Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 566 - Chương 566: Lễ Vật

Chương 566: Lễ vật Chương 566: Lễ vật

Sau lễ tang của hoàng hậu Thẩm Lãnh liền bắt đầu chuẩn bị rời Trường An, tính toán thời gian thì Tuần Hải Thủy Sư đã vào Liêu bắc đạo, cho nên Thẩm Lãnh chỉ có thể dẫn thân binh đi đường bộ đuổi theo, nếu tốc độ nhanh thì vẫn có thể hội hợp với thủy sư ở kho hàng bến thuyền đường thuỷ bắc cương.

Thẩm Lãnh từ Cầu Lập vội vã trở về nên bên cạnh không mang theo nhiều người, nhưng ít người ngược lại tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, chỉ là hắn không ngờ cuối cùng lúc sắp rời Trường An số người lại trở nên nhiều hơn.

Trong cung Trân phi.

Thẩm Lãnh ngồi xổm bên chân Trà gia ôm chân nàng, như một đứa trẻ sắp bị đưa đến tiểu học đường nhưng lại không muốn cứ ôm lấy chân người lớn trong nhà.

Trà gia xoa đầu Lãnh Tử ngốc: "Bắc cương gió tuyết lớn, ta đã may một cái áo choàng mới cho chàng, dày dặn, chống lạnh, chàng mặc thử xem?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ừ, thử xem."

Trà gia quay người đi đến cạnh tủ lấy cái áo choàng mới ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Không được cười ta may xấu."

Thẩm Lãnh: "Sao lại thế được, cũng không phải là ta không biết."

Trà gia cười cười, sau đó mới phản ứng lại câu này của Thẩm Lãnh rất đáng ăn đòn.

Thẩm Lãnh mặc áo mới lên, cài khuy áo, sau đó ngây người một chút.

"Gia?"

"Ừm?"

"Khuy áo và nút cài đều là đối xứng, tại sao áo này may lại có sáu nút cài bảy cái khuy?"

Trà gia hơi đỏ mặt lên: "Mỗi cái khuy áo đều nên có quyền tự do lựa chọn, thêm một sự lựa chọn, thêm một khuy."

Thẩm Lãnh: "Nói có lý."

Trà gia hừ một tiếng: "Để thể hiện chỗ không giống bình thường của cái áo này, ta đã cố ý làm một thiết kế rất tinh xảo, khuy áo không hoàn toàn giống nhau, một khuy lớn một khuy nhỏ, nhìn không đồng đều nhưng cực kỳ thú vị, khuy đầu tiên là khuy lớn, khuy thứ hai là khuy nhỏ, khuy thứ ba lại là khuy lớn, khuy thứ tư lại là khuy nhỏ, có phải là nhìn rất khác biệt không?"

Thẩm Lãnh: "Khá là khác biệt."

Trà gia đắc ý.

Thẩm Lãnh: "Đại ca, khuy thứ nhất là khuy lớn đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao ở bên kia, đối xứng với khuy áo lớn đầu tiên là một nút cài nhỏ? Và đối xứng với khuy áo nhỏ thứ hai lại là nút cài lớn? Đại ca huynh đây là không có ý định để ta cài áo cho kín, liên tưởng đến câu huynh nói bắc cương gió tuyết lớn lúc nãy, đây rõ ràng là có tà niệm mưu sát thân phu."

Trà gia: "..."

Nàng cầm lấy áo tới đo lại một chút, đúng là như vậy thật.

Sau đó nàng đột nhiên có ý tưởng lạ: "Lột ngược áo lại mặc có phải là vừa không?"

Thẩm Lãnh ổm mặt: "Sau này đểTrân phi nương nương dạy dỗ con chúng ta nhiều một chút, chuyện giáo dục nàng tận lực đừng nhúng tay vào."

Trà gia: "..."

Thẩm Lãnh xếp áo lại: "Ta tự sửa lại là được."

Trà gia: "Cũng dễ sửa, chỗ nút cài lớn chàng khâu lại một chút, chỗ nút cài nhỏ thì khâu rộng ra một chút."

Thẩm Lãnh: "Tại sao không thay đổi vị trí của khuy áo..."

Trà gia ngây ra: "Sau này ta sẽ để Trân phi nương nương dạy bọn trẻ nhiều hơn, chàng yên tâm!"

Thẩm Lãnh: "Cố gắng!"

Trà gia: "Cút..."

Thẩm Lãnh: "Được thôi."

Hắn đeo bọc hành lý lên người, đi ra ngoài mấy bước lại chạy về, ôm Trà gia hôn một cái thật mạnh, chép miệng, cũng không để ý tới trong cung Trân phi nhiều cung nữ như vậy đang trợn mắt há miệng nhìn hai người bọn họ, lại ôm thật chặt.

"Lần này ra ngoài có thể sẽ lâu một chút, nàng cứ ở trong cung Trân phi, trong phủ quạnh quẽ lắm."

Trà gia gật gật đầu: "Chàng là đại anh hùng, tùy tiện ra ngoài làm xong chuyện bệ hạ giao phó rồi trở về."

Thẩm Lãnh: "Yên tâm."

Sau khi nói xong khỏi tẩm cung của Trân phi, sau đó lại đến Đông Noãn Các, bệ hạ vẫn đang chờ hắn.

Thẩm Lãnh không ngờ là thái tử điện hạ cũng đang ở đây, thái tử một thân áo trắng nhìn khuôn mặt vẫn có chút tiều tụy nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh lại cười cười đầy thiện ý. Thẩm Lãnh vội vàng cúi người thi lễ, thái tử bước nhanh đến đỡ cánh tay Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân đừng đa lễ như vậy, phụ hoàng từng nói Thẩm tướng quân là cột trụ của Đại Ninh, rường cột của triều đình, vốn dĩ từ lâu đã muốn gặp Thẩm tướng quân, khổ nỗi mãi vẫn không có duyên."

Gã nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói: "Lần này Thẩm tướng quân đi bắc cương dọc đường cẩn thận, người Hắc Vũ quỷ kế đa đoan, người Bột Hải âm hiểm giảo hoạt, đợi khi tướng quân về Trường An, ta sẽ cùng tướng quân nói chuyện nhiều hơn."

Thẩm Lãnh cúi người: "Thần tạ điện hạ, đợi thần về Trường An, tất sẽ bái phỏng điện hạ."

"Vậy thì tốt, nhất định phải tới." Thái tử quay lại phía hoàng đế cúi lạy: "Nhi thần cáo lui."

Hoàng đế gật đầu: "Mấy ngày nay con cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."

Thái tử cúi đầu vâng một tiếng, xoay người rời khỏi Đông Noãn Các.

Vừa rồi hoàng đế ngồi ở đó nhìn sắc mặt của thái tử, cũng nhìn sắc mặt của Thẩm Lãnh, thái tử biểu hiện thân thiện hòa khí, Thẩm Lãnh biểu hiện khiêm cung hữu lễ, điều này khiến trong lòng hoàng đế có một chút thư thái, ông ta chỉ vào cái ghế đối diện: "Ngồi xuống, trẫm có nói mấy câu dặn dò khanh."

Thẩm Lãnh ghé mông ngồi xuống: "Xin bệ hạ căn dặn."

Hoàng đế vừa lật xem tấu chương vừa nói: "Trẫm đã chính thức hồi âm cho hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ, tính thời gian, tới tới lui lui cũng phải đi hơn nửa năm, lần này khanh đi bắc cương phải mất hai tháng, sau đó hãy ở bắc cương chờ xem sao, nhưng thủy sư nên vận chuyển như thế nào thì cứ vận chuyển như thế, không để sứ thần Hắc Vũ nhìn thấy thủy sư ngược cũng tốt một chút, để lại mấy chiếc thuyền đủ dùng là được."

"Thần hiểu."

"Tỷ tỷ của hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ tên là Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, có nghe đồn đã trốn tới bắc cương, có lẽ là ở chỗ Tức Phong Khẩu. Mạnh Trường An đã rời khỏi Tức Phong Khẩu về Bạch Sơn Quan, khanh đến bắc cương sẽ có mấy tháng chờ sứ đoàn của Hắc Vũ quốc, cho nên khanh có thể đi Bạch Sơn Quan một chuyến, khanh và Mạnh Trường An có lẽ đã lâu không gặp, đi gặp một chút cũng tốt, thuận tiện điều tra thêm tung tích của Khoát Khả Địch Tẩm Sắc."

"Thần ghi nhớ."

"Lần này sau khi sứ thần của Hắc Vũ quốc đến, trẫm cũng sẽ suy nghĩ sắp xếp người đi Hắc Vũ xem thử một chút, khanh có hứng thú hay không?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra, việc này không tới phiên hắn mới đúng, cho dù là muốn an bài người đi thăm đáp lễ Hắc Vũ phải có đại diện của quân đội, vậy thì cũng không phải là đề đốc Tuần Hải Thủy Sư hắn đây, bắc cương nhiều người như vậy, Binh bộ cũng nhiều người như vậy cơ mà.

"Thần cũng thật sự muốn đi xem thử."

"Việc này cũng không gấp, khanh cứ đi bắc cương trước đã." Hoàng đế hỏi: "Chuyện gã râu xồm kia chế tạo nỗ trận xa cũng đã có thành công ban đầu, làm ra vài cỗ quả thật uy lực kinh người, trẫm đã xem qua rồi, trước khi khanh rời Trường An hãy đi Binh bộ một chuyến, xem thử còn có chỗ nào cần cải tiến không, nếu cảm thấy có thể dùng được thì mang theo hai cỗ đến bắc cương giao cho Võ Tân Vũ, sắp xếp binh sĩ biên quân thay phiên diễn tập để làm quen và khống chế. Nhớ phải giữ bí mật, tuyệt không thể để cho người Hắc Vũ do thám được."

"Thần hiểu."

"Trẫm đã sớm an bài người của Công bộ và Hộ bộ đi bắc cương, trước hết xây dựng Võ Công Phường trong thành Hãn Hải, Râu Xồm sẽ cùng khanh đi bắc cương, nếu như nỗ trận xa hoàn thiện, sẽ chế tạo ở ngay thành Hãn Hải."

Hoàng đế nói một mạch nhiều như vậy, uống ngụm trà nhấp giọng: "Khanh không cần lo lắng cho Trà Nhi và bọn trẻ, trẫm đã dặn rồi, họ sẽ ở trong cung, trước hết không về phủ tướng quân của khanh, Trân phi thích hai đứa trẻ kia, cực kỳ thích, trẫm nhìn cũng cảm thấy đáng yêu."

Thẩm Lãnh cười: "Về mặt đáng yêu này chủ yếu là giống thần nhiều hơn một chút."

Hoàng đế: "..."

Ông ta trợn mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái rồi nói tiếp: "Diệp Vân Tán ở bắc cương, khanh có thể gặp hắn nhiều một chút, hắn hiểu khá rõ chuyện về Khoát Khả Địch Tẩm Sắc."

"Thần đều nhớ rồi."

"Lần này khanh từ bên nam cương Cầu Lập về gấp không mang bao nhiêu thân binh bên cạnh, đi bắc còn phải hộ tống nỗ trận xa, cho nên trẫm sai cấm quân phân phối một nhóm người đi theo, Hạ Hầu Chi đã trở về, cũng sẽ đi cùng khanh."

"Hạ Hầu tướng quân đã về rồi?"

Thẩm Lãnh vui vẻ.

Hạ Hầu Chi về, chứng tỏ chuyện trên thảo nguyên đã được bình ổn rồi.

"Hạ Hầu Chi dẫn một vạn cấm quân đánh mấy trận ở trên thảo nguyên, coi như cũng thuận lợi, mấy tiểu ai cân ngấm ngầm muốn giết Vân Tang Đóa đều đã bị diệt trừ, chỉ là bên trong núi tuyết hoàn cảnh ác liệt khó có thể tiến quân, cho nên cũng không dễ tìm chỗ ẩn thân của người Mông cổ, trẫm hạ chỉ cho hắn trở lại là vì hắn một lòng muốn đi bắc cương kiến công lập nghiệp, các khanh đều là người trẻ tuổi, trên đường đi cũng có thể tâm sự nhiều hơn, học hỏi lẫn nhau nhiều một chút, tất nhiên sẽ có ích lợi."

Hoàng đế nói có vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng Thẩm Lãnh nghĩ thôi cũng biết mấy trận chiến đó của Hạ Hầu Chi tất nhiên không phải đơn giản dễ dàng như thế, nếu ở trên thảo nguyên mà đánh bại kỵ binh thảo nguyên đơn giản như vậy, thời Sở bắc chinh thảo nguyên cũng sẽ không thảm liệt đến như vậy. Trước đây Sở bắc chinh thảo nguyên trận chiến đầu tiên có đại quân hai mươi vạn người thì hao tổn gần một nửa, cũng may trận chiến này cũng đánh cho người thảo nguyên đại thương nguyên khí.

Sau đó mấy năm, quân Sở liên tục không ngừng điều binh qua, lấy mạng người bổ sung vào giống như lấp cái hố to, tổng cộng tiêu tốn chừng năm năm mới chinh phục được thảo nguyên, để đổi lấy cái chuồng ngựa vô tận này, tổng cộng có mười lăm vạn quân Sở táng thân bãi cỏ. Nhưng cũng may có cuộc chinh chiến bất chấp mọi giá này của Sở từ trước, lúc Đại Ninh tiếp nhận thảo nguyên mới có thể thuận lợi một chút.

Lần này Hạ Hầu Chi chỉ đem một vạn kỵ binh cấm quân đi, cấm quân mặc dù tinh nhuệ nhưng cũng không có kinh nghiệm thực chiến gì nhiều.

Do vậy cũng có thể thấy được khả năng của Hạ Hầu Chi.

Trong cấm quân cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngoại trừ Hạ Hầu Chi ra, Đạm Đài Thảo Dã trẻ tuổi hơn đã khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác, có người phỏng đoán, kỳ thi lớn các quân tiếp theo, Đạm Đài Thảo Dã chắc chắn sẽ là nhân tố nổi bật.

Đây chính là Đại Ninh, văn thần võ tướng, nhân tài đông đúc.

Thẩm Lãnh ra khỏi cung Vị Ương liền trực tiếp chạy đến Binh bộ lấy điều lệnh, sau đó lại đến đại doanh cấm quân đón Râu Xồm.

Còn chưa ra khỏi Trường An đã bận rộn hết hơn nửa ngày.

Đến đại doanh cấm quân trước hết đi bái kiến đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, hỏi thăm một chút thì biết được đại tướng quân đang luyện công ở giáo trường nhỏ phía sau. Thẩm Lãnh đã quen thuộc nơi này cho nên trực tiếp tự mình đi qua đó, từ xa đã nhìn thấy đại tướng quân đang đối chiến cùng thiếu niên tên là Đạm Đài Thảo Dã kia. Thiếu niên tiến lùi chắc chắn, tuy rằng nằm ở thế hạ phong nhưng cũng không có bao nhiêu bại thế, thi thoảng cũng có phản kích, cực kỳ sắc bén.

Thẩm Lãnh đứng ở một bên xem hồi lâu, càng xem càng giật mình, Đạm Đài Thảo Dã còn trẻ hơn hắn 3 – 4 tuổi, nghĩ lại lúc mình 17 – 18 tuổi nếu giao thủ cùng đại tướng quân, chỉ sợ sẽ bị đánh cho tè ra quần.

"Bệ hạ đã dặn rồi." Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng ở chỗ xa, Đạm Đài Viên Thuật thu tay lại, cười cười đi đến: "Râu Xồm cũng đã sớm thu dọn hành lễ xong chỉ chờ ngươi đón hắn đi, ngoại trừ người này ra, ta còn có một thứ tặng cho ngươi."

Đạm Đài Viên Thuật quay đầu lại căn dặn thân binh: "Đi lấy lễ vật ta chuẩn bị cho Thẩm tướng quân đến đây, còn có một món đồ khác cũng cầm đến luôn."

Thân binh vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu sau đã bưng một cái hộp gỗ thật dài trở lại, thoạt nhìn rất có phân lượng, phía sau còn có hai gã thân binh khiêng một cái rương.

Đạm Đài Viên Thuật nhận lấy hộp gỗ đưa cho Thẩm Lãnh: "Biết kỹ thuật bắn tên của ngươi không tầm thường, chỉ là mãi không có cái cung nào vừa tay, ta sai Võ Công Phường thành Trường An đặc biệt chế tạo một cái cung thiết thai, võ tướng bình thường kéo căng cũng khó khăn, nhưng ngươi dùng thì chắc hẳn là thuận tay. Ta đã thử rồi, cung này kéo căng có thể bắn tiễn một trăm năm mươi bước giết địch, trong vòng trăm bước có thể bắn xuyên cọc gỗ, chỉ là số lượng mũi tên đặc chế chỉ làm ra được hơn trăm mũi tên, ngươi tạm mang theo trước đi."

Thẩm Lãnh mừng rỡ: "Tạ đại tướng quân!"

Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Thật ra bệ hạ vốn cũng có một phần lễ vật muốn tặng cho ngươi, chỉ là sợ chúng thần triều đình biết sẽ nói bệ hạ thiên vị ngươi, cho nên để ở chỗ ta trước."

Ông ta vẫy tay, hai gã thân binh khiêng một cái rương gỗ đi đến, lúc đặt xuống mặt đất phát ra một tiếng bịch, hiển nhiên là khá nặng nề.

Đạm Đài Viên Thuật mở rương gỗ ra: "Lại đây xem."

Thẩm Lãnh sáp lại gần phía trước, mắt lập tức sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment