Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 551 - Chương 551: Thả Ra Ngoài

Chương 551: Thả ra ngoài Chương 551: Thả ra ngoài

Dựa theo bệ hạ đã định từ trước, nếu như Thẩm Lãnh sinh một nam hài, trong tên phải có một chữ "kế", nếu để người khác biết được bệ hạ đích thân đặt tên cho con của tướng quân Thẩm Lãnh, sợ là cả triều đình đều sẽ nổi sóng vì chuyện này mất.

Con trai tên là Thẩm Kế, con gái tên là Thẩm Ninh.

Bọn trẻ được đặt bên cạnh Trà gia, ba người một lớn hai nhỏ đều đã ngủ.

Thẩm Lãnh ngồi ở trong viện nhìn lên bầu trời ngẩn người, cho dù là tới bây giờ hắn cũng có chút khó tin, hắn đã cưới Trà gia làm vợ, bây giờ còn có hai đứa con.

Dường như tất cả đều có chút mộng ảo, cũng không biết sao mà mạch suy nghĩ thoáng chốc lại bay về lúc vừa mới rời khỏi trấn Ngư Lân.

"Sau này ngươi hãy đi theo ta đi."

Trà gia có chút bất đắc dĩ mắt một nhìn Thẩm Lãnh liếc cái, còn có chút khinh miệt nữa.

Khi đó, thật sự là khinh miệt.

"Sau này ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết."

Trà gia nhìn Thẩm Lãnh vóc dáng không cao mà còn gầy gò, không nhịn được thở dài.

Trên xe ngựa rời khỏi trấn Ngư Lân, Trà gia ngồi trong xe ngựa, Thẩm Lãnh chạy theo xe ngựa, xa phu có vẻ phẫn uất nhưng nhẫn nhịn không nói, mà Thẩm tiên sinh thì nhắm mắt dưỡng thần, tựa như hoàn toàn không thèm để ý đến Thẩm Lãnh chạy phía sau xe ngựa đã mệt đến mức thở hổn hển.

"Thể lực cũng được, nhưng gầy quá." Trà gia hừ một tiếng, nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Tiền còn nhiều, sau này mua thêm chút thịt cho hắn ăn."

Thẩm tiên sinh mỉm cười: "Túi tiền ở chỗ ngươi, ngươi tự quyết định."

Trà gia ừm một tiếng: "Chắc là sắp không chạy nổi nữa rồi."

Thẩm tiên sinh: "Ngươi đánh giá thấp hắn rồi."

Lại nửa canh giờ nữa, trong ánh mắt Trà gia có chút đau lòng: "Ông còn muốn để hắn chạy đến bao giờ nữa?"

"Gục xuống mới thôi." Thẩm tiên sinh mở mắt ra: "Ngươi rất ít khi thương người khác."

Trà gia bĩu môi: "Tại quen đồng cảm với kẻ yếu thôi... Ta nhớ dưới chân núi của đạo quán bỏ hoang kia có một trấn, trong trấn có hàng thịt, lúc về tiện đường mua một ít, ông biết làm không?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Ngươi thấy sao?"

Trà gia gật gật đầu: "Để ta làm vậy."

Nghĩ nghĩ, mình biết làm thịt lúc nào?

Nàng không thích ăn thịt.

Đúng lúc này Thẩm Lãnh nhã nhào xuống đất, há miệng thở dốc, dường như cũng không đứng nổi nữa.

Trà gia quay đầu lại hô một tiếng dừng xe với xa phu, nhảy xuống dưới, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, vẫn là bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng đó, dùng chân đá đá Thẩm Lãnh: "Không được nữa?"

Thẩm Lãnh ngẩng đầu cười ngây ngô: "Lát nữa chạy tiếp, tỷ hãy xem xem con ngựa kéo xe kia có thể chạy thắng được ta hay không."

Trà gia lại bĩu môi, nhưng trong ánh mắt có vài phần tán thưởng, sự khinh miệt trước đó cũng đã sớm không còn sót lại chút gì.

"Lên xe."

Thẩm Lãnh lên xe ngựa còn chưa ngồi xuống, Thẩm tiên sinh đã hỏi một câu: "Có biết đứng tấn không?"

"Từng nhìn thấy người khác luyện, đại khái cũng biết làm như thế nào."

"Vậy thì đứng tấn."

Thẩm tiên sinh nói xong câu đó thì nhìn thấy Trà gia trừng mắt nhìn ông một cái, ông nhún vai tỏ vẻ không sao cả, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Trà gia khoát tay với Thẩm Lãnh ra hiệu cho hắn nghỉ một lúc trước đã, nhưng Thẩm Lãnh lại vịn xe ngựa đứng lên, sau đó hít sâu một hơi, đứng tấn trên xe ngựa chòng chành lắc lư, tư thế khá đúng tiêu chuẩn, dưới chân giống như mọc rễ, mặc kệ xe rung lắc như bèo dập dềnh trên sóng nước, hắn vẫn đứng tấn rất vững vàng, đây chính là thiên phú.

Trà gia mỉm cười nhưng lại quất Thẩm Lãnh một cái: "Thẳng lưng lên, mông hạ xuống một chút nữa."

Cú đánh đó cũng rất đau.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lãnh không nhịn được liền cười ra tiếng.

Từng cảnh từng cảnh, dường như chỉ mới ngày hôm qua.

Khi đó hắn chỉ cảm thấy Trà gia nhất định là một sát thủ mặt lạnh thâm tàng bất lộ, tuy tuổi tác không lớn nhưng có lẽ đã giết người như ngóe, sau này mới biết trên tay Trà gia chưa từng dính máu, Thẩm tiên sinh nói, nữ hài tử có thể không dính máu thì đừng dính máu.

Trà gia phá sát nhẫn, là vì hắn.

Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn trong phòng, tay nhẹ nhàng xoa đầu hắc ngao, hắc ngao thoải mái rên một tiếng, cái đầu to lớn gác lên đùi Thẩm Lãnh.

Mồng 5 tháng 9.

Thẩm Lãnh đã có con.

Trà gia và hai đứa trẻ đều ngủ rất say, Thẩm Lãnh giơ tay lên lau nước mắt trên khóe mắt, bản thân hắn cũng không biết chảy nước mắt từ khi nào, sau đó lại cười ngây ngô.

Trân phi từ trong phòng đi ra, nhìn Thẩm Lãnh lại có chút sợ hãi nhìn sang con hắc ngao khổng lồ kia. Tuy bà một kiếm có thể chấn động giang hồ, nhưng dù sao bà cũng là nữ nhân, chó con lớn như vậy mà không sợ mới là lạ, dù cho đã quen rồi nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

"Trước hết Trà Nhi sẽ ở chỗ ta, sau khi đầy tháng hãy về nhà."

Trân phi nói một câu, lúc này Thẩm Lãnh mới phục hồi tinh thần lại, đứng dậy đã vái một cái: "Đa tạ nương nương."

"Không cần cảm ơn ta, Trà Nhi là con gái của ta, tất nhiên ta tốt với nó." Trân phi nhìn nhìn hắc ngao: "Đưa nó về nhà trước đi, tiếng kêu lớn quá, khó tránh khỏi sẽ làm đứa trẻ giật mình."

Thẩm Lãnh vâng một tiếng: "Lát nữa thần sẽ đưa nó đưa về."

Trân phi trầm mặc một lúc, dường như muốn nói gì đó, ánh mắt cũng rất phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ là nói vài câu không quan trọng gì, Thẩm Lãnh đáp lại vài câu, Trân phi liền đi sang viện Thái Y, trước khi ra khỏi cửa Trân phi lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, ánh mắt càng phức tạp hơn.

Thẩm Lãnh không hiểu, hắn cũng không có tâm trạng để suy nghĩ những điều này.

Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn Tiểu Trương chân nhân: "Trẫm gọi khanh đến, khanh hiểu là có ý gì chứ?"

"Thần hiểu." Tiểu Trương chân nhân cúi đầu: "Thần đã tính qua, hai đứa trẻ của Thẩm tướng quân ngày sinh tháng đẻ vô cùng tốt, đều là mệnh cả đời bình an phú quý, nhìn mạng đồ tính bát tự, tốt đến mức khiến thần cũng có chút không thể tin được."

Hoàng đế hơi cong khóe miệng, thầm nghĩ cháu trai cháu gái của trẫm, mạng đồ tốt là chuyện đương nhiên.

"Có gì đáng chú ý không?"

"Quá phú quý." Tiểu Trương cúi đầu nói: "Thần nghĩ rằng, nên gửi ra ngoài Trường An thì tốt, hai đứa trẻ của Thẩm tướng quân vốn dĩ là mệnh phú quý, thành Trường An lại là nơi hội tụ phú quý, bệ hạ cũng biết, vật cực sẽ có suy."

"Trẫm không làm." Hoàng đế hất cằm lên: "Khanh sợ thành Trường An làm hại hai đứa nhóc bọn chúng, hay là sợ hai đứa nhóc bọn chúng làm hại thành Trường An?"

"Đều không phải." Tiểu Trương chân nhân ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc: "Chỉ là dựa theo lời sư phụ dạy thần mà nói ra thôi, thật ra thần cũng không tính được hai đứa trẻ đó sẽ có mạng đồ không ổn chỗ nào."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Vậy thì tốt, trẫm thích hai đứa trẻ ấy, nếu trời sinh đã là mệnh phú quý, trẫm sẽ khiến cho chúng phú quý, mãi luôn phú quý, thành Trường An là thành Trường An của trẫm, Đại Ninh là Đại Ninh của trẫm."

Ngụ ý của ông ta là, có ông ta ở đây, ai có thể làm gì được hai đứa trẻ kia.

Tiểu Trương chân nhân lại cúi đầu: "Bệ hạ định đoạt."

Hoàng đế cảm thấy cảm xúc của Tiểu Trương chân nhân dường như có chút không đúng, liếc mắt nhìn nhiều nàng một cái: "Khanh có tâm sự gì sao?"

"Không có, không có." Tiểu Trương chân nhân lại có chút bối rối, lại cúi đầu thấp hơn một chút: "Thần chỉ lo sợ, sợ đã nói sai."

Ai có thể biết được, trong đầu nàng bỗng dưng lại nghĩ tới cảnh tượng hôm đó Thẩm Lãnh giẫm băng vải của nàng, quá đau đầu, cái gã đó sao lại đáng ghét như vậy? Thế mà nàng còn không tức giận, đau đầu và tức giận không giống nhau.

"Khanh về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai khanh đến cung Trân phi trừ tà cầu phúc."

"Thần tuân chỉ."

Sau khi ra khỏi Đông Noãn Các Tiểu Trương chân nhân thở ra một hơi thật dài, ngực hơi phập phồng, dường như băng vải kia lại hơi lỏng ra? Cứ cảm thấy có thứ gì đó chặn ở ngực, nhưng không phải là tâm trạng buồn gì, tóm lại là rất phức tạp, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.

Không bao lâu.

Nội các Đậu Hoài Nam cầu kiến, hoàng đế truyền vào, Đậu Hoài Nam cúi người cực thấp, sau khi vào cửa liền vội vàng hành lễ.

"Đứng lên đi." Hoàng đế uống một ngụm trà: "Khanh đã biết chuyện Tây Thục đạo rồi chứ?"

"Thần biết."

"Theo ý khanh, xử trí như thế nào?"

"Thần cho rằng chuyện này không phức tạp, cứ xử lý theo pháp luật."

"Tâm trạng trẫm đang tốt, không muốn thấy quá nhiều máu." Hoàng đế đặt chén trà xuống: "Trẫm vốn định để khanh ở trong Nội các rèn luyện thêm vài năm, khanh có năng lực, các đại nhân cũ trong Nội các có khanh làm trợ thủ cũng thoải mái một chút, nhưng nếu quận Trường Hồ đã xảy ra chuyện, trẫm cũng chỉ có thể thả khanh ra ngoài, để khanh đến quận Trường Hồ làm quận thú, khanh có bằng lòng không?"

Quận thú, chính tam phẩm.

Đây là một bước lên trời.

Hoàng đế sắp xếp như vậy cũng không chỉ là vì bên quận Trường Hồ nhất định phải cách chức từ trên xuống dưới, thoáng chốc quan viên để trống ra nhiều vị trí như vậy, cũng phải có nhân thủ đắc lực để bổ sung qua, Đậu Hoài Nam là lựa chọn rất tốt, nhưng điều chủ yếu hơn là hoàng đế đã dự định để cho Lại Thành vào Nội các làm thứ phụ rồi. Lại Thành vào Nội các, Đậu Hoài Nam phải lui ra ngoài trước, xuống địa phương rèn luyện vài năm, có nền móng rồi lại gọi về trực tiếp thăng làm thứ phụ Nội các, như vậy thì ai cũng không thể nói được gì.

Hai người đều có năng lực, để làm việc cạnh nhau chưa chắc đã nhanh hơn, tốt hơn.

"Tâm trạng trẫm đang tốt muốn thấy quá nhiều máu." Hoàng đế nói câu này lần thứ hai, khoát tay: "Khanh đi quận Trường Hồ rồi tuỳ cơ ứng biến."

Đậu Hoài Nam ngẩng đầu lên: "Thần muốn hỏi, là không muốn thấy quá nhiều máu, hay chỉ là không muốn thấy quá nhiều máu?"

"Khanh tự hiểu." Hoàng đế cúi đầu mở tấu chương ra: "Cáo lui đi."

Đậu Hoài Nam đứng dậy, khom người lui ra ngoài, trong lòng nghĩ sao hôm nay bệ hạ lại có chút khác thường vậy?

Trước nay gã làm việc đều mạnh mẽ dứt khoát, nhận được ý chỉ của bệ hạ, nếu đã là tra án khâm sai, sau khi điều tra xong lại phải ở lại Tây Thục đạo làm quan, gã dứt khoát bán luôn nhà trong ngày hôm đó, đồ đạc cũng chẳng thu nhặt bao nhiêu, mang theo thủ hạ của Hộ bộ phân phái cho gã cùng với người của Hình bộ và phủ Đình Úy, sáng sớm hôm sau liền rời Trường An.

Có người hỏi gã tại sao lại quyết tuyệt như thế, không cần phải bán nhà đi, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ về Trường An.

Đậu Hoài Nam không trả lời.

Không cần trả lời.

Về lại Trường An sợ là phải mười năm nữa, mười năm sau trở lại... hà tất phải giữ lại căn nhà nhỏ đó.

Nửa tháng sau, có tin tức truyền về Nội các, Nội các chấn động, không dám chậm trễ, vội vàng đệ trình tấu chương cho hoàng đế.

Hoàng đế mở tấu chương ra xem, tấu chương đó là phủ Đình Úy gấp rút báo lên, sau khi xem xong hoàng đế khẽ nhíu mày, sau đó lại thở ra một hơi thật dài.

Khâm sai Đậu Hoài Nam, chỉ dùng ba ngày đã điều tra rõ ràng vụ án cắt xén tham ô, không báo xin bệ hạ giáng chỉ, trực tiếp hạ lệnh xử trí tất cả các quan viên có liên quan đến vụ án, trên dưới quận Trường Hồ, giết ba trăm hai mươi người, lưu đày hơn bảy trăm người, trong một quận, quan viên bị xử lý đến mức gần như không còn một mống.

Không chảy máu, mọi người đều là bị siết chết.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, liếc nhìn sang Đại Phóng Chu: "Đi Nội các nói với Lại Thành, phỏng chỉ... Đậu Hoài Nam xử trí có điều không được ổn thỏa, tiền trảm hậu tấu vốn là trọng tội, niệm tình hắn cũng là nhất thời nóng vội và còn trợ giúp phá án đắc lực, giáng xuống làm tòng tam phẩm, phạt bổng ba năm, tạm thay quyền quận thú quận Trường Hồ, phạt hắn viết một bản chương chi tiết trình lên, nếu còn có sai lầm gì, xử phạt đúng tội."

Đại Phóng Chu vội vàng đi ra ngoài, đi nhanh vào Nội các, thuật lại nguyên văn lời bệ hạ nói cho Lại Thành nghe.

Lại Thành nghe xong ngây người ra, sau đó cười lắc đầu, nghĩ bệ hạ thật sự thích Đậu Hoài Nam này lắm rồi, tiền trảm hậu tấu mà chỉ giáng nửa cấp với phạt bổng ba năm, sợ là sau này sẽ làm đến đạo phủ Tây Thục đạo luôn ấy chứ.

Ông ta cầm bút lên phỏng chỉ, trong đầu nghĩ... Đậu Hoài Nam giết người cho bệ hạ, giết chóc nặng như vậy, gã chỉ tiền trảm hậu tấu đã không còn chuyện gì can hệ tới bệ hạ, người này đúng là lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment