Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 547 - Chương 547: Qua Tây Thục Đạo

Chương 547: Qua Tây Thục đạo Chương 547: Qua Tây Thục đạo

Bình Việt đạo.

Thẩm Lãnh bọn họ ở cảng thuyền ra liền đi thẳng đến quân dịch trạm, ai nấy cũng biết Thẩm Lãnh sốt ruột cỡ nào, cũng biết Thẩm tiên sinh sốt ruột cỡ nào. Nếu như sốt ruột cũng có thể phân ra thành cấp bậc, như vậy cấp bậc sốt ruột của Thẩm tiên sinh nhất định không thấp hơn cấp bậc sốt ruột của Thẩm Lãnh.

Tiên sinh là thiện người cũng là nhân giả.

Đầu tiên là trưởng giả.

Không có bao nhiêu người chú ý tới, sau khi Thẩm Lãnh và Trà gia đại hôn, Thẩm tiên sinh cũng rất ít khi ở cùng với bọn chúng, đó là lựa chọn của tiên sinh.

Có một lần tiên sinh và lão đạo nhân bọn họ uống rượu ở Hạ Thiền Đình Viên, lão đạo nhân hỏi, sau này Trà Nhi có con thì ngươi sẽ là gia gia, lại là ngoại công, đó là niềm vui gia đình, tại sao lại cứ ở trong Hạ Thiền Đình Viên tụ tập với chúng ta từng giờ từng phút, chẳng lẽ thật sự là quan tâm chúng ta đến mức sớm chiều bầu bạn?

Thẩm tiên sinh cười mà không nói.

Lão đạo nhân đã rụng gần hết răng cười nói: "Ngươi không nói thì ta cũng hiểu, con người ta già rồi sẽ luôn cảm thấy mình là ràng buộc, dù không phải ràng buộc thì cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của vợ chồng son, thế giới của hai người và thế giới của ba người khác nhau, cái gọi là niềm vui gia đình... Ngươi quan tâm, nhưng ngươi càng quan tâm đến cặp vợ chồng son kia hơn."

Thẩm tiên sinh khẽ gật đầu, vẫn không trả lời.

Lão đạo nhân thở dài: "Cặp vợ chồng son kia thật sự là người ham muốn cuộc sống riêng của mình ư? Ngươi không về nhà, Trà Nhi chạy đến Hạ Thiền Đình Viên mỗi ngày, Thẩm tướng quân chỉ cần ở Trường An là cũng sẽ đến mỗi ngày, ngươi còn thật sự cho là bọn họ không hiểu tâm tư của ngươi?"

Thẩm tiên sinh vẫn cười mà không nói, nhưng trên mặt có vẻ hơi đắc ý.

Đứa trẻ mà ông dạy dỗ, cũng là thiện giả, là nhân giả.

Ra khỏi cảng thuyền không bao xa chính là quân dịch trạm, dựa theo sắp xếp của Thẩm Lãnh, quân dịch trạm đã chuẩn bị xong khoái mã.

Đoàn người còn chưa vào quân dịch trạm, từ rất xa đã nhìn thấy có một đám người ở bên ngoài quân dịch trạm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bước nhanh đi qua. Sau khi đến gần một chút thì nhìn thấy trong đám người có tướng quân Diệp Cảnh Thiên hiện đã được bệ hạ hạ chỉ thay quyền quản lý nam cương Lang Viên.

"Ngựa của quân dịch trạm không quá nhanh." Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh bọn họ tới, Diệp Cảnh Thiên cười nói: "Trước đó nhận được tin báo của quân dịch trạm ta liền hạ lệnh lựa chọn khoái mã đưa đến đây, mấy ngày trước lại nhận được tin tức, các ngươi đã diệt Nguyên Đằng Uyên, cho nên ta tính thời gian sợ là các ngươi cũng sắp trở lại rồi, nên dứt khoát tới đây chờ."

Diệp Cảnh Thiên đưa cho Thẩm Lãnh một món đồ: "Tuy rằng ngươi là đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, nhưng ở Bình Việt đạo xuyên thành quá quan cũng sẽ bị ngăn lại kiểm tra, đây là văn chứng thông quan đạo phủ đại nhân đã lập tức viết xong sau khi nhận được tin tức, huynh ấy nhờ ta mang đến cho ngươi. Đạo phủ đại nhân vốn cũng muốn tới gặp các ngươi, chỉ là vướng bận nhiều việc, dù sao huynh ấy cũng là đạo phủ, không bỏ đi được, huynh ấy đã hạ lệnh cho quan khẩu thành trấn các nơi ở Bình Việt đạo, ngươi cầm văn chứng này, có thể thông suốt dọc đường."

Thẩm Lãnh khom người cúi đầu: "Tạ tướng quân, tạ đạo phủ đại nhân."

"Cảm ơn ngươi." Diệp Cảnh Thiên đứng nghiêm làm một quân lễ: "Cầu Lập đã diệt, nam cương Đại Ninh vĩnh viễn diệt trừ nạn biển, đạo phủ nói, cần phải để cho ta hành lễ với ngươi, không luận dùng quan giai, không luận trưởng ấu, chỉ luận công tích. Từ nay về sau, nam cương bách tính Đại Ninh sẽ không bao giờ bị hải tặc tập kích quấy rối, không còn có nỗi lo lắng khi ra biển nữa. Ta không tin Thiền tông, Thiền tông nói Bồ Tát bảo hộ tứ phương an bình, bảo vệ bách tính làm ăn, con mẹ nó, nếu quả thật có Bồ Tát, chiến binh của Đại Ninh mới là Bồ Tát, ngươi mới là Bồ Tát, người của thủy sư các ngươi, là Bồ Tát trong lòng hàng ngàn vạn bách tính vùng duyên hải nam cương Đại Ninh."

Thẩm Lãnh đều bị nói đến hốt hoảng, vội vàng đáp lễ.

"Bồ Tát trong Thiền tông không có sát sinh." Hắn cười nói: "Bồ Tát thật sự, là quan phụ mẫu của bách tính, là người như đạo phủ đại nhân."

Diệp Cảnh Thiên cười nói: "Đừng thổi phồng lẫn nhau nữa, lời ta nói cũng không phải lời khách sáo, ngươi cũng bớt khách sáo đi. Bồ Tát trong Thiền tông không sát sinh, Bồ Tát của Đại Ninh thì phải sát sinh, giết mối uy hiếp ở ngoài Đại Ninh, giết hắn thông thiên triệt địa, nếu đã là Bồ Tát của Đại Ninh, vậy thì con mẹ nó còn quản người ở bên ngoài Đại Ninh làm gì, Bồ Tát của nhà chúng ta thì quản chuyện của nhà chúng ta, không có cảnh giới phổ độ chúng sinh đại từ đại bi."

Ông ta vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Bồ Tát chiến binh, có khi là để bảo vệ Đại Ninh dù cho tàn sát hết mọi người ở Đại Ninh cũng là ở trong cảnh giết chóc không hối tiếc."

Ông ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Thiền tông nói sát sinh có báo ứng, đừng tin trò đó, ngươi nắm sinh sát trong tay, có hắc tuyến đao ở đây, Phật cũng phải tránh."

Ông ta nói những lời này không phải nói nhảm, là vì ông ta biết sự lo lắng của Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh sợ mình giết chóc quá nặng, sẽ có báo ứng lên người đứa con còn chưa chào đời của mình.

"Lúc trước khi ta và Diệp Lưu Vân thư từ qua lại, thi thoảng hắn có nhắc tới tâm tư của ngươi."

Diệp Cảnh Thiên lấy từ trong ngực ra một miếng thiết bài đưa cho Thẩm Lãnh: "Đây là quân công thiết khoán của nam cương Lang Viên, là của ta, quân công tích lũy đến mức độ nhất định mới có quân công thiết khoán này, nói cách khác, không giết ngàn người, đâu thể có được thứ này. Ta tặng cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy công quân thiết khoán của bản thân ngươi không chấn được thế đạo luân hồi, tà ma ngoại đạo, ta lấy hung khí của Lang Viên chia thêm cho ngươi một phần lực."

Thẩm Lãnh chấn động trong lòng.

Đó là quân công thiết khoán, tượng trưng vinh quang cả đời của một quân nhân.

"Chiến binh Đại Ninh lấy giết dừng giết, chớ nói tà ma ngoại đạo, Thần Phật đầy trời cũng không dám gần Đại Ninh." Diệp Cảnh Thiên đặt thiết khoán vào tay Thẩm Lãnh: "An tâm trở về, cũng coi như là một phần lễ vật nhỏ ta cho đứa trẻ."

Ông ta lùi lại một bước, lại hành quân lễ lần nữa: "Đi đi, thuận buồm xuôi gió."

Bên phía quân dịch trạm, hơn trăm con ngựa tốt do Diệp Cảnh Thiên đích thân chọn lựa đã chuẩn bị xong từ lâu, Thẩm Lãnh bọn họ một người ba ngựa, luân phiên chạy như thế, một ngày có thể được mấy trăm dặm.

Cáo từ Diệp Cảnh Thiên, mọi người lên ngựa phóng như bay về hướng tây bắc, sau khi đi một ngày lại tìm quân dịch trạm đổi ngựa xe, có mệnh lệnh của đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái, quân dịch trạm các nơi cũng đã chuẩn bị sẵn từ sớm, Thẩm Lãnh bọn họ thay phiên đánh xe chạy như điên trên quan đạo, ngày đi bốn trăm dặm, đêm đi hai trăm dặm.

Tháng 8, Thẩm Lãnh bọn họ sắp ra khỏi Tây Thục đạo.

Buổi trưa cũng đã người kiệt sức ngựa hết hơi, nhìn bản đồ, còn cách quân dịch trạm tiếp theo hơn mười dặm, bên Tây Thục đạo này không thể so sánh với địa phương khác, quân dịch trạm là hai trăm dặm mới có một trạm. Phía trước có một quán mì nhỏ ven đường, mọi người xuống ngựa, bụng đói sôi réo, mỗi người một bát mì nóng, nghĩ thôi đã khó mà kháng cự sự hấp dẫn này rồi.

Từ Bình Việt đạo về Trường An, phương thức thoải mái nhất là đi đường thủy, từ Đại Vận Hà đi thẳng lên phía bắc đến Giang Nam đạo sau đó đi vào sông Nam Bình đi ngược dòng về hướng tây, nhưng như vậy cũng phải đi vòng một nửa vòng tròn rất lớn.

Từ Bình Việt đạo đến Trường An tuyến đường nhanh nhất là đi hướng tây bắc vào Đông Thục đạo, sau đó Tây Thục đạo, sau khi ra khỏi Tây Thục đạo chính là Kinh Kỳ đạo, nhưng quan đạo này sẽ vòng vèo một chút, cho nên lựa chọn vào Hà Tây đạo, theo đường lớn chạy thẳng thêm vài trăm dặm là vào Kinh Kỳ đạo.

Nhưng điều duy nhất khiến người ta hơi lo lắng là thời tiết thất thường và đường núi của Tây Thục đạo và Đông Thục đạo.

Đông Thục đạo còn đỡ một chút, sau khi vào Tây Thục đạo, ngươi cũng không biết mình đang đi ở chỗ cao bao nhiêu, ngươi nghĩ là quan đạo ở chân núi, chạy mãi chạy mãi rồi ngươi sẽ phát hiện sao lại đến sườn núi rồi? Chạy thêm một lát nữa, tại sao lại sắp đến đỉnh núi rồi, quay lại nhìn, đây rõ ràng vẫn là chân núi mà.

Đây cũng là Đại Ninh giàu có cường thịnh, với sự nỗ lực gần một trăm hai mươi năm mới mở núi sửa đường ở Tây Thục đạo, tạo ra một con đường thẳng có thể nối đến Trường An như vậy, tuy rằng không rộng rãi, bằng phẳng giống địa phương khác, nhưng phóng ngựa đi cũng không chậm trễ.

Tây Thục đạo chỉ có hai quan đạo thật sự trên ý nghĩa, một là đi Trường An, một là đi Giang Nam đạo, ngoại trừ hai quan đạo này ra, phần lớn địa vực đều là núi non trùng điệp, cho dù là Đại Ninh cũng không có sức mạnh dời núi lấp biển cường đại như vậy.

Lúc xây dựng hai quan đạo này, quan viên khảo sát của Công bộ đã mất chín năm mới tìm đi ra tuyến đường công trình gọi là đơn giản nhất, tổng cộng trước sau mất một trăm mười sáu năm mới làm xong hai quan đạo này, những nơi khác thật sự không dễ, nếu muốn làm đường tốt hơn, hoặc là phải đục núi xây đường hầm đi ra, hoặc là liền san núi, không phải là việc mà sức người có thể làm được.

Làm ra con đường chạy thẳng đến Trường An có ý nghĩa thế nào tất nhiên không cần nhiều lời, làm con đường chạy thẳng đến Giang Nam đạo là vì dân sinh. Tây Thục đạo là bảo địa của cây dâu tằm, từ xưa đến nay, gấm Tứ Xuyên luôn vang danh thiên hạ, nhưng không có đường, gấm Tứ Xuyên giá trị đến mấy thì cũng thế nào.

Có còn đường thẳng này, cộng thêm đường thuỷ của sông Nam Bình, cuộc sống của bách tính đất Thục đạo mới càng ngày càng tốt.

Đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường từng có chí nguyện lớn, tương lai các nơi trên Đại Ninh, bất kể là Tây Thục đạo hay là Đông Thục đạo, hay hai đạo Sơn Nam Sơn Bắc cũng là núi non trùng điệp, cũng tính cả Liên Sơn đạo ở phía đông, Đại Ninh sẽ làm đến sơn thôn thông lộ.

Nhưng thế hệ Đại Ninh này không làm được, hoàng đế Đại Ninh đời sau cũng chưa chắc có thể làm được, nhưng nếu Đại Ninh trường thịnh lâu dài, một trăm năm không được thì hai trăm năm, nhất định có thể làm được.

Đoạn đường Thẩm Lãnh đi từ Đông Thục đạo rồi sắp ra khỏi Tây Thục đạo, nhìn con đường này cũng có thể tưởng tượng được lúc trước đã bỏ ra cái giá lớn cỡ nào để làm đường.

Con đường này, còn khiến người ta chấn động hơn nhiều so với đường đèo đi sang phía tây, đường đèo chỉ có mấy chục dặm mà thôi, còn hai con đường này, đường đi Giang Nam dài một ngàn một trăm dặm, đường đi Trường An dài một ngàn bảy trăm dặm.

Đường đèo xây dựng tất nhiên là khó hơn, nhưng xây dựng đường ở đất Lưỡng Thục càng vất vả hơn.

Xuống ngựa ở cách quán mì không xa, đám người Thẩm Lãnh bọn họ thoáng chốc đã ngồi kín quán mì, và còn có người đứng chờ nữa.

"Ngay lập tức không làm được nhiều bát mì như vậy, các vị phải chờ chút."

Lão bản quán mì là một hán tử khỏe mạnh nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, thê tử của ông ta phụ giúp, một tiểu nam hài nhìn khoảng 6 – 7 tuổi ngồi nghịch đất một mình ở một bên, cho nên thế này có chút không đúng... Nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, thê tử của ông ta nhìn cũng khá lớn tuổi, tại sao con của họ mới nhỏ như vậy?

Thẩm Lãnh nhìn tay của nam nhân kia.

"Đứng lên."

Thẩm Lãnh đứng lên, tất cả mọi người không hiểu gì, nhưng đều đứng lên theo.

Thẩm Lãnh đứng nghiêm, làm một quân lễ đúng tiêu chuẩn: "Lão đoàn suất!"

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, đồng thời hành lễ: "Lão đoàn suất!"

Nghe thấy một tiếng lão đoàn suất này, nam nhân trung niên đang định nấu mì vai khẽ run lên, lúc quay lại đã lệ nóng lưng tròng.

Mặc dù Thẩm Lãnh bọn họ đều không mặc quân phục, nhưng làm sao ông ta có thể không nhìn ra đó là quân nhân của Đại Ninh, nhưng ông ta không dám nhận... Đại Ninh tuy không khinh thương, nhưng chiến binh sau khi xuất ngũ, thường thường đều sẽ được quan phủ địa phương sắp xếp làm việc, đâu còn cần phải tự mình ra ngoài bày hàng bán mì?

Ông ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào.

Đứng nghiêm, hành lễ.

Tuy rằng lưng đã không còn thẳng, tuy rằng nhìn có vẻ hơi mập, nhưng quân lễ vô cùng đúng tiêu chuẩn.

Ông ta chậm rãi lôi một sợi dây đỏ trong cổ áo ra, thứ buộc trên sợi dây đỏ không phải là ngọc bội hay vàng bạc gì, mà là giáo huy thiết chế trên ngực quân phục chiến binh Đại Ninh.

Thẩm Lãnh không nhịn được hỏi: "Vì sao lại bày quán bán hàng ở ven đường? Lão đoàn suất xuất ngũ, Hộ bộ Binh bộ đều có phát bạc, tính một trăm mười lượng, không tính những cái này, bạc trợ cấp mỗi tháng hai lượng nếu không tiêu xài phung phí thì một năm cũng đủ chi phí ăn mặc, dựa theo luật pháp quan phủ địa phương nhất định phải sắp xếp việc làm cho ngươi, theo lý mà nói ngươi nên làm việc ở trong sương binh hoặc là huyện nha, nếu không có gì khó xử, sao lại bày quán bán hàng."

"Không sao, không sao." Nam nhân trung niên cười cười: "Chỉ là cảm thấy không thể vô dụng, tự làm chút việc càng kiên định hơn."

"Ta là tướng quân." Thẩm Lãnh lấy thiết bài tướng quân ra đặt lên bàn: "Nói thật đi."

Nam nhân trung niên mặt biến sắc, bộp một tiếng, đứng thẳng lên.

"Bẩm tướng quân, bởi vì... bởi vì bị bất đắc dĩ."

Ánh mắt Thẩm Lãnh sắc lạnh.

"Nói."

"Hộ bộ Binh bộ phát tiền đến quan phủ địa phương, lão binh xuất ngũ trở lại địa phương sau khi đến quan phủ báo cáo thì phát một lần, mỗi tháng lại đến quan phủ lĩnh hai lượng bạc, triều đình sắp xếp cũng rất tốt."

Nam nhân trung niên cúi đầu: "Nhưng ở bên Tây Thục đạo này... không dễ dàng. Nơi khác thì ta không biết, quận Trường Hồ không phát bạc trợ cấp mỗi tháng, cũng không phải là không phát, câu trả lời cho chúng ta là bởi vì quan phủ địa phương cũng không dư dả bạc, cho nên một năm phát một lần, một trăm mười lạng bạc kia cũng là đến năm thứ hai mới gộp lại để phát chung. Đến năm thứ hai phát số bạc trợ cấp của mấy tháng, nhưng không có phát một trăm mười lượng kia, năm thứ ba, cũng là phát bạc trợ cấp của mấy tháng, lại qua 2 – 3 năm nữa, ngay cả bạc trợ cấp cũng không phát nữa."

Ông ta liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ti chức nghe nói, quan viên chuyên môn quản lý việc này ở quan phủ lấy bạc của triều đình phát xuống gửi vào tiền trang ăn lãi. Quận Trường Hồ có mấy trăm lão binh xuất ngũ cộng thêm tiền trợ cấp của tướng sĩ chết trận, tính toán ra, có thể có mười vạn lượng bạc gửi vào tiền trang, tiền lãi mỗi tháng đã đủ cho những người đó dùng. Mới đầu chắc hẳn bọn họ dự định đổi từ phát theo tháng thành phát theo năm, năm thứ hai lại như thế, số tiền lãi thu được mỗi năm cũng đã rất nhiều rồi, nhưng mà sau này bọn họ lại càng tham lam hơn, hàng năm không phát, hiện giờ số bạc đó cộng lại chỉ sợ là lên đến mấy chục vạn lượng, có lẽ... còn nhiều hơn."

Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi, nhưng cục tức trong lòng lại không nhả ra được.

Bình Luận (0)
Comment