Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 549 - Chương 549: Làm Lớn Chuyện

Chương 549: Làm lớn chuyện Chương 549: Làm lớn chuyện

Phụ tá Bành Mậu vốn tưởng rằng tướng quân chỉ nói đùa thôi, tuy rằng hắn ta biết bình thường tướng quân không nói đùa, hắn ta rất hy vọng chỉ là nói đùa.

Nhưng mà, Thạch Phá Đang không phải là một người có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì.

Gã là kẻ chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn đến tận trời.

Nhưng gã không ngu ngốc.

Trước giờ Thạch Phá Đang đều không ngu ngốc, vẻ bề ngoài thô lỗ dã man, thậm chí không nói đạo lý đó cũng đã lừa không biết bao nhiêu người, người thật sự tưởng là gã ngu xuẩn sẽ bị gã vờn đến chết, mà Thẩm Lãnh bảo Cảnh Phá Hải đến tìm gã chứ không phải tự tay viết một phong thư cho đạo phủ đại nhân Tây Thục đạo, là vì Thẩm Lãnh hiểu gã quá rõ.

Trước khi vào thành Trường An, Trần Nhiễm không nhịn được hỏi: "Tướng quân, Thạch tướng quân tính tình thô bạo như vậy, ngươi bảo Cảnh Phá Hải đi tìm hắn, hắn còn không mang binh đi bao vây phủ quận thú quận Trường Hồ? Nếu thật sự là chiến binh bao vây nha môn quan phủ địa phương, chuyện đó sẽ làm lớn rồi."

Thẩm Lãnh cười đáp: "Nếu ta viết một phong thư cho đạo phủ Tây Thục đạo, với phân lượng của ta hiện tại, khẳng định đạo phủ Tây Thục đạo Liễu Tranh Chí đại nhân cũng sẽ không sơ suất, tất nhiên sẽ trấn an Cảnh Phá Hải, cũng sẽ lệnh cho quận Trường Hồ mau chóng trả lại hết số tiền bị trừ, nhưng vậy thì thật sự là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có gì, đạo phủ đại nhân của Tây Thục đạo sẽ không để cho tin đồn xấu như vậy khuếch tán, ta viết thư cho ông ta, hắn sẽ nghĩ là ta bán cho ông ta một phần nhân tình, đương nhiên cũng sẽ không bẩm báo việc này với bệ hạ."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nghĩ xem, nếu ta viết thư cho ông ta, phương thức xử trí của ông ta mười phần mười là cái giá nhỏ nhất, xử trí mấy tiểu lại không làm việc tốt, đẩy tội cho mấy người không quan trọng này, sau đó lại dâng tấu lên bệ hạ, bệ hạ vừa xem, ồ... chẳng qua là mấy tiểu lại, đám người quận thú quận Trường Hồ nhiều nhất cũng chỉ là tội sơ suất, giáng cấp, phạt tiền, nhiều nhất chẳng qua là bãi quan. Còn nếu lòi ra đây là chuyện mà quận Trường Hồ từ trên xuống dưới đều biết và còn tham dự vào nữa, vậy thì sẽ không chỉ là xử phạt nhẹ như vậy, sẽ chết người, sẽ chết rất nhiều người."

"Không chết người, không đủ để chấn động triều cương, không đủ để trấn an bách tính, không đủ để tỏ rõ thiên uy."

Hắn liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái rồi nói tiếp: "Ngươi lại nghĩ, nếu ta viết thư cho đạo phủ Tây Thục đạo, mà sau khi ta về kinh lại bẩm báo chuyện này với bệ hạ, đương nhiên ông ta sẽ hận ta... Điều chính yếu nhất là, ta viết thư cho ông ta, ông ta đọc hiểu không? Chữ viết của ta cũng đã truyền ra ngoài rồi, rất nhiều người biết ta viết chữ xấu, khó lắm."

Trần Nhiễm ôm mặt: "Ý của tướng quân là để cho đạo phủ đại nhân Tây Thục đạo hận Thạch Phá Đang?"

"Không hận nổi."

Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng vẫn còn ở Trường An, tuy rằng bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ miễn đi chức vị đại tướng quân Lang Viên của ông ta, nhưng chuyện này ván đã đóng thuyền không thay đổi được, để trấn an Thạch Nguyên Hùng, Thạch Phá Đang gây ra họa lớn đến mấy thì bệ hạ cũng sẽ không làm khó hắn quá mức, huống hồ... Ngươi nghĩ là ta bảo Thạch Phá Đang đi gây họa, Thạch Phá Đang lại rất vui vẻ ư. Hắn không phải kẻ ngu ngốc, trước giờ đều không phải."

Trần Nhiễm lại càng không hiểu: "Tướng quân càng nói ta càng mơ hồ."

Thẩm Lãnh giải thích: "Thạch Phá Đang mới tới Tây Thục đạo, làm sao đứng vững? Hiện tại bên cạnh hắn chỉ có thân binh doanh do hắn mang đến là có thể dùng mà hoàn toàn không nghi ngờ, cộng lại chẳng qua cũng chỉ vài trăm người thôi, ta cho hắn một cơ hội lập uy, nếu hắn không phải nắm bắt thì hắn còn là Thạch Phá Đang? Làm lớn chuyện lên, một là có thể trút giận cho các lão đoàn suất bị ủy khuất, giải quyết việc này, hai là có thể khiến cho Thạch Phá Đang nhanh chóng xây dựng uy vọng ở Tây Thục đạo, nhất cử lưỡng tiện."

"Chuyện này mà Thạch Phá Đang làm tốt, được lòng dân, lão bách tính đều sẽ ủng hộ hắn, và chiến binh Canh Tự doanh cũng sẽ vô cùng tín phục đối với hắn, bởi vì hắn chịu xuất đầu xuất lực vì người làm binh, thậm chí không ngại đắc tội với đạo phủ, đạo thừa, không ngại làm bệ hạ tức giận."

Thẩm Lãnh cười cười: "Ta viết thư cho đạo phủ Tây Thục đạo Liễu Tranh Chí tất nhiên cũng có thể giải quyết việc này, nhưng trị ngọn chứ không trị gốc, lại trị của Đại Ninh hư thối thì phải khoét đi mới được, chứ không phải là dùng một miếng vải phủ lên rồi coi như không có gì xảy ra cả, che được vết thương, không che được nỗi hổ thẹn. Ta viết thư cho Thạch Phá Đang, trong tay hắn có đao, hắn có thể trực tiếp khoét miếng thịt thối đó đi... Huống hồ ngươi cũng đánh giá thấp Thạch Phá Đang rồi, hắn thật sự không phải một mãng phu, hắn sẽ không binh vây phủ quận thú quận Trường Hồ giống như ngươi nghĩ."

Trần Nhiễm: "Vậy thì hắn sẽ làm thế nào?"

Thẩm Lãnh nhìn cổng thành Trường An gần trong gang tấc: "Ngươi sẽ biết nhanh thôi."

Hắn cười nói: "Tên đó luôn giả vờ là người thô kệch, không có ai chơi trò giả heo ăn thịt hổ giỏi hơn hắn."

Thạch Phá Đang thật sự không có binh vây phủ quận thú quận Trường Hồ.

Gã binh vây nha môn đạo phủ của đạo phủ Tây Thục đạo Liễu Tranh Chí.

Theo gã thấy, quận thú quận Trường Hồ chức quan quá nhỏ, tuy cũng là tam phẩm nhưng gã không để vào mắt.

Mấy ngàn chiến binh Canh Tự doanh nơm nớp lo sợ bao vây nha môn đạo phủ, tội danh này lớn lắm, nói là cử binh tạo phản cũng không quá. Đạo phủ, là phong cương đại lại một đạo, trong một đạo này là ông ta lớn nhất, không chỉ là đại biểu cho chức quan địa vị, cũng là đại biểu cho sự uy nghiêm của bệ hạ, đó là đạo phủ do bệ hạ chọn.

Cho nên ngoại trừ thân binh của Thạch Phá Đang ra, mỗi một binh lính đều rất sợ.

"Các ngươi đều nghe đây." Thạch Phá Đang trèo lên mái nhà đối diện với nha môn đạo phủ, mặc thiết giáp cầm roi ngựa: "Biết tại sao lại mang bọn ngươi tới đây không? Biết tại sao lại bao vây nha môn của đạo phủ đại nhân không? Lão tử là người thô lỗ, không hiểu quá nhiều, chỉ biết là đạo phủ đại nhân lớn nhất trong Tây Thục đạo này, ông ta lớn nhất, chúng ta liền tìm ông ta làm chủ cho những đồng bào của chúng ta... Những lão đoàn suất đó đã từng khổ chịu mệt, từng chảy máu, cũng từng liều mạng vì nước!"

Giọng nói của gã bất chợt lớn lên: "Bệ hạ đối xử tử tế với những người làm binh như chúng ta, triều đình phát tiền, mỗi người đều có thể an cư sinh sống, nhưng mà bây giờ, đám quan địa phương chó chết từ trên xuống dưới của quận Trường Hồ lại cắt xén tiền cấp dưỡng của lão binh xuất ngũ, thậm chí ngay cả tiền trợ cấp của tướng sĩ chết trận mà bọn chúng cũng dám nuốt vào, con mẹ nó không sợ bị sét đánh hả?!"

"Sét không đánh chết bọn chúng, con mẹ nó là ông trời vẫn chưa mở mắt... Cho nên lão tử chỉ có thể dẫn các ngươi đến cầu kiến đạo phủ đại nhân, cầu đạo phủ đại nhân làm chủ cho chúng ta, sắp xếp giải nạn cho đồng bào của chúng ta!"

Gã vung roi ngựa ra: "Trong các ngươi có rất nhiều người đều là người Tây Thục đạo phải, các ngươi nghĩ xem, nếu mặc kệ chuyện này, sau khi các ngươi xuất ngũ sẽ thế nào?!"

Gã lớn tiếng gào thét: "Vẫn là câu nói đó, lão tử là người thô tục, chỉ biết ai lớn nhất thì tìm người đó lo việc này, đạo phủ đại nhân không lo, các ngươi có dám theo lão tử chạy thẳng đến thành Trường An không, chúng ta đến bên ngoài cung Vị Ương cáo ngự trạng!"

"Dám!"

"Dám!"

"Dám!"

Dũng khí của mấy ngàn binh lính đều đã được nhen nhóm lên.

Tướng quân còn không sợ, bọn họ sợ cái gì chứ?

Nếu bệ hạ thật sự giáng tội, người đầu tiên bị phạt chính là tướng quân, tướng quân còn không màng đến những điều này, chỉ muốn đứng ra vì các lão đoàn suất bị ủy khuất, làm sao bọn họ có thể không cảm động, làm sao có thể không nhiệt huyết sôi trào.

Trong nha môn đạo phủ.

Đạo phủ Liễu Tranh Chí tức đến mức râu gần như dựng ngược lên, chỉ tức thôi thì cũng không nói, còn nóng ruột nữa.

"Các ngươi nghe đi, các ngươi nghe đi, hắn đây là tới xin ta làm chủ cho bọn họ?" Liễu Tranh Chí đi tới đi lui ở trong viện, bước chân rất gấp, vừa đi vừa mắng: "Đã sớm nghe nói Thạch Phá Đang là một kẻ mãng phu, phụ thân hắn đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng và ta cũng là người quen biết cũ, đó là một người rất có khí độ hàm dưỡng, sao lại sinh ra một đứa con trai lỗ mãng đến như vậy."

"Đại nhân, hay là phái người xông ra ngoài, mau chóng báo cho bệ hạ biết việc này, mời bệ hạ trị hắn!"

"Đúng, ta cũng không tin Thạch Phá Đang hắn thật sự dám động thủ hành hung."

"Đại nhân, đây là bị hắn ức hiếp đến nhà cửa mà."

"Một tướng quân chiến binh như hắn, chính tam phẩm, lại binh vây đạo phủ đại nhân, đây là phải cử binh tạo phản."

"Đại nhân, không thể nhẫn nhịn hắn được, nếu chuyện này để mặc cho hắn làm ầm lên, sau này Tây Thục đạo đại nhân mất hết uy vọng."

Nghe những lời này, trong lòng Liễu Tranh Chí càng khó chịu hơn, Thạch Phá Đang ngu xuẩn, con mẹ nó bọn thủ hạ càng ngu xuẩn hơn, ông ta thật sự không biết chuyện quận Trường Hồ, nếu biết thì cũng đã nên làm sao thì làm vậy từ lâu rồi, ông ta không có thông đồng làm bậy... Nhưng như này không có nghĩa là ông ta vô tội vô sự có thể kê cao gối mà ngủ, điều này đủ để chứng minh ông ta không làm tròn trách nhiệm.

Đạo thừa Tiêu Nguyên Hoài nhìn về phía Liễu Tranh Chí: "Đại nhân, có cần ta triệu tập binh mã trong thành hay không?"

"Điều binh?" Liễu Tranh Chí trừng mắt liếc ông ta một cái: "Bọn họ ngu xuẩn, ngươi cũng ngu xuẩn?"

Tiêu Nguyên Hoài ngây ra, không hiểu ý của Liễu Tranh Chí.

"Nếu thật sự triệu tập sương binh giằng co với chiến binh, thậm chí vung tay mạnh, đó mới thật sự trúng kế của Thạch Phá Đang, hắn ước gì làm lớn chuyện hơn một chút nữa..." Liễu Tranh Chí hạ giọng: "Ngươi theo ta vào."

Sau đó lớn tiếng nói: "Mọi người tạm thời đừng ra ngoài, đừng trêu chọc tên mãng phu kia, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, các ngươi cứ coi như là bên ngoài không có ai cả."

Sau khi nói xong liền đi nhanh vào thư phòng, đạo thừa Tiêu Nguyên Hoài lập tức theo vào.

"Đại nhân, ngài đây là có ý gì?"

"Lão Tiếu à, sao ngươi nhìn còn không hiểu?" Liễu Tranh Chí ngồi xuống, sắc mặt đã khó coi đến cực hạn: "Ta ở trong viện mắng Thạch Phá Đang là một tên mãng phu, hắn sẽ thật sự là một mãng phu? Ta mắng, là làm ra vẻ vậy mà thôi... Quả thật hắn lỗ mãng, nếu sớm báo việc này cho ta biết, chẳng lẽ ta còn có thể ngồi nhìn mà không quản? Nhưng hắn không làm vậy, tại sao? Bởi vì hắn muốn lập uy, hắn muốn đứng vững ở Tây Thục đạo, lần này gây chuyện ầm ĩ, hắn đều được cả quân tâm và dân tâm."

Ông ta liếc nhìn qua Tiêu Nguyên Hoài: "Ngươi còn muốn triệu tập sương binh đối nghịch với hắn? Ngươi thật sự không sợ bị lão bách tính đâm nát cột sống sao? Hắn đang đứng ở chỗ cao đạo đức rồi, làm như thế nào cũng không sai, nhiều nhất thì bệ hạ cũng chỉ mắng hắn một câu mãng phu, còn có thể như thế nào nữa? Nếu như ngươi thật sự hạ lệnh, hắn được cả dân tâm quân tâm, mà chúng ta thì quân tâm dân tâm đều mất hết, huống hồ, cho dù ngươi hạ lệnh, ngươi nghĩ là những lão binh xuất ngũ chiến binh trong đám sương binh đó sẽ chịu động thủ? Đừng quên sương binh đều là bọn họ huấn luyện ra."

Sắc mặt Tiêu Nguyên Hoài cũng tái nhợt từng hồi: "Vậy phải làm sao, cũng không thể để cho hắn như vậy chứ."

"Có ba chuyện." Liễu Tranh Chí trải tờ giấy lên bàn, cầm bút lên bắt đầu viết: "Ngươi cũng lấy giấy bút ra viết, lập tức viết ngay, ta và ngươi trình đơn xin từ chức thỉnh tội, chuyện quận Trường Hồ ta và ngươi vốn là tội không thể tha thứ, hiện tại nhân lúc tình thế còn chưa tới mức bệ hạ đích thân hỏi đến, ta và ngươi thỉnh tội trước."

"Thứ hai, tiếp đó ta đi ra ngoài nói chuyện với Thạch Phá Đang, sau đó ngươi hạ lệnh cho sương binh đi quận Trường Hồ, đừng để cho Thạch Phá Đang động thủ trước, triệu tập tất cả các nhân thủ có thể triệu tập được, bắt hết tất cả quan viên từ trên xuống dưới của quận Trường Hồ, khẳng định không có một người nào sạch sẽ , chúng ta động thủ và Canh Tự doanh động thủ là hai thái độ... Thái độ này, là cho bệ hạ nhìn, là cho bách tính Tây Thục đạo nhìn, cũng là cho những quân nhân kia nhìn."

"Thứ ba, chờ sau khi ta và Thạch Phá Đang nói chuyện xong rồi, ngươi cùng ta đi Cử Bôi Đài."

Tiêu Nguyên Hoài đã cầm bút lên ngây người ra: "Đi Cử Bôi Đài làm gì?"

Cử Bôi Đài là một đài cao trên quảng trường giữ trung tâm thành Khai Nguyên đạo trị, quảng trường cực kỳ lớn, Cử Bôi Đài cũng rất cao.

"Thỉnh tội với dân." Liễu Tranh Chí nhìn về phía Tiêu Nguyên Hoài: "Ngươi từng quỳ xuống trước lão bách tính chưa?"

"Ta..."

"Hôm nay nên quỳ rồi." Liễu Tranh Chí thở dài một tiếng: "Đừng ảo tưởng chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì nữa, cũng đừng ảo tưởng chúng ta vẫn có thể ngồi vững trên cái ghế đạo phủ, đạo thừa... Ngươi hãy ảo tưởng, bệ hạ niệm tình ta và ngươi thành khẩn, niệm tình chúng ta kịp thời sửa chữa, tội không liên lụy đến người nhà đi."

Bình Luận (0)
Comment