Đông Cung.
Thái tử ngồi ở phía sau bàn cả người khuất trong bóng tối, ngọn nến cách đó không xa dường như không chiếu vào nội tâm gã, gã im lặng ngồi ở đó, im lặng giống một pho tượng điêu khắc, nhưng Cao Ngọc Lâu đang quỳ ở phía đối diện dường như lại cảm nhận được hơi thở của biển rộng sóng to.
"Điện hạ, thật ra thật sự không cần phải bận tâm đến Thẩm Lãnh." Cao Ngọc Lâu cúi đầu nói: "Nô tì cũng từng khuyên hoàng hậu nương nương, nếu tập trung ánh mắt vào Thẩm Lãnh thì chẳng phải là hơi thấp? Mặc dù nô tì cũng không biết rõ chuyện năm đó nhưng cũng có nghe nói, việc này, tại sao lúc đầu hoàng hậu nương nương không trực tiếp đi tìm bệ hạ nói rõ?"
"Phụ hoàng sẽ không tin lời mẫu hậu nói."
Cao Ngọc Lâu nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Hoàng đế làm sao có thể tin lời hoàng hậu nói.
"Nếu điện hạ đi nói thì sao?"
"Lúc này Thẩm Lãnh đang đắc sủng, mà mẫu hậu ta vừa mới qua đời ta đã đến trước mặt phụ hoàng nói việc này, phụ hoàng sẽ nói gì? Sẽ nói ta thị phi lẫn lộn, sẽ còn nói mẫu hậu ta thi cốt chưa lạnh đã nghĩ đến những chuyện linh tinh hỗn độn này, ta sẽ không để cho phụ hoàng cảm thấy ta xấu xa bỉ ổi... Huống hồ, ngươi cho rằng ta đi nói, phụ hoàng sẽ tin?"
Thái tử nghiêng người về phía trước, mặt xuất hiện dưới ánh nến.
"Ta cũng từng khuyên mẫu hậu, chính như ngươi mới vừa nói, nếu là dồn ánh mắt vào Thẩm Lãnh thật sự là hơi thấp, hắn không là gì cả, sau này ta kế thừa đại thống, giết hắn chẳng qua một lời nói mà thôi, cái gọi là thị phi nhân quả rốt cuộc cũng chẳng thể qua được ngôn xuất pháp tùy (1), chỉ có phụ hoàng mới có thể ngôn xuất pháp tùy như vậy, cho nên hiện tại không những ta không đi nói Thẩm Lãnh có chỗ nào không phải, sau này ở trước mặt phụ hoàng ta cũng sẽ nói nhiều lời hay cho hắn, phụ hoàng thích nghe lời nào thì ta sẽ nói lời đó."
Thái tử chậm rãi thở ra một hơi: "Sau này những gì ngươi biết hãy chỉ dạy thêm cho Tào An Thanh."
Thái giám trung niên nãy giờ vẫn đứng trong bóng tối kia tiến lên một bước, cúi người: "Sau này nô tì sẽ học tập Cao công công thêm."
Thái tử ừm một tiếng: "Ta mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, sau đó còn phải đi túc trực bên linh cữu mẫu hậu."
Gã lại tựa lưng về sau, vì thế cả người lại chìm trong bóng tối.
Tổng quản nội thị trong Đông Cung Tào An Thanh đi đến trước người Cao Ngọc Lâu, cười cười, nụ cười đó làm cho người giỏi cười giả tạo như Cao Ngọc Lâu nhìn cũng ghê tởm, chính vì y quá quen thuộc nụ cười nhìn như chân thành nhưng lại ẩn giấu sát khí này, cho nên y mới cảm thấy ghê tởm.
"Cao công công, chúng ta ra ngoài thôi, đừng quấy rầy thái tử điện hạ nghỉ ngơi."
"Vâng vâng vâng." Cao Ngọc Lâu vội vàng đứng dậy: "Vậy thì theo Tào công công ra ngoài, sau này vẫn mong Tào công công chỉ điểm nhiều hơn."
Đông Noãn Các.
Hoàng đế đang nhắm mắt nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng làm saoo mà có thể bình tĩnh được, tuy rằng Hàn Hoán Chi chỉ nói một câu nhưng câu nói đó rất quan trọng, ông ta không muốn tin rằng thái tử là đang giở trò tâm cơ, chỉ là giết người để bảo vệ một chút thể diện cuối cùng của mẫu thân gã, cũng là để điều tra sự thật cái chết của mẫu thân gã mà mang Cao Ngọc Lâu đi.
Hàn Hoán Chi vẫn đứng ở đó cúi đầu không nói, bởi vì ông ta biết mình đã không cần phải nói những lời khác nữa.
"Phái thêm vài người đi theo Thẩm Lãnh." Hoàng đế mở mắt nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khanh hiểu ý của trẫm?"
Hàn Hoán Chi nói: "Thần hiểu."
Đương nhiên Hàn Hoán Chi hiểu rõ ý của hoàng đế, nếu như mấy ngày này Thẩm Lãnh lại xảy ra chuyện không hay gì, bị người khác đánh lén hoặc là ám sát, như vậy thì cực kỳ có khả năng chính là người của thái tử sắp xếp, mà nếu thái tử thật sự làm như vậy, bệ hạ cũng sẽ thật sự cực kỳ thất vọng.
"Khanh về trước đi." Hoàng đế lại nhắm mắt lại: "Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút."
"Thần tuân chỉ."
Hàn Hoán Chi ra ngoài, lúc ra khỏi điện Bảo Cực lại theo bản năng liếc nhìn sang phía hậu cung. Tất nhiên tầm mắt của ông ta không có khả năng xuyên qua lớp lớp tường cung, nhưng ông ta thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Trân phi nương nương giờ này khắc này, càng muốn nhìn thấy nội tâm của Trân phi nương nương giờ này khắc này... Hoàng hậu đã chết, hiện giờ còn chỉ còn một mình Trân phi có thể xác định thân thế của Thẩm Lãnh.
Thẩm tiên sinh không dám xác định, cho dù ông có chắc chắn chín phần mười thì cũng không dám đưa ra xác định mười phần mười.
Thẩm tiên sinh đã trù tính cho Thẩm Lãnh nhiều như vậy, chưa chắc là bệ hạ không biết, mà nguyên nhân duy nhất khiến bệ hạ biết nhưng chưa từng hỏi đến chính là bệ hạ tin tưởng Thẩm Lãnh là đứa con của ông ta bị đánh cắp năm đó... Nếu xác định Thẩm Lãnh không phải, Hàn Hoán Chi cũng không thể tưởng tượng được bệ hạ sẽ thất vọng và phẫn nộ như thế nào.
Sau khi ra khỏi cung Vị Ương, Hàn Hoán Chi vốn định về phủ Đình Úy nhưng lại do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn đến phủ tướng quân của Thẩm Lãnh.
Hoàng hậu xảy ra chuyện, Thẩm Lãnh không tiện vào cung, vốn đã định ngày hắn phải rời kinh nhưng giờ sợ là cũng phải trì hoãn thêm mấy ngày, dù sao hắn cũng đã là quan to chính tam phẩm của triều đình, tất nhiên phải tham gia lễ tang của hoàng hậu, nếu lúc này hắn vẫn rời khỏi Trường An theo lịch trình đã định trước sẽ khó tránh khỏi bị người khác suy đoán lung tung.
Bên ngoài cửa phủ tướng quân, lúc Hàn Hoán Chi xuống xe mới phát hiện cửa bên hông không đóng, nghĩ nhất định là cái tên kia đoán được sẽ có người tới, chẳng qua là không đoán được ai tới trước mà thôi.
Hàn Hoán Chi nghĩ mình vẫn thiếu kiên nhẫn, là người đầu tiên đến đây.
Gõ cửa, thân binh canh cổng ở bên trong đã sớm nhìn ra là ông ta, vội vàng mời vào trong. Hàn Hoán Chi cũng quen đường, tự đi đến chỗ phòng khách, ngây người nhìn phòng khách sáng trưng và đầy người.
Vốn tưởng rằng ông ta là người đầu tiên tới, kết quả lại là người cuối cùng.
Trong phòng, ngay cả lão viện trưởng cũng đang ở đây, Thẩm tiên sinh cũng ở đây, thậm chí Diệp Lưu Vân không nên tới nhất cũng có mặt.
Hàn Hoán Chi cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ mình điều tra việc kết bè kết cánh nửa đời người, kết quả là mình cũng lại lao đầu vào cái hố to có thể sẽ vạn kiếp bất phục như vậy, khoảng thời gian này bọn họ tụ tập với nhau, nếu nói với người khác chỉ là để chơi mạt chược, ai sẽ tin?
Ngồi xuống, vẫn cười khổ.
Thẩm Lãnh cũng cười khổ.
Hắn cũng không ngờ được hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, kết quả là tất cả mọi người đều chạy đến chỗ hắn.
"Ngươi đi làm chút đồ ăn khuya đi." Thẩm tiên sinh phất tay: "Tiểu Không Nắp, ngươi đi đóngcửa viện lại đi."
Trần Nhiễm thầm nghĩ Thẩm đại gia à, sao ta lại là Tiểu không nắp rồi, Thẩm Lãnh tốt xấu gì cũng gọi đầy đủ một chút, Trần Không Nắp có được không, không phải Tiểu Không Nắp...
"Được."
Trần Nhiễm xoay người chạy ra ngoài.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ các người đây là muốn nói chuyện gì, ngay cả ta cũng muốn đẩy ra ngoài... Biết làm sao được, ai bảo người ta là cha.
Hắn ra ngoài đi đến phòng bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya, Trần Nhiễm đóng kín cửa xong cũng đi theo vào phòng bếp, tới gần Thẩm Lãnh thần thần bí bí nói: "Mấy vị đại gia này đều chạy đến đây, còn là thời điểm nhạy cảm hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện không may, ta cảm thấy có mưu đồ."
Thẩm Lãnh nheo mắt: "Nói thử xem."
Trần Nhiễm nhỏ giọng nói: "Ngươi nghĩ xem, hoàng hậu nương nương vừa mới qua đời đột ngột, chuyện lớn như vậy khắp cả Đại Ninh đều sẽ để tang, tất cả những nơi như thanh lâu, sòng bạc đều sẽ đóng cửa, mức độ nghiện chơi mạt chược của Thẩm tiên sinh lớn như vậy, làm sao mà nhịn được, nhất định là không dám chơi ở trong Nghênh Tân Lâu sợ bị người khác bẩm báo, cho nên đến chỗ chúng ta chơi mạt chược."
Thẩm Lãnh: "Ngươi đúng là tuệ nhãn như đuốc."
Trần Nhiễm: "Đúng chứ."
"Đúng đại gia ngươi."
Thẩm Lãnh: "Giúp ta nhóm lửa."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Chỉ là ta thấy ngươi cũng mặt nhăn mày nhó nên nói đùa vài câu, lúc này mà chơi mạt chược thật, Lại đại nhân ở Ngự sử đài cũng không bảo vệ được các ngươi... Lãnh Tử, tại sao hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, bọn họ đều đến đây?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta cũng rất muốn biết."
Hắn nhìn về phía phòng khách, nhưng đâu thể nhìn ra được cái gì.
Trong phòng khách, Thẩm tiên sinh thu hồi tầm nhìn từ bên phòng bếp lại, cúi đầu nhìn chén trà bốc hơi nóng trong tay: "Hoàng hậu xảy ra chuyện như thế nào thì tạm thời không bàn, hiện tại Cao Ngọc Lâu đã vào tay thái tử điện hạ, ta lo Lãnh Tử sẽ gặp chuyện."
Lão viện trưởng nhấp một ngụm trà: "Ta nghĩ là sẽ không đâu."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu nhưng không nói.
Hoàng hậu tâm tính hẹp hòi, mưu việc nhỏ mà mất đại cục, lòng dạ thái tử điện hạ thì không có nhỏ như vậy, tuy rằng bệ hạ cũng lo lắng nhưng Hàn Hoán Chi tin thái tử điện hạ sẽ không làm chuyện như vậy... Nghĩ đến đây ông ta bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại người có thể xác định được thân thế của Thẩm Lãnh sợ rằng không chỉ là Trân phi nương nương, có lẽ thái tử cũng biết.
"Có thể đem Cao Ngọc Lâu ra được không?" Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Cao Ngọc Lâu người này không giữ lại được."
"Không có cách nào Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Bệ hạ đã đồng ý cho thái tử điện hạ đích thân xử lý, Cao Ngọc Lâu ở Đông Cung, phủ Đình Úy cũng không có cách nào mang người ra."
Ánh mắt Diệp Lưu Vân đờ đẫn một chút nhưng không nói gì nữa... Trong chớp mắt vừa rồi, ông ta nghĩ nếu không thì vận dụng lực lượng của Lưu Vân Hội thử xem có thể lẻn vào Đông Cung bắt người ra ngoài hay không, ý nghĩ này mới xuất hiện đã khiến bản thân ông ta giật mình, mình bị làm sao vậy? Chuyện to gan làm loạn như thế cũng dám nghĩ ngợi lung tung.
"Chúng ta làm gì?" Thẩm tiên sinh hỏi.
Lão viện trưởng nheo mắt: "Nếu ở trong thành Trường, việc gì cũng không làm."
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
"Ta muốn đi Cầu Lập một chuyến." Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên: "Nhanh chóng đi."
Mấy người lão viện trưởng bọn họ làm sao lại không hiểu nguyên nhân giờ này khắc này Thẩm tiên sinh đột nhiên muốn đi Cầu Lập... Nhìn từ thái độ của bệ hạ hiện giờ, vẫn rất tin tưởng chắc chắn đối với thái tử, tương lai thái tử lên ngôi cũng sẽ không có trở ngại gì, nhưng nếu như thái tử thật sự hận Thẩm Lãnh, một khi gã lên ngôi, Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ chết không có chỗ chôn, để đề phòng chuyện này, chỉ có sắp xếp đường lui, đường lui tốt nhất chính là ở bên Cầu Lập.
Bên đó có một Trang Ung.
"Ta sẽ sắp xếp." Diệp Lưu Vân nói: "Trừ ta ra, lão viện trưởng không thích hợp, Hàn đại nhân lại càng không thích hợp."
Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại: "Ta không nghe thấy gì cả."
Lão viện trưởng gật gật đầu: "Ta cũng không nghe thấy gì cả."
Thẩm tiên sinh nói: "Nếu đã như vậy, xin nhờ Diệp tiên sinh hỗ trợ."
"Ông định đi một mình?"
"Mang theo Lâm Lạc Vũ và Nhị Bản đạo nhân." Thẩm tiên sinh trả lời: "Lâm Lạc Vũ quen thuộc bên đó, ta có thể sẽ không trở lại một thời gian, có lẽ sẽ là vài năm, chuyện ở thành Trường An các ngươi quan tâm nhiều một chút. Lãnh Tử và Trà Nhi đều khá là vô tư, ai đối tối với bọn họ thì bọn họ sẽ hết sức đối tốt với người đó, chưa từng có tâm tư muốn hại người khác... Bên phiếu hào Thiên Cơ cũng không phải lo lắng, võ nghệ của Trà Nhi còn cao hơn Lãnh Tử, Lãnh Tử lại sắp phải rời kinh về thủy sư, thật ra cũng không cần quá lo lắng, ta lo lắng nhất chính là hai đứa trẻ kia."
"Sẽ không sao đâu." Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại nói: "Thẩm tiên sinh đừng quên, không chỉ có một mình ông để ý, bệ hạ cũng để ý."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng: "Vậy thì ngày mai ta sẽ xuất phát."
"Ta sắp xếp người đi Bạch Sơn Quan một chuyến." Diệp Lưu Vân nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Đi gặp Mạnh Trường An."
"Ai đi?"
"Hắc Nhãn."
"Vậy được." Thẩm tiên sinh lại nhìn sang bên phòng bếp: "Tiểu tử ngốc kia nhất định cũng đang nghĩ ngợi lung tung."
Lão viện trưởng cười cười: "Hắn ngốc ư?"
(1) Ngôn xuất pháp tùy: mệnh lệnh hoặc pháp lệnh đã đưa ra thì phải nghiêm khắc chấp hành, nếu vi phạm thì phải xử lý theo pháp luật.