Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 548 - Chương 548: Có Một Tướng Quân Rất Thô Lỗ

Chương 548: Có một tướng quân rất thô lỗ Chương 548: Có một tướng quân rất thô lỗ

Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi, chuyện thế này không thấy nhiều, nhưng cũng không chỉ có trên đất quận Trường Hồ này.

Tính toán thử xem, quận Trường Hồ có mấy trăm lão binh xuất ngũ, mỗi một người chỉ riêng khoản tiền Hộ bộ Binh bộ phát cho cộng lại đã có mấy vạn lượng, cộng thêm tiền trợ cấp của tướng sĩ chết trận, tổng cộng hơn mười vạn lượng, một năm không phát, gửi vào tiền trang, tiền lãi của mười vạn lượng bạc đã đủ cho những người ăn tham ô kia tiêu xài, sau vài năm liên tục, khoản này bạc có thể đã tăng lên đến mấy chục vạn lượng.

Quan trường Đại Ninh cũng được coi như thanh chính liêm minh, nhưng cũng không một ai có thể cam đoan mỗi một người làm quan đều tốt.

Bạc có thể khiến cho người ta điên cuồng, nhất là con số lớn như mấy chục vạn lượng bạc.

Thẩm Lãnh trầm tư một lát: "Chúng ta qua đường hàn huyên với ngươi những chuyện này, khó tránh khỏi cũng sẽ bị người khác biết rồi làm khó ngươi."

Thẩm Lãnh lấy từ trong ngực ra một ít ngân phiếu: "Ngươi cầm lấy chỗ này, ta có một bằng hữu gần đây từ Liên Sơn đạo điều nhiệm đến bên Tây Thục đạo này, ngươi có thể đến doanh chiến binh tìm hắn, có thư của ta, hắn sẽ tự khắc bảo vệ ngươi chu toàn, cũng sẽ sắp xếp việc làm cho ngươi."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Chúng ta còn phải về Trường An gấp, cho nên chuyện này ta tạm thời không có cách nào nhúng tay vào, nhưng có bằng hữu của ta ở đây, những ủy khuất mà lão binh xuất ngũ các ngươi phải chịu, hắn sẽ làm chủ cho các ngươi."

Hán tử trung niên lau nước mắt: "Đa tạ tướng quân."

Nhưng bạc thì ông ta không chịu nhận: "Tuy rằng bày quán bán hàng vất vả nhưng cũng kiếm được chút tiền, bạc của tướng quân thì nói gì ta cũng sẽ không lấy đâu."

"Không phải cho một mình ngươi dùng." Thẩm Lãnh nói: "Chỗ này có chừng một ngàn lượng bạc, sau khi ngươi tìm được bằng hữu của ta, lại dùng số tiền này để liên lạc sắp xếp cho những lão đoàn suất gặp phải tình cảnh giống như ngươi, mời bọn họ đến trạm binh doanh, đợi việc ở Trường An xong xuôi, ta sẽ lại đến xem thử."

"Xin hỏi, tướng quân ngài tên là gì?" Hán tử trung niên nhận ngân phiếu mà tay cũng run lên: "Ta phải cho các huynh đệ biết, tướng quân là ai, ân công là ai."

"Ngươi chỉ cần nhớ, thiên hạ chiến binh là một nhà."

Thẩm Lãnh: "Ta giúp các ngươi nấu mì."

Gần nửa canh giờ sau, đội ngũ đã ăn no cũng đã nghỉ ngơi một lát lại chuẩn bị xuất phát.

Hán tử trung niên lặng lẽ kéo Trần Nhiễm: "Vị huynh đệ này, xin hỏi tướng quân là ai?"

"Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân." Trần Nhiễm vỗ vỗ bả vai ông ta: "Ủy khuất của các ngươi nếu Thẩm tướng quân đã nói quản thì ngươi cứ yên tâm mà chờ, không cho các ngươi một công đạo, tướng quân sẽ không dừng tay đâu."

Thẩm Lãnh giao một phong thư đã viết xong cho hán tử trung niên: "Đi doanh chiến binh Canh Tự Tây Thục đạo tìm bằng hữu của ta."

Sau khi nói xong hắn liền lên ngựa rời đi.

Nhìn đội ngũ phóng ngựa như bay kia, hán tử trung niên cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Không sao chứ." Vợ ông ta đi đến, căng thẳng khép nép nhìn ông ta: "Quan phủ địa phương cùng một giuộc với nhau, thường xuyên có người đến theo dõi cả nhà chúng ta, đội ngũ tướng quân vừa mới đi qua, không chừng có người đã nhìn thấy, chúng ta phải làm sao?"

"Đi thành Vân Tiêu." Hán tử trung niên cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay: "Nếu chỉ có một mình ta ủy khuất, vì sự an toàn của nàng và con nên ta nhịn, nhưng còn có nhiều huynh đệ đã liều mạng vì nước như vậy cũng chịu ủy khuất, vậy thì chuyện này ta sẽ liều, nàng có biết đó là ai không? Đó là Thẩm tướng quân, Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân!"

Hán tử trung niên nắm chặt nắm đấm: "Thẩm tướng quân về Trường An, tất nhiên có thể báo chuyện của quận Trường Hồ chúng ta lên triều đình, bệ hạ căm hận nhất là chuyện thế này, huống hồ đây cũng từng là nhà của bệ hạ, khi là Lưu Vương bệ hạ đã ở thành Vân Tiêu, chúng ta sẽ đi thành Vân Tiêu, doanh chiến binh Canh Tự ở đó."

"Vậy chúng ta thu dọn một chút rồi đi."

"Không thu dọn nữa." Hán tử trung niên nhìn về hướng đội ngũ của Thẩm Lãnh rời đi: "Hôm nay Cảnh Phá Hải ta nhờ gặp được Thẩm tướng quân mà tâm huyết của chiến binh trở về... Không cần quầy hàng nữa, chúng ta về nhà dọn quần áo, sau đó lập tức đi thành Vân Tiêu."

Quận Trường Hồ ở Tây Thục đạo còn là nơi giáp tây bắc, mà thành Vân Tiêu ở phía đông nam Tây Thục đạo, cả nhà bọn họ ba người không đi nhanh được, đợi đến khi vào thành Vân Tiêu thì đã là bảy ngày sau, đây là bởi vì trong tay có bạc của Thẩm Lãnh cho, trên đường đi có thể thuê xe thay vì đi bộ, nếu như đẩy xe một bánh mà đi, đi một tháng cũng không đến nơi.

Vốn dĩ doanh chiến binh Canh Tự không ở Tây Thục đạo, sau khi Đại Ninh khai chiến nam cương, gần một nửa chiến binh của Đại Ninh đều bị điều đi các nơi ở Cầu Lập tác chiến, sau này khi binh vây đô thành Cầu Lập thì có chiến binh các vệ lục tục trở về Trung Nguyên.

Bệ hạ nhân cơ hội hạ chỉ, chiến binh các vệ đổi chỗ đóng quân.

Đây là thao tác thường quy, ngoại trừ chiến binh dưới trướng tứ cương đại tướng quân ra, chiến binh các vệ khác cứ cách một vài năm sẽ đổi chỗ, nhỏ thì tướng đi binh không đi, lớn thì là binh tướng cùng đi, nhưng, binh và tướng không phải cùng một nơi, triều đình là tuyệt đối sẽ không để cho tướng quân chiến binh các vệ mang theo lính của mình đi đổi một vị trí khác là xong việc, binh tướng đổi chỗ với nhau là để không cho tướng quân chiến binh có ảnh hưởng dân chính tại địa phương trong thời gian lâu.

Vốn dĩ đại doanh chiến binh Tây Thục đạo cũng không ở thành Vân Tiêu, là lần này sau khi đổi chỗ, bệ hạ cố ý hạ chỉ xây dựng lại.

Thành Vân Tiêu là nơi bệ hạ để ý, dù sao bệ hạ cũng từng sống ở đó rất lâu, chuyển một vệ chiến binh qua, đối với thành Vân Tiêu mà nói, kinh tế địa phương trỗi lên rất nhanh.

Có lần điều động này, bệ hạ sai Hộ bộ phát tiền cho thành Vân Tiêu cũng sẽ thuận lý thành chương.

Cảnh Phá Hải đến thành Vân Tiêu tìm một khách điếm sắp xếp cho vợ con, ăn một bữa đồ ăn vặt đặc sắc của thành Vân Tiêu, sau khi trở lại khách điếm tắm rửa thay y phục, thay chiến phục Đại Ninh không có giáo huy, một mình đến bên ngoài đại doanh chiến binh Canh Tự doanh.

"Lão đoàn suất." Thủ quân bên ngoài đại doanh nhìn thấy Cảnh Phá Hải liền đi đến làm một quân lễ: "Ngươi có việc gì?"

"Ta có một phong thư." Cảnh Phá Hải đưa thư cho binh sĩ canh cửa: "Làm phiền ngươi đưa vào."

Binh lính nhận lấy thư nhìn thoáng qua, sau đó nói lão đoàn suất chờ, sau đó bước nhanh trở lại đại doanh, sau hai nén nhang, một giáo úy từ trong đại doanh đi ra: "Cảnh Phá Hải? Lão đoàn suất, mời theo ta vào trong."

Cảnh Phá Hải thấp thỏm không yên đi theo giáo úy kia vào đại doanh, do dự một lúc lâu mới hỏi: "Xin hỏi, ngài chính là bằng hữu của Thẩm tướng quân sao? Thẩm tướng quân chỉ nói đưa thư cho Thạch huynh đệ của ngài ấy, ta cũng không biết là ai."

"Không phải ta." Giáo úy cười trả lời: "Ta chỉ là một giáo úy, nhưng cũng muốn trở thành bằng hữu của Thẩm tướng quân, trước đây lúc tác chiến ở nam cương đã từng thấy ngài ấy vài lần, chỉ là thật sự không có thân quen, có lẽ Thẩm tướng quân cũng không nhớ tên ta, nhưng Thẩm tướng quân là người mà ta khâm phục."

Cảnh Phá Hải hỏi: "Vậy... bằng hữu mà Thẩm tướng quân bảo ta tới tìm là ai?"

"Lát nữa ngươi sẽ biết."

Giáo úy dẫn ông ta tiếp tục đi xuyên qua giáo trường rộng rãi. Nhìn binh sĩ đang huấn luyện trên giáo trường, Cảnh Phá Hải tựa như lập tức nhớ tới lúc mình còn trẻ, từng cảnh từng cảnh, như ở ngay trước mắt.

Đến hậu viện đi xuyên qua vườn hoa, là kiến trúc đơn độc, quy mô cũng không nhỏ, phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, Cảnh Phá Hải theo giáo úy đi đến cửa độc viện, còn chưa đứng vững đã nghe thấy trong viện có người đang phát hỏa.

"Ta đệch mợ nó chứ đám khốn kiếp này, lại dám ức hiếp đến các lão đoàn suất xuất ngũ, không có những người làm binh như lão tử đây, bọn chúng lấy đâu ra cuộc sống an ổn. Người đâu, sao vẫn chưa tới? Tuy không phải binh của lão tử nhưng đã bị ủy khuất, chiến binh trong thiên hạ ai bị ủy khuất, lão tử đều phải quản!"

Sau đó lại nghe thấy tiếng của một người khuyên: "Tướng quân bớt giận trước đã, việc này vẫn chưa điều tra rõ ràng, Đại Ninh quốc pháp rõ ràng, có lẽ là giả thì saoo, bức thư đó cũng chưa chắc là Thẩm tướng quân tự tay viết."

"Thả rắm cái đại gia ngươi, nét chữ xấu hoắc đó, không phải hắn thì là ai?! Đây đây đây, bút cho ngươi, con mẹ nó ngươi viết ra cho ta xem thử."

"Ơ..."

Cảnh Phá Hải giật thót mình, theo bản năng nhìn về phía giáo úy kia.

Giáo úy nhìn về phía ông ta an ủi: "Không sao, tướng quân tuy tính khí không quá tốt, nhưng đối đãi với người khác chân thành, ngươi cứ việc nói sự thật, sẽ có tướng quân làm chủ cho ngươi."

"Hình như tướng quân mắng người rất hung hãn..."

"Tướng quân xuất thân danh môn, theo lý mà nói cũng không nên như vậy." Giáo úy nhỏ giọng nói: "Nhưng tướng quân chúng ta khác, ngài ấy chỉ thích khẩu khí này."

Sau khi nói xong lại đi gõ cửa: "Bẩm tướng quân, đã đưa Cảnh Phá Hải đến."

"Cho ông ta vào."

Cảnh Phá Hải lại sửa sang lại y phục của mình, cẩn thận dè dặt đi tới cửa muốn đứng nghiêm hành lễ, còn chưa đứng vững thì một bàn tay to đã từ phía đối diện vươn tới túm lấy cánh tay ông ta, người ông ta liền bị kéo đi một phát, một đại hán râu quai nón quan sát ông ta từ trên xuống dưới vài lần: "Ngươi có làm sao không? Lãnh Tử bảo ngươi đến tìm ta nương tựa, nhất định là lo lắng ngươi bị trả thù, chắc có người làm khó ngươi? Nếu như có người làm khó ngươi thì bây giờ nói cho ta biết ngay, ta đi chém hắn."

"Tướng... tướng quân, ta không sao, đi đường bình an."

"Ồ." Râu quai nón buông tay ra: "Vậy còn được."

Giáo úy cười nói: "Đây là tướng quân chiến binh Canh Tự doanh chúng ta, Thạch Phá Đang, vừa mới điều đến Tây Thục đạo."

"Tướng quân chiến binh!"

Mặt mũi Cảnh Phá Hải trắng bệch.

"Ngươi có ủy khuất gì thì cứ việc nói."

Thạch Phá Đang tùy tiện ngồi xuống ghế, vừa mới luyện công xong, trên người dính đầy mồ hôi, nhưng gã cũng không để ý đến những điều này, giơ tay ra nhận lấy một cái khăn mặt từ thân binh mà lau mặt và cổ: "Lãnh Tử là huynh đệ của ta, ngươi là người hắn giao cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."

"Thạch tướng quân... Ti chức, ti chức..."

Tuy rằng trong tên của Cảnh Phá Hải cũng có chữ "phá", dáng vẻ cũng cường tráng, nhưng ở trước mặt Thạch Phá Đang ông ta cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ. Thạch Phá Đang là con trai độc nhất của nam cương Lang Viên đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, ba mươi mấy tuổi đã là tướng quân chiến binh một vệ, tương lai làm đến đại tướng quân dường như cũng là chuyện đã định, huống hồ trong quân đều có tin đồn, Thạch Phá Đang tính cách thô bạo, giết người như ngóe.

Làm sao ông ta có thể không thấp thỏm được.

"Ngươi nói chi tiết một chút." Thạch Phá Đang xoa xoa đầu lông mày: "Lãnh Tử ngốc kia viết chữ xấu quá, lão tử chỉ nhận ra đó là chữ của hắn, còn viết những gì thì cũng là dựa vào suy đoán, phỏng chừng bây giờ đưa cho chính hắn đọc, con mẹ nó chứ hắn cũng không nhận ra được... Người đâu, lấy một cái ghế lại đây cho lão đoàn suất, pha ấm trà, trà ngon!"

Cảnh Phá Hải nơm nớp lo sợ kể lại chuyện đã xảy ra, Thạch Phá Đang lúc nãy mới phát hỏa một lần giờ lại tức giận ném vỡ chén trà.

"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Thạch Phá Đang căn dặn một tiếng: "Cũng đón cả người nhà của ông ta vào trong đại doanh ở, ta quản chuyện này."

Sau khi nói xong nhìn về phía người phụ tá đứng bên cạnh, tên là Bành Mậu.

"Chuyện này, nhất định phải quản."

Bành Mậu vội vàng cúi đầu nói: "Tướng quân nói quản thì nhất định phải quản, nhưng quản như thế nào còn phải bàn bạc kỹ hơn. Tướng quân mới tới Tây Thục đạo, cũng không thân quen với đạo phủ, đạo thừa đại nhân, việc này nếu tùy tiện hỏi đến, cũng giống như mắng chửi người ta, cũng coi như là đánh vào mặt hai vị đạo phủ và đạo thừa đại nhân, không tốt lắm."

"Ngươi nghĩ ta là một người thô lỗ hả!" Thạch Phá Đang hừ một tiếng: "Ngươi đã thấy ta lỗ mãng thô lỗ chưa?!"

Bành Mậu: "Không có không có, tướng quân chưa bao giờ lỗ mãng thô lỗ."

"Đúng bà nội nó luôn." Thạch Phá Đang đứng lên: "Lão tử can đảm cẩn trọng ôn văn nho nhã, đương nhiên sẽ không trực tiếp đi chửi."

Bành Mậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tướng quân định xử trí như thế nào?"

"Điểm binh!" Thạch Phá Đang đi nhanh ra ngoài: "Con mẹ nó mắng chửi quá là vô nghĩa, mang binh đánh qua mới thú vị."

Bình Luận (0)
Comment