Viên Vọng ngã nhào xuống đất, quay đầu lại liếc nhìn người Hắc Vũ mặc một bộ hồng bào ở phía sau đã sắp đuổi đến gần, lập tức bò dậy đi theo hướng của Phương Bạch Kính. Võ nghệ của gã ta tất nhiên so với không được Phương Bạch Kính, nếu không thì cũng sẽ không bị Thông Long Bách bức ép đến mức chật vật như vậy, nhưng về tốc độ bỏ chạy thì gã ta chưa chắc đã thua bất cứ người nào, nếu không thì Thông Long Bách làm sao lại không đuổi kịp gã.
Phương Bạch Kính quay đầu lại liếc nhìn, vung tay quăng dây xích ra, Viên Vọng lập tức túm lấy dây xích bay vọt lên, chỉ vừa mới bay lên thì một cú đấm của hồng bào thần quan Thiển Phi Luân đã đến. Một quyền này đánh hụt vào khoảng không, chỉ cách lưng Viên Vọng không đến một xích.
Nhưng sức mạnh bạo phát ra từ cú đấm này lại thổi y phục sau lưng Viên Vọng cũng dính sát vào người, chỗ bị nắm đấm hướng tới có cảm giác da thịt đau nhức từng đợt.
"Thế nào rồi?" Phương Bạch Kính hô một tiếng.
Viên Vọng lớn tiếng trả lời một câu: "Ngực bị thương, lúc chạy đã xé áo buộc lại rồi, vấn đề không lớn."
Gã ta nói vấn đề không lớn, nhưng vết thương chảy máu mà gã ta lại vận động mạnh, có trời mới biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
"Nhớ trên đường đến đây có một vách núi không?"
"Nhớ."
"Nhảy xuống!"
"Hả?" Viên Vọng ngẩn ra: "Nhảy xuống?"
"Bảo ngươi nhảy thì nhảy đi."
Phương Bạch Kính đuổi kịp Viên Vọng, túm lấy thắt lưng của gã ta, tay kia thì đỡ lưng Viên Vọng nhấc người lên. Viên Vọng giật mình: "Đại nhân mau thả ta xuống, ngài như vậy sẽ tiêu hao thể lực rất nhanh."
"Vết thương của ngươi còn đang chảy máu."
Phương Bạch Kính nâng Viên Vọng chạy về phía trước, Viên Vọng chỉ thấy nhánh cây lướt qua vèo vèo vèo trên đỉnh đầu.
Hồng bào thần quan Thiển Phi Luân giận dữ, trong tình huống thế này mà vẫn chưa bắt được đối thủ khiến lòng tự phụ của y bị khiêu khích, nhưng thân pháp của y không linh hoạt bằng Phương Bạch Kính, tuy rằng khí lực nhiều hơn nhưng muốn đuổi kịp dường như cũng không phải chuyện trong chốc lát.
"Nhảy!"
Phương Bạch Kính ném mạnh Viên Vọng về phía trước, Viên Vọng có cảm giác mình bay đi rất xa, sau khi rơi xuống đất chân còn chưa dừng lại thì đã đến bên cạnh vách núi. Lúc tới đây đi qua bên cạnh vách núi này gã ta còn liếc mắt nhìn xuống một cái, không biết vách núi sâu cỡ nào, ngã xuống sợ là sẽ tan xương nát thịt. Gã ta nghĩ thiên bạn đại nhân bảo mình nhảy xuống hơn phân nửa là không muốn để mình rơi vào tay người Hắc Vũ làm tù binh, gã ta cũng không kịp nghĩ nhiều gì nữa, trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống.
Chết thì chết, chết không uổng, cũng tốt hơn là rơi vào tay người Hắc Vũ để bị tra tấn.
Lúc nhảy xuống mới phát hiện hóa ra bên dưới có mấy cây cây tùng mọc lan ra, trước đó gã ta đã nhìn thấy nhưng lại hoàn toàn quên mất. Thời khắc này gã ta lại còn nghĩ mình và thiên bạn quả nhiên chênh lệch quá lớn, đô đình úy đại nhân nói tương lai mình cũng có thể làm thiên bạn, hóa ra thật sự chỉ là một sự cổ vũ.
Ở giữa không trung gã ta ôm lấy cây tùng mọc lan ra kia, người xoay chuyển xuống dưới thân cây, hai cánh tay ôm chặt cứng liếc mắt nhìn xuống. Phía dưới chừng hai trượng còn có một cái cây, gã cắn răng buông tay ra, người rơi thẳng xuống dưới, hai chân đạp lên thân cây ở phía dưới, còn chưa ổn định thì người nghiêng một cái lại ngã xuống, may mà gã ta phản ứng cũng nhanh, vươn tay ra túm lấy chạc cây, mượn lực đong đưa người lật ngược trở lại.
Gã ta giẫm lên thân cây chạy vào bên trong mấy bước áp sát trên vách đá dựng đứng, cây cối trên đỉnh đầu hoàn toàn che khuất gã ta.
Hồng bào thần quan Thiển Phi Luân đuổi tới cạnh vách núi thì thu chân dừng lại, rướn người ra nhìn xuống dưới chỉ có ba bốn cái cây, nhìn kỹ một chút cũng không thấy trên cây có người, xoay người nhìn lên thì thấy thiên bạn phủ Đình Úy kia đã chạy sang một hướng khác ít nhất 7 – 8 trượng rồi.
Ánh mắt Thiển Phi Luân đầy giận dữ, xoay người đi nhanh sang hướng Phương Bạch Kính tiếp tục đuổi theo.
Viên Vọng dán người vào vách đá, trong lúc nhất thời ngay cả cơn đau trên vết thương cũng quên luôn.
Gã ta cũng không kịp suy nghĩ xem mình nên đi lên như thế nào, chỉ là nghĩ không biết thiên bạn đại nhân thế nào. Võ nghệ của tên hồng bào thần quan kia có chút đáng sợ, mặc dù chỉ là nhìn mấy cái nhưng gã ta xác định, gã ta và tên ngân bào thiên phu trưởng kia còn có thể xoay sở, nhưng ở trước mặt tên hồng bào thần quan kia thì có thể ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Cứ đứng áp sát bên vách đá như vậy chừng hai nén nhang, gã ta có thể cảm nhận được trên vách núi trước sau lại có hai nhóm người đến xem qua, hẳn là đến thám báo biên quân Hắc Vũ đuổi theo phía sau. Thực lực của mỗi người khác nhau, tốc độ của hồng bào thần quan và Phương Bạch Kính quá nhanh, thám báo biên quân Hắc Vũ hẳn là đã bị bỏ lại, chỉ là bọn họ cũng không dám tùy tiện nhảy xuống, vách núi sâu như vậy, lỡ như không ôm được cây thì tan xương nát thịt là cái chắc.
Lại đợi thêm một nén nhang nữa, Viên Vọng không cảm nhận thấy bên trên còn có người, lúc này mới dám ngồi xuống, ngồi ở trên thân cây tựa vào đó trầm mặc một hồi lâu, sau đó lục tìm trong túi da hươu bên hông, thuốc trị thương và băng vải vẫn chưa bị rơi. Gã cởi áo của mình ra treo bên cạnh, sau đó rắc thuốc trị thương lên vết thương, vết thương kia rất dài nhưng không phải quá sâu, nếu không thì cũng đã sớm bị mở phanh ngực rồi.
Gã ta dùng băng vải quấn vết thương lại. Con người chính là sinh vật kỳ lạ như thế, cũng không biết là ảo giác hay là sự thật, sau khi dùng băng vải quấn vết thương lại cố cảm giác cơn đau cũng giảm bớt không ít.
Trong túi da hươu không có đồ ăn chỉ có ít dụng cụ thực dụng, còn thừa một ít thuốc trị thương băng vải, gã ta bỏ lại vào trong túi da hươu, lại lục tìm bên trong, lấy ra sợi dây chuyền thép phủ Đình Úy của mình.
Tay siết chặt giáo huy phủ Đình Úy, nhắm mắt lại, khẩn cầu trời xanh có thể phù hộ cho thiên bạn đại nhân.
Đúng lúc này bên trên bỗng nhiên lại có một tràng động tĩnh, ngay sau đó một sợi dây thừng từ phía trên rơi xuống: "Giữ lấy!"
Đó là tiếng của thiên bạn đại nhân.
Viên Vọng mừng rỡ, vội vàng đứng lên, trên sợi dây thừng kia cột một hòn đá, nếu không thì sẽ bị chạc cây ở bên trên cản lại căn bản là không thả xuống được. Viên Vọng tháo hòn đá ra đến ném xuống dưới, cột dây thừng vào hông mình rồi dùng tay kéo xuống, cảm nhận được sức nặng của gã ta, thiên bạn Phương Bạch Kính bắt đầu phát lực kéo lên trên.
Lúc sắp lên trên vách đá Viên Vọng mới phát hiện, sợi dây thừng này hóa ra là dùng y phục của biên quân Hắc Vũ xé ra cột lại nhau mà thành. Gã ta rơi xuống chừng 7 – 8 trượng, ở đâu ra nhiều y phục như vậy? Hơn nữa nhìn kỹ lại thì tất cả đều là tay áo, nói cách khác trong thời gian gần một canh giờ vừa rồi thiên bạn đại nhân không những đã tránh được truy kích của hồng bào thần quan, còn giết mười mấy tên thám báo biên quân Hắc Vũ?
Làm sao có thể!
Ngay cả Viên Vọng cũng cảm thấy khó tin.
Khó khăn lắm lên tới vách núi, Viên Vọng nằm sang bên cạnh há miệng thở dốc, cười hì hì, lúc nghiêng đầu nhìn về phía Phương Bạch Kính sắc mặt gã ta bất chợt biến đổi.
Sắc mặt Phương Bạch Kính rất trắng, máu đã thấm ướt phần y phục trên bụng dưới.
"Đại nhân ngài bị thương rồi!"
"Bị nỏ của thám báo người Hắc Vũ cắm vào một chút." Phương Bạch Kính lắc lắc đầu: "Thuốc trị thương trên người bị mất rồi."
"Ta còn."
Viên Vọng nhìn quanh bốn phía, đỡ Phương Bạch Kính đứng lên. Hiển nhiên là Phương Bạch Kính đã cạn kiệt sức lực sau khi cứu gã ta lên, một mũi tên nỏ còn cắm trên bụng, cũng không biết sâu bao nhiêu nhưng phát lực kéo gã lên trên trong tình huống này, cơ bụng căng cứng, vết thương sẽ đau cỡ nào?
Mà sở dĩ thiên bạn đại nhân mạo hiểm giết nhiều thám báo như vậy chỉ để bện một sợi dây thừng kéo gã ta lên, nếu không phải vì cứu gã ta thì cũng không đến mức bị tên nỏ bắn trúng.
Gã ta đỡ Phương Bạch Kính đến một chỗ yên tĩnh cách đó không xa, có tảng đá và cây cối che khuất.
Phương Bạch Kính đưa cho gã ta một thanh chủy thủ, nhìn chế thức chắc hẳn là đồ của người Hắc Vũ.
Viên Vọng lại thò người ra ngoài lần nữa, xác định không có thám báo ở gần, sau đó dùng dao đánh lửa đốt một đống cỏ dại, hơ đỏ đao sau đó đưa cho Phương Bạch Kính một cái gậy gỗ: "Đại nhân, ngài chịu đựng một chút."
Phương Bạch Kính lắc đầu: "Không cần."
Viên Vọng cởi áo của Phương Bạch Kính ra, sau đó dùng chủy thủ khoét mũi tên trong vết thương ra. Khoảnh khắc đao khoét vết thương ra sắc mặt Phương Bạch Kính hơi thay đổi, mày nhíu lại rất chặt nhưng lại cắn chặt miệng không phát ra một âm thanh nào.
Viên Vọng xé mảnh áo ra lau máu, lập tức đắp thuốc trị thương lên, sau đó dùng băng vải quấn vết thương lại.
Phương Bạch Kính thở ra một hơi, mặc áo lại rồi chỉ hướng đông nam: "Trời cũng sắp tối rồi, chỗ đã hẹn với các huynh đệ lúc trước, ngươi còn nhớ đi như thế nào không?"
"Nhớ."
"Đi tìm bọn họ."
"Đại nhân ngài thì sao?"
"Ta còn có việc."
Phương Bạch Kính cài khuy áo cẩm y màu đen lại, đứng lên người vẫn thẳng tắp. Gã lại hít sâu một hơi, cài kiếm vào vỏ kiếm sau lưng, chỉ thanh loan đao bên cạnh: "Mang những thứ ngươi dùng được về, sau khi tìm được các huynh đệ thì ở yên tại chỗ, ta sẽ quay lại tìm các ngươi."
"Nhưng mà đại nhân, thương thế của ngài nặng như vậy."
"Bị thương mà thôi, các huynh đệ đã chết rồi." Phương Bạch Kính ngữ khí bình thản nói: "Ta vẫn chưa chết, những tên người Hắc Vũ kia nên hiểu sẽ phải trả giá thật lớn. Nếu ta chết thì cũng chết rồi, ta không chết thì đi làm chuyện nên làm."
Gã xoay người bước đi, Viên Vọng muốn kéo gã lại nhưng căn bản không thể kéo được.
"Mau chóng đi hội hợp với các huynh đệ. Với thái độ làm người của Mạnh tướng quân tất nhiên sẽ dẫn người đến đây ngay trong đêm, các ngươi chỉ cần chờ ở đó, Vạn Nguyên sẽ đưa người của Mạnh tướng quân đến vị trí."
Phương Bạch Kính không quay đầu lại, vừa đi vừa giơ nắm tay phải lên.
Bóng người cao ráo ấy, bóng lưng dính máu ấy, nắm đấm giơ lên cao ấy, trong hoàng hôn có vẻ mờ mịt đến như vậy.
Viên Vọng ngẩn người nhìn thiên bạn đại nhân cuối cùng biến mất trong rừng cây, trong lúc nhất thời cũng không biết mình đang nghĩ ngợi lung tung cái gì. Trước đây cứ cảm thấy chính khoảng cách giữa mình với bách bạn, khoảng cách giữa mình với thiên bạn cũng không quá xa, bây giờ mới tỉnh ngộ lại chênh lệch giữa mình và thiên bạn đại nhân không chỉ là về võ nghệ, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác, nhiều đến mức hiện tại gã ta có thể lĩnh hội rất lâu rất lâu.
Màn đêm buông xuống.
Bên biên cương đông bắc này vốn đã lạnh giá, đến buổi tối lại càng lạnh đến mức khiến người ta không chịu được, nhưng vì không để cho thám báo biên quân Hắc Vũ chú ý, đình úy sẽ không đốt lửa sưởi ấm.
Sau khi trời tối không bao lâu Viên Vọng đã đến nơi bọn họ hẹn trước, đó là một cái sơn động không quá lớn, lúc rời đi bọn họ chắn cửa động lại nên khó có thể phát hiện được.
Nếu không phải gã ta rèn luyện ở phủ đình úy mấy năm nay, trong đêm tối đen mà có thể tìm được vị trí này trong núi lớn mênh mông như vậy là chuyện nói dễ hơn làm.
Đoán ra được cửa động ở ngay gần đây, gã ta ngồi xổm xuống nhìn kỹ một lát, sau đó giơ sợi dây chuyền thiết bài đeo trên cổ lên dùng ngón tay búng một cái, phần giáo huy ở giữa sợi dây chuyền xoay tròn, phát ra âm thanh rất đặc biệt, giống như là gió thổi qua cành cây.
Cửa động bị mở ra, nhờ vào ánh trăng yếu ớt Viên Vọng thấy có người đi ra, gã ta áp thấp người đi qua.
Vào trong sơn động mới phát hiện, hai mươi mấy đình úy giờ chỉ còn lại một nửa số người còn sống, còn có mấy người bị thương, nhưng phải biết là số lượng thám báo biên quân Hắc Vũ bị bọn họ giải quyết còn lớn hơn tổn thất của bọn họ rất nhiều, ít nhất là gấp mấy lần.
"Thiên bạn đại nhân đâu?" Đồng bạn nhỏ giọng hỏi.
"Ta không biết." Viên Vọng lắc lắc đầu: "Có lẽ ở chỗ người Hắc Vũ."
"Chúng ta phải làm gì?"
"Thiên bạn đại nhân bảo chúng ta chờ."
"Ồ."
Mọi người trầm mặc.
Hơn hai canh giờ sau, bên ngoài cửa động lại vang lên âm thanh đặc biệt kia, nhưng trong sơn động lại không có ai đi ra tiếp ứng. Bách bạn Vạn Nguyên nhíu mày, giơ liên nỏ lên tới gần sơn động, đợi một lát rồi lách người đi vào, bên trong không có một bóng người.
Vạn Nguyên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Trường An đi theo vào: "Không có người ở đây."