Liêu Bắc đạo là một đạo trị lớn nhất của Đại Ninh, phương bắc có ba đạo, Quân Bình đạo và Chân Vinh đạo cộng lại cũng chỉ miễn cưỡng bằng một nửa Liêu Bắc đạo, Cao Hàng đạo được vinh danh là kho lương của Đại Ninh đã không nhỏ rồi, nhưng vẫn phải cộng thêm Hà Đông đạo cũng chỉ miễn cưỡng tương đương với Liêu Bắc đạo.
Giữa Liêu Bắc đạo cùng Quân Bình đạo chính là nơi bắc cương võ khố Đại Ninh, mà chiến trường tiếp xúc với Hắc Vũ kịch liệt nhất ở ngay trên tuyến đường tây bắc Liêu Bắc đạo và phía bắc Quân Bình đạo, chiến sự quanh năm đều sẽ có số lượng lớn biên quân chết trận, bên phía người Hắc Vũ tất nhiên cũng sẽ không sống dễ chịu.
Bạch Sơn Quan nằm ở sườn đông bắc Liêu Bắc đạo. Điểm đặc biệt Bạch Sơn Quan ở chỗ, đi tây bắc là quốc cảnh Hắc Vũ, đi đông bắc thì là quốc cảnh Bột Hải quốc, nhưng trong Liêu Bắc đạo không mấy khi có chiến sự chính là bởi vì Bạch Sơn và Hắc Sơn liên miên bất tận đã ngăn cách Hắc Vũ. Hắc Sơn từ quận Hộ Tòng Liêu Bắc đạo kéo dài hai ngàn dặm sang hướng đông, tại đây có một hẻm núi giữa Hắc Sơn và Bạch Sơn, là thông đạo thích hợp nhất để Hắc Vũ có thể xâm nhập Liêu Bắc đạo, nhưng hai bên sơn quan giữa Bạch Sơn Hắc Sơn có trọng binh Đại Ninh thủ hộ, thành quan bên hai sơn quan cao lớn, phòng thủ chắc chắn, ít nhất hai vạn thủ quân trấn thủ, huống hồ bên ngoài sơn quan chính là sông Hắc Long, giống như thiên khiển.
Tiếp đó chính là Tức Phong Khẩu. Tức Phong Khẩu là một lỗ hổng của Bạch Sơn, cũng không quá lớn, hơn nữa địa thế hiểm yếu, sườn bắc Tức Phong Khẩu dốc đứng, binh lực quy mô lớn không thể thi triển được, leo lên vốn đã khó khăn, ở nơi "một người chặn đường, vạn người khó qua" này thì người Hắc Vũ cũng không có cơ hội gì.
So sánh mà nói, ngược lại là Bạch Sơn Quan với binh lực lên đến hơn vạn người lại càng dễ công phá hơn, chỉ là nói tương đối thôi.
Nhưng từ sau khi Mạnh Trường An chiếm quan thành của Bột Hải quốc, tương đương với hiện tại Bạch Sơn Quan có hai lớp thành quan, muốn từ bên Bột Hải quốc tiến công cũng khó.
Bạch Sơn và Hắc Sơn giống như hai bức màn chắn thiên nhiên của Đại Ninh, bảo hộ cả vùng Liêu Bắc đạo.
Dưới sườn dốc khổng lồ sát bên ngoài Tức Phong Khẩu chính là cánh đồng tuyết, cánh đồng tuyết trải mấy trăm dặm, mà hồ Nguyệt Kính ở trên cánh đồng tuyết này.
Thành Cách Để đối diện Tức Phong Khẩu, mà thành Tô Lạp thì khá xa Bạch Sơn Quan.
Tạo hình của cả Bạch Sơn Quan giống như nửa chữ "khẩu" (1), một bên phòng ngự người Hắc Vũ, một bên phòng ngự người Bột Hải.
Ra khỏi cửa bắc Bạch Sơn Quan men theo đường mòn dưới Bạch Sơn, đi lên không đến trăm dặm chính là phạm vi khống chế của thành Tô Lạp, chỉ là trăm dặm gần đây đường núi gập ghềnh khó đi, đại quân của người Hắc Vũ không có khả năng đi xuyên qua núi, nếu muốn tiến công Bạch Sơn Quan thì con đường thích hợp duy nhất cũng là hẻm núi.
Nơi này chỉ là quá mức lạnh giá, so với bên Quân Bình đạo trước đây từng đã ngày ngày có chiến sự mà nói vẫn tương đối an toàn.
Phương Bạch Kính dẫn theo ba mươi mấy đình úy thủ hạ của phủ Đình Úy men theo đường mòn trong núi thăm dò về phía trước, không chỉ phải cẩn thận với thám báo của người Hắc Vũ, còn phải cẩn thận với gấu chó thường xuyên đi lại trong núi.
Gấu chó trên Bạch Sơn nghe đồn con lớn nhất cao bằng nửa người, một cái tát là có thể đánh gốc cây to bay mất một miếng gỗ, cho dù là thợ săn kinh nghiệm phong phú nhất cũng không dám giao phong chính diện với gấu chó.
"Dừng lại nghỉ ngơi một lát." Phương Bạch Kính giơ tay lên hạ lệnh: "Quách Điệp, ngươi mang ba người đi trước tìm đường đề phòng. Vạn Nguyên, ngươi mang ba người tuần phòng chung quanh."
Hai gã thủ hạ đắc lực chắp tay, chia nhau dẫn người đi ra ngoài.
Phương Bạch Kính ngồi xuống thở dốc một hơi, lấy lương khô ra ăn chút.
Gã đã quen với thời tiết lạnh buốt nơi biên cương đông bắc này, lúc mới tới không khỏi nhớ vẻ phồn hoa của thành Trường An, lâu rồi lại cảm thấy ở đây cũng rất tốt, nỗi nhớ thành Trường An cũng dần dần phai nhạt đi, so với việc điều tra án ở trong thành Trường An, dường như ở nơi này giết người Hắc Vũ, giết người Bột Hải sảng khoái hơn, trực tiếp một chút. Nam nhân ở biên cương lâu, ngược lại sẽ cảm thấy sự an nhàn của thành Trường An không thú vị gì.
Giết chóc, là một kiểu dục vọng trong xương tủy của nam nhân.
Phương Bạch Kính được vinh danh là đệ nhất thiên bạn phủ Đình Úy, rất nhiều người đều nói tương lai nếu Hàn Hoán Chi không làm đô đình úy, gã là người kế nhiệm thích hợp nhất.
"Thiên bạn." Thám báo thủ hạ trẻ tuổi Viên Vọng ngồi xổm bên cạnh Phương Bạch Kính: "Khi nào chúng ta có thể trở về Trường An vậy?"
"Ngươi muốn về rồi?"
Phương Bạch Kính đưa bình nước cho Viên Vọng, Viên Vọng nhận lấy uống một ngụm: "Cũng hơi nhớ, đã hơn một năm không gặp cha mẹ ta rồi, cũng không gặp tiểu muội của ta. Hì hì, đứa bé lanh lợi đó, trước khi đi còn ôm chân ta không cho ta đi, ta lừa muội ấy nói là đi ra ngoài mua kẹo cho muội ấy mới thoát được, một lần đi mua này cũng sắp hai năm, ta cũng sợ đứa nhóc đó quên dáng vẻ của ta rồi."
Phương Bạch Kính cúi đầu: "Trong thư đô đình úy đại nhân nói, lần này nếu tìm được trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc của Hắc Vũ quốc, chúng ta sẽ đưa người đến hội hợp với tướng quân Thẩm Lãnh sau đó cùng về Trường An."
Ánh mắt Viên Vọng sáng lên: "Thật sao? Vậy thì tốt quá."
Phương Bạch Kính gõ lên đầu Viên Vọng một cái: "Còn chưa chắc đâu nhá, cho dù là tìm được người ở trong thành Tô Lạp rồi, cũng chưa chắc có thể dễ dàng khuyên nhủ đưa người về, cho dù Khoát Khả Địch Tẩm Sắc và Tang Bố Lữ bất hòa, nhưng dù sao cũng là thân tỷ đệ."
"Cũng phải." Viên Vọng ngồi xuống: "Mặc dù có những lúc ta cũng sẽ phiền chán bộ dạng bám dính như keo của tiểu muội ta, nhưng thân muội muội chính là thân muội muội, tất nhiên là ta không thể bởi vì thi thoảng chán ngán muội ấy mà trở thành kẻ thù."
Phương Bạch Kính cười cười: "Lần này sau khi đến thành Tô Lạp, mặc kệ có kết quả hay không, ta đều sẽ sắp xếp ngươi về Trường An."
"Vậy thì không được." Viên Vọng lắc đầu: "Một mình ta trở về thì ta không về, nếu cha ta hỏi là tất cả mọi người đều trở về sao, ta nói không có, một mình nhi tử về, không chừng cha ta sẽ mắng ta. Cha ta thường hay nói, người của phủ Đình Úy ra ngoài làm việc, phải cùng đi cùng về."
Phương Bạch Kính cười nói: "Ta cũng biết tính tình của lão bách bạn, ha ha ha, ta còn nghe nói hồi nhỏ ngươi bị đánh không ít."
Viên Vọng nhún vai: "Đình úy chúng ta cũng coi như là thế đại tương truyền, gia gia ta là người của phủ Đình Úy, cha ta cũng thế, hơn nữa còn làm đến bách bạn, lúc ta còn nhỏ cha ta đã nói, nếu sau này ta không vào được phủ Đình Úy sẽ chặt chân ta đi. Khi đó ta sợ lắm, liền khổ luyện võ nghệ, tốt xấu gì cũng không khiến cho lão nhân gia thất vọng vì bản lĩnh của ta, tương lai tiếp nhận hắc tuyến đao bách bạn của cha ta chắc hẳn cũng không phải là vấn đề."
Phương Bạch Kính gật đầu: "Tất nhiên không phải là vấn đề, ta cảm thấy ngươi làm được."
Viên Vọng lập tức vui vẻ lên, giống như bản thân sắp sửa là bách bạn phủ Đình Úy vậy.
Cách chỗ bọn họ nghỉ ngơi khoảng chừng 6 – 7 dặm, ở một bãi đất trống nhỏ trong một khu rừng rậm, Thanh Nha lam bào giáp sĩ dùng cổ tay áo lau tuyết đọng trên một tảng đá, sau đó khom người lui xuống.
Hồng bào thần quan Thiển Phi Luân ngồi lên tảng đá, kéo cổ áo khoác của mình lên, gió xuyên qua rừng rậm dường như cũng không nhỏ đi chút nào, kéo theo bọt tuyết tạt vào mặt đau rát giống như đao đâm vào từng nhát từng nhát vậy.
Ít nhất một trăm năm mươi lam bào giáp sĩ của Thanh Nha canh phòng ở bốn phía, ngoài bọn họ ra, còn có tám đệ tử Kiếm Môn khoanh chân ngồi dưới đất, trong lòng ôm trường kiếm không có vỏ. Tám đệ tử Kiếm Môn này đều là Kiếm Môn đời hai, thật ra cách ngưỡng cửa trở thành một thế hệ đại kiếm sư cũng phải là quá xa.
Bốn hắc bào bách phu trưởng cầm đao đứng ở bốn hướng chung quanh Thiển Phi Luân, mặt hướng ra ngoài, người đứng thẳng tắp.
Hai gã ngân bào thiên phu trưởng một người tháo bầu rượu xuống cầm hai tay đưa cho Thiển Phi Luân, một người thì dẫn người tuần tra ở chung quanh.
Thông Long Bách, một trong hai ngân bào thiên phu trưởng cúi đầu nói: "Đại nhân, đã không còn cách Bạch Sơn Quan quá xa nữa, hay là đại nhân đừng đích thân tới gần. Nghe đồn biên quân Ninh trong Bạch Sơn Quan chiến lực hung hãn, Mạnh Trường An lại là dũng tướng có vạn phu lực, hay là đợi người nghĩ biện pháp thăm dò tin tức trước rồi nói."
"Không sao." Thiển Phi Luân nheo mắt: "Hẻm núi bên ngoài Bạch Sơn Quan có thể thông đến Bột Hải quốc, cho dù chúng ta không quá thuận lợi cũng có thể lùi vào Bột Hải, quốc sư đại nhân đã phái người đưa thư cho Bột Hải vương, nếu Bột Hải vương vẫn chưa ngốc thì sẽ triệu tập biên quân chuẩn bị ở Bạch Sơn Quan."
Thông Long Bách có chút khó hiểu: "Không phải bệ hạ dự định muốn an bài sứ thần đi Đại Ninh sao? Lúc này nếu chúng ta giết Mạnh Trường An, sứ thần của chúng ta đến Đại Ninh chẳng phải là sẽ có nguy hiểm ư."
"Có nguy hiểm hay không không liên quan tới chúng ta." Thiển Phi Luân nói: "Nếu có thể bắt sống Mạnh Trường An đưa về, lúc sứ thần gặp Ninh đế tất nhiên cũng vững dạ một chút. Sứ thần của chúng ta không phải là đi xưng thần, người Ninh luôn tự xưng là dân của thiên triều thượng quốc, đế quốc Hắc Vũ ta mới là thiên triều thượng quốc thật sự."
Thiển Phi Luân trầm mặc một lát: "Huống hồ, thái độ của quốc sư và bệ hạ cũng không giống nhau."
Tông chủ Kiếm Môn cũng là quốc sư Hắc Vũ, ở Hắc Vũ quốc có địa vị cực cao, theo lệ thường quân chủ Hắc Vũ quốc kế vị mà nói, nếu không có tông chủ Kiếm Môn làm lễ cho hãn hoàng Hắc Vũ, hãn hoàng này sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, đương nhiên, trong lịch sử cũng không phải là không có hãn hoàng Hắc Vũ không được làm lễ.
"Bệ hạ muốn ngừng chiến." Thiển Phi Luân lắc lắc đầu: "Quốc sư đại nhân lại không muốn."
Thông Long Bách nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu chúng ta thật sự bắt được hoặc là giết Mạnh Trường An, bệ hạ muốn ngừng chiến cũng không thể."
"Ép người Ninh tiến công trước là suy nghĩ của quốc sư."
Thiển Phi Luân nhắm mắt lại, thật ra trong lòng y không phải là không lắc lư bất định.
Ý của bệ hạ là ngừng chiến vài năm để khôi phục quốc lực, chuẩn bị nghênh đón lần tiến công quy mô lớn nhất suốt mấy trăm năm qua của người Ninh, nhưng quốc sư cho rằng như vậy quá mềm yếu, bởi vậy mà không chỉ một lần tranh cãi với bệ hạ. Quốc sư hiếu chiến, nếu không thì thế hệ hãn hoàng trước đó Hoàn Liệt cũng không đến mức cấp tiến như vậy. Hoàn Liệt và quốc sư có suy nghĩ giống nhau, theo quốc sư thấy, Tang Bố Lữ quá mềm mỏng, căn bản là không có phong độ khí thế của hãn hoàng Hắc Vũ.
Cho nên tới tận bây giờ, quốc sư cũng vẫn chưa làm lễ cho Tang Bố Lữ.
Chính là bởi vì như thế, oán niệm của Tang Bố Lữ đối với quốc sư cũng rất sâu, vẫn luôn thúc giục, quốc sư nhận lời với Tang Bố Lữ vào ngày lễ Nguyệt Thần tháng 12 năm nay sẽ làm lễ cho y, bởi vậy mới hóa giải mâu thuẫn một chút.
Quốc sư biết Tang Bố Lữ cần cầu cạnh đến lão ta, trước khi làm lễ làm ra một chút chuyện, Tang Bố Lữ cũng là giận mà không dám nói.
"Thần quan đại nhân." Một ngân bào thiên phu trưởng khác từ đằng xa chạy về, quỳ một gối xuống: "Thám báo hồi báo tin tức nói phía trước có thể có tung tích của người Ninh, có lẽ là thám báo quân Ninh bên Bạch Sơn Quan."
"Đi xử lý." Thiển Phi Luân thản nhiên căn dặn một tiếng: "Để lại một người sống mang đến gặp ta."
"Vâng!" Ngân bào thiên phu trưởng Hách Dạ đứng dậy: "Thuộc hạ đích thân dẫn người đi."
Thiển Phi Luân gật gật đầu: "Nơi đây cách Bạch Sơn Quan không bao xa nữa, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, đừng chậm trễ, tốc độ nhanh một chút."
"Vâng."
Hách Dạ xoay người, lao vụt ra ngoài.
Ở một bên khác.
Đình úy thủ hạ của bách bạn Quách Điệp từ trong rừng chạy ra, khom người vái Phương Bạch kính: "Thiên bạn đại nhân, phía trước phát hiện thám báo của người Hắc Vũ, đối phương cũng đã phát hiện ra chúng ta, nhìn từ y phục thì không giống như là thám báo của biên quân Hắc Vũ, mặc áo màu lam, giống như là người của Hắc Vũ Thanh Nha trong lời đồn."
"Thanh Nha?" Khóe miệng Phương Bạch Kính hơi nhếch lên: "Vẫn chưa từng trực tiếp giao thủ với người của Thanh Nha, nếu đã đụng phải thì xem thử đối phương được mấy cân. Viên Vọng, ngươi mang mấy người qua chi viện cho Quách Điệp một chút, bắt thám báo của đối phương về."
"Vâng!" Viên Vọng chống đao đứng dậy: "Đại nhân chờ chút, rất nhanh sẽ trở lại thôi."
(1) chữ khẩu: 口