Nghênh Tân Lâu.
Đỗ Nhất Vị, một trong số các thiên bạn Phủ Đình Úy vội vã chạy tới, gặp Hàn Hoán Chi bẩm báo: "Đã xác minh được tất cả, người khả nghi bắt đầu lục tục kéo vào Trường An đại khái trong vòng hai tháng. Trong hai tháng này tổng cộng có gần ngàn người đăng ký là từ Tây Thục đạo tới, trong một khoảng ngàn người này có hơn sáu trăm người nghi ngờ là lục lâm khách."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Chẳng trách khó lòng phòng bị, hơn sáu trăm người, cộng thêm sự chuẩn bị của Bạch Tiểu Lạc trước đó, lần này số lượng tặc nhân làm loạn ở thành Trường An có thể lên tới 700 – 800 người."
Đỗ Nhất Vị nói: "Hình bộ tổng bộ Nhạc Độc Phong đã kiểm tra tất cả khách điếm, năm ngày nay, giết hơn hai trăm sáu mươi người, những người còn lại không có khách điếm để ở, ti chức đoán đều ẩn thân ở nơi bình dân cư ngụ phía thành nam, một khu dân cư lớn như vậy, muốn kiểm tra từng nhà cũng rất khó khăn."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có nghĩ đến điều gì không?"
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Năm ngoái có người xưng là Lưu Lãng Đao chuyện ác ở phía nam thành."
"Một chỗ." Hàn Hoán Chi nói: "Có lẽ là trùng hợp, bởi vì khu vực phía thành nam đó thật sự quá lớn, ít nhất cũng có hơn mười vạn bách tính cư trú, rồng rắn lẫn lộn, Lưu Lãng Đao trước đây, lục lâm khách hiện tại... đều là Bạch Tiểu Lạc gây nên."
"Tra đoàn thương hành kia."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi.
"Vẫn đang theo dõi, chưa từng có chuyện gì khiến người khác nghi ngờ xảy ra, thương hành kia về sau làm ăn rất đứng đắn, đứng đắn đến mức cho dù cố ý châm chọc cũng không tìm ra được cái gì, chưởng quầy hiện tại của thương hành tên là Bùi Thanh Đông, chưởng quầy trước đây sau khi ra khỏi thành liền mất tích, Bùi thanh Đông này lai lịch trong sạch, còn trong sạch hơn cả lai lịch của chưởng quầy trước đây nữa..."
Lúc nói đến đây sắc mặt Hoán Chi đột nhiên thay đổi: "Bùi Thanh Đông cũng là người Tây Thục đạo."
Đúng lúc này Hắc Nhãn từ dưới lầu chạy lên, không có nhìn về phía Diệp Lưu Vân sắc mặc đang không tốt, cũng không có nhìn về phía Hàn Hoán Chi, mà là nhìn về phía Thẩm Lãnh, sắc mặt của Hắc Nhãn còn khó coi hơn cả hai người bọn họ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hai cửa tiệm của Trà Nhi cô nương đã xảy ra chuyện, nửa canh giờ trước, có kẻ xấu xông vào cửa tiệm trực tiếp tạt dầu hỏa phóng hỏa, dùng ám khí đả thương người, mấy vị cô nương trong tiệm đã bị thương, còn có hai người... còn có hai người bị kẻ xấu sát hại, hai cửa tiệm đều đã bị đốt trụi rồi."
Gã nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, lúc nói những lời này gã thật sự sợ Thẩm Lãnh sẽ trực tiếp lao ra ngoài.
"Người bị thương đâu?"
"Đưa đến y quán rồi." Hắc Nhãn nói: "Sau khi nhận được tin tức ta liền dẫn người chạy qua, lúc đến nơi thì cửa tiệm đã cháy không còn gì, là người của Lưu Vân Hội đưa đến y quán đó, không cần lo lắng."
Thẩm Lãnh đột nhiên đứng bật dậy: "Sẽ còn xảy ra chuyện nữa, người của bọn chúng sẽ ở chỗ tối theo dõi ngươi đưa người đến chỗ nào."
Hắc Nhãn ngẩn ra: "Chắc hẳn là không sao, ta đã để lại nhân thủ bên y quán rồi."
"Dẫn ta đến y quán."
Thẩm Lãnh kéo Hắc Nhãn một cái, Hắc Nhãn nhìn về phía Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân nhìn về phía Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Ta đi cùng với các ngươi, Đỗ Nhất Vị ngươi cũng đi theo."
Ra khỏi Nghênh Tân Lâu chạy thẳng đến y quán, ny quán này chính là kinh doanh của Lưu Vân Hội, bình thường cũng không nhận khám chữa gì nhiều, tuyệt đại bộ phận huynh đệ của Lưu Vân Hội nếu bị thương thì đều sẽ đưa đến chỗ này. Lang trung trong y quán y thuật cao siêu, từng chữa trị cho không dưới mấy trăm người của Lưu Vân Hội, cũng có uy vọng khá cao trong Lưu Vân Hội.
Còn chưa tới nơi, phía trước đã có mấy huynh đệ Lưu Vân Hội trên người dính máu chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo, có vẻ hơi chật vật.
Nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đen của Hàn Hoán Chi, lại nhìn thấy Hắc Nhãn dẫn đường ở phía trước, mấy người tăng nhanh bước chân chạy đến: "Y quán đã xảy ra chuyện, lang trung đã chết, mấy vị cô nương được đưa đến y quán cũng đều bị giết."
Thẩm Lãnh ngồi trong xe ngựa nắm chặt nắm đấm.
Đúng lúc này, cửa sổ lầu ba của một trà lâu ven đường bị người ta đẩy ra.
Tô Lãnh đứng ở cửa sổ, hắt trà trong chén xuống, tất cả mọi người ở dưới lầu đều ngẩng đầu nhìn lên trên, thế nhưng Tô Lãnh lại tựa như không hề lo lắng chút nào cả.
Thẩm Lãnh từ trong xe ngựa đi ra, nhìn người trẻ tuổi mà mình cũng không quen biết kia.
"Ta tên là Tô Lãnh, ta không biết người mà ta nhờ chuyển lời cho ngươi đã chuyển lời hay chưa, mặc kệ là đã chuyển hay chưa, ta đều cảm thấy ta tự nói với ngươi một tiếng vẫn tốt hơn. Ngày cuối cùng của tháng 10, ta sẽ chờ ngươi ở trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn, bên kia đường chính là cung Vị Ương, trong cung Vị Ương cao thủ nhiều như mây, hẳn là ngươi không đến mức sợ ta mới đúng... Ngoài ra, cũng nhờ ngươi chuyển lời cho đương kim hoàng đế bệ hạ, bảo ông ta hôm đó đi lên thành lầu Thừa Thiên Môn, ta có mấy câu muốn hỏi ông ta."
Tô Lãnh ném cái chén xuống, Thẩm Lãnh lùi lại một bước, cái chén rơi bộp một tiếng vỡ vụn dưới chân hắn.
"Có phải là cảm thấy ta rất càn rỡ không?" Tô Lãnh chỉ chỉ vào Hàn Hoán Chi: "Đô đình úy phủ Đình Úy Đại Ninh, người đời gọi là Quỷ Kiến Sầu, nghe nói mười giang hồ khách nghe thấy tên ngươi thì có mười người đều sợ ngươi, còn nghe nói chỉ cần là người bị ngươi theo dõi, chuyện bị ngươi theo dõi thì không có gì không giải quyết được... Thật là đáng tiếc, những kẻ tiếp xúc với ta trước đó đều là những kẻ không trọng dụng của Hình bộ. Còn hơn mười ngày nữa là đến cuối tháng, ta hy vọng ngươi đừng bất tài giống như những người của Hình bộ đó, ta cho ngươi thời gian hơn mười ngày để bắt ta."
Tầm nhìn của Tô Lãnh từ trên người Hàn Hoán Chi trở lại bên phía Thẩm Lãnh: "Giữa ta và ngươi không có thù hận, chỉ đơn thuần là ta nhìn ngươi không vừa mắt, ngoài ra cũng chỉ là đơn thuần cảm thấy ngươi chết thì hẳn là hoàng đế sẽ không vui, ông ta không vui, ta sẽ vui. Thẩm Lãnh, ta nghe nói ngươi đánh nhau rất giỏi, ngày cuối cùng của tháng 10, hãy nhớ ngày, ta chờ ngươi đến đánh với ta ở trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn."
Hắn ta nói xong câu đó liền xoay người, lúc Hàn Hoán Chi và Thẩm Lãnh lên lầu thì đâu còn nhìn thấy bóng người được nữa, cửa sổ của bên kia mở ra, người từ lầu ba nhảy thẳng xuống dưới, đã biến mất trong dòng người tấp nập trên đường cái.
Trong thành Trường An còn tiềm tàng hàng trăm tên lục lâm khách từ trong núi sâu Tây Thục đạo đi ra, những người này vốn đã cho rằng mình sống ngoài vòng pháp luật, có lẽ mỗi một người trong số bọn họ đều có thù với mã bang, mối thù sinh tử, cho nên bọn họ đã đến đây, không màng sống chết.
Trên giang hồ Tây Thục đạo lưu truyền một cách nói... đại ý là lão đương gia mã bang là một người tâm cơ rất sâu, lợi dụng con gái của lão, dùng mỹ nhân kế quyến rũ Lý Thừa Đường khi đó vẫn là Lưu Vương, sau này Lý Thừa Đường làm hoàng đế, cho nên mã bang ở Tây Thục đạo lại càng bá đạo hơn nữa, ngay cả quan phủ cũng mặc kệ, hoành hành không kiêng nể gì.
Nhưng đây là lời đồn bậy bạ, ai có thể nghĩ được sau này Lưu Vương sẽ trở thành hoàng đế Đại Ninh?
Nhưng mà vẫn có người tin.
Ở vùng Tây Thục đạo kia, núi nhiều hơn đồng bằng nhiều, người của lục lâm hoành hành cướp bóc thương đội qua lại, thậm chí cả bách tính bình dân, sơn đạo khó đi, rất nhiều nơi thường thường đều là chỉ có thể vừa cho người ta nhích từng bước từng bước một đi qua, nếu lục lâm khách mai phục ở chỗ hiểm yếu kiểu thế này, căn bản không cần phải lộ diện, một trận tên nỏ là có thể khiến thương đội tử thương thảm trọng.
Mãi cho đến khi mã bang quật khởi thì chuyện như vậy mới dần dần ít đi, bởi vì mã bang còn hung ác hơn, đánh nhau giỏi hơn, giết người như ngóe hơn những người trên lục lâm kia.
Mã bang không chỉ là đánh bị động, cái gọi là bị động là chỉ lúc bị lục lâm khách chặn lại trên đường vận chuyển hàng, mã bang sẽ chủ động đi đánh, nếu biết được chỗ tụ tập của một nhóm lục lâm khách, cao thủ của mã bang sẽ trực tiếp giết qua, tra được một nhóm thì giết một nhóm.
Qua nhiều năm như vậy, lục lâm khách không có một kẻ nào không hận lão đương gia.
Nếu như số lục lâm khách vào thành Trường An có 600 - 700 người, như vậy thì đây tuyệt đối không phải là toàn bộ những người muốn giết lão đương gia đến đây. Thập Vạn Đại Sơn Tây Thục đạo, có ít nhất mấy ngàn người dựa vào cướp bóc giết người mà sống, chia làm các nhóm thổ phỉ lớn lớn nhỏ nhỏ, từng đám từng đám, có lúc sẽ tụ tập lại làm một vụ lớn, phần lớn thời gian đều là phân tán ra, trên mỗi một sơn đạo đều sẽ có lục lâm khách như vậy.
Thậm chí, mấy ngàn người cũng là dự đoán không chính xác.
Hàn Hoán Chi nhìn đường cái, lúc này trên đường đang náo nhiệt, người đến người đi, Tô Lãnh từ trên lầu nhảy xuống, phía sau là một con ngõ nhỏ, người ra khỏi hẻm nhỏ đi vào trong đường cái, giống như một giọt nước mưa rơi vào biển rộng.
"Bọn chúng có kế hoạch nhưng không có mục tiêu cố định." Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Điều này khiến người ta khó lòng phòng bị nhất."
Có kế hoạch, bọn họ giết người chính là kế hoạch, giết thêm nhiều người hơn nữa, người làm quan, chỉ cần là người của triều đình Đại Ninh là được, đây chính là kế hoạch, nhưng bọn họ không có kế hoạch cố định, không có mục tiêu cố định, bọn họ có thể giết ai thì giết.
Vù một tiếng.
Một mũi tên lông vũ từ đàng xa bay tới, Hàn Hoán Chi nghiêng đầu tránh né, mũi tên lông vũ kia sượt qua tai ông ta cắm lên cây cột. Người bắn tên ở bên cạnh nhà dân phía đối diện, cũng không vội vã chạy trốn vì bị bại lộ, đó là một kẻ thoạt nhìn đã thấy có vẻ hung hãn, sau khi bắn một mũi tên này đi liền ném cung xuống đất, chỉ vào Hàn Hoán Chi và Thẩm Lãnh, sau đó làm một động tác cắt cổ.
Y thậm chí không có ý định trốn, sau khi làm động tác cắt cổ xong y liền thật sự cắt cổ của mình.
Lấy mạng truyền tin.
Đây là một sự tuyên cáo, bọn họ đang nói với Hàn Hoán Chi và Thẩm Lãnh, chúng ta không sợ chết, thật sự không sợ chết.
Trên mũi tên lông vũ cột một phong thư, Hàn Hoán Chi tháo thư xuống mở ra xem, nội dung trên thư rất đơn giản... Đại khái là, nếu lão đương gia mã bang tiếp tục làm rùa đen rụt đầu, vậy thì lục lâm khách vẫn sẽ tiếp tục giết người, nhóm người vào Trường An này chết hết rồi, còn có nhóm tiếp theo, dù sao cũng là một mạng đổi một mạng, đối với Đại Ninh mà nói chết mấy trăm lục lâm khách không tính là gì, nhưng chết hơn mấy trăm người làm quan thì giống nhau sao?
Nếu lão đương gia không muốn làm rùa đen rụt đầu nữa, vậy thì ngày cuối cùng của tháng 10 đến đường cái ngoài Thừa Thiên Môn, có người chờ lão ở đó.
"Lại là ngày cuối cùng của tháng 10."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh.
"Trước hết đừng nói cho lão đương gia biết vội." Thẩm Lãnh lắc lắc đầu: "Với tính khí của lão đương gia, sau khi biết chuyện này làm sao còn có thể ngồi yên được, bệ hạ đón ông ấy vào trong ngự viên cũng chưa nói là chuyện gì, chỉ nói để thuận tiện chăm sóc một chút."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, nhíu mày thật chặt.
Phía nam thành.
Trong một nhà dân.
Bạch Tiểu Lạc liếc nhìn qua Tô Lãnh đã trở lại: "Ngươi không bảo vệ tốt tỷ ấy."
Trong ánh mắt kia là sát ý.
Tô Lãnh giật giật khóe miệng, dường như rất khinh thường.
"Nữ nhân sao?" Tô Lãnh ngồi xuống ghế, rót một chén trà nguội uống: "Chúng ta đều sẽ chết, ả ta đi trước một bước sang bên kia chờ ngươi chưa chắc đã không phải là chuyện tốt... Ả ta sẽ ở bên kia chuẩn bị tốt tất cả cho ngươi, một căn nhà nhỏ ấm áp."
Trong lời nói, có chút châm chọc.
Bạch Tiểu Lạc sải bước đi sang bóp cổ Tô Lãnh: "Ngươi cũng có thể sang bên kia trước chờ ta."
Tô Lãnh không nhúc nhích, không phản kháng.
"Nếu không nỡ giết ta thì đừng làm ra vẻ ta đây nữa, trước giờ ngươi đều không phải một người quan tâm đến người khác, hà tất chứ?" Tô Lãnh gỡ tay Bạch Tiểu Lạc xuống: "Chúng ta sẽ lưu danh sử sách, có đúng không?"
Bạch Tiểu Lạc lui về sau mấy bước, ngồi trên ghế có chút suy sụp: "Tỷ ấy không nên chết."
Tô Lãnh cười: "Sao ngươi lại có lúc ấu trĩ như vậy?"
Bạch Tiểu Lạc nhìn về phía hắn ta: "Ngươi vừa mới nói gì? Sẽ lưu danh sử sách? Sẽ như vậy... Ta và ngươi đều sẽ lưu lại một nét bút, một nét bút thật đậm."