Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 568 - Chương 568: Thanh Nha Và Kiếm Môn

Chương 568: Thanh Nha và Kiếm Môn Chương 568: Thanh Nha và Kiếm Môn

Đông bắc Đại Ninh, Bạch Sơn Quan.

Mạnh Trường An đi xuống dưới sau khi tuần tra phòng ngự trên tường thành xong, khó khi gặp được một người bán hàng rong bán kẹo hồ lô, biên thành bên đông bắc này có rất ít tiểu thương đến đây, gã bỏ tiền mua lại tất cả kẹo hồ lô, thế nên người bán hàng rong kia cũng có chút nghi ngờ cuộc đời.

Trước đó người bán hàng rong không bán được một xâu nào. Khắp cả biên thành đều là biên quân, không có bách tính, người đang trực ban thì ai dám tự ý rời vị trí đi mua kẹo hồ lô ăn, giờ thoáng chốc đã bán hết khiến người bán hàng rong sung sướng muốn nhảy cẫng lên, huống hồ vị tướng quân kia còn trả thêm một miếng bạc vụn nữa.

Trên cọc gỗ cắm đầy kẹo hồ lô, Mạnh Trường An mặc thiết giáp tướng quân vác một thứ đồ như vậy đi xuyên phố qua ngõ hẻm trở về có vẻ hơi bắt mắt, nhưng điểm giống nhau của gã và Thẩm Lãnh nằm ở chỗ sẽ không quá mức để ý người khác nhìn mình như thế nào.

Về đến nhà, công chúa Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ đã nấu cơm xong đợi gã.

Mạnh Trường An đi nhanh mấy bước: "Không phải đã nói đừng tự động thủ nấu cơm rồi sao? Hai người các nàng hiện giờ đều có thai rồi, phải cẩn thận nhiều một chút."

Nguyệt Châu Minh Đài cười nói: "Đâu có kim quý như vậy."

Tịnh Hồ hừ một tiếng: "Vậy thì có vẻ chúng ta quá yếu ớt, người của biên quan Đại Ninh, bất luận nam nữ, đâu có ai yếu ớt."

Bất tri bất giác, bọn họ đã quen và cũng đã thừa nhận thân phận người Ninh của mình.

"Cơm canh để ta nấu là được, hôm nay lại bất ngờ mua được kẹo hồ lô."

Mạnh Trường An đưa cọc kẹo hồ lô cho Tịnh Hồ. Tịnh Hồ nhận lấy lạch bạch lùi về sau mấy bước. Cái cọc gỗ cắm đầy kẹo hồ lô này cũng không hề nhẹ, Mạnh Trường An áy náy nhìn nàng một cái, đi qua đỡ lấy: "Tại ta, tại ta."

Tịnh Hồ cười hì hì: "Có thể ăn được vài ngày."

Mạnh Trường An ngồi xuống bàn, cơm trắng và mấy món xào, bụng đói cồn cào, gã ăn ngấu ăn nghiến, Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ nhìn gã ăn mà cảm thấy vui vẻ. Bọn họ đều biết tay nghề nấu ăn của mình thật sự chỉ ở mức bình thường, đâu có ngon giống như Mạnh Trường An thể hiện ra ngoài.

Mạnh Trường An ăn liền ba bát cơm đầy, lau khóe miệng: "Ăn no rồi."

Nguyệt Châu Minh Đài đưa cho gã chén trà đã pha sẵn: "Tính toán ngày tháng thì còn một tháng nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, chàng vẫn chưa nghĩ xong sẽ đặt tên con là gì à?"

Mạnh Trường An giơ tay lên gãi gãi đầu lông mày: "Suy nghĩ chút, chỉ là sợ các nàng cảm thấy nghe không hay, nếu là nam hài thì gọi là Mạnh Ngư Lân, nữ hài thì gọi Mạnh An Dương."

Đó là ý nghĩa quê hương.

Tất nhiên Nguyệt Châu Minh Đài biết ý nghĩa, cười cười nói: "Âm thì dễ nghe, chỉ là sau này đứa trẻ lớn lên tên là vẩy cá sẽ khó tránh khỏi bị chúng bạn chê cười, chi bằng sửa thành Ngọc Lân, ngọc trong kim ngọc mãn đường, lân trong kỳ lân, nếu là nữ hài tên An Dương rất hay."

Tịnh Hồ: "Nếu là hai nam hài, hoặc là hai nữ hài thì sao?"

Mạnh Trường An cười nói: "Nếu là hai nam hài thì một đứa tên Mạnh Ngọc một đứa tên Mạnh Lân, nếu là hai nữ hài thì một đứa tên Mạnh An một đứa tên Mạnh Dương."

"Tên không thể trùng với tên chàng được." Tịnh Hồ nghĩ nghĩ: "Vậy thì một đứa tên là Mạnh Mộng đi, hi hi."

Mạnh Trường An ừm một tiếng: "Cũng hay."

Đang nói, thân binh chạy nhanh đến ngoài cửa cúi đầu nói: "Tướng quân, thiên bạn phủ Đình Úy Phương đại nhân cầu kiến."

Mạnh Trường An ra ngoài đến phòng khách đợi, không bao lâu sau Phương Bạch Kính từ bên ngoài vào, trên mặt dính một lớp sương lạnh. Cuối tháng 10 là thời tiết ở biên quan đông bắc này đã lạnh đến mức khiến người ta không muốn ra khỏi phòng. Cũng không phải khoa trương, đi tiểu cũng có thể nhanh chóng bị đóng băng trên mặt đất.

"Trường An đã đưa tới một số tin tức." Phương Bạch Kính ngồi xuống hơ tay bên lò lửa: "Đô đình úy đại nhân nói, thân tỷ tỷ của hãn hoàng Hắc Vũ quốc Tang Bố Lữ trước đó vẫn luôn bị Tang Bố Lữ giam lỏng ở Hồng Thành, khoảng một năm trước đã trốn ra ngoài, hiện giờ có thể đang ở vùng này của chúng ta, có lẽ là thành Tô Lạp ở mé tây bắc Bạch Sơn Quan, cũng có thể là ở thành Cách Để đối diện Tức Phong Khẩu. Ý của đô đình úy đại nhân là, Khoát Khả Địch Tẩm Sắc này cực kỳ hiểu biết về Hắc Vũ quốc, nếu như có thể tìm được người đến, có thể có ích lớn cho việc bắc chinh."

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Chắc có tranh vẽ?"

"Làm sao có được." Phương Bạch Kính nói: "Chỉ là nghe nói trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc này dung mạo như tiên nữ, dáng người rất cao, thuở nhỏ ở Hắc Vũ Kiếm Môn học kiếm thuật, võ nghệ không tầm thường, hơn nữa không chỉ là võ nghệ có thể khiến người khác ngạc nhiên, mưu lược của nữ nhân này cũng rất lợi hại, Tang Bố Lữ cũng có chút kiêng kị đối với nàng ta."

"Vậy thì thế này." Mạnh Trường An ngẫm nghĩ: "Ngươi dẫn người sang bên thành Tô Lạp, xem thử có thể để đình úy xâm nhập vào tìm hiểu một chút tin tức hay không, bây giờ ta sẽ đi Tức Phong Khẩu, đi về cũng mất hai mươi ngày."

Phương Bạch Kính nhìn sang bên chính phòng: "Có phải hai vị tẩu phu nhân sắp sinh rồi không?"

"Ta sẽ về nhanh." Mạnh Trường An đứng dậy: "Bên thành Cách Để có một cái hồ băng, đối diện hồ băng có một tòa sơn trang. Mấy ngày trước thám báo của Tức Phong Khẩu báo tin nói là trong sơn trang hồ băng dường như có thêm không ít người, bên ngoài sơn trang cũng có trọng binh canh phòng, có lẽ đúng là vị trưởng công chúa đó đang ở đây."

Phương Bạch Kính nói: "Trong thành Cách Để có trên vạn thủ quân Hắc Vũ, hơn nữa đều là binh lính tộc Quỷ Nguyệt tinh hãn, cũng không phải là quân lính tản mạn gì, cho dù Khoát Khả Địch Tẩm Sắc thật sự ở bên sơn trang kia thì ngươi cũng đừng lỗ mãng, Tức Phong Khẩu chỉ có hơn ngàn thủ quân, ngươi sắp làm cha rồi, phải cẩn thận một chút."

"Ta biết." Mạnh Trường An vỗ vỗ vai Phương Bạch Kính: "Lần trước ta đã viết tấu chương gửi đi Trường An, để ngươi ở lại Bạch Sơn Quan này thật sự là ủy khuất rồi, hiện giờ Bạch Sơn Quan mọi việc thái bình thuận lợi, người Hắc Vũ cũng không dám dễ dàng khấu biên, cho nên ta muốn mời bệ hạ điều ngươi về Trường An."

Phương Bạch Kính bật cười: "Người đây là ruồng bỏ ta rồi?"

Mạnh Trường An gật đầu: "Đáng ruồng bỏ, tốt nhất là ngươi mau đi đi."

Phương Bạch Kính nói: "Trong biên thành này ngoài hai vị tẩu phu nhân ra cũng chỉ có ta biết người tính tình ngoài lạnh trong nóng, nếu ta mà về Trường An chẳng phải ngươi sẽ cô đơn, có ta ở đây ngươi còn có một người uống rượu nói chuyện, ta không ở đây, ngươi nâng chén uống với trăng?"

Mạnh Trường An trừng mắt liếc gã một cái: "Không may mắn."

Phương Bạch Kính: "Ngươi cũng thật mê tín."

Gã đứng dậy, thuận tay túm lấy cái bánh màn thầu đang nướng trên lò lửa nhét vào miệng: "Thuận miệng ăn miếng lương khô của ngươi, ta dẫn người đi thành Tô Lạp, chậm nhất là bảy ngày sẽ trở lại, thật ra ngươi không cần phải tự đi Tức Phong Khẩu, phái một người đi truyền tin là được, bảy ngày sau ta còn muốn đến nhà người uống rượu chực, lỡ như hai vị tẩu phu nhân có động tĩnh sớm, ngươi có hối hận không?"

Cũng không biết tại sao, Mạnh Trường An đột nhiên thay đổi ý định: "Cũng được, vậy thì ta bảo Dương Thất Bảo mang mấy doanh binh đi trước. Thất Bảo võ nghệ không thua ta, hành sự cũng chắc chắn, hắn đi ta cũng yên tâm. Sau khi ngươi về, ta hầm sẵn thịt bò đợi ngươi."

Phương Bạch Kính hừ một tiếng: "Thịt bò đó là ngươi hầm? Nếu ta không cố nuốt xuống thì có thể nhai cả một năm."

Mạnh Trường An cười nói: "Có bản lĩnh thì người hầm đi."

Phương Bạch Kính: "Thôi đi... Ta đi thành Tô Lạp ngươi có thứ gì muốn mang về không?"

Mạnh Trường An: "Mang cái rắm."

Phương Bạch Kính: "Rắm không dễ mang, nước tiểu có được không? Với thời tiết này của chúng ta, ngươi muốn nước tiểu hình dạng gì ta cũng có thể mang về cho ngươi."

Mạnh Trường An đứng dậy: "Cút mau."

Phương Bạch Kính cười to đi ra ngoài, trong miệng nhai bánh màn thầu nướng nóng hổi.

Cùng lúc này, trong sơn trang bên cạnh hồ băng cách biên thành Cách Để không xa.

Hồ băng này vốn tên là hồ Nguyệt Kính, người Hắc Vũ là cách gọi chung của người Ninh đối với người Hắc Vũ quốc, vốn dĩ tên ứng với tộc người Quỷ Nguyệt. Người Quỷ Nguyệt sùng bái ánh trăng đến mức không thể tưởng tượng nổi, theo bọn họ thấy, trăng là biểu tượng của thần, thế giới là do thần sáng tạo, trăng treo trên cao giữa không trung, là con mắt của thần đang nhìn thế giới này.

Cho nên trong Hắc Vũ quốc, dùng chữ nguyệt này đặt tên cho địa danh, đồ vật nhiều không đếm xuể.

Cái tên hồ Nguyệt Kính này, ở trong Hắc Vũ quốc tùy tiện cũng có thể tìm được mười mấy cái.

Trong đô thành Hắc Vũ quốc có một hồ Nguyệt Thần, đó mới là thánh địa trung tâm của tộc Quỷ Nguyệt. Nghe đồn Nguyệt Thần chính là phi thăng rời đi ở chỗ này, ở khu vực hồ Nguyệt Thần có rất nhiều di tích, nhưng đều là được xây dựng vào thời kỳ Hắc Vũ quốc mới lập quốc.

Sơn trang Nguyệt Kính Hồ thật ra đã bỏ không nhiều năm, sơn trang này vốn là một tòa hành cung của hãn hoàng Hắc Vũ quốc, chỉ là ít nhất đã mấy trăm năm không có bất kỳ một vị hãn hoàng nào giá lâm đến, thế nên thành hoang phế, nguyên nhân hoang phế rất đơn giản, bởi vì sự quật khởi của Đại Ninh... Hành cung này cách biên quan Đại Ninh quá gần, vị hãn hoàng Hắc Vũ nào cũng không tự đại đến mức dám coi thường biên quân Đại Ninh.

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ở trong sơn trang này, nàng ta không thích lạnh nhưng lại thích băng, đây là tâm thái rất mâu thuẫn.

Trưởng công chúa mặc một bộ áo lông chồn màu trắng nhìn thật sự đẹp như thần nữ, nhiều nữ nhân của tộc Quỷ Nguyệt thể trạng rất lớn cho nên dễ béo, nhưng nàng ta tuy rằng vóc dáng rất cao nhưng dáng người lại cực kỳ cân xứng, hơn nữa khuôn mặt kia quả thật rất tinh tế, tinh tế đến cho dù đã ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn không có chút tỳ vết nào.

"Người của Kiếm Môn đã đến thành Tô Lạp?" Nàng ta hỏi.

Thống lĩnh thị vệ dưới trướng nàng ta – Mạc Quật cúi đầu: "Bên thành Tô Lạp truyền tin đến nói là quả thực có người của Kiếm Môn đã đến, nhưng vẫn chưa biết có phải là đến tìm công chúa điện hạ hay không, ngoài người của Kiếm Môn ra, cũng có người của Thanh Nha đến."

Hắc Vũ Thanh Nha, cùng một dạng với phủ Đình Úy của Đại Ninh.

"Mặc kệ có phải hay không đều sắp xếp người đi theo dõi, đệ đệ của ta à... vẫn luôn là một người dao động bất định, tâm tư biến ảo còn nhanh hơn cả mây trên trời, hắn để ta rời khỏi Hồng Thành, chưa chắc đã không phái người bắt ta về."

Tẩm Sắc hít sâu một hơi chậm rãi thở ra: "Tuy rằng nơi này thật sự không được tốt lắm, nhưng có mùi vị tự do."

Mạc Quật nói: "Thần đã sắp xếp người theo dõi rồi."

Tẩm Sắc hỏi: "Người của Thanh Nha và Kiếm Môn đến là ai?"

"Thiển Phi Luân, một trong các hồng bào của Thanh Nha mang theo mấy trăm thiết kỵ Thanh Nha. Người của Kiếm Môn đến thì vẫn chưa xác định, nhưng nghi ngờ là đệ tử đời hai của Kiếm Môn, nếu như là đệ tử đời một đích thân đến thì sẽ không dễ dàng như vậy, đời một đều là đại kiếm sư, xuất hành sẽ không có nhiều tùy tùng."

Hắc Vũ Thanh Nha, dựa theo cấp bậc chia làm bốn cấp, cấp bậc thấp nhất là tương đương với đình úy bình thường của phủ Đình Úy Đại Ninh, gọi là thanh nha lam bào; tương đương với cấp bậc bách bạn của phủ Đình Úy Đại Ninh chính là thanh nha hắc bào; tương đồng với thiên bạn thì là thanh nha ngân bào; cấp bậc của hồng bào cực cao, tương đương với phó đô đình úy phủ Đình Úy, Thanh Nha tổng cộng chỉ có hai hồng bào; cấp bậc cao nhất là thanh bào, thanh bào thần quan hiện giờ tên là Khám La Hắc Đình, cũng là đời một của Kiếm Môn, một trong các đại kiếm sư.

Thật ra Kiếm Môn đời một đã không còn lại mấy người, dù sao cũng đã bị Sở Kiếm Liên dọn dẹp một vòng, nhưng thực lực của đại kiếm sư cũng không đồng đều.

Không giống với Đại Ninh, Hắc Vũ thờ phụng thần quyền.

Kiếm Môn được gọi là tùy tùng của Nguyệt Thần, tông chủ Kiếm Môn phần lớn cũng là quốc sư của Hắc Vũ quốc, hãn hoàng Hắc Vũ lên ngồi, phải do quốc sư làm lễ.

Trong Thanh Nha có rất nhiều đệ tử Kiếm Môn, người của Kiếm Môn tự xưng là tùy tùng của thần, cũng gọi là thần quan, mà trong Thanh Nha, người đứng trên hồng bào cũng quen được gọi là thần quan.

Quyền thế của thanh bào thần quan có thể khiến bách quan triều đình Hắc Vũ kính sợ.

Tẩm Sắc nghe Mạc Quật nói xong khẽ nhíu mày: "Thiển Phi Luân? Cái tên tự đại ngôn cuồng đó... Theo dõi là được, đừng trêu chọc vào hắn."

"Vâng." Mạc Quật cúi đầu nói: "Ai muốn trêu chọc vào hắn chứ?"

Nghĩ đến kẻ này, trong lòng Mạc Quật cũng run sợ.

Đó là một kẻ cuồng sát nhân.

Bình Luận (0)
Comment