"

Trân phi mặt đỏ lên: "Có bón..."

Trà gia cười hì hì: "Bệ hạ cũng giống như trẻ con."

Nàng đâu biết, bệ hạ nói bón, là Trân phi ngậm kẹo trong miệng bón cho bệ hạ, đâu có đơn thuần như nàng nghĩ.

Ở trước nữ nhân mà mình yêu thương, nam nhân chín chắn đến mấy cũng sẽ thường hay có một mặt hết sức ấu trĩ, mặt này, vĩnh viễn sẽ không bày ra trước mặt người khác, vĩnh viễn sẽ không.

Trà gia nghĩ đến Lãnh Tử ngốc, người ngoài nhìn hắn thì thấy chín chắn, thận trọng, tuổi trẻ tài cao.

Nhưng ở nhà, cái gã ấu trĩ đó không khác gì đứa trẻ năm tuổi, hắn có thể ngồi xổm xem hai đàn con kiến đánh nhau suốt nửa canh giờ.

Không bao lâu, bệ hạ từ bên ngoài cất bước đi vào, tuy rằng đã qua giữa hè nhưng vẫn rất nóng, vừa mới tạnh mưa, trong không khí có sự ẩm ướt mát mẻ khiến tâm tình người ta cũng trở nên thoải mái hơn, hạt mưa rất nhỏ bay lên mặt người ta không những không cảm thấy phiền chán, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, xua tan cái nóng oi bức, con người cũng trở nên thoải mái không ít.

Trong tay bệ hạ lại còn xách những thứ gì đó, giống như là bảo bối sợ người khác xách thì rơi vỡ vậy.

Vừa vào cửa, bệ hạ đã đưa đồ cho Trân phi: "Trẫm nghe nói trong thành Trường An có một tiệm điểm tâm mới mở, làm bánh không phải mùi vị bình thường, còn là lão viện trưởng nói ra thì trẫm mới biết, vì thế đã phái người ra ngoài mua một ít, bánh này rất giòn, hơi xóc nảy thôi là vỡ bột, ăn vào mùi vị sẽ kém đi một chút, cho nên trẫm tự mang đến."

Ông ta chia hai gói điểm tâm ra: "Một gói là của nàng một gói là cho Trà Nhi."

Trân phi cười, lúc nhận lấy phát hiện trong túi của mình hơi xẹp xuống một chút: "Lại ăn vụng."

Bệ hạ cười ngượng: "Chỉ ăn một miếng để nếm thử mùi vị, quả thật rất ngon, nếu không thì sẽ không mang đến cho hai người... Ta cũng ngại lấy phần của Trà Nhi."

Trân phi: "Đồ ngọt?"

Bệ hạ: "Hì hì..."

Trân phi mở bọc giấy ra, lại lấy một miếng bánh: "Vậy thì thiếp cũng nếm thử."

Sau đó chỉ bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, đưa hơn nửa miếng còn lại cho bệ hạ: "Sau này mỗi ngày một miếng, không được ăn nhiều, muốn ăn thì đến chỗ thiếp."

Bệ hạ giống như trẻ con nhận được món đồ chơi quý giá gì vậy, xoa xoa bàn tay, nhận lấy hơn nửa miếng bánh, vừa muốn ăn, quay đầu lại nhìn thấy Trà gia đang cúi đầu nhịn cười, lập tức thấy ngại, xoay người đưa lưng về phía Trà gia bỏ miếng bánh vào miệng, nhân lúc không ai chú ý, lại nhéo mặt Trân phi một cái, Trân phi trợn trừng mắt nhìn ông ta một cái.

Bệ hạ hắng giọng một cái, khôi phục lại vẻ uy nghiêm bản mình là hoàng đế Đại Ninh.

Sau khi ngồi xuống ông ta nhìn về phía Trà gia: "Trẫm vừa mới nhận được quân báo Thẩm Lãnh gửi từ bên Cầu Lập tới, đường xá quá xa, ít nhất đã gửi đi từ 3 – 4 tháng trước, hắn nói thương thế của Trang Ung đã ổn định, mà hắn cùng với Hải Sa sắp phát động trận chiến cuối cùng với hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên đang bỏ chạy, tính ra, sợ rằng trận chiến ấy cũng đã đánh xong từ lâu, chắc hẳn hắn đã đang trên nửa đường về gấp rồi."

Đầu lông mày của Trà gia nhướn cao.

Hoàng đế hỏi: "Trẫm đã hỏi bên viện Thái Y, tính thời gian cố lẽ là đầu tháng chín."

Trà gia gật đầu: "Vâng."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Còn hai tháng nữa, hy vọng tiểu... Hy vọng Thẩm Lãnh có thể về kịp."

Hoàng đế nhìn về phía Trà gia: "Con thay Thẩm Lãnh nghĩ xem, diệt Cầu Lập, công lao không thể bỏ qua, trẫm nên thưởng gì cho hắn?"

Trà gia: "Sao lại không biết xấu hổ."

Hoàng đế: "Cứ việc nói."

Trà gia: "Muốn cái gì cũng được sao?"

Bệ hạ vung tay lên: "Muốn cái gì cũng được."

Trà gia: "Vậy con có thể lấy giấy bút kê một danh sách không?"

Hoàng đế: "..."

Trân phi ở bên cạnh mím môi cười.

Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Trẫm đã truyền chỉ rồi, sau khi Thẩm Lãnh về kinh tấn làm tướng quân chính tam phẩm, tước đã là nhất đẳng hầu, không tiện thăng lên nữa, huân thăng lên Thượng hộ quân, dù sao hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, phong Trụ quốc thì hơi sớm... Trà Nhi cũng tấn thăng quận chúa đi, đứa nhóc còn chưa ra đời, trẫm đợi xem sao đã."

Ông ta cười không khép được miệng.

Bình Luận (0)
Comment