Viên Vọng nâng liên nỏ lên chỉ vào mặt ngân bào thiên phu trưởng Thông Long Bách nói gằn từng tiếng: "Bỏ chân của ngươi, ra khỏi đầu huynh ấy!"
Vậy nhưng Thông Long Bách lại dường như không thèm để ý cái liên nỏ gần trong gang tấc kia, vẻ mặt trêu tức nhìn Viên Vọng, bàn chân đặt trên đầu Lý Hồ Xuân day tới day lui vài cái: "Có phải liên nỏ của ngươi bị gỉ sắt rồi không?"
Hắn ta còn chưa nói xong, liên nỏ trong tay Viên Vọng đã nhân chốt bắn ra, ba mũi tên nỏ bay về phía cổ họng Thông Long Bách, khoảng cách gần như thế, từ lúc liên nỏ nhấn chốt đến khi bắn thủng cổ họng Thông Long Bách cũng chỉ là một giây mà thôi.
Nhưng đối với cao thủ mà nói, một giây đã không tính là ngắn rồi.
Sau mấy tiếng động vang lên, tất cả mũi tên đều rớt xuống.
Thiết trảo của Thông Long Bách che trước mặt hắn ta, thiết trảo lớn hơn tay người bình thường gấp hai lần, cũng không biết là dùng kim loại gì để tạo ra, khoảng cách gần như vậy mà tên nỏ lại không bắn thủng lớp sắt kia.
Thông Long Bách buông tay xuống, nhìn Viên Vọng: "Có phải hơi thất vọng không?"
Hắn ta một cước đá văng thi thể của Lý Hồ Xuân ra, cất bước tiến lên phía trước, tay trái quơ ra chộp về phía cổ họng Viên Vọng, Viên Vọng né người sang bên cạnh liên nỏ lại bắn tên, nhưng tay trái của Thông Long Bách hoàn toàn không thu lại, thiết trảo bên tay phải di động trên dưới chặn lại mọi mũi tên.
Thiết trảo kia có thể công có thể thủ, mà một khi bị hắn ta đến gần người thì uy lực của hoành đao sẽ hoàn toàn không phát huy được.
Viên Vọng bắn một mạch hết mũi tên nỏ, vốn tưởng rằng có thể bức lui tên ngân bào thiên phu trưởng kia nhưng đối phương có thiết trảo hộ thân nên căn bản là không bận tâm đến tên nỏ, mười hai mũi liên nỏ cũng không thể bức lui hắn ta nửa bước.
Viên Vọng đập liên nỏ thật mạnh vào tảng đá lớn bên cạnh, liên nỏ vỡ nát.
Gã ta lui về phía sau đồng thời rút hoành đao ra, hai tay nắm chuôi đao dồn lực chém xuống.
Keng!
Hoành đao bị kẹt lại giữa không trung.
Thông Long Bách nâng tay phải lên, vừa đúng lúc túm được hoành đao, hoành đao do Đại Ninh Võ Công Phường tinh công tạo ra sắc bén cỡ nào? Một đao kia của Viên Vọng mạnh cỡ nào, hiểm cỡ nào?
Nhưng cái thiết trảo kia lại không một chút sứt mẻ.
Thiết trảo chụp lại kẹp chặt cứng hoành đao của Viên Vọng, vẻ khinh miệt trên mặt Thông Long Bách càng rõ ràng hơn: "Những thứ linh tinh trên người đám người Ninh các ngươi thật là nhiều, nào là liên nỏ nào là thiết giáo, còn có thứ đồ chơi gì có thể cứu ngươi nữa?"
Viên Vọng liên tục rút đao vài lần nhưng đều không rút ra được, tay phải của Thông Long Bách hạ thấp xuống xoay chuyển, trong nháy mắt một luồng lực khổng lồ từ thân đao truyền đến bàn tay phải rồi đến cánh tay phải của Viên Vọng, nếu không buông tay thì có thể cánh tay phải cũng sẽ bị vặn thành bánh quẩy.
Gã ta lập tức buông tay lùi lại phía sau, tay trái của Thông Long Bách quét ngang qua, mấy cái vuốt sắt cắt rách cẩm y màu đen trên người Viên Vọng, máu lập tức phun ra, không bao lâu sau y phục từ chỗ ngực trở xuống đều dần dần bị máu thấm ướt.
Năm cái vuốt sắt bên tay trái Thông Long Bách khép lại sau đó lại mở ra kêu ken két, cọ sát bắn ra một chuỗi đốm lửa.
Thanh âm đó khiến người ta chán ghét.
"Hách Dạ thật là ngu xuẩn, sao lại bị người yếu xìu như ngươi giết chết."
Thông Long Bách đi lên phía trước từng bước một: "Ngươi nói cho ta biết, có phải bởi vì Hách Dạ quá tự đại không?"
Viên Vọng nghiêng đầu nhìn nhìn, sau đó bỗng nhiên lao sang bên phải, Thông Long Bách lập tức vươn tay trái ra chặn lại nhưng ngay một khắc này Viên Vọng lại cưỡng ép mình dừng lại sau đó ngã sang bên trái lăn ra ngoài. Trong lúc lăn đi như vậy gã túm lấy liên nỏ rơi bên cạnh thi thể Lý Hồ Xuân bắn về phía Thông Long Bách, Thông Long Bách lập tức xoay người đến phía sau tảng đá lớn, mũi tên bắn vào tảng đá phát ra âm thanh làm cho da đầu người ta cũng run lên từng hồi.
Phía sau tảng đá lớn, Thông Long Bách nhìn vết thương do bị tên nỏ cứa rách trên cánh tay phải của mình, ánh mắt từ từ trở nên hung ác.
Tay trái của hắn ta chộp vào tảng đá lớn, người bay vọt lên phía trên tảng đá, mà lúc này Viên Vọng đã chạy như điên được 3 – 4 trượng. Thông Long Bách giận dữ chửi một tiếng từ trên tảng đá lớn lăng không lướt xuống, nhanh chóng đuổi theo Viên Vọng.
Ở một bên khác cách chỗ Viên Vọng không đến một dặm rưỡi, Phương Bạch Kính và thủ hạ đã bị ít nhất ba trăm tên biên quân Hắc Vũ bao vây. Nhân thủ bên doanh địa căn bản không phải toàn bộ số người Thiển Phi Luân, lúc rời khỏi thành Tô Lạp y mang theo năm trăm biên quân Hắc Vũ, một trăm năm mươi lam bào giáp sĩ, bốn hắc bào bách phu trưởng, hai ngân bào thiên phu trưởng, và cả tám gã đệ tử Kiếm Môn.
Y muốn giết Mạnh Trường An, nghe đồn về uy danh của Mạnh Trường An, làm sao y còn dám khinh thường.
Theo tin tình báo nói chủ tướng quân Ninh Bạch Sơn Quan Mạnh Trường An giỏi nhất là dẫn đội ngũ quy mô nhỏ tập kích bất ngờ, càng thích huấn luyện năng lực của binh lính ở nơi hoang vắng, cho nên lần này y tới chính là muốn mai phục ở trong sơn cốc bên ngoài Bạch Sơn Quan, chỉ là không ngờ còn cách Bạch Sơn Quan sáu mươi dặm đã bị đình úy của người Ninh phát hiện.
Lúc Viên Vọng và Lý Hồ Xuân thăm dò được vị trí doanh địa của người Hắc Vũ, hai người bọn họ tưởng là kẻ thù không có hành động, ngay cả thám báo Hắc Vũ bình thường ở chung quanh cũng tưởng là như vậy, nhưng trên thực tế thì Thiển Phi Luân không có ở trong doanh địa, người mặc hồng bào kia là giả.
Phương Bạch Kính và thủ hạ của gã bị vây ở phía sau một bãi loạn thạch, bị tên nỏ của mấy trăm tên biên quân Hắc Vũ áp chế đến mức không ngóc đầu lên được.
Trên thế giới này thật ra không có nhiều kỳ tích như vậy, ưu thế tuyệt đối chính là ưu thế tuyệt đối, bên Phương Bạch Kính chỉ có hai mươi đình úy, mà bên Thiển Phi Luân có hơn sáu trăm người, dù là giờ này khắc này thì cũng có gần ba trăm người.
Thiển Phi Luân mang theo ba trăm biên quân Hắc Vũ chuyển ngược phương hướng rất nhanh chóng đã tìm được vị trí của Phương Bạch Kính bọn họ. Cuộc vây công đã kéo dài hơn nửa canh giờ, nếu không phải Phương Bạch Kính và đình úy thủ hạ của gã đều dũng mãnh thiện chiến, có thể căn bản là không kiên trì được lâu như vậy.
"Đại nhân, ngài đi trước đi." Đội chính đình úy Trương Nghị Sinh kéo Phương Bạch Kính một cái: "Với võ nghệ của đại nhân thì việc an toàn rút đi chắc hẳn không có vấn đề gì, nhân số của kẻ thù vượt xa suy đoán của chúng ta, đại nhân rời đi còn có thể báo thù cho chúng ta, nếu ở lại hết, mọi người sẽ không có một ai đi được."
Tầm nhìn của Phương Bạch Kính vẫn luôn nằm trên thân người mặc hồng bào ở phía xa kia, gã lắc lắc đầu: "Tên nỏ của bọn chúng sắp dùng hết rồi."
"Tên nỏ của chúng ta cũng dùng hết rồi."
"Ta biết."
Phương Bạch Kính cúi đầu nhìn dây xích trên hông, đó là trang bị cơ bản của đình úy phủ Đình Úy nhưng không được tính là vũ khí. Trên hông mỗi người đều quấn dây xích, Viên Vọng bọn họ muốn đi ra ngoài thăm dò sợ âm thanh khiến kẻ thù chú ý nên đều tháo dây xích xuống, nhưng trên người Phương Bạch Kính bọn họ vẫn còn.
"Ở đây quá nhiều loạn thạch là chuyện tốt, người của bọn chúng nhiều nhưng không thể triển khai toàn bộ như ở trên đất bằng."
Phương Bạch Kính đưa liên nỏ của mình cho Trương Nghị Sinh: "Liên nỏ của ta còn có một hộp nỏ chưa bắn, ngươi dùng đi."
Gã tháo dây xích xuống: "Ta ra ngoài, đợi khi tên nỏ của đối phương bắn hết, cơ hội của các ngươi sẽ tới."
Nói xong câu đó Phương Bạch Kính đột nhiên từ phía sau tảng đá nhảy ra ngoài, gã mới vừa xuất hiện, một mảng tên nỏ bắn về phía gã. Ở trên không, Phương Bạch Kính quăng dây xích móc vào thân cây cách đó không xa, tay kéo mạnh một cái, người lăng không bay đến phía sau cây, toàn bộ tên nỏ đều thất bại.
Gã ở phía sau cây thầm đếm mấy số, sau đó đột nhiên từ một bên khác lao ra ngoài, lúc này số lượng tên nỏ bắn tới rõ ràng đã giảm bớt một chút.
Gã không ngừng đi qua lại trong bãi loạn thạch, sau dăm ba lần thì phía đối diện đã không có tên nỏ bắn về phía gã nữa.
Phương Bạch Kính ở phía sau một tảng đá lớn đi ra, hướng hồng bào thần quan Thiển Phi Luân ở phía xa ngoắc ngón tay, sau đó chậm rãi trở lại phía sau tảng đá, gã tựa người ở đó hướng tới phía Trương Nghị Sinh làm một dấu tay rút lui. Trương Nghị Sinh lập tức liền hiểu được, nhanh chóng đứng dậy, dùng liên nỏ của Phương Bạch Kính bắn về phía mấy tên biên quân Hắc Vũ đứng gần nhất. Mấy tên kia đang nhìn chằm chằm vào chỗ Phương Bạch Kính, bất ngờ không kịp đề phòng, 4 – 5 tên lần lượt kêu thảm ngã xuống.
"Đi!" Trương Nghị Sinh hô một tiếng.
Các đình úy đều đứng dậy rút lui về phía sau, Trương Nghị Sinh vừa bắn tên vừa nhìn về phía Phương Bạch Kính. Phương Bạch Kính lại hoàn toàn không sang phía bên hắn ta hội hợp mà là đi vòng qua phía sau tảng đá, rất rõ ràng mục tiêu của thiên bạn đại nhân là tên hồng bào thần quan kia.
Biên quân Hắc Vũ đã bị bắn chết mấy tên, tất cả đều nằm sấp xuống, trong một chốc lát này các đình úy đã rút lui đến chỗ xa một chút, bên đó loạn thạch dày đặc hơn, bóng người rất nhanh chóng đã biến mất ở phía sau tảng đá.
Giáo úy biên quân Hắc Vũ hô một tiếng, hơn hai trăm tên biên quân lập tức đứng dậy truy kích.
Hồng bào thần quan Thiển Phi Luân vừa muốn động thì bỗng nhiên đầu lông mày nhướn lên, ngửa đầu ra phía sau.
Chỉ là trong nháy mắt này mà thôi, một thanh kiếm từ trước mặt y đâm tới.
Nếu không tránh được thì một kiếm này có thể xuyên huyệt Thái Dương của y.
"Không tồi."
Thiển Phi Luân nhẹ nhàng lướt đến một tảng đá khác cách đó không xa, nhìn Phương Bạch Kính giống như nhìn một món đồ mới lạ: "Thiên bạn của phủ Đình Úy Ninh quốc, có chút phân lượng."
Phương Bạch Kính nhún chân một cái, một kiếm đâm về phía cổ họng Thiển Phi Luân. Thiển Phi Luân không nhúc nhích, khoảnh khắc mũi kiếm gần như chạm đến cổ mình thì y nghiêng đầu tránh đi, lúc kiếm sượt qua cổ y giơ tay lên vỗ một cái lên trường kiếm.
Keng một tiếng.
Trường kiếm bị lực độ của bàn tay đẩy ra, ngay cả cánh tay phải của Phương Bạch Kính cũng không giữ vững được mà vung sang một bên.
Tay phải của Thiển Phi Luân từ dưới hồng bào vươn ra, tay nắm thành quyền, đấm thật mạnh vào bụng dưới của Phương Bạch Kính, ánh mắt Phương Bạch Kính trở nên nghiêm túc, không kịp thu hồi kiếm lại, tay trái đánh ra một chưởng chặn quyền kia. Sau một tiếng vang trầm đục không ngờ Phương Bạch Kính lại bị lực độ khổng lồ đánh bay về phía sau, nhưng đồng thời khi bay về phía sau, tay phải của gã thu kiếm về quét ngang cổ Thiển Phi Luân.
Hai chân Thiển Phi Luân đạp mạnh lên tảng đá một cái, thân thể bật ra ngoài giống như trọng nỗ, khi thanh kiếm kia còn chưa lia đến nơi thì vai của y đã đập vào ngực Phương Bạch Kính. Phương Bạch Kính vốn đã đang bay về phía sau, sau một đòn này lại bay cực nhanh rồi rơi xuống đất, bịch một tiếng, lưng đập vào đá vụn trên mặt đất, trong đầu óc cũng sụp xuống.
Võ nghệ của tên hồng bào thần quan kia nằm ngoài dự liệu của gã.
Phương Bạch Kính lập tức nghiêng người tránh ra, hai chân của Thiển Phi Luân đáp thật mạnh xuống chỗ gã vừa ngã xuống, hai chân đạp lên đá vụn trên mặt đất, đá vụn lập tức bắn ra bốn phía giống như mũi tên.
Y giống như biến thành một người khổng lồ vô cùng nặng nề, nhưng người y cũng không có to lên.
Phương Bạch Kính nghiêng người tránh né, kiếm quét qua, nhanh như rắn phun nọc độc.
Thiển Phi Luân nhíu mày, cánh tay phải giơ lên chắn ở một bên thân thể, trên cánh tay phải có tinh cương hộ giáp rất dày, kiếm chém vào cánh tay phải phát ra một tiếng giòn vang, thế nhưng Phương Bạch Kính đã lách người đến phía sau tảng đá.
Thiển Phi Luân đá một cước vào tảng đá kia, tảng đá nặng chừng mấy trăm cân lại bị đạp lăn ra ngoài, nhưng tảng đá phía sau căn bản là không có bóng dáng Phương Bạch Kính.
Thiển Phi Luân ngẩn ra, nhìn sang một bên, Phương Bạch Kính đã ở xa một trượng, trong tay cầm sợi dây xiềng xích kia móc vào cây cách đó không xa bay đi.
Sau khi đáp xuống đất Phương Bạch Kính nhìn phương hướng rút lui của mình, lại liếc nhìn sang Thiển Phi Luân, sau đó xoay người chạy về một phương hướng khác. Thiển Phi Luân dẫn theo rất nhiều thủ hạ đuổi theo gã, gã là thiên bạn, đối với người Hắc Vũ mà nói bắt được một thiên bạn phủ Đình Úy có ý nghĩa hơn nhiều so với giết chết hai mươi đình úy bình thường.
Phương Bạch Kính đi xuyên qua rừng cây, người như một luồng tàn ảnh.
Phía sau, Thiển Phi Luân một thân hồng bào như hình với bóng.
Chạy đi ít nhất gần một dặm đường, Phương Bạch Kính vừa vòng qua phía sau một tảng đá lớn thì Viên Vọng từ phía đối diện chạy đến suýt chút nữa đã đâm vào người gã. Trong tốc độ ánh sáng, Phương Bạch Kính vươn tay túm lấy cổ áo của Viên Vọng ném gã ta sang một bên: "Đi!"
Viên Vọng bị ném đi xa hơn một trượng, ngây người ra, vẫn chưa hiểu sao chuyện gì.
Mà ngân bào thiên phu trưởng Thông Long Bách đuổi theo sát phía sau Viên Vọng nhìn thấy đối diện có người, một trảo chộp về phía cổ Phương Bạch Kính. Phương Bạch Kính dựng thẳng trường kiếm lên chặn, keng một tiếng đã gạt thiết trảo ra, sau đó trường kiếm liền đâm qua cánh tay Thông Long Bách, phập một tiếng đâm thủng cổ họng Thông Long Bách. Hai người lướt qua vai nhau, Phương Bạch Kính nghiêng người đá một cước vào lưng Thông Long Bách, mượn lực từ một cước này lại lao về trước một đoạn mấy thước.
Thông Long Bách ngã sấp xuống mặt đất.
Chắc hẳn hắn ta còn ngỡ ngàng hơn cả Viên Vọng.
Từ lúc hắn ta vươn tay ra đến khi đối phương một kiếm đâm thủng cổ họng hắn ta, chẳng qua là nửa giây mà thôi.