13 tháng 10.
Cuối cùng người của Hình bộ cũng tìm được một đám lục lâm khách của Tây Thục đạo ở phía đông thành, triệu tập lượng lớn nhân thủ bao vây đám người kia, điều đáng sợ là những người này đều không hề sợ hãi chút nào, bọn họ không có lòng kính sợ đối với triều đình, không có lòng kính sợ đối với hoàng đế, cũng không có lòng kính sợ đối với Đại Ninh.
Những người quanh năm sinh sống trong rừng sâu núi thẳm, mưu sinh khó khăn như bọn họ, chỉ có lòng kính sợ đối với bốn chữ.
Có thù báo thù.
Đây là lần đầu tiên, nhìn thấy vẻ thấy chết không sờn trên mặt một đám người xấu.
Hình bộ tổng bộ Nhạc Độc Phong đích thân dẫn người xông lên, chém mấy người liên tục, bản thân hắn ta cũng bị trúng hai đao, một số lục lâm khách còn lại bị ép lui vào trong một cánh rừng nhỏ. Đây chẳng qua là một khu lâm viên cách hậu tộc không bao xa, tuy rằng cả lâm viên chiếm diện tích rất lớn nhưng chỉ có hai cửa ra vào, thật ra sau khi đều bị chặn đứng là bọn họ đã có kết cục chắc chắn rồi.
"Đừng giết hết."
Nhạc Độc Phong mắt đã đỏ ngầu gào thét, cánh tay hắn ta vung lên, máu dính trên đao bắn ra ngoài, giọt máu kia bay lên giữa không trung, nhìn mặt trời xuyên thấu qua giọt máu này là một thứ màu sắc không giống bình thường, tựa như có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt người trong giọt máu, người đã chết, người còn sống, và cả thanh đao đang vung lên.
Rất nhiều quan sai của Hình bộ ấn đao đi lên phía trước, cánh rừng chiếm diện tích gần một mẫu, hơn nữa cũng không có cây lớn gì, chẳng qua là trồng một ít cây cảnh cho đẹp mà thôi, trong rừng có cây đào, có cây hạnh.
Một người sống cũng không có.
Mấy lục lâm khách còn lại kia tự sát dưới cây đào, thi thể đều đã trở nên cứng ngắc.
Sau khi nhìn thấy những thi thể kia Nhạc Độc Phong nổi giận đá một cước vào cây đào, thân cây to bằng cẳng chân lại bị hắn ta trực tiếp đạp gãy, cái cây kia rung lên kịch liệt sau đó đổ xuống, trùm lên mấy cỗ thi thể.
Bởi vì không có người qua, trên cây đào này còn có mấy quả đào lông đã chín rụng xuống, thứ này cắn một miếng có thể lưu chảy nước miếng rất lâu, chua đến mức khiến người ta nảy sinh cảm giác hoài nghi cuộc đời.
14 tháng 10.
Hình bộ.
Hình bộ gần như đã trống không rồi, tất cả những quan sai có thể điều ra ngoài đều đã điều ra ngoài, ngay cả đình úy của phủ Đình Úy cũng gần như đều được sắp xếp đi hỗ trợ tra án, hiện giờ trong Hình bộ chỉ còn lại một đám quan văn.
Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương ngồi ngẩn người ở trong thư phòng, ông ta làm quan trong triều đình đã nhiều năm, trải qua quá nhiều mưa gió, tuy ông ta không phải tam triều nguyên lão khiến người khác kính sợ như lão viện trưởng và đại học sĩ, nhưng ông ta cũng là người đã hầu hạ hai vị hoàng đế bệ hạ. So sánh ra, tiên đế Lý Thừa Viễn tính cách hơi mềm mỏng âm lãnh, mà đương kim bệ hạ cứng rắn bá đạo, ông ta cẩn thận dè dặt chịu đựng được thời kỳ quá độ giống như trời đông giá rét từ tiên đế đến đương kim bệ hạ, không dễ dàng cỡ nào?
Tính ra, ông ta cũng đã sớm đến tuổi nên lui xuống tu dưỡng nhưng bệ hạ vẫn không cho phép. Vốn dĩ trước đây khi phủ Đình Úy vẫn chưa tách ra, dự định của bệ hạ có khả năng là để cho Hàn Hoán Chi tiếp nhận chức vụ Hình bộ thượng thư, sau này phủ Đình Úy tách ra thành nha môn độc lập, chức quan đô đình úy bằng với Hình bộ thượng thư, cho nên nói gì cũng không thể lại triệu hồi Hàn Hoán Chi về được, như vậy thì người kế nhiệm là ai?
Diêm Cử Cương từng dâng tấu ba lần, ba lần tiến cử những người khác nhau nhưng đều bị bệ hạ phủ định.
Nếu không phải có bất ngờ gì, năm kia là ông ta đã nên về nhà dưỡng lão, trồng hoa nuôi chim trong khu đại trạch viện ở quê nhà, mỗi ngày nhàn nhã thoải mái thật tốt, có lẽ vác cái cuốc xuống ruộng học hỏi lão nông làm ruộng như thế nào cũng không tệ, nhưng phủ Đình Úy đã tách ra rồi, lực lượng của Hình bộ thoáng chốc đã bị rút đi hơn một nửa, ông ta không chèo chống, ai chèo chống?
Mấy năm nay, Hình bộ mưa gió không ngừng.
Kể từ ngày Mạnh Trường An bị phục kích mang theo thi thể đến bên ngoài nha môn Hình bộ dẫn đến bệ hạ tức giận, mỗi một chuyện Hình bộ gặp phải đều khiến tâm trí ông ta mệt mỏi. Năm ngoái khó khăn lắm bệ hạ mới chọn một nhân tài vào Hình bộ, nhậm chức Hình bộ thị lang, nhưng cách đây không lâu, vị thị lang đại nhân này, cũng là người nối nghiệp Diêm Cử Cương đã bị hung thủ giết chết trên đường cái.
Trong viện dường như có tiếng lá rụng.
Diêm Cử Cương đứng dậy đẩy cửa sổ ra, cuối thu, lá rụng, chuyện rất bình thường.
Nhưng đó đương nhiên không phải là tiếng lá rụng.
Một nữ tử mặc trường sam màu tím, che mặt đang đứng trong viện, nhìn dáng người rất đẹp, trên vai vác một cái ô giấy dầu, ô mở ra, cho nên lúc ả ta rơi xuống rất nhẹ.
"Hóa ra lá gan của các ngươi lớn như vậy."
Diêm Cử Cương thở dài một tiếng.
Mấy hộ vệ ở ngoài cửa rút đao tiến lên.
Cái ô trên vai nữ tử áo tím xoay tròn, hàng loạt thứ gì đó giống như giọt mưa xoay tròn bay vút ra ngoài, mấy hộ vệ còn chưa kịp tới gần đều bị đánh ngã trên mặt đất.
"Xin lỗi Diêm đại nhân."
Nữ tử áo tím kéo khăn lụa trên mặt xuống, dường như bỗng nhiên không lo lắng chuyện người khác nhìn thấy mặt ả ta nữa.
"Ngươi chỉ là một phần của kế hoạch, chúng ta giết ngươi, không có thù hận."
Ô của ả ta bay lên, cán ô bị ả ta rút ra, đó là một thanh kiếm rất nhỏ rất nhỏ.
Nữ tử áo tím cách Diêm Cử Cương không bao xa, viện tử vốn đã không lớn, trong một khắc ả ta nhích người, Diêm Cử Cương đóng cửa sổ lại, phập một tiếng, kiếm đâm xuyên qua cửa gỗ.
Nữ tử áo tím muốn rút kiếm ra nhưng cánh cửa gỗ mỏng manh kia bỗng nhiên giống như biến thành một tảng đá lớn, liên tục phát lực hai lần, thế mà kiếm lại không hề động đậy... Trong nháy mắt, trong ánh mắt nữ tử áo tím hiện lên một tia sợ hãi, ả ta lập tức buông tay ra, bỏ kiếm lộn người về phía sau.
Bên trong cửa gỗ, có hai ngón tay đang kẹp lấy thanh kiếm kia.
Bụp một tiếng, thanh kiếm kẹt trên cửa gỗ kia rung lên kịch liệt, giống như là đang sợ cái gì đó.
Kiếm đột nhiên rời khỏi cửa sổ bay thẳng ra ngoài, mũi kiếm vẫn hướng về phía phòng, chuôi kiếm đập thật mạnh vào ngực nữ tử áo tím, sau khi rơi xuống đất nữ tử áo tím phun ra một ngụm máu, nhịn cũng không nhịn được.
Cửa sổ lại mở ra lần nữa.
Diệp Lưu Vân đứng ở cửa sổ.
Diêm Cử Cương đã lùi vào tận cùng bên trong phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy nữ tử ở trong viện kia đã ngã xuống, cười cười, sau đó chắp tay: "Đa tạ."
Diệp Lưu Vân ừm một tiếng, tay vịn cửa sổ, bàn tay vỗ một cái, ầm một tiếng, cửa sổ bay ra ngoài, gạch xanh vỡ vụn và miếng gỗ bắn đi giống như mưa bão, dày đặc khiến da đầu người ta muốn nổ tung, nữ tử áo tím ngã trên mặt đất vừa mới đứng dậy, vô số gạch vỡ và miếng gỗ đánh lên người ả ta, một viên gạch xanh đập vào trán ả ta, lần này hoàn toàn khiến ả ta mất đi năng lực phản ứng.
Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương nhìn khung cửa sổ vỡ tung kia, đâu còn có cửa sổ gì, đó là mở thêm một cánh cửa nữa.
Tường cũng bay ra ngoài luôn rồi.
Ông ta có chút đau lòng.
Diệp Lưu Vân chậm rãi đi đến trước mặt nữ tử áo tím, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay còn nắm chặt mấy miếng gạch vỡ cầm khi đập nát tường phòng lúc nãy, mỗi một miếng gạch đều không lớn, lòng bàn tay hất lên trên, mấy miếng gạch vỡ bay lên, ngón tay của ông ta búng liên tiếp, một khắc khi gạch vỡ rơi xuống đã bị ông ta bắn ra ngoài, giống như viên đạn bắn xuyên qua cổ tay cổ chân của nữ tử áo tím, tứ chi đều gãy, muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Nữ tử áo tím đau đớn không ngừng kêu thét, thế nhưng lại không có sức lực giãy giụa.
Diệp Lưu Vân cúi đầu, thò tay ra bẻ cằm của ả ta.
Ngay một khắc này Diệp Lưu Vân đột nhiên quay người.
Rầm!
Bức tường phía sau thư phòng của Hình bộ thượng thư đại nhân nổ ra một cái hố. Diêm Cử Cương vốn đã đứng ở vị trí gần trong cùng, lần này trực tiếp đập ông ta ngã nhào về phía trước, chỉ trong nháy mắt như vậy, Diệp Lưu Vân đã rời khỏi viện trở lại trong phòng, nhưng vẫn muộn chỉ nửa giây mà thôi.
Chỉ là nửa giây, đối với tuyệt đại đa số người bình thường mà nói nửa giây hoàn toàn có thể không đáng kể, con người ta cả đời đã lãng phí quá nhiều quá nhiều thời gian, hà tất phải để ý một giây nửa giây?
Nhưng có đôi lúc, nửa giây chính là sinh tử.
Tô Lãnh một tay bóp cổ Diêm Cử Cương, tay còn lại cầm đoản đao từ sau lưng Diêm Cử Cương vòng qua đặt trước ngực ông ta.
"Rất mạnh." Tô Lãnh tỉ mỉ nhìn Diệp Lưu Vân: "Xin hỏi xưng hô như thế nào?"
Diệp Lưu Vân không trả lời.
Tô Lãnh dường như cũng không để ý, hắn ta bóp cổ Diêm Cử Cương, đoản đao đâm vào một chút, Diêm Cử Cương lập tức đau đớn kêu lên.
"Nữ nhân mà ngươi vừa mới phế bỏ kia tên Dương Dao Dã, nữ nhân của Bạch Tiểu Lạc, nữ nhân của Dương gia, ngươi nói có phải rất ghê tởm hay không? Nếu dựa theo vai vế mà nói hai người bọn họ là tỷ đệ, có thể còn là chung một cha ruột..."
Tô Lãnh tự rùng mình một cái: "Nghĩ thôi đã cảm thấy rất ghê tởm, cho nên ngươi phế ả ta có thể chấp nhận."
Đoản đao của hắn ta vẫn đang đâm vào trong từng chút từng chút một, phân nửa người hắn ta đều ở phía sau Diêm Cử Cương, Diệp Lưu Vân không tìm được góc độ ra tay.
"Ta cũng không biết có chắc chắn giết được ngươi hay không, cho dù là có thì ta cũng sẽ không xuống tay với ngươi, bởi vì không biết ngươi là ai, cho nên căn bản là ngươi không nằm trong kế hoạch..."
Lúc Tô Lãnh nói những lời này, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vai Diệp Lưu Vân.
Hắn ta không dám giết quá nhanh, nếu giết quá nhanh thì tất nhiên Diệp Lưu Vân sẽ ra tay, chỉ có đâm vào từng chút một như vậy, ngược lại Diệp Lưu Vân sẽ không lập tức xông qua ngay... Thật ra có lẽ kết cục đều giống nhau.
"Tất cả mọi chuyện đều là Bạch Tiểu Lạc làm, hắn vốn dĩ bảo ta chuyển lời cho người khác, nếu ngươi đã ở đây, hơn nữa ta cũng không có cách nào giết ngươi, vậy thì nói với ngươi luôn cho xong. Bạch Tiểu Lạc muốn trả thù, không phải là trả thù một người hay hai người, mà là triều đình Đại Ninh, tất cả mọi người đều là mục tiêu của hắn, khắp nơi đều sẽ nổi lửa, các ngươi không phòng bị được, tính sơ sơ một chút, trong thành Trường An có mấy ngàn người làm quan chứ?"
Không đợi Diệp Lưu Vân nói gì, Tô Lãnh lại tiếp tục nói: "Không biết ngươi có quen biết Thẩm Lãnh không, nếu quen biết thì xin giúp ta chuyển cho hắn một câu... Ngày cuối cùng của tháng 10, ta sẽ chờ hắn trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn bên ngoài cung Vị Ương, hắn có thể bố trí trọng binh ở chung quanh chờ ta, nhưng như vậy sẽ khiến ta khinh thường, nếu hắn có gan, đánh với ta một trận một chọi một."
Tô Lãnh cười: "Ta hy vọng hoàng đế bệ hạ hiện giờ có thể đứng trên thành lầu Thừa Thiên Môn nhìn xem. Làm phiền ngươi cũng giúp ta chuyển lời đến bệ hạ, ta họ Tô, ta tên là Tô Lãnh, gia phụ từng là tây cương Trọng Giáp đại tướng quân, hẳn là bệ hạ vẫn chưa quên chứ, nếu bệ hạ không xuất hiện, ta cũng khinh thường ông ta."
Hắn ta đột nhiên đẩy Diêm Cử Cương về phía Diệp Lưu Vân, thanh đoản đao kia còn cắm trên ngực Diêm Cử Cương, với nhãn lực với Diệp Lưu Vân, tất nhiên nhìn ra được nếu lúc này trị liệu thì Diêm Cử Cương vẫn có thể được cứu. Đó là Đại Ninh Hình bộ thượng thư, nếu như bị giết chết, có thể sẽ không chỉ là nỗi nhục của Hình bộ, mà là nỗi nhục của cả triều đình Đại Ninh, là nỗi nhục của bệ hạ.
Sau đó ngay trong khoảnh khắc Diệp Lưu Vân sắp đỡ được Diêm Cử Cương, hai tay Tô Lãnh kéo giật lại, không ai chú ý tới trên tay hắn ta còn cầm một sợi tơ mỏng, khi hắn ta đột nhiên kéo giật về phía sau, sợi tơ mỏng đã cắt đứt cổ họng Diêm Cử Cương.
Một giây tiếp theo, Tô Lãnh đã lao ra khỏi phòng.
Diệp Lưu Vân nhìn Diêm Cử Cương nằm trên mặt đất, sát khí trong ánh mắt dần dần dày đặc.
Máu rất nhanh chóng đã nhuộm đỏ một mảng lớn trên mặt đất, máu sền sệt chậm rãi chảy dài ra, đó là một bức chiến thư tuyên chiến với Đại Ninh.