Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 564 - Chương 564: Thái Tử

Chương 564: Thái tử Chương 564: Thái tử

Đông Cung.

Thái tử Lý Trường Trạch sắc mặt trắng bệch, tay vịn vào bàn, gân xanh trên mu bàn tay tựa như cũng đang giật giật.

"Tự vẫn?" Gã ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu: "Ta không tin!"

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế nhìn Cao Ngọc Lâu đang quỳ gối ở kia, nhìn chòng chọc.

Cao Ngọc Lâu bò rạp dưới mặt đất không ngừng run rẩy: "Nô tì biết tội chết khó tránh, bất kể như thế nào cũng là nô tì không thể bảo vệ tốt cho hoàng hậu nương nương, nhưng xin bệ hạ tin nô tì, thật sự là bản thân hoàng hậu nương nương nhất thời nghĩ quẩn... Hoàng hậu nương nương đuổi chúng nô tì ra ngoài, đến khi nô tì phát giác thấy chuyện không ổn thì đã muộn rồi."

Giọng nói của y cũng đang run lên, hiển nhiên là thật sự sợ hãi.

"Nương nương đã đi rồi, chúng nô tì chết vạn lần cũng không thể chuộc tội."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, thoạt nhìn lại có chút suy sụp, khoát tay: "Đưa người đến phủ Nội Vụ điều tra, gọi Hàn Hoán Chi vào cung."

Đại Phóng Chu vội vàng khoát tay, mấy gã nội thị đi lên giải Cao Ngọc Lâu xuống.

Hoàng đế ngồi trầm mặc bên cửa sổ rất lâu rất lâu, quay đầu lại: "Thái tử hiện giờ thế nào?"

"Thái tử điện hạ đã đến cung Diên Phúc rồi." Đại Phóng Chu cúi đầu: "Bệ hạ có cần cũng phải qua xem thử không?"

"Trẫm..."

Hoàng đế vịn bàn đứng lên, không tự chủ được lảo đảo một chút, Đại Phóng Chu vội vàng đi qua đỡ hoàng đế: "Bệ hạ cẩn thận."

"Trẫm phải đi xem thử."

Hoàng đế vịn vào bàn đi ra ngoài, cũng không biết đã nhớ ra điều gì, lại sửa sang lại y phục của mình một chút, sau đó mới cất bước ra ngoài.

Chờ khi hoàng đế đến cung Diên Phúc đã không thấy thái tử, hỏi hạ nhân thì nói là thái tử sau khi tới chỉ liếc nhìn di thể của hoàng hậu nương nương một cái đã ngất đi, được ngự y cứu trị đã tỉnh lại, sau đó liền đỏ mắt đi phủ Nội Vụ.

Mặc kệ hoàng hậu nương nương chết như thế nào, thật sự tự vẫn hay là bị người khác hại chết, người trong cung Diên Phúc đều tội không thể tha thứ.

Nhưng có những lúc người ta sẽ làm ra những hành động mà ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế, không thể hiểu nổi.

"Bệ hạ?" Đại Phóng Chu liếc nhìn hoàng đế một cái: "Có phải bảo ngự y đi theo thái tử điện hạ không..."

"Đi căn dặn đi."

Hoàng đế bước đi đến chỗ di thể hoàng hậu, giơ tay ra muốn vén tấm vải trắng phủ trên mặt lên nhìn một cái, nhưng bàn tay đến giữa không trung liền dừng lại, tay run rẩy kịch liệt, cuối cùng cũng không vén vải trắng lên, dường như, ngay cả hoàng đế cũng có chút sợ phải nhìn khuôn mặt kia.

Ông ta xoay người: "Về thôi."

Phủ Nội Vụ.

Thái tử ngồi ở đó, mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc.

"Cao Ngọc Lâu, ngươi nói thật cho ta nghe, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

"Điện hạ..." Cao Ngọc Lâu không ngừng dập đầu: "Chắc điện hạ cũng biết chuyện Bạch Tiểu Lạc xông vào cung Diên Phúc, có thể là nương nương thật sự quá tức giận, hoặc là thật sự cảm thấy ủy khuất, đầu tiên là nương nương muốn bóp chết nô tì, sau đó lại muốn xử tử cung nữ Tiểu Nga, đập vỡ hết mọi thứ trong tẩm điện, sau đó thì đuổi hết tất cả đám người nô tì ra ngoài, qua một lúc lâu nô tì không nghe thấy tiếng động gì, trong lòng vừa sợ vừa lo lắng cho nương nương, cho nên vội vàng lao vào tẩm điện..."

Cao Ngọc Lâu ngẩng đầu lên nhìn thái tử một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Nhưng chỉ một khắc như vậy, thái tử cũng đã nhìn rõ dấu tay rất đậm trên cổ Cao Ngọc Lâu.

Gã nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được mà xuất hiện dáng vẻ phát điên lên của mẫu thân, hết sức rõ ràng.

"Ngươi cũng biết, mặc kệ mẫu hậu xảy ra chuyện như thế nào, những hạ nhân trong cung Diên Phúc các ngươi đều không một ai sống được."

"Nô tì biết." Cao Ngọc Lâu vẫn đang dập đầu từng cái từng cái: "Nô tì cũng biết tội."

Thái tử chậm rãi thở ra một hơi: "Ngươi theo ta về Đông Cung, những người khác..."

Gã dừng lại một chút: "Trước hết bẻ cằm, sau đó đều siết chết đi."

Nửa canh giờ sau, Đông Noãn Các.

Hoàng đế nhìn trong ánh mắt của con trai mình tràn ngập vẻ đau lòng, ông ta biết tình cảm của thái tử đối với hoàng hậu gần gũi hơn so với với mình rất nhiều, trên đời bất cứ người nào chỉ cần còn bình thường, có thể đều không chịu nổi cú đả kích mất mẫu thân, nhất là người như thái tử, hoàng hậu đối với gã thật sự quá tốt, tốt đến mức đó chính là việc duy nhất của hoàng hậu.

"Con đã mang Cao Ngọc Lâu về Đông Cung rồi?" Hoàng đế hỏi.

"Vâng." Thái tử cúi đầu: "Nhi thần vẫn phải cẩn thận điều tra, nhi thần cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Cao Ngọc Lâu nói, cho nên nhi thần định giữ lại hắn trước đã, không tấu thỉnh phụ hoàng đã tự ý làm chủ, xin phụ hoàng trách phạt."

"Con làm chủ xử lý là được." Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Những người khác, xử trí như vậy cũng tốt."

Thái tử cúi đầu nói: "Mặc kệ mẫu hậu gặp chuyện không may như thế nào, bởi vì bi phẫn khó kiềm chế mà tự vẫn, truyền ra ngoài vẫn tốt hơn cách nói khác một chút, nếu thật sự có chuyện gì khuất tất hơn, đó là nỗi nhục của hoàng tộc, là nỗi nhục của Đại Ninh... Chuyện này, hiện tại chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài như thế, quy tội cho Bạch Tiểu Lạc, tính... tính như vậy đi."

Gã nghẹn ngào một chút, mắt vẫn còn đỏ.

Hoàng đế đau lòng, bỗng nhiên không nhịn được muốn đi qua ôm lấy thái tử, nhưng trong khoảnh khắc đứng dậy ông ta lại nhìn thấy một tia hận ý trong ánh mắt của thái tử, đây không phải là hận ý với người khác, mà là với ông ta.

Cho nên tay của ông ta có chút lóng ngóng dừng lại giữa không trung.

Thái tử lui về sau một bước: "Nhi thần xin phụ hoàng bảo trọng long thể, đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Hoàng đế cũng lui về một bước, trở lại bàn phía sau: "Ừ... Con cũng về đi."

Thái tử vâng một tiếng, khom người cúi đầu, sau đó xoay người ra ngoài, không nói thêm một câu nào, cũng không quay đầu lại, trong một khắc đó, hoàng đế đột nhiên cảm thấy thái tử bỗng chốc liền trở nên xa lạ, hoặc là, thoáng chốc đã chín chắn hẳn lên.

Cách xử trí của thái tử ở trong phủ Nội Vụ ngoại trừ việc giữ Cao Ngọc Lâu lại khiến người khác bất ngờ ra thì không có chỗ nào không thỏa đáng, mà giữ Cao Ngọc Lâu lại, hoàng đế cũng có thể hiểu tâm trạng của thái tử. Hoàng hậu bỗng dưng chết đi như vậy, thái tử làm sao có thể dễ dàng chấp nhận, Cao Ngọc Lâu còn sống, không những không phải sự nhân từ của thái tử, mà là sát khí của thái tử phát tiết ra ngoài.

Bẻ cằm những cung nữ thái giám kia trước khi siết chết, là vì có những người trước khi chết sẽ nói nhảm vì sợ hãi.

Lúc này, dường như thể diện còn quan trọng hơn là chết như thế nào.

Hàn Hoán Chi vẫn luôn chờ ở bên ngoài Đông Noãn Các, đợi sau khi thái tử rời khỏi thì hoàng đế mới cho người gọi ông ta vào. Sau khi vào cửa Hàn Hoán Chi theo bản năng liếc nhìn hoàng đế sắc mặt, sau đó thầm giật mình... Đã bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy trạng thái kém như vậy của bệ hạ, cả người giống như lập tức già đi mười tuổi vậy.

"Khanh cho rằng, thái tử mang Cao Ngọc Lâu đi là vì lý do gì?" Hoàng đế hỏi.

Tất nhiên Hàn Hoán Chi nghĩ được là lý do gì, nhưng không dám nói, lúc này, ông ta cũng không thể nói.

Hoàng hậu nương nương vừa mới chết, đối với bệ hạ mà nói cũng là một sự đả kích, cho dù bao năm nay hoàng hậu nương nương luôn tự tìm đường chết thì bệ hạ cũng không làm gì bà ta, đủ để chứng tỏ bệ hạ vẫn còn quan tâm, sự đả kích này còn lớn huống chi là bên phía thái tử? Thái tử mang Cao Ngọc Lâu đi, chỉ sợ không chỉ đơn giản là muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc hoàng hậu chết như thế nào.

"Nói." Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái.

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần..."

"Trẫm biết khanh đang nghĩ gì, khanh cũng biết trẫm đang nghĩ gì, nhưng giờ phút này khanh phải lý trí, phải tỉnh táo, phải bình tĩnh hơn trẫm, cho nên lời của khanh rất quan trọng để trẫm đưa ra phán đoán."

"Thần nghĩ là, điện hạ mang Cao Ngọc Lâu đi có thể có quan hệ với ba tổ chức Thiên Địa Nhân mà Bạch Tiểu Lạc nói..."

Lời này nói ra, ngay cả bản thân Hàn Hoán Chi giật mình.

Thật sự là không thích hợp vào lúc này.

Hoàng hậu đã đi rồi, bởi vì câu nói này của mình, bệ hạ còn có thể sẽ nảy sinh suy nghĩ không quá tốt về thái tử, đối với bệ hạ tới nói đây chính là hai cú đả kích nặng nề... Nhất là thái tử che giấu cơn điên cuồng dưới vẻ bình tĩnh, quả thật sẽ làm tâm cảnh bệ hạ càng loạn hơn, suy nghĩ này cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả gì, Hàn Hoán Chi không biết, không một ai biết, ngay cả bản thân hoàng đế cũng chưa chắc đã biết.

Nhưng ông ta vẫn nói, bởi vì ông ta là Hàn Hoán Chi, bởi vì câu nói "khanh phải lý trí, phải tỉnh táo, phải bình tĩnh hơn trẫm, cho nên lời của khanh rất quan trọng để trẫm đưa ra phán đoán" của bệ hạ.

"Ừm."

Nằm ngoài dự liệu, hoàng đế chỉ ừm một tiếng.

"Bệ hạ." Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Thái tử điện hạ trung tâm hậu đạo biết phân rõ thị phi, bệ hạ không cần quá lo lắng..."

"Con trai của trẫm, trẫm biết."

Thật ra làm sao ông ta lại không rõ tâm tư của thái tử, trước khi Hàn Hoán Chi đến gã đã đến phủ Nội Vụ trước, hạ lệnh bẻ cằm tất cả những cung nữ thái giám trong cung Diên Phúc sau đó siết chết, đó là không muốn để cho bọn họ nói ra những chuyện gì đó, cố nhiên nhìn có vẻ như là muốn bảo vệ thể diện của hoàng hậu, nhưng cũng khó đảm bảo không phải là lo lắng sau khi Hàn Hoán Chi vào phủ Nội Vụ sẽ ép hỏi ra được chuyện gì từ những người này.

Thứ hai, Cao Ngọc Lâu người này hiển nhiên là biết một vài bí mật của hoàng hậu, bí mật mà ngay cả thái tử cũng không biết, cho nên mới bị thái tử mang đi chứ không phải là bị xử tử chung, mang Cao Ngọc Lâu đi thì Hàn Hoán Chi sẽ không thể tra được gì, Hàn Hoán Chi cũng không thể chạy đến Đông Cung tìm thái tử đòi người được.

Cho nên, hoàng hậu chết, tuyệt đại bộ phận mọi người trong cung Diên Phúc đều bị xử tử, có rất nhiều bí mật dường như lại càng khó có thể tìm được đáp án hơn.

Vào lúc như thế này Hàn Hoán Chi biết mình không nên nói những lời này, lời này quá lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cha con vô tình.

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Khanh ra ngoài đi, dẫn người đến cung Diên Phúc xem thử."

"Thần tuân chỉ."

Hàn Hoán Chi khom người rời khỏi Đông Noãn Các, đi lùi, ra ngoài cửa một khắc trước khi xoay người, không biết tại sao ngẩng đầu lên liền liếc mắt nhìn thấy hai bên tóc mai đốm bạc của hoàng đế... Bệ hạ ngồi ở đó, thoáng chốc từ trên đám mây trở về nhân gian.

Hàn Hoán Chi ra ngoài ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cảm giác cực kỳ khó chịu như có một tảng đá lớn chèn trong lòng mình.

Trong đầu ông ta không tự chủ được lại nghĩ tới ánh mắt thái tử liếc nhìn ông ta lúc từ trong Đông Noãn Các đi ra, ánh mắt ấy ngay cả ông ta cũng khẽ run lên trong lòng... Bởi vì cái chết của hoàng hậu, đồng thời với việc thái tử chịu đả kích, tất nhiên thù hận trong lòng cũng sẽ bị nhen nhóm lên. Hàn Hoán Chi không biết trong tương lai thái tử điện hạ sẽ như thế nào, vốn đã xa lạ, liệu có trở nên càng xa lạ hơn hay không?

Đông Cung.

Thái tử ngồi ở trước bàn sách, rót một chén rượu, miệng nói nhỏ vài câu gì đó, sau đó hắt rượu xuống mặt đất.

Gã cầm một mảnh lụa đen chậm rãi quấn lên cánh tay, trầm mặc một lát sau đó đưa tầm mắt sang Cao Ngọc Lâu đang quỳ gối ở phía đối diện.

"Ta không muốn hỏi ngươi mẫu hậu qua đời như thế nào hết lần này đến lần khác, nếu hỏi, ta sợ sẽ không giữ ngươi được, nhưng bây giờ ta nhất định vẫn phải giữ ngươi lại, ngươi biết tại sao không?"

Cao Ngọc Lâu cúi đầu: "Nô tì biết."

"Biết là được." Thái tử nhắm mắt lại: "Rất nhiều lời mẫu hậu nói trước đây ta đều chưa từng để ý, ta luôn cảm thấy, đó vốn là đồ của ta thì tại sao cứ nhất quyết phải đi tranh giành? Bây giờ bỗng nhiên hiểu được sự lo lắng của mẫu hậu... Có những thứ, chỉ có cầm trong tay rồi mới là của mình, người khác nói với ngươi rằng cái đó là của ngươi, ngươi vẫn phải chờ đợi, ngóng trông, chịu đựng... Bất kể là thứ gì, cũng không bằng lập tức nắm chặt trong tay mình."

Gã không trừng mắt, nhưng Cao Ngọc Lâu lại có ảo giác thái tử điện hạ cứ nhìn chòng chọc vào y như vậy.

"Mẫu hậu có nhiều thứ mà ngươi biết nhưng ta vẫn không biết, bởi vì mẫu hậu lo lắng nếu ta sớm biết sẽ rối loạn tâm tình." Gã mở trừng mắt ra: "Hiện tại, là lúc ta tự nắm một vài thứ trong tay rồi."

Cao Ngọc Lâu dập đầu: "Nô tì hiểu."

Bình Luận (0)
Comment