Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 554 - Chương 554: Không Phải Một Kẻ Điên

Chương 554: Không phải một kẻ điên Chương 554: Không phải một kẻ điên

Bạch Tiểu Lạc rất tò mò không biết Tô Lãnh sẽ dùng phương thức như thế nào để giải quyết Thẩm Lãnh, đương nhiên y cũng không cho rằng Tô Lãnh giải quyết Thẩm Lãnh là một chuyện rất dễ dàng, nếu như dễ dàng, y sẽ có hoàn cảnh như hiện tại sao? Nếu dễ dàng, cỏ dại mọc trên mộ của Thẩm Lãnh hẳn là đã cao bằng người rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau Tô Lãnh rửa mặt thay y phục, hiếm khi thay một bộ y phục hoàn toàn mới, lại còn rất nghiêm túc chải đầu, nhìn mình trong gương đồng cũng khá hài lòng, sau đó đeo cái bọc kia trên lưng, từ sau khi rời đi ngày hôm đó hắn ta liền không trở về khách điếm này nữa.

Mồng 2 tháng 10.

Một vị bách bạn phủ Đình Úy bị giết trong nhà, trên tường để lại chữ, kẻ giết người Thẩm Lãnh.

Đây là thủ đoạn rất thấp cấp, tất nhiên người của phủ Đình Úy sẽ không tin kẻ giết người thật sự là Thẩm Lãnh, nhưng việc điều tra của phủ Đình Úy lại không thể không gọi Thẩm Lãnh đến hỏi một chút, đây là trình tự.

Mồng 3 tháng 10.

Một vị quan viên ngũ phẩm của Hộ bộ bị giết trong nhà, trên tường để lại chữ, kẻ giết người Thẩm Lãnh.

Mồng 4 tháng 10, một vị quan viên Lại bộ bị giết trên đường về nhà, bên cạnh thi thể có năm chữ được viết bằng máu của ông ta với bút tích giống y hệt.

Mồng 5 tháng 10, Hình bộ thị lang Tô Khang Dũng đang điều tra vụ án hung sát bị người khác chặn giết trên đường về nha môn, kẻ giết người đột nhiên từ trong đám người lao ra, thậm chí không ai nhìn rõ là động thủ như thế nào, một món hung khí từ bên ngoài xe ngựa đâm vào trong, trực tiếp xuyên thủng huyệt Thái Dương của thị lang đại nhân.

Bốn ngày, bốn vị quan viên bị giết.

Ngoại trừ vị thứ tư, cũng là thị lang đại nhân có chức quan cao nhất trong số các quan viên bị hại ra, ở chỗ cách thi thể không xa đều là dùng huyết thủ viết năm chữ "kẻ giết người Thẩm Lãnh". Hình bộ thị lang bị giết trên đường cái, cho nên sau khi ám sát hung thủ lập tức bỏ chạy không kịp viết chữ, tuy nhiên lại ném vào trong xe một tờ giấy, trên tờ giấy vẫn là viết năm chữ kia.

Không một ai biết động cơ của kẻ giết người là gì.

Vu oan?

Hơi ngây thơ quá rồi, căn bản là không thể nào có người tin Thẩm Lãnh lại đi giết những người này.

Nếu không chỉ là để vu oan cho Thẩm Lãnh, như vậy thì mục tiêu cuối cùng nhất của hắn ta là gì? Là Thẩm Lãnh? Nếu như là Thẩm Lãnh, hắn ta đánh rắn động cỏ như vậy là vì lý do gì? Nếu như vậy, Thẩm Lãnh sẽ đề phòng từng giờ từng phút, hắn ta muốn hạ thủ chẳng phải là càng khó khăn hơn sao.

Mồng 6 tháng 10, bình an vô sự.

Mồng 7 tháng 10, bình an vô sự.

Mồng 8 tháng 10, một quan viên vị lục phẩm của Hình bộ bị giết trên đường đến phủ Đình Úy thỉnh cầu phối hợp phá án, chính xác mà nói là sau khi ra ngoài chưa đi được bao xa đã bị đánh chết, vết thương nằm ở vị trí tim, có một lỗ máu to như cổ tay, một đòn tất chết.

Thậm chí quan sai ở bên ngoài nha môn Hình bộ còn nhìn thấy kẻ giết người, trước đó đã đứng ở ven đường, đội một cái nón rơm, chờ lúc quan viên Hình bộ đi qua hắn ta đột ngột động thủ, sau khi giết người lại còn ngồi xổm xuống lấy tay chấm máu viết năm chữ "kẻ giết người Thẩm Lãnh" lên trên tường, sau đó mới bỏ chạy.

Lần này cả Hình bộ đều nổ tung rồi.

Đó là khiêu khích trắng trợn, là sỉ nhục trắng trợn.

Người ta giết người ở ngay bên ngoài cửa lớn Hình bộ, còn để lại chữ trước mặt quan sai, khoảng cách đó hiển nhiên là sát thủ đã tĩnh tâm tính toán, quan sai bên ngoài cửa Hình bộ chạy đến chỗ người bị giết, hắn ta có đủ thời gian để viết xong năm chữ, sau khi viết xong còn giơ ngón út lên với quan sai đang lao đến, đầu ngón tay chỉ xuống.

"Không có phủ Đình Úy, không có người nào, Hình bộ chúng ta phải tự làm vụ án này." Hình bộ tổng bộ Nhạc Độc Phong nhìn về phía Hình bộ thượng thư: "Đây đâu phải là nhằm vào tướng quân Thẩm Lãnh, đây là nhằm vào Hình bộ, những năm gần đây người của Hình bộ chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, dù sao người khoa trương cũng là phủ Đình Úy người ta, luôn là như vậy mà vẫn bị người ta đến cửa nhà khinh khi sỉ nhục. Đại nhân, lát nữa mặc kệ người của phủ Đình Úy đến đây nói gì, vụ án này cũng quyết không thể giao ra ngoài, Nhạc Độc Phong ta cho dù liều cái mạng này cũng sẽ báo thù cho huynh đệ."

"Nói thì nói như thế."

Sắc mặt Hình bộ thượng thư rất khó coi, Nhạc Độc Phong tức giận chẳng lẽ ông ta lại không tức giận? Nhạc Độc Phong muốn báo thù, chẳng lẽ ông ta lại không muốn báo thù?

Nhưng trước đó đô đình úy Hàn Hoán Chi đã phái người đến, nói là sẽ qua đây thương lượng về vụ án này một chút.

Hàn Hoán Chi là ai?

Nếu như nói trong cả triều đình Đại Ninh chỉ còn lại một người làm quan vẫn có thể được hoàng đế tín nhiệm, đó có thể chính là Hàn Hoán Chi, tuy dựa theo cấp quan mà nói, đô đình úy là chính tam phẩm, Hình bộ thượng thư ông ta cũng là chính tam phẩm, hoàn toàn không cần phải nghe lời Hàn Hoán Chi, nhưng người không cúi đầu trước người thì lại phải cúi đầu trước thế.

"Nếu phủ Đình Úy cố ý muốn lấy vụ án đi." Hình bộ thượng thư thở dài: "Sợ là không dễ làm."

"Cầu xin đại nhân đấy." Nhạc Độc Phong cúi lạy thật sâu: "Vừa rồi lúc ta vào trong, các huynh đệ chờ ta ở bên ngoài đại đường nha môn, bọn họ nói, tổng bộ... vụ án này không thể rơi vào tay người khác được, thị lang đại nhân đã chết rồi, Lý Quỳnh huynh đệ cũng đã chết, hơn nữa còn là bị người ta giết ở cửa lớn nha môn Hình bộ, nếu ngay cả thù này mà Hình bộ chúng ta cũng không thể tự báo mà phải nhìn sắc mặt người khác... Khó chịu lắm đại nhân à."

Thượng thư hít sâu một hơi: "Để ta nói đi, ta nghĩ, chắc hẳn Hàn đại nhân cũng nể mặt ta vài phần, dù sao phủ Đình Úy là từ Hình bộ chúng ta tách ra cũng chưa được bao lâu, hắn cũng không thể không niệm một chút tình cũ."

"Hàn Hoán Chi không phải là một người niệm tình, nếu như vậy thì hắn làm sao làm đô đình úy." Nhạc Độc Phong nói: "Ta chỉ xin đại nhân nói với hắn, cho ta một kỳ hạn cũng được, kỳ hạn trong vòng, nếu ta không thể bắt được hung thủ thì phủ Đình Úy hắn hãy tiếp nhận vụ án ta sẽ không có một câu oán hận nào, cũng không thể để hắn đến đây đã trực tiếp lấy vụ án đi."

"Được!" Thượng thư đứng lên: "Ta tin ngươi, cho nên chuyện này để ta gánh vác, cho dù bệ hạ nói, ta cũng phải giành bằng được."

"Tạ đại nhân!"

Nhạc Độc Phong đi nhanh ra ngoài.

Không bao lâu, chiếc xe ngựa màu đen tìm khắp cả Đại Ninh không ra chiếc thứ hai của Hàn Hoán Chi dừng lại ở bên ngoài Hình bộ, cũng không biết tại sao, xe ngựa lại không dừng ở ngoài cửa lớn mà là dừng lại cách cửa lớn khoảng trăm mét, sau đó Hàn Hoán Chi đi bộ vào.

Đây là lần đầu tiên Hàn Hoán Chi đích thân phá án sau khi thương thế đã khỏi, cả quan trường thành Trường An đều đang dõi theo ông ta, cũng đang dõi theo Hình bộ. Tên sát thủ kia thình lình xuất hiện, không hề có điềm báo cũng ngông cuồng ám sát nhiều triều đình quan viên như vậy, thậm chí bao gồm cả một vị thị lang đại nhân, thế nên quan viên của các nha môn lại mơ hồ có một cảm giác ai ai cũng gây nguy hiểm cho mình.

Ai cũng không muốn bị người ta một đao đâm chết trên đường về nhà, càng không muốn chết ở trong nhà mình.

Chết không minh bạch.

Hình bộ thượng thư nghe nói Hàn Hoán Chi đến, vội vàng đứng dậy rời khỏi thư phòng ra ngoài nghênh đón, hai người gặp nhau ở trong viện, từ xa Hàn Hoán Chi đã chắp tay khom người: "Bái kiến đại nhân."

Thượng thư vội vàng bước nhanh hơn đi qua đỡ hai cánh tay Hàn Hoán Chi: "Giữa ta và ngươi hà tất phải khách khí như thế? Tuy rằng sau khi tách phủ Đình Úy ra ngươi rất ít đi lại, nhưng trong lòng ta vẫn xem ngươi là người trong nhà."

"Cho nên ta đã trở về."

Thượng thư đại nhân sửng sốt: "Ý của Hàn đại nhân là...?"

"Trong nhà xảy ra chuyện, ta trở về." Hàn Hoán Chi đứng thẳng người: "Phủ Đình Úy sẽ không tiếp nhận vụ án này, ta đưa tất cả đình úy phủ Đình Úy sang hiệp trợ Hình bộ tra án, đại nhân sắp xếp ai đi điều tra, nếu nhân thủ không đủ dùng thì trực tiếp đến nói với ta, hiện giờ tất cả đình úy tại chức trong thành Trường An đều có thể điều động, bao gồm cả ta."

Ông ta nhìn vào mắt thượng thư đại nhân: "Được tách ra là phủ Đình Úy, không phải người, nha môn là nha môn, người là người."

Đúng lúc này Nhạc Độc Phong đang lo lắng lại chạy về, vừa mới chạy đến đây đã nghe được lời Hàn Hoán Chi nói, bỗng nhiên không nhịn được nữa, một hán tử cao lớn thô kệch ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, Hàn Hoán Chi đi đến bên cạnh hắn ta, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai hắn ta: "Chuyện này chắc hẳn có quan hệ với Thẩm Lãnh, tuy rằng có thể bản thân hắn cũng không biết có quan hệ gì, nếu như có thể, có cần để ta đi gặp Thẩm Lãnh một chút không, ta đã đưa hết người của phủ Đình Úy cho ngươi, điều tra những người đăng ký ra vào Trường An thời gian gần đây, đi thăm dò, loại trừ, những việc này đều cần lượng nhân thủ lớn."

"Được!" Nhạc Độc Phong ngẩng đầu lên: "Cứ xử lý theo lời đại nhân nói."

Hàn Hoán Chi đứng lên quay đầu lại căn dặn: "Về truyền mệnh lệnh của ta, ngoại trừ những người trong tay có chuyện gấp không thể dứt ra được, tất cả các đình úy ở kinh kể từ ngày hôm nay mỗi ngày đến Hình bộ báo danh, nghe theo sắp xếp điều phái của tổng bộ Nhạc Độc Phong, chừng nào vụ án này chưa phá được, chừng đó đình úy không trở về."

Sau khi nói xong câu đó Hàn Hoán Chi chắp tay: "Vậy thì ta không quấy rầy nữa, ta sang bên tướng quân Thẩm Lãnh xem thử."

Tất nhiên Thẩm Lãnh cũng rất tức giận.

Kẻ giết người rõ ràng là đang nhằm vào hắn, nhưng lại không trực tiếp đến tìm hắn, mà đi giết nhiều người không có năng lực tự bảo vệ mình như vậy, những quan viên triều đình này đều là vì hắn mà chết, làm sao Thẩm Lãnh có thể làm như không có chuyện gì.

"Phủ Đình Úy và Hình bộ nhất định đã đang tra xét rồi." Diệp Lưu Vân đưa cho Thẩm Lãnh một chén trà: "Mấy ngày nay người của Lưu Vân Hội cũng đang dò hỏi chung quanh, trên ám đạo thành Trường An không thể so mấy năm trước, khi đó nếu xảy ra chuyện gì Lưu Vân Hội muốn điều tra ra cũng không dễ dàng, hiện tại thì không khó, nhưng nếu như là người tới từ quá xa, không phải người ở Kinh Kỳ đạo, việc nhận diện cũng không đơn giản."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta chỉ không hiểu, mục tiêu cuối cùng nhất của hắn là gì?"

Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Nếu như là một người bình thường, hắn muốn giết ngươi, tất nhiên sẽ vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế nhằm vào ngươi chứ không phải đi giết người khác lưu lại tên của ngươi... Làm như vậy ý nghĩa duy nhất là gì? Chẳng qua là để cho rất nhiều người biết ngươi là mục tiêu của hắn."

Ánh mắt Thẩm Lãnh đột nhiên lóe sáng: "Để cho rất nhiều người biết người hắn muốn giết là ta?"

Diệp Lưu Vân ngẩn người: "Lúc nãy ta nói, nếu như là một người bình thường thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, người làm như vậy chỉ có thể là kẻ điên... Cách làm của một người điên dù nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu như hắn muốn cho mọi người trong cả thành Trường An đều biết mục tiêu của hắn là ngươi..."

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ hắn lại không sợ, kết cục như vậy cuối cùng có thể sẽ khiến hắn ngay cả cơ hội tiếp xúc với ngươi cũng không có."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vừa rồi Diệp tiên sinh cũng đã nói rồi, ai có thể phỏng đoán được suy nghĩ của kẻ điên chứ."

Đúng lúc này Trần Nhiễm vội vã từ bên ngoài chạy vào, liếc nhìn qua sắc mặt Thẩm Lãnh: "Phía tây thành đã xảy ra chuyện, một vị giáo úy lãnh quân của Tuần thành binh mã ti bị người khác ám sát khi đang tuần tra, hung thủ ném lại một tờ giấy, trên đó viết kẻ giết người Thẩm Lãnh... Nhưng gần như là đồng thời, một vị quan văn thường trú kinh thành của phủ chức tạo Giang Nam ở phía đông thành bị giết, trong nhà lưu lại chữ bằng máu... Kẻ giết người Thẩm Lãnh."

Diệp Lưu Vân và Thẩm Lãnh liếc nhìn nhau một cái: "Không phải một kẻ điên?"

Vừa mới dứt lời.

Hàn Hoán Chi cất bước đi lên cầu thang: "Không chỉ vậy, ta vừa mới nhận được tin tức, một vị giáo úy lãnh quân của Tuần thành binh mã ti cũng bị giết trên đường tuần tra ở phía bắc thành, vẫn là để lại năm chữ đó."

Một ngày, giết ba.

Bình Luận (0)
Comment