Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 584 - Chương 584: Cánh Đồng Tuyết Có Một Vết Mực

Chương 584: Cánh đồng tuyết có một vết mực Chương 584: Cánh đồng tuyết có một vết mực

Có những lúc sẽ luôn nảy sinh một chút ảo giác, ví dụ như Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An rốt cuộc ai lớn hơn.

Bất kể là ở trong mắt ai, Mạnh Trường An đều giống kiểu người là huynh trưởng, kiểu bá đạo còn giữ chặt đồ ăn.

Nhưng từ lần trước sau khi không biết Thẩm Lãnh nhớ ra chuyện gì đột nhiên tính toán mình nên lớn hơn Mạnh Trường An mấy tháng, nhân sinh quan của bản thân hắn cũng có chút không chống đỡ được nữa, ngay cả hắn cũng cảm thấy hẳn là mình nhỏ hơn Mạnh Trường An mới đúng.

Nhưng mà từ sau khi tỉnh ngộ ra, Thẩm Lãnh cũng không hề có giác ngộ làm tiểu đệ.

Phòng khách.

Mạnh Trường An rót cho Thẩm Lãnh một chén rượu: "Ở đông cương Bạch Sơn Quan giống ở bắc cương, trà không làm ấm người được, chỉ có rượu nặng."

Thẩm Lãnh nhận lấy chén rượu uống một ngụm: "Thông thường mà nói, có phải uống rượu phải phối thêm thứ gì đó không?"

"Phối cái gì?"

"Đồ ăn!"

"Không có." Mạnh Trường An lục lọi, lại phát hiện thấy một ít lạc: "Dùng tạm đi."

Thẩm Lãnh nhón một hạt lạc bỏ vào miệng: "Thương lượng với ngươi một chuyện"

"Ngươi nói."

"Ở đây hơi quá khổ cực, ngươi có thể khổ, hai đệ muội cũng có thể khổ cùng ngươi, nhưng bọn trẻ thì không được."

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Ta thử thuyết phục họ xem, bọn trẻ lớn hơn một chút sẽ đưa về Trường An."

"Ừm." Thẩm Lãnh nói: "Thời gian nam nhân sống cho chính mình cũng không dài. Trước mười sáu tuổi có thể làm bộ như vô ưu vô lự sống cho chính mình, sau mười sáu tuổi phải sống vì phụ mẫu, sau khi kết hôn sinh con phải sống vì cả gia đình. Ta và ngươi là trường hợp đặc biệt, chúng ta luôn sống vì mình cho đến khi kết hôn sinh con."

Khóe miệng Mạnh Trường An hơi cong lên: "Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Cho nên con của chúng ta không thể chịu khổ nữa, khổ và rèn giũa không mâu thuẫn, chúng ta cố gắng đến bây giờ đã có khả năng để cho bọn trẻ rèn giũa trong hoàn cảnh ưu việt."

Mạnh Trường An cười: "Lúc ta còn nhỏ không chịu khổ ra sao cả."

Thẩm Lãnh: "Bớt lảm nhảm, ta chịu khổ ở nhà ngươi mười hai năm, từ sau khi rời nhà ngươi cũng chịu khổ mười hai năm, không ít hơn ta."

Mạnh Trường An im lặng.

"Mười hai năm là một vòng luân hồi." Thẩm Lãnh nói: "Ta nghe nói vị trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc của Hắc Vũ quốc kia đã viết cho ngươi một phong thư, ngươi và Phương Bạch Kính nói là bởi vì nàng ta ngưỡng sắc đẹp của ngươi?"

Mạnh Trường An: "Tên mặt dày Phương Bạch Kính này."

Thẩm Lãnh: "Lúc ta đi thăm hắn, hắn cũng đánh giá ngươi như vậy, sao ta không phát hiện ngươi mặt dày cũng như vậy chứ?"

Mạnh Trường An: "Tìm nguyên nhân từ chính ngươi."

Gã uống một ngụm rượu: "Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Chuyện sắc đẹp này, tất nhiên ngươi không bằng ta, cho nên việc đi quyến rũ Khoát Khả Địch Tẩm Sắc này thì ngươi đừng đi, bọn trẻ vừa mới chào đời, ngươi ở trong nhà trông coi họ đi. Lúc này nữ nhân cần an ủi nhất, ngươi có từng nghĩ, đối với họ mà nói sinh con là kiếp sinh tử không?"

Mạnh Trường An lại im lặng lần nữa.

Qua một hồi lâu gã ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Rất nguy hiểm."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngay cả ngươi cũng có tự tin dựa vào sắc đẹp để thu phục Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi năng lực của ta? Ta chính là Thẩm tướng quân có cả mỹ mạo và tài hoa đấy. Ngoan ngoãn đợi ở trong nhà đi, mỗi ngày đích thân nấu một ít cháo gạo gì đó cho hai vị đệ muội, họ sẽ càng yêu ngươi hơn."

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi giương lên: "Yêu muốn chết!"

Mạnh Trường An: "Ha."

Thẩm Lãnh đứng lên: "Ta phải đi Tức Phong Khẩu rồi, ngươi cho ta mượn Dương Thất Bảo thì không vấn đề gì. Võ nghệ của Thất Bảo đại ca không thua chúng ta, chỉ là đến tận bây giờ vẫn chưa có một cơ hội cho huynh ấy thể hiện bản thân. Mệnh của huynh ấy cũng khổ, trước đó lúc trò chuyện còn nói với ta là ngươi đối tốt với huynh ấy, giống như là huynh đệ. Thất Bảo là một người tốt nhân tâm đổi nhân tâm, có thể giao tấm lưng cho huynh ấy."

Mạnh Trường An không nói.

Có những lời cũng không tiện nói.

Ta đối với gã như huynh đệ, là vì ngươi đối với gã như huynh đệ.

Thẩm Lãnh quấn chặt y phục trên người: "Trước tiên cho ta mượn đại hắc mã dùng, tọa kỵ của ta ở trên thuyền rồi, lần này đi quá gấp sợ nó mệt muốn chết nên không cưỡi."

Mạnh Trường An: "Lại tìm được một tọa kỵ tốt?"

Thẩm Lãnh: "Lúc ấy nhặt được nó, thật không ngờ sẽ trở thành tọa kỵ, cưỡi cũng được, chỉ là nghe người già nói không tốt với đũng quần."

Hắn ra ngoài, kéo áo khoác lên: "Sau khi đứa trẻ thôi nôi thì đưa về Trường An, ta là đại ca, nghe lời ta."

Mạnh Trường An bĩu môi.

Thẩm Lãnh ra ngoài đến chỗ chuồng ngựa dắt đại hắc mã ra đến. Đại hắc mã dường như vẫn nhận được Thẩm Lãnh, sau khi nhìn thấy hắn, nó di động tới lui, còn hí vài tiếng. Thẩm Lãnh dắt nó từ trong chuồng ngựa ra ngoài, vỗ vỗ: "Đã lâu không gặp."

Đại hắc mã xoay người qua, nếu Thẩm Lãnh không phản ứng nhanh thì một cú đá hậu này của nó có thể đá Thẩm Lãnh bay ra ngoài.

Thẩm Lãnh đi qua lập tức túm lấy dây cương: "Thật là bạc bẽo, mông của Mạnh Trường An ngồi cho ngươi sướng, ngươi liền quên là mông của ta đã ngồi thu phục ngươi hả?"

Đại hắc mã còn muốn giãy giụa, Thẩm Lãnh kéo dây cương, một cánh tay giúi xuống.

Bịch một tiếng, hai chân trước của đại hắc mã không tự chủ được quỳ trên mặt đất.

Thẩm Lãnh lên lưng ngựa, vừa cầm dây cương đại hắc mã lập tức đứng lên, rõ ràng là đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Mạnh Trường An đứng ở cửa nhìn hắn cười.

Không bao lâu sau Dương Thất Bảo mang theo một đội thân binh đến hội hợp với Thẩm Lãnh. Người của Thẩm Lãnh còn chưa tới Bạch Sơn Quan, cho nên người dẫn theo bên cạnh cũng là mượn tạm từ chỗ Mạnh Trường An. Vốn dĩ Mạnh Trường An muốn để cho Dương Thất Bảo dẫn người đi Tức Phong Khẩu trước, nhưng sau đó lại nhận được tin nói Thẩm Lãnh đã xuất phát từ bắc cương đến đây, ngẫm lại cũng đã lâu như vậy Dương Thất Bảo không gặp Thẩm Lãnh, vì thế lại giữ Dương Thất Bảo lại, thay bằng Liêu Hoa một trong sáu thương tướng dẫn người sang bên kia.

Mạnh Trường An huấn luyện ra tổng cộng bốn trăm tám mươi thân binh dùng hắc tuyến đao, bốn trăm tám mươi người này cường hãn cỡ nào thì chỉ sau khi được chứng kiến mới có thể thể hội hết. Gã đưa hết tất cả bốn trăm tám mươi người cho Thẩm Lãnh.

"Một nửa, một nửa."

Thẩm Lãnh dẫn theo hai trăm bốn mươi người.

"Đúng rồi, Khoát Khả Địch Tẩm Sắc kia cũng là công chúa, hay là ta giúp ngươi thuần phục nàng ta?"

Trước ra ngoài Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An, Mạnh Trường An mặt không cảm xúc giơ ngón tay giữa lên.

Thẩm Lãnh cười to đi ra ngoài.

Từ Bạch Sơn Quan đến Tức Phong Khẩu, Thẩm Lãnh vốn tưởng rằng bên Bạch Sơn Quan đã rất lạnh giá rồi, nhưng đến Tức Phong Khẩu mới hiểu được cái gì gọi là lạnh giá. Bắc cương tuy lạnh hơn một chút nhưng hậu cần tiếp tế tốt hơn nhiều, hơn nữa bên kia thành lớn phồn hoa, buôn bán phát đạt, Tức Phong Khẩu này thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác chỉ là một chữ "hoang".

Tức Phong Khẩu là chỗ phân cách Bạch Sơn và Hắc Sơn, đi sang phía trái được gọi là Hắc Sơn, đi sang bên phải gọi là Bạch Sơn. Sự thần kỳ của thiên nhiên được thể hiện vô cùng rõ rệt ở nơi này, Tức Phong Khẩu chính là một lỗ hổng, bên ngoài lỗ hổng là sườn dốc khổng lồ, độ dốc làm cho người ta phải chùn bước, hơn nữa đều là đá vụn, hễ không cẩn thận là người sẽ lăn xuống, muốn dừng cũng không dừng được.

Hắc Sơn ở bên trái Tức Phong Khẩu không có một chút tuyết nào, mà Bạch Sơn ở bên phải bắt đầu từ giữa sườn núi lên trên là tuyết đọng quanh năm không thay đổi, chính là khó hiểu như vậy đấy.

Cũng may tuy rằng điều kiện ở Tức Phong Khẩu rất tệ nhưng ăn mặc và vật tư hậu cần được cung cấp đều rất đầy đủ, hơn nữa chính là bởi vì quá khổ cho nên thủ quân của Tức Phong Khẩu là các bộ biên quân của đông cương thay phiên nhau, mỗi đội ngũ phòng thủ ở đây một năm.

Thẩm Lãnh đứng ở lỗ hổng Tức Phong Khẩu giữa hai ngọn núi này nhìn ra bên ngoài. Bên dưới đường dốc khổng lồ bên ngoài chính là cánh đồng tuyết mênh mông, Hắc Sơn giống như một con hắc long nằm bò trên cánh đồng tuyết vậy.

Có người nói trong lòng núi vùng Hắc Sơn này có suối nước nóng, hơn nữa mạch nước rất lớn, cho nên mới không có tuyết đọng bao trùm, chỉ là cho đến tận bây giờ cũng không ai phát hiện suối nước nóng đó ở chỗ nào.

Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn sang hướng đối diện, có thể loáng thoáng nhìn thấy thành Cách Để của người Hắc Vũ.

So sánh mà nói, thành Cách Để lớn hơn bên Tức Phong Khẩu này rất nhiều, nguyên nhân là do địa thế, xây dựng một tòa thành quan trên Tức Phong Khẩu đã cực kỳ khó khăn huống chi là xây dựng thành lớn, cũng không phải bởi vì Đại Ninh nghèo.

"Chúng ta đi."

Thẩm Lãnh lên ngựa, từ đường dốc khổng lồ đi xuống dưới, ngựa đi cũng nơm nớp lo sợ, hễ không cẩn thận sẽ cả người lẫn ngựa sẽ cùng lăn xuống dưới.

Khó khăn lắm đến bên dưới đường dốc tiến vào cánh đồng tuyết, lúc này mới yên tâm một chút. Đội ngũ hơn hai trăm người ùn ùn kéo ra, chiến mã màu đen, chiến giáp màu đen, áo choàng đỏ như máu, chiến kỳ đỏ sẫm, ở trên cánh đồng tuyết mênh mông thuần một màu trắng nhìn cực kỳ đẹp, cũng có khí thế, giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Sau khi đi một canh giờ thì nhìn thấy hồ băng quanh năm không thay đổi kia, Thẩm Lãnh cũng không phái người đi thông báo trước một tiếng, trực tiếp dẫn người đi lên phía trước. Cảnh tượng đám kỵ sĩ áo giáp màu đen này phi ngựa ở trên hồ băng càng thêm bao la hùng vĩ.

Trang viên.

Người trên ở tường bảo hộ nhìn thấy đối diện có mấy trăm kỵ binh người Ninh đi qua bên này liền hơi hoảng hốt, vội vàng thổi tù và cảnh báo.

Mạc Quật vội vã chạy đến bên ngoài gian phòng của trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, cúi đầu: "Điện hạ, người Ninh đến."

"Mạnh Trường An?"

"Vẫn chưa biết, có mấy trăm kỵ binh."

"Chỉ mấy trăm người đến, chắc hẳn là chính là Mạnh Trường An rồi."

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đang ngâm người trong thùng gỗ lớn nhấc cặp chân dài bước ra ngoài, lau người thay y phục: "Ngươi đi lên tường thành xem thử trước, nếu là Mạnh Trường An thì để hắn vào."

"Vâng."

Mạc Quật lại vội vội vàng chạy đi.

Tẩm Sắc soi gương dùng khăn lau mái tóc dài ướt sũng của mình, nhìn mình trong gương, bỗng nhiên có ảo giác Mạnh Trường An xuất hiện trong gương, đứng ở sau lưng nàng ta, nâng mái tóc dài của nàng ta lên, sau đó nàng ta quay phắt người lại, loan đao để ở trên bàn bị nàng ta rút ra lia ngang đi, sau đó mới phát hiện là ảo giác, nàng ta không tự chủ được đứng ngây người ra.

Sau khi lau khô tóc xong nàng ta khoác thêm áo khoác đi lên tường thành, lên đến tường thành mới phát hiện người tới không phải Mạnh Trường An.

"Ngươi là ai?" Nàng ta đứng ở trên tường thành hỏi một câu.

Thẩm Lãnh đẩy mặt nạ của mũ sắt lên, ngẩng đầu nhìn nữ nhân một thân trắng muốt kia: "Trưởng công chúa điện hạ?"

Tẩm Sắc gật gật đầu: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta."

"Ta tên là Thẩm Lãnh." Thẩm Lãnh ngửa đầu trả lời.

"Người ta mời là Mạnh Trường An không phải ngươi, ngươi tới làm gì?" Tẩm Sắc lại hỏi.

Thẩm Lãnh trả lời: "Nghe đồn trưởng công chúa Hắc Vũ quốc tuyệt sắc vô song, ta chỉ muốn đến xem thử xem xinh đẹp cỡ nào."

Tẩm Sắc cười: "Vậy thì lá gan của ngươi không nhỏ."

Thẩm Lãnh nói: "Lá gan của ta không lớn, cho nên chỉ là đơn thuần đến xem thử."

"Vậy thì vào trong xem cho kỹ." Tẩm Sắc khoát tay, xoay người đi xuống tường thành: "Cho bọn họ vào."

Mạc Quật cũng ngây người, thầm nghĩ cứ tùy tiện đích cho người vào như vậy?

Cũng may trong trang viên này có hai ngàn tinh nhuệ do tướng quân Nguyệt Lan thành Cách Để phái tới, còn có thân vệ võ nghệ không tầm thường của điện hạ, người Ninh chỉ có hơn hai trăm, hẳn là cũng không có vấn đề lớn. Nhưng để cho an toàn, sau khi mở cổng thành chỉ để cho Thẩm Lãnh mang theo hai gã thân tín đi vào, những người còn lại đều chờ ở cổng thành.

Thẩm Lãnh xuống ngựa, mang theo hai người Dương Thất Bảo và Đỗ Uy Danh vào trang viên theo sự dẫn dắt. Trang viên này rất lớn, vòng đi vòng lại một hồi lâu mới đến nơi. Chính điện rất rộng lớn, dù sao thì đây cũng từng là hành cung của hãn hoàng Hắc Vũ, vị trưởng công chúa điện hạ kia đã đang chờ ở trong chính điện rồi.

Đợi chủ khách ngồi xuống, Tẩm Sắc tỉ mỉ quan sát Thẩm Lãnh, thầm nghĩ tướng quân của Ninh quốc đều đẹp như vậy ư? Trước có Mạnh Trường An sau có Thẩm Lãnh, không biết Thẩm Lãnh này võ nghệ như thế nào, nhìn dáng người tướng mạo cũng thuộc hạng nhất lưu.

"Tại sao Mạnh Trường An không đến?"

"Hắn lo lắng công chúa điện hạ giữ hắn lại không về được, cho nên để ta tới xem thử trước."

"Ồ?" Khoát Khả Địch Tẩm Sắc cười nói: "Ngươi không sợ ta giữ ngươi lại?"

Thẩm Lãnh nói: "Hắn sợ là bị điện hạ giữ lại còn phải lấy cái tên của người Hắc Vũ, nghĩ thôi đã thấy phiền. Ta nói nếu ngươi đã cảm thấy phiền, sao không mời công chúa điện hạ đến Đại Ninh, đặt cho điện hạ một cái tên của người Ninh?"

Đầu lông mày của Tẩm Sắc hơi nhướn lên: "Cũng không phải là không thể, tên của người Ninh đều rất hay ho, ngươi giúp ta lấy một cái?"

Thẩm Lãnh nhìn nhìn Dương Thất Bảo đứng ở ngoài cửa, nền tuyết giáp đen, giống như thủy mặc, vì thế trả lời: "Cánh đồng tuyết mênh mông một vết mực, tên Sơ Mặc này không tệ, nhưng phải nghĩ một cái họ trước."

Tẩm Sắc nghĩ nghĩ: "Hùng trong hùng tài đại lược thì thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment