Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 550 - Chương 550: Một Trai Một Gái

Chương 550: Một trai một gái Chương 550: Một trai một gái

Liễu Tranh Chí viết tấu chương xong, buông bút xuống, nhìn về phía Tiêu Nguyên Hoài.

"Nói chuyện vài câu đi, sau này có thể sẽ không có cơ hội hàn huyên nữa."

Tiêu Nguyên Hoài cũng buông bút xuống: "Mời đại nhân nói."

"Ngươi trẻ hơn mười mấy tuổi."

Liễu Tranh Chí đứng dậy pha một ấm trà, để hai cái chén trên bàn, chờ lá trà nở ra.

"Tuy rằng ta vẫn luôn gọi ngươi là lão Tiếu, nhưng hai người chúng ta tính ra tuổi tác cũng cách nhau gần một thế hệ, vốn nghĩ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, qua một hai năm nữa ta sẽ lui xuống, đạo phủ của Tây Thục đạo không phải ngươi có thể là ai được nữa, cho nên bắt đầu từ ba năm trước, ta cố ý bắt ngươi làm nhiều việc một chút, mà ta thì dần dần ham muốn an nhàn. Nói dễ nghe một chút thì là ta muốn để ngươi mau chóng thích ứng, nói khó nghe một chút thì là ta cảm thấy sắp về nhà dưỡng lão rồi còn quản nhiều như vậy làm gì cho nên sinh ra lười biếng."

Sắc mặt Tiêu Nguyên Hoài tái nhợt: "Ta đã phụ hy vọng của đại nhân."

"Ta đã viết tổng cộng ba bản tấu chương tiến cử, bệ hạ vẫn mãi không chịu phê duyệt." Liễu Tranh Chí rót một chén trà cho Tiêu Nguyên Hoài: "Hôm nay lời ta nói có thể ngươi sẽ cảm thấy khó nghe, mà hết thảy những chuyện này đều tại ta, nếu trước đây ta nói thêm vài lời khó nghe, ngươi cũng sẽ không cùng ta tạo nên chuyện lớn này... Lúc nãy ta tự kiểm điểm, nhưng ngươi cũng vậy, làm việc có thể qua thì qua, có thể không hỏi đến thì sẽ không hỏi đến, bệ hạ có tài đánh giá người khác, cho nên mới mãi không phê chuẩn rõ ràng để cho ngươi làm đạo phủ, là bệ hạ đã nhìn ra, ngươi không có cái tài này."

Tiêu Nguyên Hoài cúi đầu không nói.

"Ta biết bây giờ ngươi vẫn không cam lòng." Liễu Tranh Chí uống một ngụm trà: "Trách ta, cũng trách chính bản thân ngươi, sau này có thể ngươi không còn cơ hội thăng nhiệm đạo phủ nữa, thậm chí cũng không thể làm đến vị trí đạo thừa này nữa, nếu không phải ta cực lực đề cử, ngay cả đạo thừa ngươi cũng không làm được, cho nên ngươi cũng không cần trách ta quá nhiều... Ta sẽ mang theo nỗi nhục này mà lui xuống, còn ngươi thì sao, có thể ngươi sẽ chịu trách nhiệm lâu hơn ta một chút, đừng oán trách Thạch Phá Đang, cũng đừng oán trách người nào khác, càng đừng oán trách bệ hạ."

Ông ta nhìn trà nóng trong chén: "Cuối cùng vẫn là chúng ta không làm tròn chức vị."

Tiêu Nguyên Hoài: "Nhưng mà đại nhân, đó là người phía dưới không bổn phận."

"Vậy chúng ta làm cái gì?" Liễu Tranh Chí lắc đầu: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, những người làm quan như chúng ta, là làm quan cho ai?"

"Cho bệ hạ."

"Chỉ có vậy thôi?" Liễu Tranh Chí trả lời: "Cho bệ hạ là một, cho bản thân mình là thứ hai, cho bách tính thật ra nên đặt ở phía trước nữa... Khi ta trẻ thì hiểu đạo lý này, lớn tuổi rồi lại quên đi."

Ông ta đứng dậy: "Ta đi gặp Thạch Phá Đang, ngươi đi làm chuyện ngươi nên làm."

"Đại nhân, Thạch Phá Đang chưa chắc sẽ cho chúng ta cơ hội, hắn chặn đứng nha môn đạo phủ, ta không thể triệu tập sương binh, bên quận Trường Hồ nói không chừng cũng đã có chiến binh của Canh Tự doanh đến, nếu hắn muốn tranh công xin thưởng ở trước mặt bệ hạ, muốn lấy lòng trước mặt bách tính Tây Thục đạo, thì sẽ không cho chúng ta cơ hội."

"Ta nói rồi, Thạch Phá Đang không phải mãng phu." Liễu Tranh Chí sửa sang lại quan phục của một chút: "Ta nói chuyện với Thạch Phá Đang xong sẽ đi Cử Bôi Đài, ngươi tự suy nghĩ, nếu không đi, ta cũng sẽ không cưỡng cầu."

"Thật sự phải quỳ xuống trước bách tính?"

"Ngươi... hay là đừng đi nữa."

Sau khi nói xong câu đó Liễu Tranh Chí đội mũ quan, bước ra khỏi thư phòng, chỉ để lại một mình Tiêu Nguyên Hoài ngồi ở đó suy nghĩ xuất thần.

Bên ngoài nha môn đạo phủ.

Sau khi ra ngoài Liễu Tranh Chí dừng một chút, hít sâu một hơi, sau đó tháo mũ quan xuống ôm trong ngực, hướng tới phía chiến binh đang bao vây và các bách tính vây xem chỗ xa hơn cúi đầu lạy thật sâu.

"Chuyện hôm nay, là Liễu Tranh Chí ta đã sai, sai ở chỗ đánh giá người không rõ, dùng người không lo, sai ở chỗ làm việc không chăm chỉ, cậy già lên mặt, ngồi không ăn bám, uổng phí sự phó thác của bệ hạ, sai thì đã sai rồi, ta nhận."

Ông ta đứng thẳng người lên nhìn về phía Thạch Phá Đang ở trên cao: "Thạch tướng quân, có thể cho ta một cơ hội đích thân xử trí việc này hay không?"

Thạch Phá Đang từ trên cao nhảy xuống, ném bội đao cho thân binh, bước đi đến trước mặt Liễu Tranh Chí khom người cúi đầu: "Ta chính là đến mời đại nhân làm chủ, nhưng dựa vào đại nhân xử trí, ta mạo phạm đại nhân, đụng chạm đến quốc pháp, chỉ là bởi vì nếu không như thế thì không đủ khiến cho trên dưới Tây Thục đạo chấn động, không đủ để khiến cho đại nhân làm mạnh tay, ta với đại nhân cùng tiến lùi, ta sẽ dâng tấu lên triều đình, nếu đại nhân có bị trừng phạt, ta sẽ cùng chịu chung."

Sau khi nói xong gã tháo mũ sắt xuống ôm vào ngực: "Mọi người lui lại tránh ra!"

Liễu Tranh Chí không ngờ Thạch Phá Đang sẽ lại nói như vậy, làm như vậy, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh, tuy ông ta cũng không cho rằng Thạch Phá Đang là một kẻ mãng phu, nhưng cũng không nghĩ Thạch Phá Đang có quá nhiều tâm cơ, giờ này khắc này mới tỉnh ngộ, đó là con trai mà Thạch Nguyên Hùng bồi dưỡng ra, có thể kém đến mức nào được chứ?

Nên ép thì ép, nên nhượng bộ thì nhượng bộ.

Cử Bôi Đài.

Liễu Tranh Chí vẫn đang chờ đợi, chờ các bách tính tụ tập lại đủ nhiều, tin tức tung ra cũng nhanh, trước khi trời tối chung quanh Cử Bôi Đài này đã tụ tập không dưới mấy vạn bách tính, đều ngửa đầu nhìn vị lão nhân tóc bạc trắng đã tháo mũ quan xuống kia.

Lão nhân run rẩy để mũ quan sang một bên, sau đó cởi quan phục trên người ra gấp lại.

Đạo phủ là quan to chính nhị phẩm, đại diện cho thể diện của triều đình, là thiên uy của bệ hạ, cho nên người mặc quan phục đầu đội mũ quan thì ông ta không dám quỳ. Ông ta một thân y phục lót màu trắng, tay vịn lan can chậm rãi quỳ xuống.

"Chỉ xin các vị hương thân phụ lão, cho ta một cơ hội chuộc tội, sau khi xử trí việc này xong, ta sẽ tự trói đến Trường An thỉnh tội."

Bách tính chấn động.

Tiêu Nguyên Hoài không tới.

Bốn ngày sau, quận Trường Hồ.

Năm ngàn sương binh triệu tập từ thành Khai Nguyên ùa vào quận thành, thành Trường Hồ lập tức rối loạn cả lên.

Sương binh bao vây phủ quận thú trước, tất cả nha môn trong quận thành cũng không bỏ qua.

Cũng là ngày này, Thẩm Lãnh cực kỳ căng thẳng đứng canh ở bên ngoài phòng sinh. Hắn muốn đi vào nhưng nữ quan không cho, nữ quan nói nếu hắn ở bên cạnh ngược lại sẽ không tốt, Thẩm Lãnh không hiểu tại sao lại không tốt, muốn xông vào, nhất là khi nghe thấy Trà gia kêu đau lại càng không nhịn được, nhưng Trân phi nương nương đứng ở cửa chặn hắn, hắn không làm thế nào được.

"Ta biết lúc này khanh nóng lòng." Trân phi quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không ai nóng lòng hơn khanh, nhưng khanh vào trong, nữ quan cũng sẽ vướng chân tay, nếu bởi vì sợ mà họ làm lỡ chuyện, khanh phải làm sao?"

Thẩm Lãnh siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu đi tới cửa ngồi xổm xuống, hít sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh rồi lại bình tĩnh.

Theo lý mà nói nữ quan đỡ đẻ trong cung hẳn là dày dặn kinh nghiệm, nhưng đây không phải là không theo lý sao... Bao nhiêu năm nay chỉ từng đỡ đẻ một lần cho Ý quý phi , cho nên cũng hoang mang, nhất là Trân phi nương nương đứng canh ở ngay cửa, bệ hạ nói lát nữa cũng sẽ đến đây, bọn họ không căng thẳng mới là lạ.

Thẩm tiên sinh đưa bầu rượu của mình cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhận lấy uống một ngụm, không uống được, nhìn sang thì thấy không mở nút, căng thẳng đến mức run tay, rượu vãi ra ngoài không ít, uống liền mấy ngụm cũng không có tác dụng, chuyển bầu rượu cho Thẩm tiên sinh rồi lại ngồi xổm ôm đầu ở đó, bởi vì dùng sức mà tóc cũng sắp bị hắn bứt rụng không ít.

Thẩm tiên sinh cũng căng thẳng, nhưng ông phải bày ra khí độ của người làm trưởng bối.

"Ngươi đổi bên đi." Thẩm tiên sinh kéo Thẩm Lãnh một cái: "Bên này đã sắp trọc rồi, ngươi rứt bên khác, đối xứng mới đẹp."

Thẩm Lãnh phụt một tiếng: "Tiên sinh, ta cảm thấy ta sắp điên rồi."

"Vậy thì ngươi cũng chỉ có thể rứt tóc của ngươi, tóc của ta không còn nhiều nữa."

Thẩm tiên sinh uống một ngụm rượu, liếc nhìn sang phía phòng sinh: "Nữ quan trong cung xử lý việc này mà ngươi còn không yên tâm?"

Thẩm Lãnh thầm nghĩ ta cũng muốn yên tâm, bởi vì năm đó hoàng hậu ác độc, còn không phải nữ quan trong cung gần hai mươi năm mới đỡ đẻ lần thứ hai sao...

Trân phi nói: "Khanh nên ổn trọng một chút, Trà Nhi sẽ sợ hơn khanh, nếu khanh có biểu hiện không trấn định, nó ở trong phòng sẽ nghe được."

Thẩm Lãnh vội vàng đứng lên, lại hít sâu lần nữa: "Trà gia, nàng đừng quá quan trọng vấn đề, tùy tiện sinh ra là được, nàng cứ coi như là đi nhà xí, rặn một cái, phọt một cái là xong việc..."

Trân phi: "Hay là khanh đừng nói nữa."

Trong phòng, Trà gia đang khó chịu, đau đến mức cả người ướt nhẹp mồ hôi, nghe được tiếng hô của Thẩm Lãnh, giơ tay lên ôm mặt: "Lúc này nếu ta cười to, có phải là có chút không hợp không khí lắm không."

Nữ quan vốn cũng căng thẳng, leo đi lên giúp Trà gia dùng sức, hạ giọng nói: "Thật ra tướng quân nói cũng không sai lắm, rặn một cái..."

Đúng lúc này bệ hạ đã xử lý xong chính vụ từ bên ngoài chậm rãi đi vào, đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng hô của Thẩm Lãnh, nếu không phải bệ hạ sĩ diện, ông ta cũng muốn che mặt rồi... Cái gì thì cái gì, còn phọt một cái...

"Thẩm Lãnh, khanh lại đây cho trẫm!"

Bệ hạ ở cửa cung gọi một tiếng, Thẩm Lãnh vội vàng đứng dậy chạy sang bên kia khom người cúi đầu: "Bái kiến bệ hạ."

"Khanh trang trọng một chút." Bệ hạ trừng mắt liếc hắn một cái: "Trong trong ngoài ngoài có nhiều người như vậy đang nhìn, tốt xấu gì khanh cũng là nhất đẳng hầu, là tướng quân chính tam phẩm, truyền đi chẳng phải là để cho người ta cười đến rụng răng sao?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Vâng vâng vâng, bệ hạ nói đúng, nhưng thần không nhịn được."

"Nói chút chuyện khác, phân tán tâm tư một chút."

Hoàng đế lo lắng bộ dạng Thẩm Lãnh như vậy thì lát nữa sẽ dám phá cửa phòng xông vào, chỉ ra bên ngoài cửa cung, Thẩm Lãnh đành phải đi theo bệ hạ ra ngoài, hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ ngoài cung.

"Chuyện Tây Thục đạo, trẫm đã sai Cổ Lạc dẫn người của phủ Đình Úy đi điều tra. Trẫm hỏi khanh, tại sao khanh không trực tiếp viết thư cho đạo phủ Tây Thục đạo Liễu Tranh Chí, mà giao chuyện này cho Thạch Phá Đang?"

"Bẩm bệ hạ." Thẩm Lãnh trả lời: "Bởi vì thần không tin được."

"Khanh và Liễu Tranh Chí cũng không quen, khanh cũng không hiểu ông ta, tại sao nói không tin được?"

"Bởi vì việc này xảy ra ở Tây Thục đạo, người của Tây Thục đạo thần đều không tin được."

Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Liễu Tranh Chí làm quan trẫm vốn yên tâm, cũng không ngờ rằng lại xảy ra vụ án lớn như vậy..."

Ông ta mới nói đến đây, chợt nghe thấy bên trong tường viện truyền tới một tiếng hô hoán: "Sinh rồi!"

Thẩm Lãnh quay người chạy vào, hoàng đế ngây người, quay đầu lại nhìn bộ dạng chạy lóng ngóng của tiểu tử ngốc kai mà không nhịn được lắc đầu cười khổ. Ông ta đi vào tất nhiên không tiện, cho nên ở ngay bên ngoài cửa cung chờ tin tức, không bao lâu đã có nữ quan vội vã chạy đến: "Bệ hạ, quận chúa sinh rồi, mẹ con bình an."

"Mẹ con bình an? Con trai?"

"Song sinh, một trai một gái."

Phù!

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, sau đó ngửa đầu cười to, không một ai biết tại sao ông ta cười đến vui vẻ như vậy.

Trong cửa cung, Thẩm Lãnh lao về phía gian phòng, vừa vào cửa thì hai nữ quan đã lần lượt mỗi người ôm một đứa trẻ đến muốn cho hắn nhìn, nhưng Thẩm Lãnh căn bản không có tâm tư nhìn đứa trẻ, hai nữ quan kia đều sửng sốt, thầm nghĩ sao còn có người cha không quan tâm đến con vậy?

Thẩm Lãnh chạy đến bên giường Trà gia ngồi xổm xuống, nắm tay Trà gia: "Thế nào rồi? Đau lắm phải không? Nếu không nhịn được thì nàng cắn ta đi."

Trà gia yếu ớt liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đồ ngốc."

"Ừ ừ, ở đây."

"Thật sự đau."

"Đau, đau, đau... Đau nhưng phải làm sao, cũng không thể xoa được."

Trà gia không nhịn được cười, cười lại càng đau: "Cút sang một bên, yên tâm nhìn con... Ta không sao, chàng về rồi thì ta sẽ không sao cả."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đi đâu cả, lát nữa hãy nhìn con."

Hắn cứ nắm tay Trà gia thật chặt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment