Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 552 - Chương 552: Có Lãi

Chương 552: Có lãi Chương 552: Có lãi

Hai đứa nhóc thật sự là có thần giao cách cảm, đói thì cùng đói, khóc là cùng khóc, Trà gia cho ăn đứa này ăn lại cho đứa kia ăn, cũng may lương thảo dự trữ đủ để cho hai đứa bọn chúng ăn no, chỉ là khá vất vả.

Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhíu mày, nhìn hai đứa nhóc kia lầu bầu: "Của ta, cái đó là của ta."

Trà gia trợn mắt lườm hắn.

Thẩm Lãnh than thở: "Nhỏ như vậy cũng không biết kính già, xếp hàng nào có chuyện người nhỏ đứng trước."

Trà gia: "Cút..."

Thẩm Lãnh bế Thẩm Ninh lên, cái chân nhỏ lộ ra, nhét đầu ngón chân cái vào miệng Thẩm Kế: "Ngươi ăn cái này trước đi, đồ ngon phải hiếu kính phụ thân trước có hiểu không?"

Trà gia giơ tay gõ một cái lên đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh xoa xoa đầu, cười hì hì.

"Nàng còn đau không?" Hắn hỏi.

Trà gia lắc đầu: "Không sao, đã hơn nửa tháng, gần khỏe hẳn rồi."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn Trà gia mặc áo lại, che bàn ăn của đứa nhóc đi, tức giận hừ một tiếng.

Trà gia kéo Thẩm Lãnh lại, dùng sức vò đầu hắn một trận, vò chán chê rồi lại ghé sát vào người Thẩm Lãnh cười: "Đã làm cha rồi, lại còn giành đồ với con."

Thẩm Lãnh: "Mấu chốt là còn không giành được."

Trà gia hỏi: "Bệ hạ cho chàng nghỉ tới khi nào?"

"Bên Tuần Hải Thủy Sư tất cả đều ấn theo kế hoạch đã định trước lúc ban đầu, vận chuyển lương thực từ Cầu Lập tới bắc cương từng chuyến từng chuyến một, tuy đường xá xa xôi tiêu hao khổng lồ, nhưng cũng không phải là tiêu hao của Đại Ninh, cũng không cần tính toán nhiều như vậy. Vương Căn Đống lãnh binh vững vàng, những chuyện thường quy cũng không cần ta bận tâm nhiều, bệ hạ nói ta không cần phải rời Trường An gấp."

Trà gia cười: "Vậy thì chờ đầy tháng rồi chàng đưa ta đi dạo phố, sắp chết ngạt rồi."

Thẩm Lãnh: "Đúng đó đúng đó, sắp chết ngạt rồi."

Trà gia nhìn ánh mắt đầy gian tà của Thẩm Lãnh, véo mũi hắn day qua day lại: "Câu này của chàng có ý đồ khác."

Thẩm Lãnh: "Không có không có, ta cũng có thể nhịn đến đầy tháng."

Trà gia xì một tiếng: "Nếu không thì sao?"

Thẩm Lãnh nhìn Trà gia sau đó kiên cường lắc đầu: "Không sao, không phải là còn nửa tháng nữa thôi sao, đi nam cương một chuyến một năm cũng nhịn được mà."

Trà gia cười nói: "Ta nghe nói chàng dung túng Trần không nắp bọn họ đến sông Tiểu Hoài, nói đi, bản thân chàng có từng đi hay không?"

Thẩm Lãnh: "Đương nhiên từng đi, ta còn là hoa khôi nữa, đến đâu cũng được chào đón, bọn họ tranh nhau giành ta."

Trà gia hơi nheo mắt.

Thẩm Lãnh từ trên giường nhảy xuống vù một cái, sau đó liền nghe thấy đứa trẻ khóc, vội vàng nhìn sang, hóa ra là Thẩm Kế bú ngón chân cái của Thẩm Ninh có thể đã cắn một miếng, tuy rằng vẫn chưa có răng nhưng trẻ con da mịn thịt mềm, bú lâu như vậy cũng sẽ bị đau.

"Sao có thể ức hiếp muội muội được." Thẩm Lãnh nhét ngón chân cái của Thẩm Kế vào miệng Thẩm Ninh: "Nó cắn con như thế nào, con cắn lại nó như thế."

Trà gia: "Có người nào làm cha như chàng không?"

Đúng lúc này bên ngoài có thân binh đứng ở cửa nói: "Tướng quân, trong cung có người tới, bệ hạ triệu tướng quân vào Tứ Mao Trai nghị sự."

Thẩm Lãnh cầm áo ở bên cạnh lên phủ thêm cho Trà gia, nuốt nước bọt nhìn bộ ngực căng đầy của Trà gia: "To, to thật."

Vù!

Một cái gối bay tới đập vào đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lảo đảo lùi về sau, thiếu chút nữa đã ngã ra ngoài cửa, ra khỏi cửa Thẩm Lãnh liền khôi phục lại bộ dạng nghiêm trang, ho khan vài tiếng định đi ra ngoài, thân binh cũng ho khan vài tiếng: "Tướng quân hay là đi chải đầu đi, tóc này... giống như chữ của tướng quân vậy."

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Tứ Mao Trai.

Chỉ cần không phải là mùa đông thì bệ hạ sẽ không thích ở trong Đông Noãn Các, trừ phi có chuyện gấp phải trở về, Nội các ở ngay bên ngoài Đông Noãn Các, có chuyện gì có thể trực tiếp gọi người vào thương nghị, nếu không có chuyện lớn, bên Tứ Mao Trai này liền có vẻ thanh tịnh không ít.

Tứ Mao Trai ở trong ngự viên, cách đó không bao xa chính là Hạ Thiền Đình Viên, bệ hạ muốn sang bên kia cũng thuận tiện.

Tháng 9 thu vàng, phong cảnh trong ngự viên đang là thời điểm đẹp nhất, nơi này mùa hạ cây xanh râm mát hoa nở bạt ngàn, nhưng vẫn chưa tới cuối mùa thu lá phong đỏ trong vườn đã rất đẹp, vừa vào cửa đã thấy ngập tràn sắc đỏ sắc vàng, làm cho người ta có một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

Thẩm Lãnh khom người nhặt một cái lá cây, nghĩ hồi nhỏ mùa đông tiệm tơ lụa không bận, khi thời tiết ấm áp hắn sẽ đi tìm Trần Nhiễm chơi. Thật ra mùa đông cũng không có gì để chơi, chỉ nhặt lá cây tỷ thí, hai người mỗi người cầm một cái lá cây siết chặt, xem ai có thể siết đứt lá cây của ai, nếu nhặt được một cái lá thô cứng là giống như phát hiện được kho báu vậy, bách chiến bách thắng thì đắc ý khỏi phải nói.

Bên ngoài Tứ Mao Trai có một vườn rau, là bệ hạ đích thân khai khẩn gieo trồng, đất là ông ta tự cuốc, hạt giống là ông ta tự gieo, nước là ông ta tự tưới, cỏ dại cũng là ông ta tự nhổ sạch, cho nên đến mùa thu chẳng có gì để thu hoạch cũng không làm người khác thấy lạ.

Hoàng đế đứng trong vườn rau nhỏ đó, ông ta nhíu mày nhìn mấy mầm rau yếu ớt thưa thớt, nghĩ mình đường đường là hoàng đế Đại Ninh, thế mà ngay cả chút rau cũng không trồng được, nếu lan truyền ra ngoài, để mọi người biết đất ở Tứ Mao Trai không thích hợp trồng rau cũng không tốt.

Từ xa Thẩm Lãnh đã nhìn thấy bệ hạ, lại nhìn vườn rau kia, không nhịn được thầm thấy buồn cười nhưng phải nhịn.

"Khanh có biết, tại sao rau trẫm trồng đều không mọc lên?"

"Có thể là đất không tốt." Thẩm Lãnh cúi đầu trả lời.

Hoàng đế nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khanh nói có lý."

Thẩm Lãnh nói: "Hiện tại thời gian vẫn chưa phải là quá muộn, cuốc đất thêm một lượt nữa, rắc một ít hạt giống cải thảo hoặc là rau chân vịt, đến mùa đông là gần như có thể ăn được rồi, hai loại rau này đều dễ trồng, lạnh cũng không sợ, cũng không cần chăm sóc quá kỹ lưỡng."

Hoàng đế gật đầu: "Không cần chăm sóc? Cái này được. Đại Phóng Chu... Phái người đi tìm một ít hạt giống rau chân vịt và cải thảo, ngoài ra đem cái cuốc của trẫm đi mài, mài sắc bén một chút, lát nữa cuốc đất cũng tiết kiệm sức."

"Để thần mài cho."

Thẩm Lãnh nhận lấy cái cuốc trong tay Đại Phóng Chu, ngồi xổm dưới đất dùng tảng đá mài, âm thanh xoạt xoạt cũng có chút cảm giác tiết tấu.

Hoàng đế đứng ở đó nhìn Thẩm Lãnh mài cuốc, khóe miệng mỉm cười.

Thẩm Lãnh mài xong muốn đưa cho hoàng đế, hoàng đế chỉ vào vườn rau: "Đi cuốc đi."

Thẩm Lãnh: "Thần cuốc à?"

Hoàng đế: "Cuốc mài sắc bén một chút, khanh cũng dùng tiết kiệm sức một chút."

Thẩm Lãnh cười cầm cuốc lên đi vào trong vườn rau, bắt đầu cuốc đất: "Thật ra còn có thể trồng một ít củ cải, vùi vào một ít phân, đủ chất dinh dưỡng, củ cải mọc nhanh, vừa giòn vừa ngọt."

Hoàng đế ngẫm nghĩ mối quan hệ của phân và củ cải, phân càng thối thì củ cải lại càng giòn ngọt?

Nghĩ mà thấy buồn nôn.

Thẩm Lãnh ở trong vườn rau xanh mồ hôi tuôn mưa, hoàng đế sai nội thị bày bàn lớn bên cạnh vườn rau, ngồi ở đó tiếp tục phê duyệt tấu chương, phê duyệt xong một bản lại uống một ngụm trà, ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Lãnh, cứ như vậy hơn nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.

Nội thị hầu hạ ở trong Tứ Mao Trai mắt to nhìn mắt nhỏ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng... Sau đó giật mình, bệ hạ truyền triệu đại nhân khác vào, đâu có nhàn nhã thoải mái như vậy, thời gian sắp xếp kín mít không có kẽ hở, gặp người nào nói chuyện gì, nhanh nhẹn dứt khoát, không có chậm trễ một khắc, mà bệ hạ truyền triệu Thẩm tướng quân vào, chỉ là để nhìn hắn cuốc đất trong vườn rau?

Các trọng thần khác trong triều đình vào ngự viên đến Tứ Mao Trai đều có việc quan trọng, Thẩm tướng quân vào, thường thường là không có việc gì.

"Lại đây nghỉ một lúc."

Hoàng đế gọi một tiếng, Thẩm Lãnh đứng dậy: "Còn một chút nữa thôi, để thần cuốc xong rồi hãy nghỉ ngơi."

"Ngày mai lại đến cuốc là được."

Hoàng đế chỉ vào cái ghế trước mặt, Thẩm Lãnh lập tức để cuốc sang một bên, đi nhanh đến, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Hoàng đế nhìn tiểu tử ngốc này cười, cũng không biết sao nhìn hắn lại thuận mắt đến vậy.

"Trẫm đã thả Đậu Hoài Nam ra ngoài rồi."

"Thần biết."

"Bên Tây Thục đạo, khanh giở mưu mẹo, trẫm sẽ theo tâm ý của khanh, cho Thạch Phá Đang một cơ hội mua chuộc lòng người."

Thẩm Lãnh cười ngượng: "Bệ hạ tuệ nhãn."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Chút mưu mẹo đó trong lòng mấy người trẻ tuổi các khanh, thật sự có thể giấu được người khác? Nói đến Thạch Phá Đang, hôm nay trẫm gọi khanh đến là có một chuyện khác nói với khanh, khanh cảm thấy, nên an trí đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng như thế nào?"

Thẩm Lãnh chấn động trong lòng.

Câu hỏi này không dễ trả lời, Thạch Nguyên Hùng đã sống ở thành Trường An gần hai năm, bệ hạ không để ông ta trở về, nhưng cứ tiếp tục giữ lại mà không hề có danh nghĩa nào như vậy cũng không tốt, bên Lang Viên có Diệp Cảnh Thiên tiếp nhận đã quá độ vững vàng, giờ là lúc nên sắp xếp cho vị lão tướng quân kia một chút, nhưng bệ hạ hỏi hắn làm thế nào, Thẩm Lãnh đâu có nghĩ tới vấn đề như vậy.

Mấu chốt là người này cũng không dễ an trí.

Nếu như trực tiếp để ông ta về nhà thì sẽ thể hiện là bệ hạ bội bạc, không có ân nghĩa.

"Thần cảm thấy, có cần thương lượng với lão viện trưởng một chút hay không?"

"Trẫm đang hỏi khanh."

"Ý của thần là, thương lượng với lão viện trưởng một chút về việc phân tách thư viện? Tách Phẩm Tướng Viện ra khỏi thư viện, sáng lập Đại Ninh Võ Viện, mời lão tướng quân Thạch Nguyên Hùng đi làm viện trưởng đầu tiên của võ viện."

Hoàng đế cười: "Nói tiếp."

Thẩm Lãnh liếc nhìn sắc mặt hoàng đế, nghĩ dù sao cũng đã nói rồi, vậy thì nói hết một mạch luôn, về phần hậu quả gì đó cũng không quản nữa.

"Lão viện trưởng uy vọng cao, có thể trấn được thư viện, nhưng lão viện trưởng dù sao cũng đã lớn tuổi, sau khi lão viện trưởng lui xuống, trọng tâm của Lại đại nhân lại nằm bên Nội các, không rảnh quản lý thư viện, viện trưởng của hai phân viện Hồng Học Viện và Phẩm Tướng Viện lý lịch tương đương, sợ là dù ai chủ sự thì người kia cũng không phục, huống hồ thư viện lấy người đọc sách làm chủ, nếu để cho viện trưởng của Phẩm Tướng Viện chủ sự, các học viện khác cũng sẽ không phục... Nếu ngoại trừ lão viện trưởng ra không ai trấn được hai vị viện trưởng kia, chi bằng tách Phẩm Tướng Viện ra."

Điều Thẩm Lãnh muốn nói là trên đời chỉ có một Lộ Tòng Ngô, trừ lão ra, ai có thể khiến cho nhiều người tài trong thư viện như vậy tâm phục khẩu phục?

Hoàng đế ừ một tiếng: "Khanh nghĩ nên đề cập với lão viện trưởng như thế nào?"

Thẩm Lãnh nói: "Sợ là lão viện trưởng đã nghĩ tới rồi, chỉ là không nỡ. Ở trong tay lão viện trưởng thư viện hoàn chỉnh đâu ra đó, bây giờ phân tách ra, khẳng định là trong lòng không dễ chịu... Nhưng thần nghĩ là tất nhiên lão viện trưởng sẽ không có dị nghị gì đối với chuyện này."

Hoàng đế cười cười, ngẩng đầu hướng vào trong phòng Tứ Mao Trai hô một tiếng: "Vị lão tiên sinh ngủ gật kia, khanh nghe thấy rồi chứ? Đây không phải là trẫm muốn dỡ thư viện của khanh, là có người xấu xúi bẩy trẫm đó."

Trong Tứ Mao Trai, lão viện trưởng chậm rãi đi ra, dụi mắt: "Thần nghe thấy rồi, người trẻ tuổi tâm nhãn thật là xấu mà."

Thẩm Lãnh lúng túng.

Đặc biệt lúng túng.

Lão viện trưởng đi đến ngồi xuống bên cạnh bệ hạ, tự rót một chén trà: "Nếu không trừng phạt người xấu, không phạt bổng hai ba năm, thần không muốn thư viện tùy tiện phân tách ra như vậy."

Hoàng đế: "Việc này không tốt nhỉ."

Lão viện trưởng: "Nếu cho thần số bạc phạt bổng thì tốt rồi."

Hoàng đế: "Vậy thì phải phạt năm năm."

Lão viện trưởng: "Thần không ngại nhiều, nhưng nếu lấy không số bạc này thì trong lòng cũng hơi ngại, nếu không thì, chờ đến lúc hai đứa con của người xuất bạc đi học, thần đích thân dạy?"

Hoàng đế cười: "Phạt mười năm đi."

Thẩm Lãnh: "..."

Thế nào mà cuốc đất vườn rau cho bệ hạ nửa ngày, còn bị phạt bổng lộc mười năm?

Thật là có lãi mà.

Bình Luận (0)
Comment