Thẩm Lãnh chẳng nói câu nào chỉ đứng ở đó thật lâu, cũng không biết mình đã nghĩ những gì.
Có lẽ hắn đã đứng rất lâu, nếu Tô Lãnh vẫn có thể biết được, sẽ nghĩ cái chết của mình xem như đã thành công rồi.
Hoàng đế chẳng nói câu nào chỉ đứng yên thật lâu, cũng không biết mình đã nghĩ những gì.
Có lẽ ông ta đã đứng rất lâu, nếu Bạch Tiểu Lạc vẫn có thể biết được, sẽ nghĩ cái chết của mình xem như đã thành công rồi.
Sau đó Thẩm Lãnh rời khỏi đường cái bên ngoài Thừa Thiên Môn, không trở lại cung Vị Ương mà trực tiếp trở về nhà, hoàng đế không nói câu nào với hoàng hậu, rời khỏi cung Diên Phúc trở về Đông Noãn Các.
Quân thần hai người này, một người ở nhà ngẩn người, một người ngồi ngẩn người ở trong Đông Noãn Các.
Lúc trời sắp tối hoàng đế mới ra khỏi Đông Noãn Các, đứng ở ngoài cửa điện Bảo Cực nhìn thế giới đã dần dần bị màn đêm bao phủ lại ngẩn người một lát nữa, sau đó quay đầu lại liếc nhìn tổng quản nội thị Đại Phóng Chu cùng đi ra theo: "Chuẩn bị xe."
"Bệ hạ, đã sắp tối rồi." Đại Phóng Chu cúi đầu: "Lúc này xuất cung, có chút không an toàn."
"Đừng nói nhiều như vậy." Tầm nhìn của hoàng đế lại trở lại bầu trời: "Đi tìm bộ y phục cho trẫm."
Trước khi trời tối cửa cung Vị Ương sẽ đóng lại, mà xe ngựa cũng rời đi trước khi cửa cung đóng, vó ngựa giẫm trên phiến đá xanh phát ra âm thanh hơi lanh lảnh, hoàng đế ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần nghe âm thanh có tiết tấu này.
"Bệ hạ, chúng ta đi đâu ạ?"
"Chợ đêm."
Phía đông và phía tây thành Trường An đều có một khu chợ quy mô rất lớn, dựa theo phương vị được gọi là chợ Đông, chợ phía Tây, chợ Đông phần lớn là buôn bán sản vật của bổn quốc Đại Ninh, chợ Tây thì có rất nhiều thương nhân đến từ Tây Vực, nhưng bất kể là chợ Đông hay là chợ Tây, sau khi trời tối mới xem như là thật sự náo nhiệt.
Đại bộ phận bách tính đều phải làm việc vào ban ngày, sau khi trời tối lưu lượng khách ở chợ Đông và chợ Tây thường cao hơn ban ngày rất nhiều.
Hoàng đế nói đi chợ đêm nhưng không có nói rõ ràng muốn đi chợ Đông hay là chợ Tây, nhưng dường như Đại Phóng Chu lại rất hiểu tâm tư của bệ hạ, cho nên trực tiếp căn dặn xa phu đi chợ Đông, dù sao cũng cách nhà Thẩm tướng quân tương đối gần.
Phủ tướng quân của Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu không trung kia suy nghĩ xuất thần, bên cạnh để ba bình rượu đã uống hết.
Hắn không thể không suy nghĩ đến lời của Tô Lãnh.
Mặc dù hắn biết rõ là Tô Lãnh đang cố ý khiêu khích mối quan hệ giữa hắn và hoàng đế, nếu hắn thật sự tin Tô Lãnh, giữa quân thần sẽ xuất hiện ngăn cách, ngăn cách này một khi xuất hiện thì sẽ khó có thể lấp đi được.
Nếu Thẩm Lãnh vẫn chưa có hai đứa con thì có thể sẽ không suy nghĩ những điều này, hiện giờ hai đứa con đã đầy tháng, hắn làm sao có thể không để ý đến những lời Tô Lãnh nói?
"Có lẽ vào một ngày trong hai mươi năm sau, trời trong nắng ấm giống như hôm nay, hắn sẽ đứng ở trên con đường này, chỉ vào thành lầu rống giận... Cẩu hoàng đế, ngươi dám ra ngoài gặp ta không?!"
Lời này, giống như một tiếng sét nổ vang mãi trong đầu Thẩm Lãnh.
Không phải Thẩm Lãnh thật sự ngốc, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc mình có thân phận lai lịch gì, nhưng nhìn từ thái độ của Thẩm tiên sinh và Trà gia, hắn khẳng định không chỉ đơn giản là một đứa trẻ bị vứt bỏ được Mạnh lão bản nhặt được như vậy, hoàng hậu muốn hắn chết, chắc hẳn thái tử cũng muốn hắn chết, lại không quản thân phận của mình như thế nào, hai người đó muốn hắn chết dường như là chuyện không thể nghi ngờ.
Như vậy, tương lai sau khi thái tử lên ngôi, cực kỳ có khả năng thật sự sẽ xuất hiện tình huống như Tô Lãnh nói.
Vua nào triều thần nấy.
Kết cục của đại tướng quân Tô Phương Thức, liệu có là kết cục của Thẩm Lãnh hắn hay không?
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng xe ngựa, hắc ngao đột nhiên ngẩng đầu vểnh tai lên, trong ánh mắt có ý cảnh giác.
Tất nhiên phủ tướng quân lớn hơn cái tiểu viện kia của Thẩm Lãnh và Trà gia rất nhiều, Thẩm Lãnh sống ở hậu viện, tiếng xe ngựa ở ngoài cửa chính tiền viện, hắn cũng không có nghe thấy, đang có tâm sự nặng nề thì đâu có tâm tư để nghe những thứ này. Nhưng hắc ngao lại nghe được, chạy tới tiền viện, không bao lâu sau lại ngoe nguẩy đuôi trở lại, cùng trở lại với nó còn có Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm sống ở tiền viện, trên người khoác một bộ trường sam bước nhanh đến: "Lãnh Tử, bệ hạ tới!"
Thẩm Lãnh thầm giật mình, vội vàng đứng dậy muốn ra ngoài nghênh đón, nhưng mới chạy đến tiền viện thì bệ hạ đã vào rồi, Đại Phóng Chu cầm đèn lồng soi đường ở phía trước, bệ hạ xách thứ gì đó trong tay đi ở phía sau.
"Bệ hạ."
Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm vội vàng khom người cúi đầu.
"Đứng lên đi." Hoàng đế đưa đồ trong tay cho Thẩm Lãnh: "Tìm được một con cái sạo ở bên chợ đêm, nhìn có vẻ béo, khanh đi xử lý một chút, lát nữa mượn hậu viện của khanh nướng ăn... Trẫm còn mua chút ăn chín, khanh cũng đi thái ra, trong nhà có rượu không?"
"Có." Thẩm Lãnh vội vàng trả lời.
"Đã uống bao nhiêu rồi?"
Hoàng đế đã sớm ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Lãnh, cho nên khẽ nhíu mày.
"Một chút xíu." Thẩm Lãnh trả lời.
"Ha ha..." Hoàng đế đi vào hậu viện, nhìn thấy ba bình rượu trên bậc thềm kia: "Là ba chút xíu."
Thẩm Lãnh lập tức xấu hổ.
Không bao lâu sau, Trần Nhiễm bọn họ đã dọn ra một khoảng trống trong hậu viện, đốt đống lửa, Thẩm Lãnh rót dầu hạt cải vào trong khay sắt đặt trên lửa nóng, bỏ thêm một nắm to hành lá, tép tỏi, hoa tiêu vào, phi thơm lên sau khi bỏ cá đã thái lát vào, dầu lập tức sôi lên.
Hoàng đế nhìn thấy có vẻ mới mẻ: "Trẫm chưa từng thấy cách làm này của khanh."
Thẩm Lãnh trả lời: "Lúc ở nam cương thông thường đều là ăn cá biển, tuy ngon nhưng mùi tanh rất nặng, dân bản xứ thích hấp lên, nhưng thần không thích, cho nên dùng dầu chiên rồi lấy mùi của hành gừng tỏi để át đi một chút, bỏ thêm một chút dấm, không thể bỏ dấm chua, dấm chua mùi quá nặng, phải dùng dấm gạo, dấm gạo hơi ngọt, sau đó lại cộng thêm những gia vị này, trước khi nhấc nồi ra rắc một ít rau thơm, mùi tanh có thể bị khử bỏ, chỉ còn vị cá tươi."
Hoàng đế gật gật đầu: "Quả nhiên khanh thích hợp với việc nấu ăn hơn."
Thẩm Lãnh cười cười, đặt món cá đã nấu xong trên bàn đá trước mặt hoàng đế, thức ăn chín đã thái xong cũng bày lên, sau đó rót cho hoàng đế một chén rượu đầy.
"Hôm nay trẫm tới, là vì trẫm biết trước khi chết Tô Lãnh đã nói với khanh những gì."
Hoàng đế giơ chén lên, không uống, mà liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái.
Thẩm Lãnh không ngờ hoàng đế lại nói thẳng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Lãnh vẫn không nói gì, hoàng đế giơ chén rượu lắc lắc: "Chẳng lẽ còn muốn trẫm cụng với khanh một cái?"
Thẩm Lãnh vội vàng bưng chén rượu lên: "Thần không dám."
Hoàng đế duỗi tay ra: "Vậy thì cụng một cái."
Thẩm Lãnh giật thót mình, hết sức cẩn thận đưa chén ra cụng một cái.
Hoàng đế nhấp một ngụm rượu: "Tô Lãnh đã nói với khanh kết cục của đại tướng quân Tô Phương Thức, khanh cảm thấy lòng có ưu tư? Đó là bởi vì khanh chỉ biết một mà không biết hai, khanh có từng suy nghĩ cẩn thận, tại sao trước đây trẫm triệu Tô Phương Thức vào kinh mà ông ta lại không đến?"
Hoàng đế đặt chén rượu xuống: "Huynh trưởng của trẫm thích nhất là đồ ngọc và rượu ngon của Tây Vực, hàng năm Tô Phương Thức đều sẽ mua không ít rồi phái người đưa đến thành Trường An, sau này rất nhiều người ở Tây Vực đều biết, tưởng là bản thân Tô Phương Thức thích, cho nên đưa đến lượng lớn rượu ngon, đồ ngọc chất thành từng xe, tất nhiên không phải là tặng vô điều kiện, mà là xin Tô Phương Thức thả lỏng biên cấm tây cương, Tô Phương Thức không thể thủ giữ được. Khanh biết khoảng thời gian đó người Tây Vực càn rỡ ngang ngược đến mức nào không? Bọn họ chỉ cần mua chuộc được một vài người thấy lợi quên nghĩa là có thể lấy đi lượng lớn đồ sắt..."
Thẩm Lãnh giật mình.
Một số tiểu quốc Tây Vực tiếp giáp với Đại Ninh đó, trong nước cũng không có quặng sắt, so sánh mà nói, ở bên nước bọn họ giá trị của một cái nồi sắt còn đắt hơn một món đồ ngọc có chất lượng và mẫu mã không tồi, vũ khí trang bị của mấy tiểu quốc đó đều rất lạc hậu, đại quốc Tây Vực tất nhiên cũng sẽ không thả lỏng quản chế đối với đồ sắt, mà lỗ hổng do Tô Phương Thức mở ra tuy không đến mức để cho mấy tiểu quốc kia uy hiếp được Đại Ninh, nhưng đó đã là tội chết rồi.
"Trẫm triệu ông ta vào kinh, là muốn cho ông ta thể diện, để cho ông ta tự xin nghỉ về nhà là xong, nhưng ông ta không dám tới."
Hoàng đế rót cho mình một chén rượu, bởi vì ông ta phát hiện Thẩm Lãnh đang ngẩn người.
"Sau khi Đàm Cửu Châu đi tây cương, quân chức tây cương Trọng Giáp bãi phạt từ trên xuống dưới đến hơn trăm người, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới nay của chiến binh Đại Ninh, nhưng tất nhiên không thể tuyên dương những chuyện này ra ngoài, cho dù là sau này trẫm cũng không cho người công bố tội của Tô Phương Thức bọn họ. Khanh biết đấy, tiếng xấu của tây cương Trọng Giáp lớn như vậy một khi lộ ra, tất nhiên cả triều dã sẽ bị chấn động, trẫm phải làm thế nào? Không chỉ là bãi phạt hơn trăm người... Đó là phải đại khai sát giới."
Hoàng đế ăn một miếng cá, mùi vị nồng đậm lập tức kích thích vị giác của ông ta.
"Tô Lãnh là một người đáng thương." Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nhưng càng đáng giận hơn."
Hoàng đế hỏi: "Khanh biết trẫm nói câu này là có ý gì không?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần hiểu."
"Hiểu là được." Hoàng đế thản nhiên nói: "Người với người không giống nhau, câu chuyện khanh nghe được từ Tô Lãnh không có nghĩa là chính là chân tướng của sự việc, chiến binh của Đại Ninh không thể có tiếng xấu, một khi có là cả nước trên dưới, bách tính truyền miệng với nhau, sự tín nhiệm của bọn họ đối với chiến binh sẽ giống như từ trên vách núi rơi xuống."
Hoàng đế trầm mặc một lúc: "Đừng quên, khi đó trẫm vừa mới đến Trường An, trẫm cần phải ổn định."
Thẩm Lãnh vâng một tiếng, như có điều gì suy nghĩ.
"Trẫm vốn không cần phải đến đây nói những lời này với khanh, nhưng trẫm đã đến đây, bản thân khanh tự hiểu." Hoàng đế chỉ vào chén rượu của mình: "Trẫm đã tự rót cho mình hai chén rượu, khanh còn muốn để cho trẫm tiếp tục tự rót rượu?"
Thẩm Lãnh lúc này sực tỉnh, mau chóng đứng lên rót rượu cho hoàng đế.
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu bởi vì nói những lời nói đó của Tô Lãnh mà khanh ưu sầu, vậy thì chính là khanh đã xác định khanh và Tô Phương Thức là cùng một loại người, nếu khanh xác định không phải cùng một loại người với Tô Phương Thức, tại sao khanh nhất quyết phải ôm chuyện của người khác vào mình?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần sai rồi."
"Khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ, đó là chuyện thường tình của con người." Hoàng đế lại nhìn hắn một cái: "Trẫm hỏi khanh một vấn đề, người xấu chết có vẻ bi tráng một chút, chẳng lẽ sẽ không phải là người xấu nữa?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chết như thế nào, bọn họ đều là người xấu."
Hoàng đế uống một hơi cạn sạch rượu trong chén: "Những lời này trẫm chỉ nói đến đây, khanh không phải một kẻ ngốc, thật ra trẫm không đến thì bản thân khanh sớm muộn gì cũng có thể ngộ ra... Qua hai ngày nữa khanh hãy trở về thủy sư đi, khoảng nửa tháng sau đội ngũ của khanh sẽ trở lại, khanh trực tiếp về thủy sư đi bắc cương, gần đây động hướng của người Hắc Vũ có chút kỳ quái, hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ lại còn phái người gửi cho trẫm một phong thư tự tay hắn viết."
Hoàng đế nói: "Ý của Tang Bố Lữ là, hắn không muốn tiếp tục đánh Đại Ninh nữa, muốn hai nước hữu hảo, để bày tỏ thành ý, hắn định phái một sứ đoàn đến thành Trường An, sẽ còn mang đến cho trẫm rất nhiều lễ vật, tính thời gian, đúng lúc thủy sư của khanh đến bắc cương, khanh đưa người về cho trẫm, trẫm muốn xem thử rốt cuộc người Hắc Vũ mưu đồ những cái gì."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế dừng lại một chút: "Còn có một chuyện nữa, Diệp Vân Tán sau khi trở lại bắc cương đã xây dựng lại mạng lưới ngầm của hắn ở bên Hắc Vũ, đã hỏi thăm ra một chuyện, thân tỷ tỷ của Tang Bố Lữ đã trốn khỏi quốc đô Hắc Vũ, có thể đang ở ngay bắc cương, sau khi khanh đến bắc cương hãy tìm nữ nhân này. Nghe đồn rằng nữ nhân này rất lợi hại, Tang Bố Lữ có chút kiêng kị nàng ta, nếu như có thể lợi dụng được, Hắc Vũ quốc sẽ không có bí mật nữa."
Ánh mắt Thẩm Lãnh sáng lên: "Nếu có thể tìm được nữ nhân này, sẽ rất có ích lợi cho việc bắc phạt."
Hoàng đế cười cười: "Ngày mai khanh đến cung Trân phi cáo biệt Trà Nhi, dù sao bọn trẻ cũng còn nhỏ, trẫm để khanh ra ngoài thì trong lòng nó sẽ có chút buồn bã, giải thích rõ ràng, dù sao khanh cũng không chỉ là trượng phu của nó, khanh cũng là tướng quân của trẫm."
Thẩm Lãnh ưỡn ngực: "Thần phụng chỉ đi tìm gái, nàng ấy có thể nói gì được!"
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế nhìn món cá kia: "Cá rất béo."
Thẩm Lãnh: "Vâng."
Hoàng đế: "Lá gan của khanh gần đây cũng càng ngày càng béo."
Thẩm Lãnh: "..."