Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 560 - Chương 560: Ngày Cuối Cùng Của Tháng 10

Chương 560: Ngày cuối cùng của tháng 10 Chương 560: Ngày cuối cùng của tháng 10

Sau khi cấm quân bắt đầu lùng bắt quy mô lớn ở trong thành Trường An, những lục lâm khách đến từ Thập Vạn Đại Sơn Tây Thục đạo cho dù hung hãn không sợ chết đến mức nào thì cũng không có ý nghĩa gì, không sợ chết không có nghĩa là nhất định sẽ thắng.

Lần hành động đầu tiên của cấm quân ở phía nam thành đã giết lục lâm khách khốn đốn, ít nhất ba trăm người bị tiêu diệt.

Những người còn lại không ở phía nam thành, bắt đầu từ ngày hôm nay cũng mai danh ẩn tích.

Thành Trường An quá lớn, phía bắc có núi phía đông có hồ, những người còn lại này ngoài bắt đầu chơi trò đi trốn, còn làm được gì.

Ngày cuối cùng của tháng 10 bất giác đã đến.

Đây dường như là một ngày cực kỳ bình thường, nếu như mỗi một người nhớ lại một chút, có lẽ cũng sẽ không nhớ ra ngày cuối cùng của tháng 10 năm ngoái mình đã làm những gì, trừ phi đối với người nào đó mà nói ngày này vừa vặn là một ngày đáng kỷ niệm, ví dụ như sinh nhật, ví dụ như ngày thành thân, ví dụ như đã phát tài vào ngày này.

Đường cái bên ngoài Thừa Thiên Môn vẫn như trước, các bách tính đi qua lại sẽ luôn nhìn lên Thừa Thiên Môn và thành cung cao cao thêm vài lần, bên trong tường cung chính là chỗ hoàng đế ở, mỗi người đều có một sự hiếu kỳ khó có thể che giấu và áp chế đối với hoàng cung.

Thậm chí cấm quân còn không gia tăng binh lực thủ vệ, cũng không nhìn thấy có quan viên của phủ Đình Úy và Hình bộ ở trên đường cái, bất kể nhìn như thế nào, dường như hoàng đế bệ hạ Đại Ninh cũng không xem hôm nay là chuyện gì lớn, nói cách khác thì cũng không xem hạng người đạo chích kia ra gì.

Nhưng mà Tô Lãnh thật sự đã đến, cùng đi với Tô Lãnh còn có tổng đà chủ Lôi Hạo Sinh của lục lâm Tây Thục đạo.

Hai người sóng vai đi đến, trên đường đi thậm chí Tô Lãnh còn kể một câu chuyện cười, Lôi Hạo Sinh cảm thấy hắn ta có chút tố chất thần kinh, câu chuyện cười đó chẳng buồn cười một chút nào, thế nhưng bản thân Tô Lãnh lại tự cười ngặt nghẽo, thậm chí còn cười chảy cả nước mắt.

Đường cái bên ngoài Thừa Thiên Môn là con đường rộng nhất trong Trường An, ra khỏi Thừa Thiên Môn đi qua đường cái chính là quảng trường Thừa Thiên Môn, ở giữa quảng trường có một pho tượng cực kỳ hùng vĩ. Mỗi một ngày đều sẽ có bách tính đến từ các nơi trên khắp Đại Ninh đến quảng trường này đi dạo thăm thú, tuy rằng không vào Thừa Thiên Môn được, nhưng cảm thụ một chút sự uy nghiêm của hoàng thành ở khoảng cách gần như vậy dường như cũng là một sự thể nghiệm rất không tệ trong đời người.

Lôi Hạo Sinh nhìn Tô Lãnh cười chảy cả nước mắt hỏi: "Ngươi đang sợ phải không?"

Tô Lãnh không cười nữa.

"Đúng vậy, con mẹ nó đúng là ta đang sợ thật." Hắn ta hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra: "Nhưng mà không phải ta sợ chết, là ta sợ hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh căn bản là sẽ không lên thành lầu Thừa Thiên Môn, hắn không cho ta cơ hội để ta nói vài lời."

"Giết nhiều người như vậy, bố trí tất cả những điều này, chỉ để nói vài lời với hoàng đế, có đáng không?" Lôi Hạo Sinh hỏi.

Tô Lãnh nhún vai: "Giết nhiều người như vậy, tổn thất nhiều thủ hạ như vậy, ngươi chỉ vì đến đường cái bên ngoài Thừa Thiên Môn này đổi lấy một cơ hội mặt đối mặt với đương gia mã bang, có lẽ còn không có cơ hội, có đáng không?"

Lôi Hạo Sinh nheo mắt: "Con mẹ nó câu hỏi này của ngươi ngu vãi."

Tô Lãnh: "Ngươi nghĩ ngươi thì không?"

Hai người đi xuyên qua quảng trường, khi đi đến chỗ pho tượng khổng lồ kia đều nghiêng đầu nhìn nhìn, đó là một tảng ngọc Thái Sơn nguyên khối ở Thái Sơn bên Liên Sơn đạo, toàn bộ tối đen như mực, điêu khắc một thiết giáp tướng quân uy vũ kéo ngựa chồm lên, người như giao long ngựa cũng thần tuấn, pho tượng cao chừng hơn năm mét. Ngọc Thái Sơn không phải là thứ quá đáng giá, rất thường thấy ở Thái Sơn, nhưng một tảng nguyên khối lớn như vậy thì được xưng tụng là vô giá.

"Ngươi biết tướng quân cưỡi ngựa được điêu khắc kia là ai không?" Tô Lãnh hỏi Lôi Hạo Sinh.

"Không biết, không có hứng thú." Lôi Hạo Sinh đã đi qua vài bước: "Nhưng nhìn rất uy phong, là ai?"

"Hoàng đế khai quốc Đại Ninh."

Lôi Hạo Sinh theo bản năng lại nhìn thêm mấy lần, nghĩ nếu như đó là mình chắc hẳn cũng sẽ rất uy phong.

Tô Lãnh đi đến ven đường dừng lại, nhắm mắt.

Lúc hắn ta còn rất nhỏ rất nhỏ, đại khái khoảng 3 – 4 tuổi gì đó, hoặc là sớm hơn nữa, nhớ mang máng phụ thân hắn ta đã dẫn hắn ta tới Trường An một lần, lại giống như là ảo giác của mình, tất cả đều hư ảo như vậy, thật sự là không nhớ rõ nữa, nhưng đối với pho tượng kia, phụ thân từng không chỉ một lần nhắc đến... Vốn dĩ pho tượng kia không chỉ là một mình hoàng đế bệ hạ khai quốc của Đại Ninh, ở hai bên ngựa mỗi bên còn có một vị tướng quân, một người cầm thuẫn, một người cầm đao.

Sau khi Đại Ninh lập quốc hơn hai trăm năm, trong một buổi tối pho tượng đã bị hỏng, không phải là bị người phá hỏng, có lẽ là bởi vì sớm đã có vết nứt, chỗ nối liền lại không quá chắc chắn, hai người tùy tùng của hoàng đế khai quốc tách rời khỏi pho tượng rơi xuống vỡ nát, pho tượng hiện giờ là đã được tu sửa lại, không nhìn ra dấu vết từng có nứt vỡ, nhưng cũng không còn nhìn thấy hai người tùy tùng kia nữa.

Phụ thân nói với hắn ta, hai người tùy tùng đó, người bên trái họ Tô, người bên phải họ Đường.

Đó là công huân chi thần đã vượt mọi chông gai khai cương thác thổ vì hoàng đế bệ hạ lúc Đại Ninh lập quốc.

Tô Lãnh mở mắt nhìn về phía thành lầu Thừa Thiên Môn ở đối diện đường cái, trên đó vẫn trống không.

"Quả nhiên." Tô Lãnh lắc lắc đầu: "Ở trong mắt hoàng đế, chúng ta đều là con kiến, căn bản không thể so với ông ta, làm sao ông ta lại tới đó chờ ta chứ."

Lôi Hạo Sinh cũng rất thất vọng: "Lão già Nhiếp Đao kia cũng không tới."

"Kém cỏi!"

"Hèn nhát!"

Tô Lãnh bất thình lình nổi cơn phẫn nộ, hướng tới phía Thừa Thiên Môn gào thét: "Không phải nói hoàng đế không sợ trời đất sao? Chẳng lẽ ngay cả hậu nhân của cựu thần của ngươi mà ngươi cũng không dám gặp? Ngươi có còn nhớ, chiến tướng bên cạnh hoàng đế khai quốc Đại Ninh kia không? Pho tượng đã hỏng, chẳng lẽ pho tượng trong lòng hoàng tộc cũng hỏng rồi sao? Ta là hậu nhân của Đại Ninh khai quốc công đại tướng quân Tô Diệu, là con trai Tô Lãnh của Đại Ninh tây cương Trọng Giáp đại tướng quân Tô Phương Thức! Tên hoàng đế tự xưng là siêu phàm ở bức tường cung cao vút kia..."

Tô Lãnh chỉ về phía thành lầu Thừa Thiên Môn: "Ngươi có dám để cho ta hỏi ngươi mấy câu?!"

Đúng lúc này Thẩm Lãnh đỡ lão đương gia từ trong cổng thành đi ra, đi theo bên cạnh có một người trẻ tuổi mặc quân phục giáo úy cấm quân, còn có một người trẻ tuổi mặc cẩm y, hai người kia Tô Lãnh đều không biết, nếu như hôm đó hắn ta ở phía nam thành thì chắc hẳn là sẽ nhớ, tác phong làm việc của giáo úy cấm quân trẻ tuổi này nhất định sẽ khiến hắn ta gặp một lần là không quên được.

Người mặc cẩm y là một người trẻ tuổi thoạt nhìn có chút lãnh đạm cao ngạo, cả người giống như một thanh kiếm.

Giáo úy là Đạm Đài Thảo Dã, người trẻ tuổi là Vệ Lam, cộng thêm Thẩm Lãnh, ba người như vậy bảo vệ lão đương gia dường như cũng không có gì đáng phải lo lắng.

"Nhiếp Đao!"

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy lão đương gia, mắt Lôi Hạo Sinh liền đỏ lên.

Y không mang binh khí, mang theo binh khí thì không thể nào thuận lợi đi đến chỗ này, cho nên y tay không lao về phía lão đương gia, một bước mấy mét, giống như đạp đất bay đi.

Tô Lãnh lắc lắc đầu, lại còn có chút ngưỡng mộ: "Nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện rồi, chúc mừng."

Thật ra, làm sao Lôi Hạo Sinh lại không biết y đã không thể giết nổi lão đương gia, cho dù là lão đương gia đã rời khỏi Tây Thục đạo thì y cũng không giết được... Đó là một bong bóng nước cực kỳ đẹp, thổi một cái là vỡ, không giết được lão, có thể gặp được lão cũng tốt, lúc ở Tây Thục đạo y muốn nhìn thấy lão đương gia chính diện cũng không có cơ hội.

"Ta từng phái người tìm ngươi vài lần."

Lôi Hạo Sinh xông đến nhưng lại bị Vệ Lam tiến lên một bước ngăn lại.

Lôi Hạo Sinh mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào lão đương gia: "Lần đầu tiên, ta phái người đi hỏi ngươi, sau này ta không cướp hàng của mã bang ngươi, ngươi cũng đừng làm khó người của ta có được không, ngươi trực tiếp sai người cắt lưỡi thủ hạ của ta. Lần thứ hai, ta lại phái người đến hỏi ngươi, ngươi nói ra những con đường mà ngươi đi để chúng ta tránh né ngươi, nước giếng không phạm nước sông có được không, ngươi sai người chém đứt đầu thủ hạ của ta."

Y giơ tay lên chỉ vào lão đương gia: "Tại sao ngươi ép người quá đáng?!"

Lão đương gia nhìn khuôn mặt méo mó của Lôi Hạo Sinh: "Hóa ra ngươi đã cảm nhận được cảm giác ép người quá đáng rồi. Lục lâm khách các ngươi à, giống như trời sinh đã nghĩ làm thổ phỉ cướp bóc thương đội giết người cướp của cũng giống như đạo lý hổ báo ăn dê ở trong núi, tưởng rằng đó là quy luật tự nhiên, nhưng các ngươi không phải hổ báo mà là con người, người bị các ngươi giết cũng là con người, nếu đã đều là con người thì cũng phải khiến cho các ngươi hiểu được nhà tan người chết, thê ly tử tán là mùi vị gì."

Lão đương gia lắc đầu: "Đáng tiếc, các ngươi vẫn không tỉnh ngộ, ta đã giết nhiều năm như vậy cũng không thể có được một người hiểu chuyện, cho nên những lục lâm khách các ngươi, không có một kẻ nào đáng sống tiếp."

Lôi Hạo Sinh bước nhanh lên phía trước: "Có thể cho ta một cơ hội chiến một trận với ngươi không?"

"Không thể." Lão đương gia xoay người: "Ta đã chừng này tuổi rồi, con gái ta là quý phi nương nương, nhà ta nghiệp lớn, ta còn có con cháu, ta và ngươi một chọi một?"

Lão hừ một tiếng.

Lôi Hạo Sinh tức giận muốn nứt cả gan ruột.

Phập!

Kiếm Vệ Lam đâm đến, bị Lôi Hạo Sinh dùng bàn tay cản lại ở giữa không trung, kiếm kia xuyên qua lòng bàn tay của Lôi Hạo Sinh, còn không đợi Vệ Lam rút kiếm về, bàn tay Lôi Hạo Sinh ép xuống, không ngờ y lại dùng xương bàn tay của mình để ấn kiếm xuống, dùng hết sức, kiếm của Vệ Lam muốn rút ra cũng khó.

"Ném kiếm cho ta!"

Lôi Hạo Sinh ấn tay xuống đồng thời xoay người lại, khom lưng áp tay xoay người đạp một cước về phía cổ họng Vệ Lam, những động tác này liền mạch lưu loát.

Vệ Lam không rút kiếm ra được, đành phải vứt kiếm.

Hai tay của gã chắn ở trước ngực, một cước kia đạp vào hai tay gã, người bị sức lực lớn đạp trượt về sau rất xa, âm thanh đế giày ma xát trên mặt đường có vẻ hơi chói tai.

Lôi Hạo Sinh một chiêu bức lui Vệ Lam, đứng thẳng người lên đồng thời rút thanh kiếm kia ra khỏi lòng bàn tay, kiếm dính máu chỉ vào bóng lưng lão đương gia ở chỗ.

"Ngươi quay lại chiến một trận với ta!"

Y lao nhanh lên phía trước.

Bóng người từ bên cạnh ập đến, Lôi Hạo Sinh một kiếm lia ngang bức lui bóng người, nhưng đây chẳng qua là ảo giác, bởi vì y nhanh, y nhìn thấy bóng người kia lướt sau này một cái tưởng đã bức lui được rồi, nhưng người nọ chỉ là ngửa nửa người về phía sau để né tránh kiếm, sau đó lại nhanh chóng đưa người trở lại, động tác đại khai đại hợp kiểu này, sau khi lớn tuổi một chút thì căn bản là không dám làm.

Đạm Đài Thảo Dã tránh né một kiếm này ngay sau đó người đã đến trước mặt Lôi Hạo Sinh, một cú đấm đánh thẳng vào mặt Lôi Hạo Sinh, nắm đấm không có sức lực lớn gì đáng nói, chỉ là nhanh, chỉ là nặng, chỉ là hung.

Tới trong khoảnh khắc.

Lôi Hạo Sinh lùi gấp về phía sau, kiếm nâng lên muốn đâm vào mắt Đạm Đài Thảo Dã, trong nháy mắt thân kiếm mới giơ lên thì trên cổ tay đã tê rần, thân thủ của Vệ Lam ở cấp bậc nào chứ, cùng lúc khi Đạm Đài Thảo Dã ra tay thì gã đã trở lại rồi, ngón tay điểm một cái lên cổ tay Lôi Hạo Sinh, kiếm rơi xuống, gã lập tức bắt lấy trường kiếm, thân kiếm vạch ra một đường sắc bén, bạch quang lóe lên.

Kiếm cắt đứt cổ họng Lôi Hạo Sinh.

Bịch!

Vai của Đạm Đài Thảo Dã đụng thật mạnh vào lồng ngực Lôi Hạo Sinh, thân thể Lôi Hạo Sinh bay ra ngoài giống như diều đứt dây.

Đạm Đài Thảo Dã đứng thẳng người, vẫn là khuôn mặt không cảm xúc.

Tô Lãnh nổi hứng thú nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi không động thủ, là đang chờ ta?"

Thẩm Lãnh không trả lời.

Cùng lúc đó, cung Diên Phúc.

Hai thị nữ của Hoán y phường đến đưa y phục đã giặt sạch, thoạt nhìn mi thanh mục tú, chỉ là một trong hai người nhìn có vẻ hơi căng thẳng, một người thì nhìn có chút hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment