Cảnh sắc mùa thu ở thành Trường An nói là có một không hai trong thiên hạ cũng không quá, ai cũng không thể nào hiểu được, gạch xanh ngói đỏ bình thường phối hợp với lá đỏ trên cành lại đẹp như vậy, nhưng thời điểm cung Vị Ương đẹp nhất lại không phải cuối mùa thu mà là giữa mùa đông tuyết rơi, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Bên ngoài thành Trường An có một chiếc xe ngựa đi vào, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, binh sĩ canh cổng kiểm tra tuyến đường và giấy chứng nhận thân phận đều không có vấn đề gì, xe ngựa thuận lợi tiến vào thành Trường An.
Xe dừng lại bên ngoài một khách điếm không được tính là nổi tiếng ở phía đông thành, tiểu nhị vội vàng chạy ra đánh xe ngựa tới hậu viện.
Trên xe có ba người đi xuống, hai nam một nữ.
Công tử dẫn đầu nhìn diện mạo bất phàm quần áo hoa mỹ, nhưng nói chuyện lại có khẩu âm của bên Tây Thục đạo, có vẻ như cố ý một chút, cũng không biết xuất thân từ danh môn vọng tộc nào ở địa phương, nói chuyện nho nhã lễ độ, tuy rằng nhìn xuất thân tất nhiên vô cùng tốt nhưng lại không cao ngạo gì.
Mỹ nữ xinh đẹp đi theo bên cạnh y nhìn lớn tuổi hơn y một chút, tuy rằng nơi khóe mắt đã có nếp nhăn rất nhỏ nhưng vẫn xinh đẹp và thoát tục.
Gã mặc một bộ áo vải đi theo thì ngược lại, giày trên chân còn dính chút bùn đất, trong lời nói cũng sặc mùi quê mùa như vậy, nhưng lại cảm thấy thi thoảng hắn ta toát ra khí chất không giống một người thô bỉ.
Người trẻ tuổi bố y cuộn chặt áo trên người: "Mùa thu ở thành Trường An đã lạnh như thế này sao?"
Công tử cẩm y nhìn hắn ta một cái: "Trong tên của ngươi có một chữ lạnh, ngươi còn sợ lạnh?"
Tiểu nhị nghe thấy liền quay đầu lại theo bản năng: "Thành Trường An chúng ta có một tướng quân Thẩm Lãnh, các ngươi biết không? Ta tưởng là chỉ có một mình hắn có tên kỳ lạ, tại sao lại đặt tên là lạnh chứ, không ngờ trong tên của khách quan ngài cũng có một chữ lạnh."
Người trẻ tuổi bố y tất nhiên là Tô Lãnh.
Hắn ta liếc nhìn tiểu nhị một cái, tiểu nhị liền cảm thấy trên cổ mình giống như bị người khác cứa một dao, giờ khắc này gã ta cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Bạch Tiểu Lạc cười ha ha, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, lòng ghen tị với Thẩm Lãnh diễn biến thành thù hận, sự biến hóa về tâm thái như thế của Tô Lãnh làm cho Bạch Tiểu Lạc rất vui, đây đã không còn đơn thuần là vấn đề tiền bạc nữa rồi, khi trong lòng một người trẻ tuổi nảy sinh lòng đố kị đối với một người tuổi tác không chênh lệch lắm, nó còn phát triển nhanh hơn cả cỏ dại mọc giữa cánh đồng mùa xuân.
"Tướng quân Thẩm Lãnh à." Tô Lãnh bỗng nhiên cười: "Ta cũng đã nghe nói về hắn, bây giờ hắn đang ở Trường An sao?"
"Ở đây, ở đây." Tiểu nhị trả lời: "Mấy ngày hôm trước còn nghe nói là hắn vừa mới có con, là thánh quyến chính long đấy, ngài đã nghe nói có phu nhân của vị triều thần nào sinh con mà được đón vào cung sinh nở chưa, đó là vinh quang thiên đại đấy."
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của tiểu nhị khó nén sự ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ là ngưỡng mộ, ghen tị là ghen tị, hai chuyện khác nhau.
Tô Lãnh ồ một tiếng: "Có con rồi sao?"
"Hai đứa cơ." Tiểu nhị dẫn bọn họ vào khách điếm: "Thai song sinh một nam một nữ, thật là có phúc."
"Quả thật có phúc."
Khóe miệng Tô Lãnh hơi nhếch lên, tại thời khắc này, Bạch Tiểu Lạc dường như đã nhìn thấy một chuyện chắc hẳn sẽ khiến y rất vui vẻ sắp xảy ra.
Thuê hai gian phòng hảo hạng, Bạch Tiểu Lạc sắp xếp xong liền gõ cửa phòng Tô Lãnh, vào cửa tự tìm một chỗ ngồi xuống: "Trên đường đi ta hỏi ngươi lần này ngươi muốn bao nhiêu bạc, ngươi nói đến Trường An rồi hãy nói, bây giờ đã đến Trường An, ta phải xem thử cái giá ngươi muốn hiện giờ ta còn có thể trả được hay không, ngươi cũng biết đấy, ta đã không có chỗ dựa nữa rồi."
Tô Lãnh quay đầu lại nhìn y một cái, tầm nhìn lại quay về cái cây lá đỏ trong viện.
"Trước đây nhà ta cũng có cây như vậy ở trong viện, rất nhiều."
Hắn ta khẽ nhíu mày, giống như là nhớ đến chuyện gì đó.
Bạch Tiểu Lạc gật gật đầu: "Đại viện của Tây Bắc Tô gia hẳn là rất rộng lớn phải không? Dù sao phụ thân ngươi cũng từng lên đến vị trí cao như vậy."
"Ngươi muốn biểu đạt cái gì?" Tô Lãnh quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Lạc lần thứ hai: "Muốn gợi lên thù hận trong lòng ta?"
Bạch Tiểu Lạc nhún vai.
Tô Lãnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thù hận đó không cần ngươi gợi lên, vốn dĩ đã có rồi... Ngươi nói không sai, đại viện Tô gia đã từng rất lớn rất lớn, bản thân ta cũng không nhớ được tổng cộng có bao nhiêu phòng, dù sao thì khi đó vẫn còn nhỏ, cũng đã ăn ngon mặc đẹp, sau khi phụ thân trở về thi thoảng sẽ chỉ điểm ta học vấn, cũng sẽ tùy tiện dạy ta chút công phu, nhưng khi đó còn quá nhỏ, cảm thấy đọc sách khổ mà tập võ càng khổ hơn, ta là con trai của đại tướng quân, hà tất phải chịu khổ?"
Ngữ khí của hắn ta nghe có vẻ bình thản, nhưng oán hận trong trong mỗi một từ đều hết sức rõ ràng.
"Ai ngờ được, con trai của đại tướng quân cũng không an toàn, đại tướng quân cũng không an toàn... Vua nào triều thần nấy, phụ thân không làm gì sai, ông ấy canh giữ tây cương cho Đại Ninh, Trọng Giáp ở trong tay ông ấy cũng là bách chiến bách thắng, chẳng qua là đương kim hoàng đế bệ hạ triệu ông ấy vào Trường An mà ông không tới thôi, ông ấy có thể tới sao? Tiền đồ khó đoán, khi đó, có ai không biết phụ thân và tiên đế tình như tay chân."
Bạch Tiểu Lạc phì cười một tiếng: "Ngươi cũng thật biết nói đùa, tình như tay chân với thiên tử? Nếu phụ thân ngươi không phải là đại tướng quân, nói cách khác, nếu không phải tiên đế cảm thấy phụ thân ngươi có thể làm đại tướng quân tốt, thì sẽ có cái gì mà tình như tay chân để nói sao?"
Tô Lãnh quay đầu lại lần thứ ba, trong ánh mắt đã có chút hàn ý.
Bạch Tiểu Lạc cười nói: "Ngươi đừng tức giận, chẳng qua là ta tỉnh táo hơn người một chút... Đế vương tâm thuật, đâu có đơn thuần như ngươi nghĩ. Tiên đế đối đãi tốt với phụ thân ngươi là vì phụ thân ngươi hữu dụng, cũng giống như đương kim bệ hạ đối tốt với Thẩm Lãnh, đối tốt với tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu, cũng là bởi vì bọn họ hữu dụng."
Y rót một chén trà nhấp một ngụm, dường như vì vị trà quá tệ mà khẽ nhíu mày.
"Trà càng rẻ càng đắng sao?" Y đặt chén trà xuống: "Cho nên thật ra ngươi và ta đã được định trước là sẽ đi chung một đường, chúng ta không phải có thù với một người nào đó, nếu là như vậy, cũng không phải là Thẩm Lãnh, mà là người ngồi trên ghế rồng kia, ta có thêm một người, ta còn hận người vốn nên là mẫu nghi thiên hạ kia... Chúng ta hận cái triều đình đã chôn vùi tiền đồ tốt đẹp của chúng ta này."
"Ta và ngươi không phải người chung một đường." Ngữ khí của Tô Lãnh vẫn bình thản như vậy: "Ta làm việc vì tiền, ngươi làm việc vì thù hận."
"Ồ." Bạch Tiểu Lạc chẳng quan tâm, nhìn hắn ta một cái: "Vậy thì ngươi cứ trực tiếp nói giá đi, nếu không thuê nổi ngươi, ngươi có thể tự tìm đường đi."
Tô Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Lạc: "Ngươi chưa nói giết ai."
"Ta nói giết hoàng đế, ngươi có thể làm được sao?" Bạch Tiểu Lạc thở dài: "Giết Thẩm Lãnh thì ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
"Không cần tiền."
Tô Lãnh xoay người trở lại bên cái bàn kia ngồi xuống, rót một chén trà, uống một ngụm, đầu lông mày giãn ra.
"Trà không tệ."
Hắn ta lại còn nhấm nháp cẩn thận, theo Bạch Tiểu Lạc thấy đây là ngăn cách của hai thế giới, rất xa, lúc vận khí tốt thì cả đời có thể bò qua được, vận khí không tốt thì cả đời có thể rơi trở lại.
"Chẳng những không cần tiền, ta giết một tặng hai."
Tô Lãnh nhìn cái bọc đang để trên giường, trong đó là binh khí mà lần này hắn ta về nhà cũ lấy, lúc vào Trường An, cái bọc này giấu ở dưới chỗ ngồi trong xe ngựa, đó là binh khí mà phụ thân hắn ta từng sử dụng.
"Đương kim bệ hạ đã cướp đi tất cả mọi thứ của ta." Tô Lãnh nhắm mắt lại: "Cảm giác đau khổ khi mất đi người mình quan tâm, ông ta cũng có thể thưởng thức một chút."
Bạch Tiểu Lạc đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy thì ta sẽ mặc kệ ngươi, ngươi muốn đi giết lúc nào thì đi giết lúc ấy, ngươi muốn giết như thế nào thì giết như thế nấy, ta sắp xếp chuyện của ta, nếu ngươi chết ta cũng sẽ không nhặt xác cho ngươi, nếu ngươi còn sống trở về... vậy thì lời ngươi nói vừa rồi là sai, ngươi trở lại, cũng đủ để chứng tỏ chúng ta là người chung một đường."
Tô Lãnh hỏi: "Thứ ngươi muốn là gì?"
"Ta không biết." Bạch Tiểu Lạc dừng lại ở cửa, quay đầu lại liếc nhìn Tô Lãnh một cái: "Không có mục tiêu gì đặc biệt vĩ đại, ta không thể lật đổ Đại Ninh này, cũng không thể giết chết hoàng đế, ngay cả hoàng hậu ta cũng không giết được, cho nên có thể chỉ là bởi vì lòng đố kị và thù hận đã làm cho ta phát điên rồi."
Tô Lãnh cười: "Vậy thì chúng ta chính là người chung một đường rồi."
Chỉ là đã điên rồi.
Trước khi bọn họ vào thành đã lục tục có người từ Tây Thục đạo vào, nhưng trước sau cách nhau chừng hơn nửa ngày, tất nhiên binh sĩ canh cổng sẽ không nghi ngờ lung tung gì, dù sao mỗi ngày đều có rất nhiều người từ các nơi trong thiên hạ đến thành Trường An, mấy người từ Tây Thục đạo đến thì có gì ngạc nhiên.
Sau khi bọn họ vào thành, cũng có người từ Tây Thục đạo lục tục vào, sau đó phân tán đi các nơi, dù sao thì thành Trường An cũng có rất nhiều khách điếm.
Bạch Tiểu Lạc rời khỏi khách điếm, y không quen dùng mặt nạ che giấu bản thân, cho dù là mặt nạ được chế tạo cực tinh tế thì y cũng không thích, như vậy không có cảm giác thành tựu, khiến cho y cảm thấy mình giống như một kẻ trộm.
Nhưng y cũng sẽ không ngây ngô mà cứ trực tiếp đi trên đường cái như vậy, chắc hẳn mỗi một người trong phủ Đình Úy đều nhớ rõ tướng mạo của y, không riêng gì phủ Đình Úy, người của Tuần thành binh mã ti, người của cấm quân, thậm chí người của nha môn phủ Thuận Thiên, thậm chí cả người của hoàng hậu.
Y có cảm giác mình giống như một cô hồn dã quỷ.
Đội một cái nón tre cúi đầu đi vào một khách điếm chỉ cách đó không đến một dặm, có người chờ ở cửa, sau khi thấy y không nói chuyện thì xoay người đi vào, Bạch Tiểu Lạc theo hắn ta vào trong đi thẳng lên lầu hai.
Trong phòng có 4 – 5 người, thoạt nhìn đều có chút căng thẳng.
"Hình như các ngươi đang sợ?"
Bạch Tiểu Lạc tháo nón tre xuống, ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ, ở đây có thể trực tiếp nhìn thấy viện tử của khách điếm, cũng có thể nhìn thấy trên đường cái, nếu có bất cứ động tĩnh nào là y có thể lập tức đưa ra phản ứng.
"Theo ngươi đến đây thì không phải là sợ, mà là không có lòng tin đối với lời hứa hẹn của ngươi."
Người cầm đầu là một hán tử râu quai nón, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, trông giống như một đồ tể.
"Lôi tổng đà." Bạch Tiểu Lạc nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã nói rồi, người ngươi hận không chỉ là triều đình, ngươi càng hận vị lão đương gia mã bang kia hơn... Việc kinh doanh mã bang ở Tây Thục đạo đều bị lão ta nhất gia độc chiếm, bao năm nay gia tộc các ngươi vẫn luôn bị lão ta chèn ép, tính sơ sơ, bao năm nay cũng có vài trăm người có quan hệ với ngươi chết trong tay lão ta rồi chứ?"
Tên râu quai nón nhíu mày: "Ta không tới để nghe ngươi châm chọc ta."
"Không có ý đó... Ta nhớ lần đầu tiên gặp mặt ta cũng từng nói, ngươi muốn báo thù, muốn giết vị lão đương gia kia, ở Tây Thục đạo không có cơ hội, chỉ cần lão ta không ra khỏi Tây Thục đạo thì ngươi vĩnh viễn giết không được lão ta, bây giờ thì rất tốt, lão ta ở thành Trường An."
"Nhưng giết lão ta, chúng ta phải làm sao?" Ánh mắt của tên râu quai nón lạnh đi: "Ta biết ngươi muốn lợi dụng chúng ta, cũng không sao, ta chỉ muốn giết chết tên già kia, bị ngươi lợi dụng cũng không sao cả, nhưng ngươi đã cam đoan, sau khi chúng ta giết lão ta thì ngươi sẽ sắp xếp cho chúng ta rời khỏi Trường An."
"Thật xin lỗi." Bạch Tiểu Lạc nói: "Ta không có khả năng đó."
"Ngươi có ý gì?!"
Tên râu quai nón đứng bật dậy phẫn nộ nhìn Bạch Tiểu Lạc.
"Bây giờ các ngươi có thể đi." Bạch Tiểu Lạc thản nhiên nói: "Ta không cản, thậm chí có thể cho các ngươi một khoản lộ phí... Thù là của bản thân các ngươi, các ngươi không muốn báo thì hà tất phải lấy ta ra để an ủi cho sự nhu nhược của các ngươi, ta không có khả năng đảm bảo các ngươi đều còn sống để rời khỏi thành Trường An, nhưng ta có thể đảm bảo các ngươi giết được lão ta."
Tên râu quai nón trầm mặc.
Một hồi lâu sau, y hỏi: "Hạ thủ như thế nào?"
"Chờ tin tức của ta đi." Bạch Tiểu Lạc đứng dậy, đi ra ngoài mấy bước lại bỗng nhiên đứng lại, quay đầu hỏi: "Lôi tổng đà, nhà ngươi nghiệp lớn, nếu một gian sương phòng trong nhà bị cháy, ngươi làm thế nào?"
"Dập lửa, ta có nhiều người."
"Nếu nhà ngươi đều cháy hết thì sao?"
"Ngươi có ý gì?!"
"Ý của ta là, muốn giết người mà ngươi muốn giết, thì phải khiến cho người khác không nghĩ là ngươi đi giết hắn, đốt thêm vài đống lửa ở chỗ khác, có dập kịp được không?"