Ai cũng khó có thể tưởng tượng được lúc này hoàng hậu đang có tâm cảnh như thế nào, bao gồm một đám thái giám và cung nữ này giờ khắc này nhất định phải canh chừng ở trong cung Diên Phúc, tất nhiên cũng bao gồm người chủ sự Cao Ngọc Lâu của những thái giám cung nữ này, có lẽ so với những người khác mà nói, y còn sợ hơn nữa.
Trước khi việc này xảy ra Cao Ngọc Lâu đã ở thường hay hối hận, hối hận vì tại sao lúc trước lại lựa chọn đứng ở bên phe hoàng hậu, sau lại suy nghĩ nhiều rồi liền hiểu ra, không phải khi đó mình lựa chọn đứng ở bên này, mà là khi đó không có lựa chọn nào khác nữa.
Lúc vừa mới vào cung chẳng qua là tiểu thái giám không chỗ dựa cũng không có người quen biết, không có chỗ dựa vững chắc, không có bối cảnh thì lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, trước khi vào cung đâu có nghĩ được làm tiểu thái giám mà cũng sẽ sinh tồn khó khăn như thế.
Nếu không phải là cũng không có lựa chọn khác, ai sẽ chịu phá hủy thân thể của cha mẹ cho mà vào cung làm thái giám.
Đột nhiên có người đến nói với y rằng sau này ngươi chính là người của hoàng hậu, hoàng hậu sẽ làm chủ cho ngươi, đổi lại là ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Hoàng hậu xuất tiền, y cầm số tiền này đi đút lót lão thái giám mà từ từ lên cao, dần dần ngay cả hoàng đế cũng biết có một người thông minh tên là Cao Ngọc Lâu, sau đó cũng sẽ sắp xếp người hầu hạ nhiều, cứ như vậy, thoạt nhìn y là người của hoàng đế nhưng sớm hơn bị hoàng hậu mua chuộc.
Mưu việc nhỏ, trước giờ hoàng hậu đều có rất ít đối thủ.
Mưu việc lớn, trước giờ hoàng hậu đều không nhìn được quá xa.
Đứng ngẩn người ở ngoài điện, Cao Ngọc Lâu nghĩ nếu mình là hoàng hậu, sợ là đã bởi vì đâm đầu chết vì sợ hãi và phẫn nộ rồi chứ?
Đâm đầu chết có thể còn có chút thể diện.
Hoàng đế bỏ đi mà chẳng nói câu nào, thậm chí còn không liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái, ngay cả Cao Ngọc Lâu cũng thấy rất rõ ràng, y chạy tới Đông Noãn Các mời hoàng đế đến đây, hoàng đế vội vã đến cứu hoàng hậu, đó là đã tiêu hao hết một tia tình cảm cuối cùng của hoàng đế đối với hoàng hậu.
Từ đó về sau, cho dù hoàng đế không động đến bà ta, cũng là người qua đường.
Nhưng Cao Ngọc Lâu lại không hiểu, hoàng hậu như vậy thì còn giữ bà ta lại làm gì?
Nếu hoàng hậu chết thì thật tốt, bị phế bỏ cũng tốt, nếu như vậy ngay cả Cao Ngọc Lâu cũng không đến nỗi thấp thỏm lo âu, đương nhiên nếu chỉ là bị phế bỏ thì vẫn còn có chút hậu hoạn, lỡ như bị điều tra ra từ rất lâu trước đây mình đã bắt đầu truyền đủ các loại tin tức cho hoàng hậu thì nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt gì, cho nên chết đi vẫn tốt hơn, chết là hết mọi chuyện.
Cao Ngọc Lâu liếc nhìn tẩm cung, lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói một câu bên tai Cao Ngọc Lâu: "Bệ hạ đã xuất cung rồi."
Cao Ngọc Lâu ngẩn ra, thầm nghĩ trời đã tối, cửa cung đã phải đóng rồi, bệ hạ xuất cung vào lúc này làm gì?
"Đóng cửa đi."
Cao Ngọc Lâu thở dài.
Ngày này sắp trôi qua rồi, hy vọng ngày mai có thể tốt hơn một chút.
Đúng lúc này có tiếng của hoàng hậu từ tẩm điện trong truyền ra, Cao Ngọc Lâu vội vàng khom người đi nhanh vào, cúi người: "Nương nương có gì căn dặn ạ?"
Hoàng hậu vẫn tóc tai bù xù ngồi ở đó, đối diện là một cái gương đồng rất lớn, bà ta cứ nhìn mình trong gương đồng như vậy một hồi lâu, cũng không biết có gì đáng để nhìn.
"Ngươi nhìn người này xem." Hoàng hậu chỉ vào mình ở trong gương đồng hỏi Cao Ngọc Lâu: "Giống một người điên không?"
Cao Ngọc Lâu nào dám trả lời, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Tại sao ngươi không nói?"
Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn về phía Cao Ngọc Lâu, trong nháy mắt hoàng hậu quay sang, tim Cao Ngọc Lâu đột nhiên thắt lại... Đó đâu còn giống một hoàng hậu nương nương vốn nên mẫu nghi thiên hạ, khuôn mặt kia nhìn có vẻ dữ tợn, đáng sợ, vết máu vẫn còn trên mặt, sắc mặt lại trắng khủng khiếp, giống như bà ta là một cô hồn dã quỷ vừa mới từ dưới khe đất bò ra ngoài vậy.
"Nô tì, nô tì nghĩ nương nương nên ngủ một giấc, ngủ một giấc là mọi chuyện đều sẽ qua."
"Ngủ một giấc là mọi chuyện đều sẽ qua?" Hoàng hậu lặp lại lời y nói một lần, đột nhiên trợn trừng mắt: "Ngay cả ngươi cũng muốn lừa ta?!"
Bà ta đột nhiên đứng lên, hai cánh tay bóp cổ Cao Ngọc Lâu điên cuồng rung lắc: "Đó là người nhà của ta, tại sao lại đối xử với ta như thế? Vì hắn, chẳng lẽ những việc ta làm còn chưa đủ nhiều sao? Nếu không phải nhờ có ta, Dương gia đã sớm đã bị phế bỏ rồi."
Cao Ngọc Lâu muốn nói, nếu không phải vì hoàng hậu nương nương người, Dương gia có đến mức như thế?
Tuy rằng chuyện trước đây hoàng hậu đánh cắp con của Trân phi nương nương y không biết nhiều, nhưng này mới là khởi nguồn của mọi chuyện à? Nếu hoàng hậu không đánh cắp đứa bé kia, làm sao hoàng đế lại giận dữ chèn ép Dương gia hai mươi năm? Trước khi hoàng hậu trở thành hoàng hậu, Dương gia đã là danh môn vọng tộc của Đại Ninh, tổ tiên Dương gia đã từng theo hoàng đế khai quốc Đại Ninh đánh đông dẹp bắc, những người trẻ tuổi của Dương gia làm sao có thể không có một tiền đồ sáng sủa?
Khi hoàng hậu bóp cổ Cao Ngọc Lâu điên rung lắc, trong lòng Cao Ngọc Lâu thậm chí còn nghĩ Bạch Tiểu Lạc thật sự đáng tiếc, một nhân tài như vậy, nếu không có chuyện xấu hai mươi năm trước, có thể thật sự sẽ trở thành đại tướng quân của Đại Ninh, có thể cắm chiến kỳ Đại Ninh trên tường thành đô thành Hắc Vũ quốc hay không thì y không biết, nhưng nhất định có thể thống lĩnh thiết kỵ tung hoành trên chiến trường, đánh đâu thắng đó.
Vốn nên là lúc sợ hãi nhưng Cao Ngọc Lâu lại đột nhiên phát hiện ra ít nhất mình bình tĩnh đến thần kỳ trong giờ khắc này.
Y nhìn khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của hoàng hậu, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân một khi điên cuồng lên thì thật sự còn đáng sợ hơn khi nam nhân điên cuồng nhiều, điều đáng sợ hơn là có thể hoàng hậu đã điên từ rất nhiều năm trước rồi, có lẽ là trước khi trở thành hoàng hậu.
Mà hoàng hậu nhìn Cao Ngọc Lâu kia khuôn mặt, không biết tại sao từ từ đích biến thành hoàng đế đích mặt.
"Ngươi!" Bàn tay bóp cổ Cao Ngọc Lâu của hoàng hậu lại tăng thêm sức lực: "Tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế?!"
Mặt Cao Ngọc Lâu bắt đầu trở nên tím tái, hít thở càng ngày càng khó khăn: "Nương nương... Buông tay đi nương nương, nô tì... nô tì cầu xin nương nương buông tay."
"Ngươi cầu xin ta?" Hoàng hậu ngửa mặt lên trời cười to: "Bây giờ ngươi biết cầu xin ta rồi hả? Những năm gần đây ta đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội, chỉ cần ngươi phế bỏ tiện nhân Trân phi kia thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, ta sẽ trở lại vẻ ân ái với ngươi như lúc ban đầu, nhưng ngươi khiến ta thất vọng hết lần này đến lần khác!"
Bởi vì dùng sức, giọng nói của bà ta cũng trở nên vô cùng thê lương.
Bởi vì dùng sức, hai tay bà ta đều nổi gân xanh trên mu bàn tay.
Cao Ngọc Lâu cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi, rốt cuộc cũng không áp chế được ham muốn sống sót theo bản năng nữa, y giơ tay đẩy hoàng hậu ra, nghiêng ngả lảo đảo lui về sau mấy bước rồi vội vàng quỳ rạp xuống đất, vừa ho khan vừa dập đầu: "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội, nô tì cầu xin nương nương khai ân."
Hoàng hậu ngã ngửa ra sau, vịn vào bàn đứng lên, bộ dạng tóc tai bù xù khắp mặt dính máu kia càng khiến người ta sợ hãi. Có lẽ lần này bị ngã đã tỉnh táo lại, nhìn Cao Ngọc Lâu đang quỳ gối không ngừng dập đầu, ánh mắt hoàng hậu đờ đẫn, sau đó suy sụp ngồi xuống: "Tại sao là ngươi?"
Cao Ngọc Lâu vội vàng trả lời: "Vẫn luôn là nô tì ở đây cùng nương nương."
"Ngươi ở đây cùng ta?" Ánh mắt hoàng hậu lại trở nên hung ác: "Ngươi ở cùng ta thì có ích gì? Ta cần một tên hoạn quan như ngươi ở cùng ta?!"
Bà ta lại nhào lên điên cuồng tát vào mặt Cao Ngọc Lâu, tay đánh lên mặt Cao Ngọc Lâu phát ra âm thanh làm cho mấy cung nữ và thái giám đứng canh ở bên ngoài cửa cung cũng run rẩy theo.
Những năm gần đây, bọn họ ở trong cung Diên Phúc thật sự có thể nói là sống một ngày bằng một năm, tâm tính của hoàng hậu càng ngày càng không ổn định, ai cũng không biết khi nào bà ta sẽ nổi cáu, nổi cáu rồi sẽ làm ra chuyện điên cuồng thế nào.
Cung nữ hồi ban ngày đã bị Cao Ngọc Lâu vả vỡ miệng nghe tiếng động trong phòng, trong ánh mắt dần dần có sự tàn nhẫn.
"Chúng ta phải giết chết bà ta." Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía những người khác: "Giết chết bà ta, cùng lắm thì là đồng quy vu tận, nếu bà ta không chết, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị bà ta hành hạ đến chết."
Cung nữ đứng bên cạnh nàng ta sợ tới mức run lên, nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Ngươi đang nói nhảm cái gì thế?!"
"Ta không nói nhảm."
Cung nữ kia giống như cỗ máy quay đầu nhìn vào trong tẩm điện, trong tai đều văng văng tiếng bạt tai bốp bốp bốp.
"Ta chịu đựng đủ rồi."
Nàng ta đột nhiên xông vào trong phòng, người bên cạnh nàng ta giơ tay ra muốn kéo nàng ta lại nhưng căn bản là không túm được, cung nữ điên cuồng lao vào trong tẩm điện, sau đó đâm đầu vào người hoàng hậu.
Hoàng hậu bị đụng ngã xuống đất, lúc ngồi dậy trong ánh mắt ngập vẻ phẫn nộ và khó tin.
"Con tiện tỳ nhà ngươi muốn làm gì?!"
Cung nữ kia giống như đã hoàn toàn điên đến mất trí rồi, lại giống như là bị yêu ma gì đó nhập xác, từng bước từng bước một đi qua, thình lình nhào lên người hoàng hậu, hai tay bóp chặt cổ hoàng hậu: "Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!"
Chính vào thời khắc này, Cao Ngọc Lâu đứng lên một cước đá văng cung nữ kia ra: "Ngươi dám tạo phản?!"
Cung nữ ngã sang một bên, nhưng lại như giống là cương thi đi tới phía hoàng hậu, hoàng hậu sợ vỡ mật, cũng bắt đầu bò đi, vừa bò vừa điên cuồng gào thét: "Cao Ngọc Lâu ngươi đang đợi cái gì hả?! Giết con tiện tỳ này, giết nó đi! Cao Ngọc Lâu, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi còn không qua đây cứu ta!"
Cao Ngọc Lâu há hốc miệng thở hổn hển: "Nương nương yên tâm, nô tì sẽ tới cứu người ngay."
Y chạy tới muốn kéo lê cung nữ kia ra ngoài, cung nữ bị túm được chân đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cao Ngọc Lâu: "Ngươi nghĩ là bà ta sẽ tha cho ngươi?"
Ánh mắt ấy, còn đáng sợ hơn cả ánh mắt của hoàng hậu.
Cao Ngọc Lâu sợ tới mức tay run lên, ngồi bệt xuống dưới đất.
Cung nữ lại bất ngờ bật cười, trong kẽ răng toàn là máu.
"Ta chết đi cũng sẽ không quên bà ta, sẽ không quên ngươi, các ngươi cứ ở đây chờ ta, ta sẽ trở lại tìm các ngươi đòi mạng."
Cao Ngọc Lâu sợ tới mức hét lên một tiếng, quay đầu lại hô to: "Các ngươi còn chờ cái gì nữa, mau vào hết kéo con nữ nhân điên này ra ngoài."
Cung nữ và thái giám đứng canh ở bên ngoài vội vàng chạy vào, nhưng cũng không biết tại sao, không một ai dám động thủ đi bắt nữ nhân kia, có lẽ không phải là không dám, mà là không muốn.
Hai nữ nhân bò ở trong đại điện, một người bò ở phía trước không ngừng quay đầu lại chửi mắng, một người bò ở phía sau, ngây ngô cười giống như điên, miệng lầm bầm nói gì đó, giống như là đang nói ngươi chết đi sẽ tốt cho tất cả mọi người, ngay cả bệ hạ chắc hẳn cũng trông mong ngươi chết.
Nghe đến câu này, vai của Cao Ngọc Lâu hiển nhiên run rẩy một chút.
Y nhìn về phía những người khác, những người khác cũng đang nhìn y.
Một canh giờ sau.
Phủ tướng quân của Thẩm Lãnh.
Hoàng đế cơm nước no nê tâm trạng cũng khá lên không ít, những u sầu tích tụ trong lòng vì chuyện hoàng hậu hình như cũng giảm bớt đi một chút, Thẩm Lãnh đi ở phía sau tiễn ông ta ra ngoài, trong lòng hoàng đế không nhịn được lại nghĩ, đời người chính là như thế, có được có mất...
Ông ta ra ngoài lên xe ngựa, Đại Phóng Chu treo rèm cửa của khoang xe xong, quay đầu lại cúi người với Thẩm Lãnh: "Tướng quân về đi."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Đi đường cẩn thận một chút."
Đúng lúc này xa xa có người phóng ngựa chạy đến, trong ban đêm yên tĩnh tiếng vó ngựa có vẻ cực kỳ chói tai.
Thẩm Lãnh trở nên nghiêm túc, cất bước đến chặn phía trước xe ngựa.
Trên nóc nhà, trong ngõ nhỏ chung quanh, tất cả thị vệ đại nội đều ùa ra, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam ở trong bóng tối rút kiếm cầm trong tay.
Con ngựa đang phóng như bay phía trước mặt từ cách xa đã ghìm lại, người trên lưng ngựa chạy nhanh tới, sau đó quỳ xuống trước xe ngựa bụp một tiếng.
"Bệ hạ... Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương... đã tự ải thân vong (1)."
(1) Tự ải thân vong: tự vẫn.