Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 556 - Chương 556: Sát Tộc

Chương 556: Sát tộc Chương 556: Sát tộc

Năng lực phỏng đoán của Hàn Hoán Chi rất mẫn tuệ, Thẩm Lãnh nghĩ, cả thành Trường An người đầu tiên nghĩ đến mục tiêu của những người đó có thể là lão đương gia mã bang Tây Thục đạo chính là ông ta, hắn cùng Hàn Hoán Chi chạy thẳng đến Hạ Thiền Đình Viên, kết quả sau khi tới mới biết ngày hôm qua trước khi trời tối bệ hạ đã phái người đến đón hai vợ chồng lão đương gia vào trong ngự viên ở.

Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh nhìn ông ta một cái.

Hóa ra bệ hạ đã nghĩ tới trước Hàn Hoán Chi.

"Trả thù kiểu tự sát." Trên đường trở lại Nghênh Tân Lâu, trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi nheo mắt nói: "Mặc kệ mục tiêu của bọn chúng là ngươi hay là lão đương gia, chắc hẳn bọn chúng đều không có dự định sống sót rời khỏi thành Trường An, bọn chúng đang đánh cược, đánh cược trước khi lực lượng phủ Đình Úy, Hình bộ thậm chí cả triều đình trong thành Trường An tìm được bọn chúng, bọn chúng sẽ hoàn thành mục tiêu."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Nhưng bệ hạ đã đón lão đương gia vào ngự viên, trong ngự viên có nhiều cấm quân thị vệ đại nội như vậy, chẳng lẽ nào bọn chúng còn dám đánh vào ngự viên?"

"Tất nhiên không dám, điên, chứ không phải ngốc." Hàn Hoán Chi nói: "Kẻ điên làm việc chưa chắc đã không có kế hoạch, kẻ ngốc làm việc mới không có."

"Ngươi vẫn rất nguy hiểm." Hàn Hoán Chi trầm mặc một lúc rồi nói: "Chỉ là đến bây giờ ta vẫn không hiểu, bọn chúng sẽ hạ thủ ở chỗ nào, khi nào, mặc kệ cuối cùng kế hoạch này nhằm vào ai, điều kiện tiên quyết chính là có thể nhằm vào được, nếu ngươi và lão đương gia đều không tránh được, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ bị người của chúng ta tìm được trước, như vậy thì kế hoạch của bọn chúng cũng sẽ thất bại trong gang tấc."

"Liệu có phải là Bạch Tiểu Lạc?" Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Dường như người có thể nghĩ đến cũng chỉ có một mình hắn thôi."

"Ta cũng nghi ngờ là hắn." Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại: "Nếu như là Bạch Tiểu Lạc, hắn cấu kết với thế lực giang hồ Tây Thục đạo có thù oán với lão đương gia, điều này có vẻ khớp về mặt thời gian, mùa đông năm trước Bạch Tiểu Lạc và mấy người Dương Dao Dã kia biến mất, người của phủ Đình Úy vẫn luôn truy tra nhưng không có tin tức gì hữu dụng, nếu bọn họ đi Tây Thục, cộng lại cũng gần một năm, với khả năng của Bạch Tiểu Lạc, triệu tập một đám người như vậy cũng là không phải việc khó gì."

"Giết ta là chấp niệm của Bạch Tiểu Lạc." Thẩm Lãnh nói: "Giết lão đương gia, là thẻ đánh bạc hắn dùng để lôi kéo những lục lâm khách Tây Thục đạo kia đến bên cạnh."

Hắn nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy."

Hàn Hoán Chi nói: "Chờ thêm đi, có lẽ rất nhanh sẽ sáng tỏ thôi."

Lúc xe ngựa còn cách Nghênh Tân Lâu hơn một dặm xa thì bị Cảnh San từ phía đối diện chặn lại, vừa mới nhận được tin tức từ bên Hình bộ, chỉ trong nửa ngày, lại có ba quan viên Hình bộ phái đi tra án bị giết, chức quan không cao, nhưng mà đây cũng không phải là vấn đề chức quan cao hay thấp, mà là chuyện Hình bộ bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác.

"Nhạc Độc Phong sắp điên rồi." Cảnh San cúi đầu nói: "Đại nhân, hay là nhận vụ án này về đi, Nhạc Độc Phong đã không còn giữ đúng mực, đầu óc đã rối loạn, chỉ nghĩ đến việc báo thù, người của Hình bộ động thủ cũng bắt đầu không có quy củ, buổi sáng lúc kiểm tra khách điếm, thuộc hạ ddã tận mắt thấy, quan sai của Hình bộ xô đẩy đánh chửi người của khách điếm, người của cả Hình bộ đều trở nên lệ khí càng ngày càng nặng vì thù hận."

Hàn Hoán Chi trầm mặc một lát: "Vẫn cứ để cho Nhạc Độc Phong điều tra đi."

Cảnh San nói: "Nhưng tiếp tục điều tra như thế này, không những không bắt được người nào cả, ngược lại còn làm cho bách tính oán than."

Hàn Hoán Chi: "Đợi thêm hai ngày nữa, nếu Nhạc Độc Phong vẫn không có tiến triển gì thì chúng ta hãy tiếp tay... Ta biết ngươi sẽ cảm thấy như vậy không lý trí, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết lý do tại sao."

Hàn Hoán Chi liếc nhìn Cảnh San: "Từ giờ trở đi ngươi cũng đừng tiếp xúc nhiều với vụ án này nữa, bây giờ ngươi vào trong cung, chuyên môn trông chừng Trà Nhi cô nương và hai đứa con của Thẩm tướng quân."

Cảnh San ngẩn ra: "Nhưng Trà Nhi cô nương ở trong cung Trân phi nương nương, thâm cung nội uyển, chắc sẽ không có chuyện gì."

"Hửm?" Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày.

Cảnh San cúi đầu: "Thuộc hạ tuân mệnh, bây giờ sẽ vào trong cung Trân phi nương nương ngay."

Sau khi Cảnh San rời đi, Hàn Hoán Chi lắc đầu nói: "Đâu chỉ là người của Hình bộ, ngươi nhìn xem hiện giờ Cảnh San cũng đã đầy lệ khí rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Chỉ là chuyện đối thủ làm lần này quả thật quá đáng."

"Không đáng sợ." Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Khi kẻ thù của ngươi không tiếc lấy mạng đổi mạng, chứng tỏ rằng ngoại trừ làm như vậy ra bọn chúng đã không còn biện pháp gì khác... Lão đương gia ở ngự viên sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng rời khỏi bên cạnh ta, cũng sẽ không có chuyện gì."

Thẩm Lãnh: "Cứ chờ như vậy mãi sao?"

"Không phải chờ lâu nữa." Hàn Hoán Chi lại nhắm mắt lại: "Trước hết đừng quấy rầy ta, để ta cẩn thận suy nghĩ."

Cùng lúc đó.

Phía đông thành, đại trạch hậu tộc.

Từ sau khi thanh Bạch Lân kiếm kia cắm ở giữa tấm biển trên cửa chính chính đường Dương gia, người chủ sự của Dương gia Dương Ngạn Niên đã rất lâu rồi cũng không lộ mặt ra, ông ta hạ lệnh cho Dương gia đóng cửa, khi nào mở cửa thì chờ mệnh lệnh của ông ta. Sau khi đóng cửa, Dương gia gần như cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, ngoại trừ nhân viên hậu trù đi ra ngoài mua một ít vật phẩm cần thiết để ăn uống ra, thậm chí nhiều nữ nhân như vậy trong đại viện Dương gia ngay cả mấy thứ son phấn cũng không có mua.

Dương Ngạn Niên nói, thanh kiếm này vẫn luôn ghim ở Dương gia mãi, các ngươi còn có thể diện gì mà tô son điểm phấn?

Nam nhân của Dương gia cả ngày đều ở trong viện luyện công, nhưng đã không người nào đọc sách, cho dù là người trẻ tuổi.

Tựa như đối với hậu tộc mà nói, đọc sách đã không có lối ra, bệ hạ không thể nào cho người của Dương gia cơ hội làm quan, đọc sách để làm gì?

Còn không bằng toàn tâm toàn ý mà tập võ.

Đây là giai đoạn sa sút cuối cùng của một gia tộc khổng lồ.

Cửa nhỏ của hậu viện đóng lại két một tiếng, người đi ra ngoài mua đồ dỡ hàng hóa từ trên xe ngựa xuống chuyển vào trong viện, cửa đóng lại, xe ngựa rời đi, cửa của hậu viện khá nhỏ, xe ngựa không vào được.

Lúc bọn họ vận chuyển đồ không ai chú ý tới người nấp dưới xe ngựa nghiêng mình chui vào trong bụi hoa bên cạnh.

Người này tựa như quen thuộc địa hình hậu viện Dương gia, chỉ mất thời gian rất ngắn đi xuyên qua vườn hoa ở chỗ bí ẩn nhất, không có đi một bước dư thừa nào.

Sau một nén nhang.

Cửa sổ phòng khách của căn phòng Dương Ngạn Niên ở vang lên một tiếng, Dương Ngạn Niên ở trong thư phòng khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, Bạch Tiểu Lạc đã chậm rãi đi vào.

"Ta đã đoán ngươi sẽ trở lại." Dương Ngạn Niên đặt quyển sách trong tay xuống: "Ta cũng đoán được chuyện xảy ra trong thành Trường An mấy ngày qua đều là ngươi đang làm loạn, cho nên ta vẫn luôn nghĩ, ngươi giết người nhiều như vậy, còn đều là người của triều đình, mục tiêu của ngươi là gì? Ngươi muốn giết Thẩm Lãnh, muốn giết rất nhiều người, thậm chí cả bệ hạ và hoàng hậu nương nương, đương nhiên cũng bao gồm cả ta, bởi vì trong lòng ngươi dường như ngoài bản thân ngươi ra thì cũng không có người nào là không thể hận."

Bạch Tiểu Lạc nhún vai, ngồi xuống ở phía đối diện: "Cho nên, ngươi đã chuẩn bị những gì để đề phòng ta trở lại giết ngươi?"

"Không chuẩn bị gì cả." Dương Ngạn Niên chỉ ra ngoài cửa: "Ta của hiện tại, còn cần phải sợ chết sao?"

Đương nhiên Bạch Tiểu Lạc biết một thanh kiếm đang cắm ở bên ngoài, người của Dương gia ngay cả rút thanh kiếm kia ra cũng không dám, giống như có người tát một bạt tai vào mặt ông ta, còn không cho ông ta thu mặt lại, ông ta không biết khi nào người kia sẽ tát một bạt tai tiếp theo nhưng lại không dám rụt đầu lại, còn phải tự mình duỗi thẳng cổ ra, nghiêng mặt, cho người chuẩn bị tát ông ta tìm được một góc độ đánh ông ta thoải mái nhất.

Có nhục nhã không?

"Không phải ngươi không sợ chết, chỉ là ngươi cảm thấy sống không còn ý nghĩa." Bạch Tiểu Lạc cười nói: "Lần này lúc ta vào thành Trường An vẫn luôn có cảm giác mình là chó bị bỏ rơi, là kiểu đặc biệt đáng thương, đương nhiên không có người thương. Ta vào cái nhà này nhìn một đám gọi là người nhà các ngươi, kẻ nào kẻ nấy cũng tỏ vẻ nhẫn nhục đã chờ đợi cái chết, ta mới hiểu được ta không đáng thương một chút nào, ta bị các ngươi vứt bỏ, các ngươi cũng bị vứt bỏ."

Dương Ngạn Niên: "Trong nhà không ai vứt bỏ ngươi."

"Hoàng hậu thì sao?" Bạch Tiểu Lạc cười: "Lúc ta bị đuổi giết, người của Dương gia bỏ mặc ta vì một câu nói của hoàng hậu nương nương, ngươi nói với ta, trong nhà không ai vứt bỏ ta? Vậy ta hỏi lại ngươi, Tâm Niệm thì sao?"

Ánh mắt Dương Ngạn Niên thay đổi.

"Tâm Niệm có thể chết cũng sẽ không tin được, đối với cái chết của muội ấy trong gia tộc ngay cả cái rắm cũng không dám thả... Cho nên có người chủ trì gia tộc như ngươi, những người liều mạng vì gia tộc như chúng ta có thể nhận được cái gì?"

Dương Ngạn Niên: "Từ trước tới nay, những thứ ngươi nhận được từ gia tộc còn ít sao?"

"Những thứ ta đã bỏ ra vì gia tộc còn ít sao?" Bạch Tiểu Lạc đứng lên: "Bây giờ tất cả mọi người đều vẫn nghĩ ta tên là Bạch Tiểu Lạc, ngay cả họ ta cũng đã bị mất!"

Dương Ngạn Niên mấp máy môi, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Ta có thể không giết ngươi." Bạch Tiểu Lạc đứng lên, đi đến trước người Dương Ngạn Niên cúi đầu nhìn vào mắt Dương Ngạn Niên: "Trong mắt ta ngươi chẳng qua là một cái xác không hồn mà thôi, ngươi đã không có bao nhiêu giá trị tồn tại nữa, nhưng trên người ngươi còn có rất nhiều thứ mà ta cần. Theo như ta biết, cho dù là trong thành Trường An này, cứ điểm bí mật của Dương gia cũng không chỉ có mười mấy hai mươi chỗ, trong mỗi một cứ điểm đều cất giấu không ít vàng bạc, vừa hay hiện tại ta cần dùng những thứ này..."

"Ngoài ra, ta còn biết Dương gia có ba thực lực ẩn giấu Thiên Địa Nhân chưa bao giờ động đến, ồ... không phải của Dương gia, là của hoàng hậu nương nương. Ngươi nói cho ta biết ba người của tổ chức này nấp ở chỗ nào, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống."

Dương Ngạn Niên bỗng nhiên bật cười: "Bộ dạng ngươi ra điều kiện với ta, thật sự rất ghê tởm."

"Các ngươi bồi dưỡng ra."

Bạch Tiểu Lạc không quan tâm.

"Chết, hay là nói ra bí mật, ngươi tự lựa chọn."

Dương Ngạn Niên giơ tay ra cầm bút lên, chấm mực viết lên tờ giấy trắng: "Ta đã nói rồi, ta không sợ chết, có lẽ giống như ngươi nói, không phải là không sợ chết, mà là cảm thấy sống không còn có ý nghĩa. Ta viết cho ngươi vị trí của những cứ điểm giấu vàng bạc này, không phải là sợ ngươi giết ta, ngược lại ta còn càng hy vọng ngươi có thể cho ta một cái chết sảng khoái, cho ngươi địa chỉ, là vì ta chợt phát hiện, trên dưới Dương gia, bây giờ người còn có thể gây sức ép một chút lại chỉ còn ngươi nữa thôi, về phần Thiên Địa Nhân mà ngươi nói, ta không biết, biết cũng sẽ không nói với ngươi."

Bạch Tiểu Lạc lấy tờ giấy qua nhìn nhìn, trên đó viết tổng cộng mười địa chỉ, nhưng hiển nhiên tài phú dự trữ ở thành Trường An của Dương gia không chỉ có những thứ này.

"Còn gì nữa không?"

"Ngươi tham quá rồi."

Bạch Tiểu Lạc xoay người đi ra ngoài: "Tuy rằng thứ ngươi cho ta không đầy đủ, nhưng ta vẫn tuân thủ lời hứa tha cho ngươi một mạng."

Dương Ngạn Niên khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phập!

Bạch Tiểu Lạc đột nhiên xoay người đâm một kiếm vào ngực Dương Ngạn Niên, kiếm xuyên qua thân thể Dương Ngạn Niên lại đâm xuyên qua lưng ghế phía sau lưng ông ta.

"Xem bộ dạng của ta." Bạch Tiểu Lạc cười nói: "Bộ dạng lật lọng này, bộ dạng giết người nhà mình này, có giống một người xấu thật sự không?"

Y không rút kiếm ra, buông tay ra.

Giơ tay bẻ bút lông trên bàn, dùng mảnh trúc vỡ chống mí mắt của Dương Ngạn Niên lên: "Bộ dạng này nhìn có vẻ tốt hơn một chút, chết không nhắm mắt mới đúng."

Y lui về sau một bước, tự vỗ tay cho mình: "Cảm ơn ta, trưởng thành là bộ dạng mà các ngươi hy vọng ta sẽ có."

Bình Luận (0)
Comment