Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 567 - Chương 567: Bắc Hành

Chương 567: Bắc hành Chương 567: Bắc hành

Đạm Đài Viên Thuật khoát tay ra hiệu cho các thân binh đều lui xuống, ngay cả Đạm Đài Thảo Dã cũng không giữ lại.

Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn thứ trong rương gỗ, mắt đều sáng lên.

"Đây là áo giáp bệ hạ đã mặc khi chinh chiến năm đó, là tiên đế ban tặng."

Trong ánh mắt Đạm Đài Viên Thuật cũng có chút ngưỡng mộ, tiên đế mà ông ta nói tất nhiên không phải ca ca Lý Thừa Viễn của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường, mà là lão hoàng đế.

Bệ hạ mười sáu tuổi tòng quân lãnh binh đã đi bắc cương chém giết với người Hắc Vũ, lão hoàng đế làm sao lại có thể không quan tâm đến ông ta, giáp trụ này là lão hoàng đế truyền triệu thợ giỏi nhất Võ Công Phường mất hai năm tạo thành, dày nặng nhưng không mất tính linh hoạt, giáp trụ là giáp toàn thân, nhưng mỗi một chỗ khớp nối đều cực kỳ tinh tế, có thể khiến người ta hoạt động một cách tự nhiên. Giáp trụ bình thường đâu có tay giáp, mà bộ giáp trụ đen nhánh chế tạo từ sắt nguyên chất này có thể bao trùm toàn thân, sau khi kéo mặt nạ xuống, ngoại trừ mắt ra thì không có một chỗ nào không thể bảo vệ được.

Phần tay giáp khiến người nhìn mà cảm thán, nối liền với vai giáp, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của ngón tay.

Sở dĩ nhiều thợ tay nghề giỏi như vậy tốn thời gian hai năm mới tạo ra được là vì đặc điểm lớn nhất của giáp trụ này không chỉ là chắc chắn, còn có thể điều tiết, ví dụ như phần tay giáp, ở chỗ cổ tay có một sợi dây bền chắc, thả lỏng ra, tay giáp sẽ trở nên rộng rãi, kéo chặt lại, tay giáp sẽ vừa khít bàn tay.

"Giáp trụ này vốn dĩ hơi hư tổn, bệ hạ cứ luôn treo nó ở trong Đông Noãn Các, một năm rưỡi trước, bệ hạ đột nhiên bảo ta đem thiết giáp đến Võ Công Phường, triệu tập thợ giỏi nhất sửa chữa, và còn đặc biệt làm ra thứ khác cho ngươi nữa."

Chung quanh đã không có người, Đạm Đài Viên Thuật bảo Thẩm Lãnh lấy giáp trụ ra.

"Ta giúp ngươi mặc giáp, ngươi thử xem."

Trong lòng Thẩm Lãnh cảm thấy ấm áp cảm động, lại không biết nên biểu đạt như thế nào.

Đạm Đài Viên Thuật nhìn vành mắt ửng đỏ của Thẩm Lãnh cười cười: "Ngươi cũng biết bệ hạ đối đãi với người khác ra sao, chớ có phụ lòng."

Ông ta giúp Thẩm Lãnh mặc giáp trụ, toàn thân thiết giáp này rất nặng nề, nếu tự mình một mình thì căn bản là không cách nào mặc được.

Đạm Đài Viên Thuật nhìn Thẩm Lãnh mặc huyền thiết giáp cười cười: "Quả nhiên càng có tinh thần hơn rồi."

Giáp trụ này màu sắc thâm thúy, ánh sáng u ám khiến người ta nảy sinh sợ hãi trong lòng.

"Bên này." Đạm Đài Viên Thuật chỉ vào bên trái thắt lưng Thẩm Lãnh: "Bệ hạ biết ngươi giỏi dùng liên nỏ, cho nên ở phần này thiết giáp có thêm một vài thứ, có thể treo liên nỏ, bên cạnh còn có thể cài mấy hộp nỏ... Phía bên phải có thể để túi da hươu, có thể lấy đồ ra bất cứ lúc nào, sau lưng ngươi có chốt cài đao, hắc tuyến đao có thể đeo sau lưng, cơ quan tinh xảo."

Nói xong ông ta lùi về sau mấy bước nhìn kỹ một chút: "Ta cũng muốn giữ bộ giáp trụ này lại làm của riêng, kỹ thuật chế tạo thiết giáp tuyệt đỉnh."

Thẩm Lãnh mặc thiết giáp đi qua lại vài bước, tuy nặng nề nhưng đối với hắn mà nói là phù hợp.

"Đây là loan đao bình thường người Hắc Vũ hay dùng."

Đạm Đài Viên Thuật lấy từ trong rương ra một thanh loan đao Hắc Vũ, loan đao có độ cong cũng không quá lớn, hơn nữa cũng dài gần ba xích.

Đạm Đài Viên Thuật cầm loan đao, dùng ba phần sức lực chém lên lưng Thẩm Lãnh, một tiếng keng giòn vang, Thẩm Lãnh không tự chủ được đi lên phía trước hai bước, phía sau lưng bắn ra một chuỗi đốm lửa, nhưng một đao này không mảy may làm tổn hại giáp trụ.

Đây là đồ bảo mệnh năm đó lão hoàng đế cho đương kim bệ hạ, làm sao có thể dễ dàng bị phá vỡ, mà bây giờ, đây là đồ bảo mệnh đương kim bệ hạ cho Thẩm Lãnh.

"Phía sau lưng có chốt cài đao và chốt cài cung, chốt cài đao dọc, chốt cài cung chéo." Đạm Đài Viên Thuật nói: "Ngươi vẫn cần phải thích ứng hơn, lúc lấy đao, chốt cài đao sẽ có thể điều chỉnh theo lực độ kéo đao của ngươi, để ngươi thuận lợi xuất đao, chốt cài cung tương đối cao, dưới cung là đao, không có luyện tập một thời gian ngắn sợ là ngươi không thể sử dụng một cách tự nhiên."

Thẩm Lãnh cảm xúc dạt dào, con mẹ nó chiến giáp này quá sướng mà.

Hắn vươn hai tay ra hoạt động mười ngón tay, giáp trụ phát ra tiếng ma sát khe khẽ, Thẩm Lãnh nghe thanh âm đó giống như tiếng của thiên nhiên vậy.

Đạm Đài Viên Thuật ném chiến đao Hắc Vũ trong tay cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức đón được, lúc nắm chặt có cảm giác như một giây tiếp theo là có thể bóp nát chuôi đao, hắn tay phải cầm chuôi đao tay trái cầm thân đao, phát lực một cái, lưỡi dao cũng không thể cắt được phiến giáp.

Cạch!

Chiến đao trực tiếp bị Thẩm Lãnh bẻ gãy.

Phù...

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, sau đó kéo mặt nạ xuống cảm thụ, mặt nạ giáp trên dưới có năm khe để điều tiết vị trí của mắt, không có vấn đề gì tầm nhìn, đương nhiên không rộng bằng lúc không đội mũ sắt, nhưng đâu thể nào mọi chuyện đều hoàn mỹ không tỳ vết.

Mặt nạ giáp là mặt nạ sắt kỳ lân.

Đao, cung, giáp.

Nếu bình thường Thẩm Lãnh nghĩ mình võ nghệ là 10, mặc giáp trụ này vào, cầm hắc tuyến đao, đeo cung thiết thai, hắn có cảm giác chiến lực của mình tăng lên ít nhất một cấp bậc... Cảm giác này, thật sự là thích vãi.

"Đi đi." Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Chiến trường sau này là chiến trường của những người trẻ khỏe các ngươi, tương lai của Đại Ninh, phải xem các ngươi rồi."

Thẩm Lãnh đứng nghiêm, bộp một tiếng, làm một quân lễ đúng tiêu chuẩn.

Đạm Đài Viên Thuật cũng nghiêm nghị hẳn lên, đáp lại một quân lễ.

Hai người đứng mặt đối mặt, giống như ở giao tiếp gì đó.

Đội ngũ tập hợp ở ngoài Húc Quang Môn, một trong các cửa bắc của thành Trường An, tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi đã đang chờ ở đó, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh đã lập tức cười: "Còn chưa kịp chúc mừng Thẩm tướng quân có một trai một gái, thật sự là rất có phúc."

Thẩm Lãnh: "Chúc mừng muộn cũng không sao, lần sau bù hồng bao cho ta là được."

Hạ Hầu Chi cười lớn ha ha.

Hạ Hầu Chi mang theo ba trăm người, là thân binh của Đạm Đài Viên Thuật phân cho gã, bên Binh bộ điều đến bảy trăm người hỗ trợ hộ tống nỗ trận xa, xe ngựa là loại xe đặc chế, dài hơn xe ngựa bình thường gần gấp đôi, độ rộng cũng lớn hơn không ít, hai cỗ nỗ trận xa đã điều chỉnh thử nghiệm nằm im ở bên trong, đó là đại sát khí trên chiến trường với người Hắc Vũ trong tương lai.

Lúc đội ngũ chuẩn bị xuất phát, đột nhiên tất cả chiến mã đều loạn cả lên, thậm chí có chiến mã gần như mất khống chế.

Thẩm Lãnh lập tức quay đầu lại, thế là nhìn thấy Trà gia một thân áo trắng ở cổng thành.

Duyên dáng yêu kiều, bốn chữ này dùng với người khác đều không thích hợp, chỉ có dùng với Trà gia mới không hề sai chút nào.

Hắc ngao khổng lồ ngồi xổm bên cạnh Trà gia, cho dù là ngồi, nhưng dường như vẫn còn cao hơn Trà gia một chút.

Thẩm Lãnh từ trên chiến mã nhảy xuống chạy nhanh tới, cười cợt nhả: "Đại ca."

Trà gia lấy khăn tay ra lau bụi bặm dính trên mặt Thẩm Lãnh: "Mang hắc ngao đi đi, ta ở trong cung, để một mình nó ở trong nhà cũng buồn chán, người ở trong cung đều sợ nó cũng không tiện mang vào, huống hồ chàng đã cho Mạnh Trường An đại hắc mã, chiến mã bình thường chàng lại không vừa mắt, sau này ra trận có thể cưỡi nó."

Hắc ngao ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Thẩm Lãnh cười nói: "Hồi nhỏ khi vừa mới được Thẩm tiên sinh cho con dao săn nhỏ, lúc lấy ra thường hay nghĩ, sau này sẽ dùng cái vỏ dao này hù dọa người khác, còn nghĩ ra một câu mà mình cảm thấy rất bá đạo... Có tin ta lấy vỏ dao chà xát mặt ngươi không? Lần này mang theo hắc ngao xuất chinh, trước khi ra trận, ta hô to một tiếng dắt chó của ta đến! Nàng nói có phải cũng rất có khí thế không?"

Trà gia phì một tiếng: "Phải phải phải, chàng nói có khí thế thì có khí thế."

Nàng xoay người vỗ vỗ lưng hắc ngao: "Ta sợ chàng cưỡi nó xóc nảy, cho nên tạm thời làm gấp một cái yên chó."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ yên ngựa nghe cũng không sao, yên chó sao nghe không được tự nhiên như vậy.

Hắc ngao đứng lên chạy quanh Thẩm Lãnh một vòng, giống như thú vương, thật ra trên lưng nó chính là một cái yên ngựa khá lớn, không quá thích hợp nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được, vì sợ Thẩm Lãnh bị xóc nảy, trên yên ngựa đệm một lớp chăn mỏng, cái chăn mỏng đó mới là tác phẩm đắc ý của Trà gia.

"Chàng cứ nói uyên ương ta thêu giống vịt, lần này ta liền thật sự thêu một đàn vịt."

Trà gia hơi hất cằm lên, khóe miệng có một chút đắc ý.

Thẩm Lãnh chuyển sang bên kia, quả nhiên, bên này thêu... dưới cầu lớn trước cửa.

Trà gia: "Có ý thơ không?"

Thẩm Lãnh: "..."

Cái chăn mỏng này vốn là thêu cho hai đứa trẻ, bây giờ khâu lên yên chó của Thẩm Lãnh, có thêm vài phần ý vị tình thân.

Thẩm Lãnh xoay người lên chó...

Thật ra cũng thật sự rất uy phong, cái đầu to tướng của hắc ngao còn khiến người ta chấn động hơn cả đầu mãnh sư, nhìn phản ứng của những con chiến mã chung quanh là biết áp lực nó mang đến cho những người khác lớn cỡ nào.

Bản thân Thẩm Lãnh cũng không ngờ, con chó nhỏ nhặt được trong thôn nhỏ ở ngoài thủy sư Giang Nam đạo năm ấy, sau này lớn lên lại khí phách như vậy.

"Về đi." Thẩm Lãnh vẫy tay: "Ngoài thành gió lớn."

Trà gia gật gật đầu, vẫy tay.

Thẩm Lãnh cưỡi chó trở lại đội ngũ, lần này chiến mã trong đội ngũ càng hỗn loạn, các kỵ sĩ mất rất lâu mới ổn định lại được, ai ai cũng quay mặt nhìn nhau.

Hạ Hầu Chi nhìn hắc ngao cảm thán một tiếng: "Nếu ngươi cưỡi nó trên chiến trường, có điểm giống như làm bừa."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Thật ra rất thân thiện, không tin thì ngươi sờ thử?"

Hạ Hầu Chi liếc nhìn cái miệng ngoác ra của hắc ngao: "Ngươi muốn hại ta thì cứ việc nói thẳng..."

Đội ngũ rời thành Trường An đi về hướng bắc, Trà gia đứng ở cổng thành rất lâu rất lâu, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng đội ngũ nữa. Nàng biết lần này Lãnh Tử rời Trường An sẽ lâu hơn trước đây, có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm, có lẽ mãi cho đến khi đánh xong trận chiến với người Hắc Vũ mới trở lại.

Bọn trẻ vẫn chưa biết gọi phụ thân, lúc trở lại, có lẽ đã có thể chạy loạn ở trong viện rồi.

Trong đội ngũ.

Thẩm Lãnh để cho hắc ngao đi một mình, hắn nhảy lên xe ngựa của gã râu xồm, Râu Xồm trốn ở trong xe ngựa không dám ra ngoài, y thật sự sợ hắc ngao, lúc ở trong nhà Thẩm Lãnh nhìn thấy đã sợ rồi, sợ đến tận xương tủy.

"Lần này rời Trường An đi bắc cương, cuộc sống sẽ trở nên khổ cực hơn một chút."

Thẩm Lãnh ngồi xuống, nhìn những món điểm tâm để trong xe ngựa, lấy một miếng nếm thử: "Vị gì mà quái lạ như vậy."

Râu Xồm: "Đó là thuốc xổ, gần đây ta bị táo bón..."

Thẩm Lãnh nhổ phì một miếng, ra sức trừng mắt nhìn Râu Xồm một cái, Râu Xồm thầm nghĩ trách ta à.

"Sau khi đến bắc cương ngươi đừng có chạy loạn khắp nơi, ta sẽ sắp xếp người bảo vệ ngươi, sau này ta sẽ suất quân rời khỏi bắc cương, nhưng ngươi phải ở trong thành Hãn Hải rất lâu, ta sẽ đi gặp Đại Ninh bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ, bảo hắn chăm sóc ngươi nhiều chút."

Râu Xồm ừ một tiếng: "Thật ra ta ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần có thể để ta nghiên cứu hỏa khí, cho ta dùng đồ thoải mái là được."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi còn có người thân gì ở quê nhà hay không, ta có thể sắp xếp người đi đón sang đây."

"Không có." Râu Xồm cúi đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ: "Tướng quân, cũng không phải mỗi một quốc gia trên thế giới này đều giàu có như Đại Ninh, ta có sáu huynh đệ tỷ muội, cuối cùng chỉ có một mình ta còn sống, ở quốc gia của ta, thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người, ăn no cũng là yêu cầu xa vời."

Y liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nếu không thì tương lai tướng quân mang binh đánh đến nhà ta đi, ta có thể dẫn đường cho ngài, nếu như vậy, người ở chỗ chúng ta cũng là người Ninh rồi."

Thẩm Lãnh thầm ngẩn ra.

Hóa ra, trên thế giới này có nhiều người khao khát trở thành người Ninh như vậy.

Cho dù là bị chinh phục.

Có phải suy nghĩ này rất điên cuồng hay không?

Chính như lời Râu Xồm nói, rất nhiều nơi bên ngoài Đại Ninh, ngay cả thức ăn cũng là yêu cầu xa vời.

Bình Luận (0)
Comment