Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 561 - Chương 561: Tìm Chết

Chương 561: Tìm chết Chương 561: Tìm chết

Người đa sầu đa cảm luôn có nhiều lý giải hơn về thời điểm cuối mùa thu, nghe nói vị thi nhân được rất nhiều người ủng hộ trong thành Trường An kia là cảm tính nhất, hàng năm vào cuối mùa thu đều sẽ rơi rất nhiều nước mắt, nhìn thấy lá rụng cũng rơi lệ, thấy hoa khô cũng rơi lệ, sau đó quy kết lại mỗi một lần phân li với một thiếu nữ nào đó.

Cho nên luôn cảm động lòng người, cho dù là những thiếu nữ bị hắn ta bỏ rơi kia cũng sẽ cảm thấy mình không bị thiệt, còn muốn khen ngợi hắn ta một câu yêu chân tình sâu đậm.

Mùa thu trong cung Diên Phúc cô quạnh hơn bên ngoài một chút, dù sao đây cũng là tẩm cung hoàng hậu.

Tổng quản thái giám tẩm cung hoàng hậu Cao Ngọc Lâu mỗi ngày nhìn cảnh trong cung ngoài cung vắng lặng này đều sẽ hối hận vài lần, nhưng con người một khi đã đưa ra lựa chọn thì sẽ không có đường quay đầu lại, nếu lúc trước đã lựa chọn bên hoàng hậu thì giống như đầu đã nằm trong túi người ta, sai một bước, cũng chỉ có thể sai thêm từng bước từng bước tiếp theo.

Cũng may gần đây hoàng hậu nương nương dường như đã thay đổi thái độ một chút, có vẻ thân thiện với bệ hạ không ít, thi thoảng sẽ còn phái y đưa vài thứ qua cho bệ hạ, hoặc là bát canh tự tay nấu, hoặc là một cái áo tự mình làm, tuy rằng bệ hạ không hề ăn, cũng chẳng mặc, thi thoảng bệ hạ cũng sẽ phái người đưa tới một vài món đồ nhỏ, mặc dù hoàng hậu cũng đều là tùy tay ném qua một bên nhưng về mặt cảm giác sẽ lừa người, cảm thấy mùa thu cũng không phải là quá lạnh nữa.

Có một lần hoàng hậu từng nói, bệ hạ đang quan tâm đến bà ta, đó là một đêm có vẻ như bình thường vào khoảng thời gian trước, không biết tại sao hoàng hậu lại uống rượu say, sau đó bắt đầu nói nhảm... Hoàng hậu nương nương hết lòng tin Thiền tông, ăn chay bái phật, nhưng mỗi tháng luôn cũng sẽ có vài ngày bỗng dưng trở nên khó chịu, cuộc sống như vậy khiến mỗi người trong cung Diên Phúc đều sẽ lo sợ trong lòng.

Hôm nay thật đúng lúc, chính là một ngày bất chợt như vậy.

Sáng sớm hoàng hậu nương nương đã nổi trận lôi đình với cung nữ hầu hạ bên cạnh, không có chút dấu hiệu báo trước nào, Cao Ngọc Lâu bị gọi đến, hoàng hậu giao trách nhiệm cho y vả miệng cung nữ kia ba mươi cái, y cũng không dám hỏi tại sao, đành phải đánh.

Đánh đến nỗi trên mặt cung nữ kia máu me bê bết, trong lòng y cũng phải đi đọc theo vài câu A Di Đà Phật.

Đúng lúc này có hai cung nữ bên Hoán y phường đến đưa y phục đã giặt xong, hôm nay Cao Ngọc Lâu đã đánh người tay dính đầy máu, không muốn động thủ nữa, dù sao cũng đều là người không oán không thù.

Cho nên cố lòng tốt nhắc nhở hai câu: "Lúc các ngươi đi vào nhớ nhẹ tay nhẹ chân một chút, hôm nay tâm trạng nương nương không tốt lắm."

Hai cung nữ của Hoán y phường kia vội vàng gật đầu, tuy đều biết là hoàng hậu không cầm quyền, người cầm quyền là vị Trân phi nương nương kia, nhưng hoàng hậu vẫn là hoàng hậu.

Hai người ôm y phục cúi đầu đi vào cửa, trong đó một cung nữ lạ mặt bỗng nhiên quay đầu lại liếc nhìn Cao Ngọc Lâu một cái: "Tại sao nương nương lại nổi cáu vậy?"

Giọng nói không được hay lắm, nhưng người trông xinh xắn.

Lần đầu tiên Cao Ngọc Lâu gặp cung nữ này, thế mà lại có cảm giác tim đập thình thịch nghĩ bên Hoán y phường sao có thể có một cô nương xinh đẹp như vậy, đây quả thực là vùi dập bảo vật mà... Ai cũng biết người của Hoán y phường có một phần là phạm tội bị giáng chức sang bên đó làm việc, nói không chừng cô nương xinh đẹp này còn từng là quý nhân nào đó trong cung ấy chứ.

"Nói nhiều!" Cao Ngọc Lâu trừng mắt lườm nàng ta một cái: "Để đồ đó rồi đi đi."

Vừa mới dứt lời đã nghe thấy hoàng hậu ở trong phòng hỏi: "Ai đang nói?"

Cao Ngọc Lâu vội vàng cúi đầu: "Bẩm nương nương, là người của Hoán y phường đến đưa y phục."

"Để bọn họ vào, ta có một cái áo choàng chỉ bạc đã đặc biệt căn dặn, lấy qua đây cho ta xem."

Một trong hai cung nữ hiển nhiên đã sợ tới mức hơi run rẩy, dường như vô cùng sợ hoàng hậu, cung nữ xinh đẹp không tả xiết kia thì nhìn lại thoải mái, nhận lấy hết chồng y phục: "Ngươi chờ ở bên ngoài đi, tự vào một mình."

Cung nữ kia giống như được đại xá, đưa y phục cho nàng ta sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

Cao Ngọc Lâu thở dài, thầm nghĩ đó là một người thông minh.

Cung nữ xinh đẹp kia đâu phải là cung nữ xinh đẹp gì, y là Bạch Tiểu Lạc.

Bạch Tiểu Lạc ôm một chồng y phục đi vào cửa, hai chồng vải để trước người đã che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Sau khi vào cửa y bước chân nhanh hơn đi qua, cúi người, vì thế khuôn mặt hoàn toàn khuất phía sau chồng y phục.

"Cái áo choàng chỉ bạc của ta đâu?" Hoàng hậu hỏi một câu.

"Nô tì sẽ tìm cho nương nương ngay." Bạch Tiểu Lạc trả lời một câu.

Hoàng hậu chợt thay đổi sắc mặt.

Nhưng đã muộn rồi.

Một thanh chủy thủ từ trong áo rút ra, Bạch Tiểu Lạc đã ở bên cạnh hoàng hậu, y đứng ở đó, chủy thủ chạm vào cổ họng hoàng hậu, Cao Ngọc Lâu đi theo vào sắc mặt đại biến, nhưng căn bản là không dám làm gì.

"Hóa ra ngươi còn nhớ giọng nói của ta à." Bạch Tiểu Lạc cười cười, áp sát vào tai hoàng hậu: "Dù sao cũng là người một nhà, cho dù đã rất lâu rồi không gặp, nhưng vẫn sẽ rất quen thuộc... Niềm kiêu hãnh của Dương gia, hoàng hậu nương nương của Đại Ninh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch: "Bạch Tiểu Lạc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ngay cả ngươi cũng gọi ta là Bạch Tiểu Lạc." Bạch Tiểu Lạc khẽ nhíu mày: "Có phải đã quên tên của ta rồi không? Ta họ Dương đấy... Tên của ta nên là Dương Tiểu Lạc mới đúng, thời thiếu niên các ngươi đã đưa ta ra khỏi Dương gia, vẽ ra cho ta một cái bánh vô cùng đẹp, nói với ta rằng cái bánh kia gọi là đại tướng quân."

Chủy thủ của y nhẹ nhàng rạch một vết trên cổ hoàng hậu, vì thế liền có một vết máu.

"Đi tìm hoàng đế đến đây." Bạch Tiểu Lạc nhìn về phía Cao Ngọc Lâu: "Hôm nay ta đến không phải để gặp hoàng hậu, mà là đến gặp hoàng đế."

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!" Hoàng hậu gào thét một tiếng.

Bạch Tiểu Lạc lập tức túm lấy tóc hoàng hậu, tay hung hăng ấn xuống, trán của hoàng hậu lập tức đập thật mạnh vào mặt bàn trước người, bịch một tiếng, thân thể hoàng hậu lập tức mềm nhũn ra.

"Ngươi câm miệng!" Bạch Tiểu Lạc túm tóc hoàng hậu kéo bà ta lên: "Ta đã chịu đựng giọng điệu ra lệnh này của ngươi đủ rồi, từ giờ trở đi ngươi giả vờ câm điếc thì ta còn có thể đối đãi với ngươi tốt một chút, nói thêm một chữ nữa, ta sẽ rạch nát mặt ngươi trước."

Y ngẩng đầu nhìn về phía Cao Ngọc Lâu: "Còn không đi? Hoàng đế không đến, ta sẽ mang hoàng hậu nương nương của Đại Ninh chúng ta đi dạo một vòng khắp các cung trong hậu cung, để cho các quý nhân đều nhìn thấy bộ dạng này của hoàng hậu, dù sao người mất mặt cũng không phải là ta."

Cao Ngọc Lâu vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

"Không ngờ được ta sẽ dùng phương thức như vậy để trở lại đúng không?"

Bạch Tiểu Lạc ngồi xuống, ấn đầu hoàng hậu quỳ trước mặt y, chủy thủ vẫn để trước cổ họng hoàng hậu.

"Đường dây bên Hoán y phường đã bị ngươi phế bỏ, nhưng chắc ngươi biết ta cũng có chút hấp dẫn đối với nữ hài tử, thời gian ta ẩn thân ở Hoán y phường, ta còn phải cảm ơn ngươi, để cho ta đêm đêm ca hát, trong Hoán y phường phàm là người có một chút tư sắc ta đều đã ngủ qua, chắc ngươi hiểu, nếu muốn khiến cho một nữ nhân một lòng một dạ, tối thiểu phải lấy được thân thể của bọn họ trước."

Bạch Tiểu Lạc chậm rãi thở ra một hơi, nhìn hoàng hậu tóc tai bù xù bật cười: "Cảm giác này cũng thật là thích, đường đường hoàng hậu nương nương của Đại Ninh lại quỳ gối trước mặt ta."

Đúng lúc này bên ngoài vang lên từng tràng tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều cấm vệ cung đình xông vào, cấm quân trong cung cũng bắt đầu triệu tập, cao thủ tụ tập bốn phía càng ngày càng nhiều.

Bạch Tiểu Lạc cũng không lo lắng chút nào, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có gì thay đổi.

"Nhìn xem bên ngoài động tĩnh lớn cỡ nào, ngươi nghĩ là bệ hạ còn quan tâm đến ngươi sao?" Bạch Tiểu Lạc hỏi một câu.

Hoàng hậu vừa mới há miệng mắng một chữ, Bạch Tiểu Lạc đã giơ tay tát hai bạt tai: "Ta nói rồi, ngươi nói thêm một chữ nữa ta sẽ rạch nát mặt của ngươi."

Thanh chủy thủ kia tới gần mặt hoàng hậu, hoàng hậu run rẩy kịch liệt vì sợ hãi.

"Buông ra!"

Hoàng đế Lý Thừa Đường từ bên ngoài đi nhanh vào, vừa vào cửa cung đã nhìn thấy Bạch Tiểu Lạc đang ép hoàng hậu quỳ gối ở trong chính đường.

"Được thôi, bệ hạ."

Thế mà Bạch Tiểu Lạc lại cười ha hả ném chủy thủ ra ngoài cửa, sau đó dùng một bàn tay bóp cổ hoàng hậu.

Hoàng đế vào cửa, nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiểu Lạc: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Bạch Tiểu Lạc hơi cúi đầu xem như là hành lễ trước, sau đó ngẩng đầu lên: "Bên ngoài có một người tên là Tô Lãnh, là con trai của nguyên tây cương Trọng Giáp đại tướng quân Tô Phương Thức, ta đã nói với hắn, bệ hạ sẽ không ra ngoài gặp hắn, hắn không tin, hắn nghĩ mình rất có phân lượng, cũng nghĩ là bệ hạ vẫn quan tâm đến cựu thần... Buồn cười không?"

Bạch Tiểu Lạc nhìn vào mắt hoàng đế: "Tô Lãnh không có tương lai, ta cũng không còn tương lai nữa. Lúc ở Tây Thục đạo hai người chúng ta đã nói rất nhiều lần, rốt cuộc chúng ta nên làm những gì mới có thể khiến cuộc đời của mình khác đi, bàn bạc lâu thế mà ngay cả tâm thái cũng thay đổi, ta rất vui vẻ cùng hắn về quê nhà Tây Thục đạo, rất vui vẻ ăn một cái tết rất có tình người, cũng rất vui vẻ khi cuối cùng cũng có thể cùng Tô Lãnh thương lượng ra chúng ta nên có kết cục thể diện như thế nào."

"Trước đây nữ nhân này từng hứa hẹn cho ta tương lai, bà ta nói chỉ cần ta làm theo lời dặn của bà ta, tương lai ta chính là đại tướng quân của Đại Ninh, thậm chí còn thống ngự binh mã tứ phương. Chắc hẳn là bệ hạ cũng biết tên của ta, với năng lực của ta, nếu an ổn ở thư viện kết nghiệp, bất kể là đi nơi nào trong tứ cương, vài năm sau, thành tựu chưa chắc đã thua kém Mạnh Trường An phải không?"

Hoàng đế nhìn y, chẳng nói câu nào.

"Nhưng bà ta không hứa với ta như vậy. Lúc ta còn nhỏ đã cho rằng bà ta muốn tốt cho những người tuổi trẻ của Dương gia chúng ta, bởi vì bệ hạ người chèn ép Dương gia, người trẻ tuổi của Dương gia đều không có lối thoát, mà bà ta bảo chúng ta đổi họ, chúng ta lại nhìn thấy hy vọng, cho nên ít ít nhiều nhiều trong lòng còn có chút cảm kích đối với bà ta, sau này mới biết, bà ta đâu có tình thân gì, đâu có quan tâm gì đến Dương gia, bà ta chỉ quan tâm đến thái tử."

Bạch Tiểu Lạc lớn tiếng nói: "Tất cả mọi thứ của ta đều đã mất rồi, cho dù lần này ta không trở lại, trốn tránh ở trong rừng sâu núi thẳm Tây Thục đạo thì thế nào? Với bản lĩnh của ta, đánh phục đám lục lâm khách kia trở thành đại đương gia mới của lục lâm đạo cũng không khó, nhưng đây không phải là cuộc sống mà ta muốn, ta, Dương Tiểu Lạc!"

Bạch Tiểu Lạc đứng lên nhìn hoàng đế: "Nếu không thể làm đại tướng quân của Đại Ninh, ta thà không sống còn hơn."

Y chỉ ra ngoài cửa: "Ta từng muốn kiến công lập nghiệp, khai cương thác thổ vì Đại Ninh! Thậm chí ta còn từng ảo tưởng sẽ cắm chiến kỳ Đại Ninh ở đầu tường quốc đô Hắc Vũ quốc!"

Hoàng đế nhíu mày.

Bạch Tiểu Lạc tát một bạt tai vào mặt hoàng hậu: "Chỉ bởi vì sự ích kỷ của bà ta, tất cả mọi thứ đều đã mất... Nếu ta đã mất hết tất cả rồi, vậy thì ta còn giữ bí mật cho bà ta làm gì? Bệ hạ à, người có đã biết, hoàng hậu đã chuẩn bị bao nhiêu thứ để giết người không? Hiện tại bà ta còn nắm trong tay ba tổ chức Thiên Địa Nhân, trong đó có ít nhất 5 – 6 cao thủ hàng đầu trên giang hồ. Ta vốn định ép hỏi ra những thứ này khi giết Dương Ngạn Niên, trước khi chết ta nói cho bệ hạ biết những điều này, khiến bà ta cũng thể hội cái gì gọi là tuyệt vọng một chút... Đáng tiếc, chắc hẳn Dương Ngạn Niên cũng không biết tình hình cụ thể, bên cạnh hoàng hậu còn có một người tên là Tuần Trực, chắc hắn biết nhiều chuyện hơn, không biết chừng Tuần Trực này cũng đang ở Trường An, hiện tại Tuần Trực vẫn đang lên kế hoạch để giết bệ hạ, nếu không nằm ngoài dự liệu của ta, mấy năm sau bệ hạ bắc chinh, bọn họ sẽ triệu tập lực lượng của ba tổ chức Thiên Địa Nhân ám sát bệ hạ ở bắc cương, sau đó thái tử ở Trường An tuyên bố lập tức lên ngôi."

Bạch Tiểu Lạc cúi đầu nhìn về phía hoàng hậu: "Ta không đoán sai chứ, ta còn nghe nói gần đây thái độ của ngươi đối với bệ hạ cũng đã chuyển biến, khả năng diễn của ngươi rất tốt đó, khi thì oán hận khi thì dịu dàng."

Hoàng hậu cắn răng, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Tiểu Lạc bỗng nhiên buông tay ra lui về sau mấy bước: "Ta hận bà ta nhưng ta không giết bà ta, hiện tại người ở trong ngoài cung Diên Phúc này cũng không tính là nhiều, nếu không muốn lan truyền những điều ta nói với bệ hạ ra ngoài, chắc hẳn cũng ngăn chặn được, cho nên chuyện xấu xa của hoàng hậu cũng sẽ bị ém xuống. Không sao, bệ hạ người biết là được rồi, ta phải để bà ta sống, bà ta đã bị ta lật mặt nạ, ta thật sự rất muốn xem sau này bệ hạ chung sống với bà ta như thế nào, đó nhất định là hình ảnh rất đẹp."

Bạch Tiểu Lạc lui đến bên tường, cấm vệ tiến lên đỡ hoàng hậu lui trở lại phía sau bệ hạ.

Bạch Tiểu Lạc dang hai cánh tay tựa vào vách tường: "Để giết bệ hạ, hoàng hậu cũng sớm có chuẩn bị ở bắc cương, bằng lời nói của một mình ta hẳn là bệ hạ người cũng sẽ không trực tiếp phế bỏ hoàng hậu, dù sao cũng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng sau này bệ hạ nhìn vào khuôn mặt của bà ta hẳn là sẽ nhìn rõ, dưới lớp da mặt là yêu ma quỷ quái máu me nhầy nhụa."

"Giết ta!" Bạch Tiểu Lạc nhắm mắt lại, lầm bầm: "Dao Dã... Chờ ta."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, xoay người: "Giết."

Một loạt tên nỏ bắn qua.

Cùng lúc đó, đường cái ngoài Thừa Thiên Môn.

Tô Lãnh thất vọng nhìn sang bên thành lầu: "Quả nhiên là không tới... Thẩm Lãnh, ngươi nói một hoàng đế bạc bẽo như vậy đáng để ngươi liều mạng vì ông ta không? Tổ tiên ta khai quốc công Tô Diệu đánh hạ nửa giang sơn cho Đại Ninh, phụ thân ta đại tướng quân Tô Phương Thức thủ thổ cố cương cho Đại Ninh, còn ta thì sao?"

Hắn ta chỉ vào mình, lại chỉ vào Thẩm Lãnh: "Nghe nói ngươi đã có con rồi? Nghĩ thử xem, tương lai con của ngươi bảy tám phần mười cũng sẽ có kết cục giống như ta, tương lai thái tử lên ngôi sẽ giết ngươi đầu tiên, con trai và con gái của ngươi hoặc là lưu vong cả đời, hoặc là bị ngươi làm liên lụy mà chết, có lẽ vào một ngày trong hai mươi năm sau, trời trong nắng ấm giống như hôm nay, hắn sẽ đứng ở trên con đường này, chỉ vào thành lầu rống giận... Cẩu hoàng đế, ngươi dám ra ngoài gặp ta không?!"

Sau khi gào xong một tiếng này Tô Lãnh lấy ra một thanh chủy thủ tự đâm vào ngực mình.

"Ta thật sự muốn đánh một trận với ngươi, xem thử rốt cuộc ngươi có mạnh như trong lời đồn hay không." Tô Lãnh ngã xuống đất, ngửa đầu nhìn bầu trời: "Đại Ninh à... Ngươi xem, bầu trời, không có trong xanh nắng ấm."

Bình Luận (0)
Comment