Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 570 - Chương 570: Lên Đường Bình An

Chương 570: Lên đường bình an Chương 570: Lên đường bình an

Bách bạn phủ Đình Úy Quách Điệp cùng với mấy người áp thấp người ở trong bụi cây nhìn ra bên ngoài, mấy tên thám báo Hắc Vũ quốc trước đó vừa mới chạm mặt đã lập tức lui đi dường như cũng không đi xa, hẳn là cũng ở một chỗ khuất nào đó quan sát bên này.

Quách Điệp áp tay xuống, toàn bộ thủ hạ đều ngồi xổm xuống.

Mấy người nín thở, thân thể không nhúc nhích ngồi xổm ở đó giống như hóa đá.

Trong không trung có một tiếng ưng kêu, cực kỳ to rõ, âm thanh truyền đi rất xa vang vọng trong núi, nhưng tầm nhìn của Quách Điệp từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào trong bụi cỏ phía đối diện, ngay một khắc khi tiếng chim ưng vang lên, trong bụi cỏ đối diện thoáng có lay động.

Trong núi có gió, theo lý mà nói lay động rất nhỏ như vậy cũng không thể chứng tỏ cái gì, nhưng phương hướng bãi cỏ này lay động không cùng phương hướng gió thổi nghiêng bụi cỏ.

"Hành động!"

Quách Điệp đột nhiên đứng lên, trong khoảnh khắc đó liên nỏ bắn liên tiếp về phía bụi cỏ đối diện, khoảng cách chừng 6 – 7 trượng, ở khoảng cách này lực sát thương của liên nỏ khiến người ta sợ hãi nhất.

Trong bụi cỏ đối diện truyền ra hai tiếng kêu rên, hiển nhiên là có người trúng tên, bụi cỏ rung loạn một trận, ngay sau đó một cái bóng đen lao vụt ra ngoài.

Hai gã đình úy bưng liên nỏ hơi khom người đi về phía trước, liên nỏ không ngừng bắn tên, gã lam bào giáp sĩ trốn ra ngoài kia chỉ chạy được 4 – 5 bước, sau lưng đã liên tiếp trúng mấy mũi tên nỏ, ngã sấp về phía trước.

Hai gã đình úy này tiếp tục tiến về phía trước thăm dò, đình úy ở phía trước treo liên nỏ trở lại hông, rút hoành đao ra, đình úy ở phía sau đi theo sau hắn ta lộ ra nửa người, liên nỏ vẫn nhắm vào trong bụi cỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tên.

Quách Điệp giơ tay lên làm dấu tay, hai gã đình úy khác ở phía sau cây bưng liên nỏ đề phòng.

Hai gã đình úy đi thăm dò tiến vào bụi cỏ bên kia, hai gã lam bào giáp sĩ nằm trên mặt đất, trong đó có một tên bị một mũi tên ghim vào hốc mắt đã chết, một tên khác bị thương ở bụng, trên đùi cũng trúng một mũi tên, trong tay cầm loan đao mà người Hắc Vũ thường dùng, sau khi nhìn thấy đình úy đi vào bỗng nhiên nhảy lên chém một đao xuống, đình úy ở phía sau giữ liên nỏ lại bắn hai phát, hai mũi tên lần lượt cắm vào hai cánh tay của lam bào giáp sĩ kia, loan đao mới giơ lên, tên nỏ xuyên qua, hai cánh tay kia liền mềm nhũn buông thõng xuống.

Đình úy ở phía trước lia ngang một đao qua cắt rách ngực người nọ. Hoành đao chế thức của Đại Ninh cực kỳ sắc bén, nửa người trên của lam bào giáp sĩ có bì giáp dày cộp nhưng này một đao chém qua, bì giáp lập tức rách ra, máu cũng phun ra ngoài.

Một đao đắc thủ, đình úy tiến lên giẫm tên lam bào giáp sĩ kia dưới chân.

Lam bào giáp sĩ hung tợn nhìn chằm chằm vào đình úy, trong ánh mắt đều là vẻ tức giận và sát khí.

"Còn sống, mang về."

Đình úy bưng liên nỏ căn dặn một câu, sau đó trao đổi vị trí với đình úy cầm đao, đình úy cầm đao cắm đao vào vỏ đao, cúi người kéo hai chân tên lam bào giáp sĩ mà kéo, đình úy giữ liên nỏ thì canh phòng ở trước người hắn ta.

Vừa mới thay vị trí, mấy mũi tên lông vũ từ trong rừng cây bay ra, cực kỳ đột ngột.

"Đi!"

Đình úy bưng liên nỏ chỉ kịp bắn ra hai mũi tên nỏ, trên người đã liên tiếp bị trúng mũi tên lông vũ, một mũi tên trên bả vai, một mũi tên ở ngực, hắn ta ngửa người ngã về phía sau, còn chưa ngã xuống đất, một mũi tên lông vũ đã bắn xuyên qua cổ họng hắn ta.

Hắn ta ngã xuống đất, đình úy ở phía sau hắn ta cũng bị lộ ra ngoài, mũi tên lông vũ càng lúc càng nhiều, đình úy cúi người vác tên lam bào giáp sĩ kia lên che trước người mình, 6 – 7 mũi tên lông vũ bắn phập phập phập vào thân thể tên lam bào giáp sĩ kia, kẻ kia miệng mắng một tiếng gì đó, sau đó đầu rũ xuống.

Mũi tên lông vũ dừng lại, đình úy cúi người vác đồng bạn của mình dưới đất lên chạy lui về, đồng bạn đã chết nhưng hắn ta sẽ không bỏ thi thể lại.

Phập!

Một mũi tên lông vũ bắn vào lưng hắn ta.

Đình úy kêu rên một tiếng, răng cắn thật chặt, thân thể lảo đảo một chút nhưng lại không chịu ngã xuống, vác thi thể của đồng bạn tiếp tục chạy về phía trước.

"Đón hắn về!" Quách Điệp hô một tiếng.

Hai gã đình úy phía sau cây đã ở đánh trả, mười hai mũi tên trong hộp nỏ của mỗi người nhanh chóng bắn hết, nhưng phần lớn kẻ thù phía đối diện đều nấp ở phía sau cây, tên nỏ cũng không thể làm đả thương người.

Dưới sự chỉ huy của ngân bào thiên phu trưởng Hách Dạ và dựa vào tầm chắn của cây cối, ít nhất ba mươi mấy lam bào giáp sĩ không ngừng áp sát, hai gã đình úy khác nhanh chóng đổi hộp nỏ mới, mà Quách Điệp thì nhân khoảnh khắc kẻ thù bị tên nỏ áp chế liền xông ra ngoài, đỡ gã đình úy bị thương chạy về.

Ngân bào thiên phu trưởng Hách Dạ đưa tay ra, thủ hạ bên cạnh đưa cung tiễn cho hắn ta, hắn ta ló nửa người ra phía sau cây, kéo cung, nhắm bắn mũi tên phá không bay ra, đình úy đang vác đồng bạn vừa muốn chạy đến bên cạnh một tảng đá, trong nháy mắt sắp sửa có thể ẩn thân thì mũi tên lông vũ từ sau gáy hắn ta bắn xuyên qua, đầu mũi tên chui ra phía trước cổ, thân thể đình úy cứng đờ, thi thể của đồng bạn bị quăng về phía trước.

Mắt Quách Điệp lập tức đỏ lên, mắng một câu sau đó nâng liên nỏ lên bắn.

Hách Dạ dừng bước trở lại phía sau cây, tên nỏ ghim phập phập phập trên thân cây trước người gã.

"Không giống như là biên quân người Ninh." Hách Dạ ngữ khí bình thản nói: "Nhìn y phục hẳn là phủ Đình Úy rất lợi hại của Ninh quốc trong lời đồn, trước đây rất lâu đã muốn lĩnh giáo bản lĩnh của phủ Đình Úy một chút, chỉ là mãi không được tiếp xúc, hôm nay vận khí không tệ."

Hắn ta từ sau cây vòng ra ngoài, một mũi tên bắn ra, mũi tên kia cực nhanh, tới trong giây lát, Quách Điệp chỉ là dựa vào phản ứng bản năng né người tránh ở phía sau tảng đá, mũi tên lông vũ kia sượt qua tảng đá, đầu mũi tên đập lên tảng đá tóe ra đốm lửa bay qua trước mắt Quách Điệp.

"Phản ứng cũng được." Hách Dạ chỉ sang bên kia: "Chỉ có ba người, vây qua."

Mười mấy tên lam bào giáp sĩ bắt đầu gia tăng tốc độ di động về phía trước, hai gã đình úy phụ trách yểm hộ không ngừng dùng liên nỏ bắn, ít nhất bốn năm tên lam bào giáp sĩ bị bắn chết, nhưng đối phương nhân số quá nhiều, cây cối lại hơi rậm rạp, hơn nữa thực lực của mỗi một lam bào giáp sĩ kia thật ra cũng không yếu, chỉ là thời gian 4 – 5 giây ngắn ngủi đối phương đã tới gần phạm vi một trượng.

"Rút về!"

Quách Điệp hô một tiếng, từ phía sau tảng đá đi ra liên tục bắn tên ép lam bào giáp sĩ đang tới gần cúi người, yểm hộ cho hai thủ hạ rút lui trở về.

Hách Dạ lại giơ cung cứng lên lần nữa: "Nếu nhân số tương đương thì quả thật không dễ ứng phó."

Vù một tiếng, mũi tên lông vũ phá không bay ra.

Một gã đình úy đang rút lui về phía sau lập tức ngã xuống đất, mũi tên chuẩn xác bắn thủng cổ hắn ta, thi thể ngã xuống theo triền núi lăn xuống một đoạn thì bị cây cản lại.

Mắt Quách Điệp đã đỏ ngầu giống như sắp rỏ ra máu vậy, gã cúi đầu nhìn liên nỏ trong tay mình, hộp nỏ đã bắn hết, một thủ hạ khác cũng đã hết mũi tên, hai người nấp ở phía sau tảng đá há miệng thở hổn hển.

"Ta bọc hậu." Quách Điệp nhìn về phía thủ hạ: "Bây giờ ngươi trở về bẩm báo với thiên bạn đại nhân bảo ngài ấy rút lui khỏi đây, đối phương đông người, người tới lúc này cũng không phải là toàn bộ, có thể có hơn trăm người, thậm chí còn nhiều hơn nữa."

Đình úy thủ hạ lắc đầu: "Đại nhân ngài trở về, ta bọc hậu."

"Ta là bách bạn." Quách Điệp trừng mắt: "Quên cái gì là quân lệnh không thể làm trái rồi?!"

Mắt của đình úy cũng đỏ ửng: "Thứ cho thuộc hạ khó có thể tòng mệnh, đại nhân, đi mau!"

Đình úy rút hoành đao ra, gào thét từ phía sau tảng đá xông ra ngoài.

Quách Điệp kêu "a" một tiếng, giơ tay qua túm lấy nhưng lại bị hụt.

Đình úy lao ra ngoài nhảy vụt lên, mượn thế núi nhảy xa gần một trượng, từ trên không một đao chém đứt cổ tên lam bào giáp sĩ trước mặt, đao chém xéo xuống, đầu liền với một nửa bên vai bị chém rớt.

Hắn ta nghiêng người một cước đá tên lam bào giáp sĩ đang tới gần ngã lăn, quay người đâm một đao vào bụng một tên lam bào giáp sĩ khác, đao trong tay hắn ta xoay qua lại vài cái, khoảng cách gần như thế, có thể nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của tên lam bào giáp sĩ rõ ràng như thế.

"Chết!"

Đình úy rút đao ra, một cước đạp lam bào giáp sĩ ra ngoài.

Vừa mới quay đầu lại, một vệt sáng loáng quét qua trước mặt.

Kiếm của Hách Dạ.

Đó là một thanh kiếm rất nhọn rất nhỏ, đặc biệt đến mức khiến cho người ta nhìn một lần là không quên được, kiếm giống với thiết thiên mà Hắc Nhãn dùng hơn, nhưng nhỏ hơn, dài hơn và sắc nhọn hơn so với thiết thiên, mũi kiếm vừa vặn cắt đứt cổ họng, không lãng phí thêm một phần sức lực.

Vẻ mặt đình úy từ từ ngưng đọng lại, thân thể ngã sấp về phía trước.

Hách Dạ nhìn sang bên tảng đá, có một bóng lưng đang bỏ chạy phía xa.

"Chạy được?"

Hắn ta cúi người nhặt hoành đao trong tay đình úy lên, sau đó một đao ném ra ngoài, đao kia hóa thành một tia sét, tốc độ nhanh đến mức mắt người gần như theo không kịp. Quách Điệp vẫn đang chạy nhanh ở phía trước, hoành đao từ sau vai trái của gã đâm xuyên vào, phập một tiếng, đao xuyên thấu, lực độ khổng lồ lại đẩy Quách Điệp ngã xuống đất.

Quách Điệp khó nhọc xoay người muốn đứng lên, mới lật người qua đã nhìn thấy kẻ thù một thân ngân bào kia đi tới trước mặt gã.

"Nhìn phục sức của ngươi dường như là bách bạn của phủ Đình Úy?" Ngữ khí của Hách Dạ vẫn bình thản: "Ta là Thanh Nha thiên phu trưởng Hách Dạ của đế quốc Hắc Vũ. Ta vẫn luôn tìm hiểu về phủ Đình Úy các ngươi, cơ cấu nhân viên của các ngươi, phương thức hành động của các ngươi, nhưng dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thật sự cho nên không thể hiểu rõ toàn diện. Nếu ngươi bằng lòng theo ta trở về ta cam đoan sẽ không giết ngươi, thậm chí có thể sắp xếp cho ngươi làm việc ở trong Thanh Nha nữa."

Quách Điệp chậm rãi giơ tay lên, rút thanh hoành đao trên người ra trong ánh mắt chăm chú khó tin của Hách Dạ, máu phun ra như mũi tên.

Gã vịn thân cây khó nhọc đứng lên, dùng hoành đao dính máu chỉ vào Hách Dạ: "Ngươi muốn tìm hiểu phủ Đình Úy ta, trước hết phải biết người Ninh là thế nào."

Hách Dạ chậm rãi lắc đầu: "Người Ninh ngoan cố không thay đổi, tự cho là mình đúng, cái gọi là dũng khí là sự ngu muội của các ngươi, và cả sự kiêu ngạo làm cho người ta chán ghét. Ta từng tiếp xúc với tù binh người Ninh, ta biết rất khó khiến các ngươi thần phục, có chút cảm giác thất bại chính là không có một tên tù binh nào thỏa hiệp."

Hoành đao của Quách Điệp đột nhiên đâm một nhát về phía trước.

Xẹt một tiếng, ngân quang lóe lên.

Thanh trường kiếm nhỏ hẹp kia đâm xéo lên, cùng với một luồng huyết quang, cánh tay phải của Quách Điệp bay lên giữa không trung.

"Nhưng ngươi nhất định phải là một ngoại lệ."

Hách Dạ lập tức bóp cổ Quách Điệp.

Ngay một khắc này mấy mũi tên nỏ từ một bên bay nhanh đến, Hách Dạ khẽ nhíu mày, bóp cổ Quách Điệp lui về sau mấy bước, mũi tên cắm lên thân cây ở vị trí vừa rồi, mũi tên đâm sâu vào thân cây.

"Nhặt liên nỏ của người Ninh mang về."

Hách Dạ căn dặn một tiếng, túm lấy Quách Điệp muốn lui về.

Đình úy Viên Vọng dẫn theo mấy tên đình úy đến chi viện nhưng đã muộn rồi, nhân số của đối phương quá nhiều, dưới sự phong tỏa của mũi tên lông vũ bọn họ muốn tới gần cũng không thể.

"Viên Vọng!" Quách Điệp khàn giọng gào lên một tiếng: "Ta không muốn làm tù binh!"

Mắt Viên Vọng lập tức ươn ướt.

"Vâng!"

Gã ta cũng gào lên một tiếng, nghiêng người ra khỏi phía sau cây, liên nỏ liên tục bắn về phía Quách Điệp.

"Bách bạn đại nhân, lên đường bình an!"

Bình Luận (0)
Comment