Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 571 - Chương 571: Lôi Bọn Chúng Ra Ngoài

Chương 571: Lôi bọn chúng ra ngoài Chương 571: Lôi bọn chúng ra ngoài

Viên Vọng tựa vào thân cây khàn giọng hô một tiếng: "Bách bạn đại nhân, lên đường bình an!"

Gã ta mắt đỏ ngầu từ phía sau thân cây đi ra, hai mũi tên lông vũ gần như là bay sát qua mặt gã ta, gã ta giơ liên nỏ lên liên tục bắn về phía Quách Điệp, lúc nhấn chốt bắn môi cũng bị gã ta cắn đến bật máu.

Trơ mắt nhìn bách bạn ngã dưới liên nỏ của mình, trong mắt Viên Vọng dường như cũng sắp rỏ máu ra ngoài.

Bị bắn trúng mấy mũi tên liền, Quách Điệp gục xuống trên người Hách Dạ, ngẩng đầu lên, bách bạn phủ Đình Úy Đại Ninh máu me khắp mặt nhìn vào mắt Hách Dạ mà nói: "Lúc nãy ngươi nói người Ninh có dũng khí ngu muội, cũng cósự kiêu ngạo khó có thể hiểu được, ngươi nói đúng."

Hắn ta lật người ngã xuống mặt đất, mặt ngửa lên trời.

"Đại Ninh!"

Quách Điệp hô một tiếng, thân thể run lên một chút rồi cứ như vậy mà tắt thở.

Hách Dạ liếc nhìn Quách Điệp nằm trên mặt đất, lại nhìn vết máu dính trên người mình, khẽ nhíu mày.

Hắn ta giơ tay lên chỉ về hướng Viên Vọng: "Tên này chết rồi, bắt tên bên kia qua đây."

Lam bào giáp sĩ lên tiếng trả lời, bọn họ nhân số nhiều hơn, tuy rằng mũi tên lông vũ không nhanh bằng liên nỏ nhưng vẫn rất nhanh chóng tạo thành cục diện áp chế, mấy người Viên Vọng bọn họ dựa vào đại thụ không ngừng thay đổi vị trí, vừa đánh trả vừa lui về phía sau.

"Một người trở về nhắc nhở thiên bạn đại nhân."

Viên Vọng hô một tiếng, cúi đầu nhìn liên nỏ đã bắn hết tên của mình.

Gã ta rút hoành đao ra: "Nhanh!"

Vù!

Một thanh trường đao bay sượt qua bên cạnh gã ta, lao vút qua.

Ngân bào thiên phu trưởng Hách Dạ chỉ thấy trước mắt có một luồng lưu quang bay tới, giống như có một luồng ánh sáng mặt trời đột nhiên rời khỏi vầng mặt trời, xuyên qua tầng mây cũng xuyên qua khu rừng rậm này, hắn ta lập tức vươn tay ra kéo tên lam bào giáp sĩ bên cạnh qua, trường đao kia đâm xuyên qua đầu tên lam bào giáp sĩ, trong nháy mắt này Hách Dạ nghiêng đầu, mũi đao sượt qua mặt hắn ta, trên mặt nhói đau, hắn ta giơ tay lên sờ sờ, mũi đao rạch ra một vết máu trên mặt hắn ta.

Hách Dạ trở nên nghiêm túc, vẫn giữ thi thể của tên lam bào giáp sĩ che ở trước người, hơi nghiêng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy trong rừng cây đối diện có đình úy chi viện đến, nhân số không rõ.

"Rút về thôi."

Hách Dạ đẩy thi thể ra lách người ra phía sau cây, vẫy tay cho thủ hạ đưa cung tiễn qua, lam bào giáp sĩ hai tay cầm cung tiễn vừa mới bên cạnh hắn ta, một mũi tên nỏ cực kỳ chuẩn xác bắn vào cổ gã ta, tên nỏ lập tức chui vào, lam bào giáp sĩ lắc lư người một cái, trên mặt là vẻ không thể tin nổi, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, sau đó ngã gục xuống đất.

Cung tiễn rơi xuống một bên.

Hách Dạ lại nhíu mày lần nữa.

Hắn ta nhìn bốn phía chung quanh, thấy bên cạnh không xa có một bụi cỏ cực kỳ rậm rạp, lập tức bước ngang sang một bước ngồi xổm trong bụi cỏ, xuyên qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài. Đối diện có một nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm y màu đen thiên bạn phủ Đình Úy từ trong rừng cây đi ra, tay trái giơ liên nỏ bắn tên, khom người nhặt một thanh hoành đao lên ném đi, một tên lam bào giáp sĩ ở cách Hách Dạ không xa lập tức bị đâm xuyên ngực.

Gã thiên bạn phủ Đình Úy kia bắn tên cực chuẩn, không có một mũi tên nào lãng phí, mỗi một mũi tên đều chuẩn xác bắn vào cổ lam bào giáp sĩ.

Hách Dạ vẫn luôn tự phụ nhưng thời khắc này lại cảm nhận được một chút sợ hãi, hắn ta chưa bao giờ cho rằng võ nghệ của người Ninh thật sự sẽ lợi hại đến mức nào. Về thể chất, người của tộc Quỷ Nguyệt cao lớn hơn, cường tráng hơn, hắn ta cũng không cho rằng võ tướng trong quân người Ninh mạnh hơn, không cho rằng người Ninh trong giang hồ mạnh hơn, nhưng sau khi nhìn thấy thiên bạn kia bắn tên hắn ta mới bừng tỉnh lại, hóa ra sự khinh thường của mình trước đó rất buồn cười.

Gã thiên bạn kia tay trái cầm liên nỏ vững như bàn thạch, liên nỏ của người Ninh có phân lượng không nhẹ nhưng gã cầm một tay không hề lay động chút nào, hơn nữa thời gian ngắm bắn rất ngắn, tốc độ ra tay cũng rất nhanh.

Hách Dạ chậm rãi thở ra một hơi, lẳng lặng thò tay ra kéo cung tiễn vừa rơi dưới đất sang, ở trong bụi cỏ kéo cung.

Dây cung khẽ động.

Nhưng ngay giây phút này gã thiên bạn phủ Đình Úy kia lại nhạy cảm phát giác ra động tĩnh ở bên này, liên nỏ bên tay trái quay sang bắn liền ba phát, ba mũi tên xếp theo hình tam giác bay vụt đến, nếu Hách Dạ bắn một mũi tên đi thì ba mũi tên kia tất nhiên cũng sẽ bắn trúng hắn ta.

Hách Dạ nghiêng sang bên cạnh tránh né mũi tên, lúc ngẩng đầu lên thì gã thiên bạn mặc cẩm y màu đen kia đã đến gần.

Một bước hơn trượng.

Xẹt!

Kiếm của Hách Dạ từ bên trường bào của hắn ta đâm ra ngoài, trường kiếm màu bạc bên dưới trường bào màu bạc bay ra nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, kiếm này rất nhẹ cũng rất hiểm.

Keng!

Trong ánh mắt kinh hãi của Hách Dạ, một thanh kiếm đột ngột xuất hiện, Hách Dạ thậm chí còn không nhìn thấy kiếm kia được rút ra như thế nào, Phương Bạch Kính sải một bước dài, hai tay cầm kiếm bổ xuống, sau một tiếng keng giòn vang, thanh kiếm nhỏ dài kia củaHách Dạ bị gã một kiếm chém gãy.

Kiếm ra sau mà đến trước.

Phương Bạch Kính chém gãy kiếm của Hách Dạ, kiếm thế xoay chuyển, một kiếm vừa rồi càng giống đao pháp hơn, đó là chiêu thức lĩnh hội được từ những cuộc bàn luận không ngừng nghỉ với Mạnh Trường An trong khoảng thời gian này, một kiếm này có uy khai sơn, đó là sự hung hãn không hối hận cũng không lùi bước khi xuất đao của Mạnh Trường An.

Kiếm thế xoay chuyển, đi nhẹ nhàng, nhanh chóng, như phượng mổ xuống.

Đó là kiếm chiêu của bản thân gã.

Phập!

Chỉ là trong tốc độ ánh sáng mà thôi, Hách Dạ cảm giác chỉ là liếc mắt nhìn thanh kiếm gãy kia thì trên cổ họng mình đã lành lạnh, không hề có cảm giác đau, chỉ là lạnh, giống như có một miếng băng nhỏ chạm vào cổ họng.

Sau đó máu liền phun ra ngoài.

Mũi kiếm đâm xuyên qua động mạch của hắn ta, máu chảy không thể ngừng được.

Hách Dạ lảo đảo lui về sau mấy bước, hai tay ôm cổ của mình muốn ngăn máu phun ra, Phương Bạch Kính cúi đầu nhìn thanh kiếm gãy dài nhỏ kia, chân móc một cái hất đoạn kiếm gãy lên, trường kiếm trong tay vung lên giống như đánh bóng chày, đoạn kiếm gãy kia giống như viên đạn xuyên thủng tim Hách Dạ, kiếm đâm xuyên qua cơ thể ra ngoài, lại đâm vào thân đại thụ ở phía sau phập một tiếng, ghim sâu vào thân cây.

Dựa theo cấp bậc tương ứng mà nói ngân bào thiên phu trưởng đồng cấp với Phương Bạch Kính lại cứ ngã xuống như vậy.

Sau khi giết Hách Dạ, Phương Bạch Kính ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn thêm một cái, tuy rằng gã cũng phán đoán ra được, bộ cẩm y màu bạc trắng kia đại biểu cho thân phận ngân bào thiên phu trưởng của Hắc Vũ Thanh Nha, nhưng lúc này gã không có chút cảm kiêu ngạo nào, gã chỉ có phẫn nộ.

Huynh đệ của gã chiến tử ở đây.

Phương Bạch Kính xoay người lại, đưa trường kiếm ra sau cắm vào vỏ kiếm cột trên lưng, tay trái nhanh chóng rút hộp nỏ trong túi da hươu đeo bên hông ra thay, bưng liên nỏ không ngừng bắn về phía đám lam bào giáp sĩ đang rút đi ở chỗ xa. Một tên, hai tên, ba tên... Toàn bộ đình úy tới chi viện tuy rằng nhân số cũng chỉ vừa đủ tương đương với lam bào giáp sĩ, nhưng thiên bạn đại nhân một kích giết chết người chỉ huy của đối phương, người của phủ Đình Úy sĩ khí đại chấn, còn đối phương thì khí thế lập tức yếu đi.

Hai mươi mấy đình úy đánh chết hai mươi mấy lam bào giáp sĩ, có vài ba tên chạy thoát.

Phương Bạch Kính không hạ lệnh truy kích, mục tiêu của đối phương hiển nhiên là tới gần Bạch Sơn Quan, không thể nào chỉ có mấy chục người như vậy.

Gã thay đổi hộp nỏ của liên nỏ một lần nữa, nhìn về phía bách bạn Vạn Nguyên: "Ngươi cùng Viên Vọng bọn họ mang thi thể của mấy huynh đệ về, thông báo cho Mạnh tướng quân, những người khác ở lại với ta."

Vạn Nguyên mặt biến sắc: "Thứ cho thuộc hạ khó tòng mệnh."

Phương Bạch Kính nhíu mày: "Ta không muốn đưa ra một mệnh lệnh hai lần."

Vạn Nguyên cúi người: "Đại nhân, đối phương đã chạy thoát vài người, nếu có viện binh thì rất nhanh sẽ nhào ngược trở lại, nếu ta lại mang thêm mấy người đi, bên cạnh đại nhân có quá ít người."

"Ít thì thế nào?" Phương Bạch Kính đeo liên nỏ bên hông, nhìn thi thể của những đình úy kia ở bên cạnh: "Chúng ta rời khỏi Bạch Sơn Quan vẫn không quá xa, không thể để cho các huynh đệ táng thân ở nơi hoang sơn dã ngoại này được. Vạn Nguyên, thân là đình úy, ngươi nên biết mỗi một người chúng ta đều có sứ mệnh trên người, ngươi đưa các huynh đệ về, sau đó mời Mạnh tướng quân dẫn người đến đây, ta phải lôi đám người Hắc Vũ kia ra ngoài, chỉ có như thế thì sau khi viện binh của Mạnh tướng quân tới mới có thể thuận lợi xử lý hết cả đám."

Vạn Nguyên nói: "Nhưng mà đại nhân, nơi này cách thành Tô Lạp của đối phương gần hơn, về Bạch Sơn Quan phải đi gần sáu mươi dặm đường núi, cả đi cả về, chỉ sợ hôm nay không có cách nào kịp quay lại, từ nơi này đến thành Tô Lạp chỉ có ba mươi mấy dặm, viện binh của đối phương sẽ tới nhanh hơn."

"Ta biết." Phương Bạch Kính nhìn khu rừng rậm phía xa, ngữ khí trầm thấp nói: "Nhưng ngươi nên hiểu, chúng ta đồng thời mang theo thi thể của các huynh đệ rút về thì có khả năng không một ai đi được, huống hồ người của phủ Đình Úy chưa bao giờ lùi về phía sau."

Vạn Nguyên còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Phương Bạch Kính sắc mặt lạnh lùng: "Muốn để ta tước bách bạn của ngươi, trói ngươi lại?"

Vạn Nguyên mấp máy môi: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Viên Vọng nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Thiên bạn đại nhân, ta không về."

Gã ta nhìn Quách Điệp nằm dưới đất: "Bách bạn đại nhân của ta đi rồi, ta phải báo thù cho ngài ấy."

Gã ta là thủ hạ của bách bạn Quách Điệp, nhìn thi thể tàn khuyết nằm trên mặt đất, mắt Viên Vọng đỏ đến mức khiến cho người ta thấy sợ, huống chi còn là gã ta tự tay tiễn Quách Điệp lên đường.

Phương Bạch Kính trầm mặc một lát: "Cũng được. Vạn Nguyên, mang năm người trở về."

Vạn Nguyên cắn răng gật đầu, cúi người vác thi thể của Quách Điệp lên, đi vài bước lại nhặt rớt cánh tay phải bị rời ra lên, quay đầu lại liếc nhìn Phương Bạch Kính một cái: "Đại nhân, nhất định phải chờ thuộc hạ trở lại."

Phương Bạch Kính khẽ gật đầu, ngữ khí bình thản nói: "Người có thể giết được ta, không nhiều lắm."

Vạn Nguyên mang theo mấy tên thủ hạ vác thi thể của các huynh đệ đi về, nơi này cách Bạch Sơn Quan khoảng chừng hơn sáu mươi dặm đường núi, nói ra thì dường như cũng không xa nhưng đó căn bản không phải đường, cho dù là đi bình thường thì một ngày cũng không đi hết, huống chi còn vác theo thi thể.

Nhưng hắn ta biết, nếu mình chậm một chút thì thiên bạn đại nhân bọn họ có thể sẽ có nguy hiểm.

"Chỉnh lý chút." Phương Bạch Kính nhìn các đình úy ở lại: "Sở dĩ để cho Vạn Nguyên đưa thi thể của các huynh đệ về trước là vì đối thủ gặp phải lần này tương đối khó ứng phó. Lúc nãy ta đã giết một ngân bào thiên phu trưởng của Hắc Vũ Thanh Nha, bên cạnh thiên phu trưởng chỉ có ba mươi mấy người như vậy hiển nhiên không đúng, có lẽ ở chỗ chúng ta không nhìn thấy còn có kẻ thù sừng sỏ hơn nữa. Vạn Nguyên đi về trước, hắn nhặt xác cho các huynh đệ đã chết đi, không lâu sau Mạnh tướng quân sẽ dẫn người tới, nếu chúng ta có chuyện gì, hắn sẽ nhặt xác cho chúng ta."

Tất cả các đình úy đứng nghiêm: "Xin đại nhân căn dặn!"

"Lúc ta rời Trường An có nói chuyện với đô đình úy đại nhân vài câu. Đô đình úy đại nhân nói cẩm y màu đen của phủ Đình Úy và chiến phục của chiến binh Đại Ninh không có gì khác nhau, những người của phủ Đình Úy như chúng ta đến biên quan không thể để cho các huynh đệ biên quân khinh thường, khiến cho bọn họ cảm thấy đình úy chúng ta chỉ biết bắt người một nhà, đánh người một nhà. Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, phủ Đình Úy đã có thể khiến cho người làm loạn trong Đại Ninh sợ hãi, mà chúng ta cũng có thể giết người Hắc Vũ, cũng có thể khiến cho chiến tranh vĩnh viễn ở bên ngoài cương vực Đại Ninh!"

"Rõ!"

Hai mươi mấy đình úy đồng thanh hô một tiếng.

Phương Bạch Kính chỉnh lý lại trang bị của mình: "Kẻ thù có thể có vài trăm người, gấp mười lần chúng ta, có lẽ còn nhiều hơn, không sao cả, lôi bọn chúng ra, tống vào địa ngục."

Bình Luận (0)
Comment