Trong bụi cây, Viên Vọng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra xa xuyên qua chạc cây trước mặt, đã có thể nhìn thấy doanh địa của người Hắc Vũ, đối phương dường như căn bản cũng không có kiêng kị gì, cắm trại nghỉ ngơi trên bãi đất trống lớn nhất kia, mà cái chết của một ngân bào thiên phu trưởng trước đó hình như đối với bọn họ mà nói cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Trên đầu Viên Vọng buộc một vài nhánh cây nhỏ, nấp ở trong bụi cây nếu không có động tác lớn thì khó có thể bị phát hiện.
Gã ta hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, tự nói với mình không có gì đáng sợ cả.
Đô đình úy đại nhân đã từng nói, luận võ nghệ và khả năng gã ta hoàn toàn có thể làm bách bạn, chỉ là tuổi tác còn nhỏ, vẫn phải rèn luyện thêm. Đô đình úy đại nhân còn từng nói, nếu sau này kinh nghiệm phong phú, tâm tính trầm ổn, gã ta có thể làm thiên bạn.
Tuy rằng trong này có ý tứ cổ vũ nhưng võ nghệ của Viên Vọng quả thật không tệ, phụ thân gã ta chính là bách bạn phủ Đình Úy, ký thác kỳ vọng cực lớn đối với gã ta, hồi nhỏ chính vì gã ta bị phụ thân bức ép hơi quá mức cho nên mâu thuẫn vào phủ Đình Úy, thậm chí còn muốn bỏ nhà ra đi, sau này khi đã trở thành một đình úy thật sự gã ta mới hiểu được, tại sao phụ thân lại để ý bộ cẩm y màu đen này như vậy.
Là để ý đến mỗi một người ở đây.
Thiên bạn đại nhân nói lôi những kẻ này ra ngoài.
Vậy thì lôi chúng ra ngoài.
Viên Vọng chậm rãi giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng doanh địa của người Hắc Vũ phía đối diện, vòng ngoài cùng là biên quân Hắc Vũ quốc với số lượng không ít, nhìn sơ sơ, cho dù chỉ là đi tuần ở vòng ngoài cũng có hơn trăm người. Nếu đây là một đội trăm người của thám báo biên quân Hắc Vũ thì càng khó ứng phó hơn biên quân bình thường.
Bên trong doanh địa là một số lam bào giáp sĩ, không nhìn ra nhân số, cánh rừng khá rậm rạp. Ở chỗ xa hơn chút một chút có tám người mặc cẩm y màu trắng ngồi khoanh chân, giống như là Thiền tông ngồi thiền, tám người không hề nhúc nhích tựa như tượng đá, trên đầu gối mỗi người đều để một thanh kiếm, kiếm không có vỏ, và kiếm kia thoạt nhìn có vẻ không hề tầm thường.
Kiếm dài chừng hơn bốn xích, rộng ít nhất bảy thốn, thậm chí có thể gần một xích. Kiếm rộng như vậy mà chém xuống, chỉ sợ là còn đáng sợ hơn hoành đao chế thức của Đại Ninh một chút.
Kiếm khách thường thường đều dùng là chiêu số nhẹ nhàng linh hoạt và cấp tiến, vẫn là lần đầu tiên Viên Vọng thấy loại kiếm rộng mà nặng nề như vậy.
Đúng lúc này có người từ trong căn lều vải duy nhất kia đi ra, Viên Vọng lập tức chuyển tầm mắt sang, người kia mặc trường bào màu đỏ, dáng người cao ráo, bởi vì cách xa cho nên không nhìn rõ tuổi tác, nhưng phán đoán hẳn là cũng đã 30 – 40 tuổi.
Sau khi người này đi ra tất cả mọi người đều cúi người thi lễ, ngay cả tám kiếm khách áo trắng đang ngồi khoanh chân kia cũng gật đầu ra hiệu.
Không bao lâu sau một người Hắc Vũ mặc trường bào màu bạc từ đàng xa chạy vụt trở lại, thân pháp cực nhanh, hắn ta quỳ một gối xuống trước mặt người Hắc Vũ hồng bào kia, tựa như đang bẩm báo gì đó, chỉ là không nghe rõ một từ nào cả.
Nếu đã xác định được vị trí của kẻ thù, Viên Vọng chuẩn bị rút về nói cho thiên bạn đại nhân biết, nhưng vừa muốn hành động thì có 7 – 8 tên thám báo biên quân Hắc Vũ ở cách đó không xa đã tuần tra qua đây. Năng lực của những thám báo Hắc Vũ này cũng không thể khinh thường, tuy rằng không so được với đội ngũ thám báo Hắc Vũ ở thành Hãn Hải Quân Bình đạo kia nhưng mỗi người cũng đều là được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Bên cạnh Viên Vọng chỉ có một đồng bạn, hai người ẩn thân ở trong bụi cây, chỗ này cây thấp rậm rạp, chui vào sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nhưng đối phương hiển nhiên là đi sang bên này, nếu đi đến chỗ gần thì khó đảm bảo tsẽ không bị phát hiện.
"Bình tĩnh."
Viên Vọng dùng thanh âm cực thấp nói hai chữ, đồng bạn khẽ gật đầu, hai người bọn họ đều còn rất trẻ.
Hai người không hề nhúc nhích, 7 – 8 tên thám báo biên quân Hắc Vũ kia vừa nói gì đó vừa đi qua đây, miệng xì xà xì xồ, tốc độ nói của người Hắc Vũ rất nhanh, giống như lưỡi của mỗi người đều đã được luyện qua qua. Mỗi một đình úy tới biên cương lần này đều bắt đầu học tiếng của người Hắc Vũ, nhưng nói chậm còn đỡ một chút, nếu nói quá nhanh thì bọn họ vẫn khó phân biệt được.
Trong đó có một tên thám báo biên quân Hắc Vũ đi đến bên cạnh nhìn chung quanh bốn phía, cởi quần đi tiểu, những người khác đứng ở cách đó không xa nói chuyện với nhau.
Khoảng cách đã quá gần cho nên có thể nghe hiểu được một ít.
"Thần quan đại nhân cũng thật là bình tĩnh vững vàng, ngân bào thiên phu trưởng bị giết, ngài ấy lại không phái người ra ngoài lùng bắt."
"Ngươi thì biết cái gì." Một tên thám báo nói: "Ngươi mới đến thành Tô Lạp không bao lâu, ngươi vẫn chưa quen tính cách của người Ninh, những kẻ người Ninh tự cho là mình đúng kia bọn chúng sẽ tự nộp mình tới cửa, hà tất phải phí tâm phí sức lùng bắt khắp núi?"
"Người Ninh thật sự rất mạnh sao?" Tên thám báo mới tới kia hỏi một câu.
"Không tính là rất mạnh." Tên thám báo mới lên tiếng lúc nãy nói: "Nếu một chọi một, chúng ta gần như có thể thắng, thể lực của bọn chúng không bằng chúng ta, nhưng điều lạ là, nếu là năm người đánh năm người, chúng ta lại giống như không biết đánh vậy, luôn không được tự nhiên, đánh như thế nào là bị động như thế ấy."
"Không mạnh là không mạnh, nhưng người Ninh là khó đối phó nhất."
Lúc bọn họ nói chuyện mỗi người đều luôn nhìn bốn phía chung quanh, đây chỉ là một hành động gần như là bản tính của thám báo, trước giờ bọn họ đều chưa từng buông lỏng cảnh giác đối với hoàn cảnh chung quanh.
Tầm nhìn của một tên thám báo trong số đó dừng lại một chút ở bụi cây mà hai người Viên Vọng bọn họ đang ẩn thân, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó hắn ta giơ tay lên làm dấu tay.
Cùng lúc, tất cả thám báo đều định rút loan đao ra.
Ngay một khắc này Viên Vọng một dấu tay đừng cử động ở trước mắt đồng bạn.
Sau đó gã ta bỗng nhiên đứng dậy xông ra ngoài chạy về phương hướng lúc đến, đồng bạn còn chưa kịp phản ứng thì Viên Vọng đã ở xa một trượng rồi.
7 – 8 tên thám báo Hắc Vũ kêu lên, cầm loan đao đuổi theo Viên Vọng.
Viên Vọng lo lắng quay đầu lại liếc nhìn, xác định không có một thám báo Hắc Vũ nào phát hiện ra đồng bạn vẫn còn ở trong bụi cây đàng kia mới yên tâm hơn. Gã ta không ngừng vừa di chuyển sang hai bên trái phải vừa chạy về phía trước, tên nỏ của thám báo Hắc Vũ bay lướt qua bên cạnh gã ta từng mũi tên một.
Phập phập!
Hai tiếng trầm đục, hai tên thám báo biên quân Hắc Vũ chạy ở sau cùng bị bắn thủng cổ, thân thể không tự chủ được bổ nhào xuống mặt đất.
Đồng bạn của Viên Vọng, đình úy Lý Hồ Xuân từ trong bụi cây đứng lên, bưng liên nỏ nhắm vào lưng thám báo Hắc Vũ bắt đầu bắn tên, những tên thám báo kia không ngờ lại còn có kẻ thù, không kịp đề phòng đã bị bắn ngã liên tiếp 3 – 4 người.
Lý Hồ Xuân bắn ngã một nửa số kẻ thù, sau đó xoay người chạy về một phương hướng khác.
Tất cả mấy tên thám báo biên quân Hắc Vũ còn lại đều dừng lại, nếu bọn họ tiếp tục đuổi theo thì có thể sẽ còn bị một người Ninh khác đánh lén, tuy rằng nhân số của bọn họ vẫn nhiều hơn nhưng căn bản không khống chế nổi cục diện. Khoảng cách giữa Viên Vọng và Lý Hồ Xuân chừng vài chục trượng, ở giữa là mấy thám báo Hắc Vũ này, nếu hai tên người Ninh kia ở cùng một phương hướng thì còn dễ nói, như bây giờ mỗi bên một tên rất khó ứng phó, nếu bọn họ tách ra hai tên thám báo Hắc Vũ đuổi theo một gã đình úy thì bọn họ lại không dám.
Lý Hồ Xuân đã bắn hết liên nỏ, vừa chạy vừa đổi hộp nỏ mới.
Ở một bên khác, Viên Vọng thấy Lý Hồ Xuân đánh lén đắc thủ, gã nhanh chóng tháo liên nỏ xuống bắn mấy phát, mấy tên thám báo Hắc Vũ lập tức nấp ở phía sau cây, Viên Vọng ở rất xa làm dấu tay cho Lý Hồ Xuân, hai người tách ra rút đi.
Cách doanh địa của người Hắc Vũ chừng hơn hai dặm, trên núi có một tảng đá lớn nhô lên, hình dạng giống như mãnh hổ vồ xuống, đây là địa điểm Viên Vọng và Lý Hồ Xuân đã hẹn từ trước, nếu gặp chuyện bất ngờ gì không thể không tách ra đi thì sẽ hội hợp ở chỗ này.
Viên Vọng chạy như điên qua đây, thám báo Hắc Vũ ở phía sau không đuổi theo gã ta, có lẽ là đang lo có mai phục của người Ninh, gã ta đến bên dưới tảng đá lớn thở dốc một lúc, vừa mới đứng thẳng người lên thì Lý Hồ Xuân đã từ một phương hướng khác chạy tới, hai người vừa thấy mặt đã không nhịn được đều bật cười.
"Mấy mũi tên lúc nãy bắn đẹp lắm." Viên Vọng giơ ngón tay cái lên.
Lý Hồ Xuân hừ một tiếng: "Đừng tưởng là ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, ngươi muốn dụ người đi để cho ta rút lui? Người của phủ Đình Úy chúng ta ra ngoài làm việc, ai cũng sẽ không quên lời dặn dò của đô đình úy đại nhân, đại nhân đã nói, hoặc là cùng sống hoặc là cùng chết."
"Đô đình úy đại nhân không nói như vậy, đại nhân nói là, chúng ta thân như huynh đệ thủ túc, có thể cùng sống cũng có thể cùng chết."
"Ý tứ không khác lắm."
"Khác nhiều." Viên Vọng tháo bình nước của mình xuống đưa cho Lý Hồ Xuân: "Lần sau đừng lỗ mãng như vậy, lỡ như không rút lui được thì làm sao, tốt xấu gì cũng phải có một người trở về báo cáo vị trí doanh địa của kẻ thù cho thiên bạn đại nhân, cấp bậc của ta cao hơn ngươi, ngươi phải nghe lời ta."
"Cao hơn một vạch mà thôi." Lý Hồ Xuân không phục, nhận lấy bình nước uống một ngụm: "Ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi đấy, hơn nhỏ ta chính là đệ đệ, đệ đệ hiểu không."
Trên cẩm y màu đen của đình úy bình thường bên ngực trái sẽ có giáo huy của phủ Đình Úy, mà ở trên cánh tay phải thì có dấu hiệu cấp bậc của bọn họ, một vạch đỏ rộng nửa ngón tay đại biểu cho người vừa mới gia nhập phủ Đình Úy, hai vạch đỏ là đình úy tiêu chuẩn, ba vạch đỏ là ngũ trưởng, bốn vạch đỏ là thập trưởng, năm vạch đỏ là đội chính. Đến bách bạn thì khác, trên cánh tay phải là một đám mây đỏ, mây đỏ của thiên bạn ở cổ tay áo, mây đỏ của đô đình úy và phó đô đình úy ở cổ tay áo và cổ áo, trên cổ tay áo của đô đình úy và phó đô đình úy còn có vạch vàng vạch bạc, vạch bạc chính là phó đô đình úy.
Lý Hồ Xuân đưa bình nước cho Viên Vọng: "Người Hắc Vũ dường như không sợ một chút nào."
"Bọn chúng nhiều người." Viên Vọng nhận lấy bình nước nốc một ngụm: "Không thể chậm trễ nữa, trở về báo cáo của vị trí kẻ thù cho thiên bạn đại nhân."
"Ta ở phía trước, ngươi ở phía sau canh phòng."
Lý Hồ Xuân tháo liên nỏ xuống, kiểm tra hộp nỏ một chút bảo đảm không có vấn đề mới cất bước đi ra ngoài. Viên Vọng cũng tháo liên nỏ xuống kiểm tra, gã ta kiểm tra xong liên nỏ, ngẩng đầu thì nhìn thấy Lý Hồ Xuân đứng ở chỗ tảng đá lớn kia không nhúc nhích, tim Viên Vọng lập tức đập mạnh một cái.
"Lý Hồ Xuân?" Viên Vọng gọi một tiếng.
Lý Hồ Xuân không đáp lại, cũng không động đậy.
Ở một bên khác của tảng đá, ngân bào thiên phu trưởng Thông Long Bách chậm rãi đi ra, hắn ta giơ một tay lên, hiển nhiên vẫn đang bóp cổ Lý Hồ Xuân, khi Thông Long Bách di chuyển ra, Lý Hồ Xuân cũng không thể không di chuyển theo.
Mắt Viên Vọng lập tức trợn tròn lên.
Trên hai tay tên ngân bào thiên phu trưởng kia đều có đeo thiết trảo, một loại binh khí cận chiến chế tạo tinh xảo và cũng ngoan độc, treo vào tay giống như một cái găng tay, có năm cái vuốt sắt rất sắc bén, linh hoạt giống như ngón tay.
Thiết trảo kia móc vào cổ Lý Hồ Xuân, huyết chảy như suối.
"Muốn chạy?"
Thông Long Bách giật tay lại, phụt một tiếng, nửa đoạn cổ của Lý Hồ Xuân bị hắn ta trực tiếp kéo xuống, máu lập tức từ chỗ cổ trào xuống như thác nước, miệng Lý Hồ Xuân cũng trào ra một dòng máu, mấp máy môi nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, hình như gã đang nói với Viên Vọng là ngươi đi mau.
Thi thể của Lý Hồ Xuân ngã sấp về phía trước, Thông Long Bách giơ chân lên giẫm vào gáy Lý Hồ Xuân.
"Bỏ binh khí xuống, ta còn có thể cho ngươi sống lâu thêm một lát." Thông Long Bách nhìn chằm chằm vào mắt Viên Vọng: "Ta biết người Ninh các ngươi không sợ chết, nhưng không sợ chết không có nghĩa là sẽ không chết."
Viên Vọng bưng liên nỏ lên chỉ vào mặt Thông Long Bách nói gằn từng tiếng: "Bỏ chân của ngươi, ra khỏi đầu huynh ấy!"