Bạch Sơn Quan.
Thẩm Lãnh không phái người thông báo trước cho Mạnh Trường An đã tự tới rồi, cũng không biết tại sao giữa đường đã không nhẫn nhịn được, càng tới gần Bạch Sơn Quan sự cấp bách này lại càng khiến hắn trở nên không bình tĩnh, cuối cùng cũng không kìm nén được, vì thế rời khỏi đội ngũ, chỉ dẫn theo Trần Nhiễm và Đỗ Uy Danh hai người cưỡi ngựa chạy trước. Ở cổng thành đưa thiết bài tướng quân của mình ra, bộ dạng phong trần bụi bặm còn có chút nhếch nhác cho nên thủ quân cổng thành ai ai cũng đều sửng sốt, đâu có tướng quân phẩm tam nào đột nhiên xuất hiện như vậy?
Tướng quân tam phẩm, đồng cấp với hai mươi vệ chiến binh, dù là ở đế quốc cường thịnh như Đại Ninh, số lượng tướng quân tam phẩm có thể nắm thực quyền thật ra cũng không nhiều.
Cho nên thậm chí bọn họ còn hoài nghi người mình gặp là giả.
"Mạnh Trường An đâu?" Thẩm Lãnh hỏi.
"Lúc nãy Mạnh tướng quân tuần tra ở trên tường thành, giờ này chắc là vẫn ở đây."
Giáo úy cổng thành lại cẩn thận nhìn tấm thiết bài kia: "Cái này..."
Trần Nhiễm trừng mắt: "Có phải mắt ngươi không dùng được không?"
Thẩm Lãnh cười cười lắc đầu, nhìn về phía giáo úy kia: "Có phải Mạnh tướng quân của các ngươi có một con chiến mã màu đen không?"
"Phải."
"Đó là của ta tặng."
Thẩm Lãnh nói: "Mạnh tướng quân của các ngươi là người trấn Ngư Lân, quận An Dương, Giang Nam đạo."
Giáo úy gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng những điều này chúng ta cũng biết, rất nhiều người cũng biết."
Trần Nhiễm lập tức nổi cơn tức.
Thẩm Lãnh xua tay ngăn lại: "Như vậy đi, các ngươi đưa ta đi tìm Mạnh tướng quân, chẳng phải gặp rồi là có thể chứng minh thân phận của ta sao?"
Giáo úy: "Lỡ như các ngươi có mưu đồ gây rối với Mạnh tướng quân thì sao?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Dương Thất Bảo đâu?"
Đúng lúc này có người từ trên tường thành chạy vội xuống dưới, một bước mấy bậc thềm, sau khi nhảy xuống nhìn thấy Thẩm Lãnh liền hét toáng, giống như một đứa trẻ: "Tướng quân!"
Dương Thất Bảo hiện giờ đã thăng nhiệm là tướng quân tòng tứ phẩm nhìn hưng phấn đến mức không khống chế nổi bản thân, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh muốn lao đến ôm, chợt nhớ tới quy củ, lại vội vàng lui về phía sau mấy bước, đứng nghiêm hành lễ: "Thuộc hạ Dương Thất Bảo, bái kiến tướng quân!"
Cho dù đã là binh của Mạnh Trường An, gã gặp Thẩm Lãnh vẫn tự xưng là thuộc hạ.
Thẩm Lãnh cười: "Sao lại xấu đi rồi, có phải đi theo Mạnh Trường An gây lộn không."
Dương Thất Bảo cười hì hì: "Tướng quân, ta nhớ muốn chết."
Gã xoa tay, trước mặt nhiều người như vậy cũng không quá tiện biểu đạt tình cảm của mình. Thế nhưng Thẩm Lãnh trước nay đều không phải một người để ý đến cách nhìn của người khác, bước qua ôm lấy Dương Thất Bảo: "Dương đại ca, đã lâu không gặp."
Dương Thất Bảo ôm chặt Thẩm Lãnh, hai người đứng ôm nhau một hồi lâu.
Cho dù là tới bây giờ đã đi theo Mạnh Trường An một một thời gian, Dương Thất Bảo cũng vẫn cho rằng mình là binh của Thẩm Lãnh. Lúc ở thủy sư Trang Ung che chở cho gã nên để gã làm đội chính đội đốc quân, còn người thật sự cho gã hy vọng là Thẩm Lãnh. Che chở gã, chỉ là khiến gã tránh được bóng tối của lòng người, mà Thẩm Lãnh thì khiến gã đối mặt với những điều này, và còn xử lý những điều này.
Ở những phương diện này, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tương đồng đến thần kỳ.
Trần Nhiễm lắc đầu: "Trường hợp thế này, nếu còn ôm thêm một lúc nữa thì nên hôn luôn chứ?"
Đỗ Uy Danh: "Nhắm mắt lại còn được, nếu cùng nhìn vào mắt đối phương có thể sẽ không hôn nổi."
Trần Nhiễm nghĩ nghĩ hình ảnh đó, muốn nôn.
Dương Thất Bảo buông tay ra, ngại ngùng gãi gãi tóc: "Trần Không Nắp, lão Đỗ."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Thất Bảo ca ca, nước gạo của đông cương Bạch Sơn Quan này nuôi người à, nhìn đi, cơ ngực của huynh lại lớn hơn rồi."
Dương Thất Bảo: "Lại đây để cơ ngực của ta chèn chết ngươi."
Trần Nhiễm cười to, đi qua ôm một cái.
Đỗ Uy Danh dang hai tay chờ, Dương Thất Bảo đi qua ôm Đỗ Uy Danh quay một vòng.
Trần Nhiễm cười nói: "Đây mới là động tác tiêu chuẩn của tình lữ gặp mặt, ôm xoay quanh vòng, hôn môi, ngủ giường."
Giáo úy canh cổng kia nhìn mà sửng sốt, thầm nghĩ sao tất cả tướng quân đều như vậy thế, vẫn là Mạnh tướng quân nhà ta đứng đắn, nhìn thế nào cũng là một tướng quân đứng đắn. Vị Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân đã danh khắp thiên hạ này nhìn thế nào cũng là một người không đứng đắn, có câu danh ngôn nói thế nào nhỉ? Binh tiện thì tiện một người, tướng tiện thì tiện một đám.
"Mạnh Trường An đâu?"
"Vừa mới về nhà rồi. Trước đó còn tuần tra ở trên tường thành, người trong nhà chạy tới truyền tin nói là hai vị phu nhân sắp sinh rồi." Dương Thất Bảo trả lời.
Thẩm Lãnh ngây người: "Hai vị phu nhân? Sắp sinh rồi?"
Sau đó giật mình, vỗ trán: "Là tại hạ thua rồi."
Không lâu sau đó, bên ngoài ngoài cửa phủ tướng quân của Mạnh Trường An không xa, Thẩm Lãnh dừng lại nhìn nhìn viện tử này. Môi trường sống ở bên Bạch Sơn Quan này không tốt, Thẩm Lãnh có thể nghĩ đến nhưng không ngờ đường đường là một vị tướng quân tòng tam phẩm mà cũng sống trong một viện tử cũ kỹ như vậy, gạch xanh của tường viện loang lổ, gỗ trên cửa viện dày đặc vết nứt, trong lòng hắn đột nhiên nhói đau.
"Không có cách nào." Dương Thất Bảo lắc đầu: "Bên Bạch Sơn Quan này quả thật hơi khổ một chút, phủ tướng quân trước đây còn đỡ, chỗ mà tướng quân Diêm Khai Tùng từng ở, Mạnh tướng quân không chịu vào ở. Thật ra điều kiện ở đây cũng không khác doanh binh lắm, chỉ là một độc viện."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, không nói gì thêm.
Cách thời gian bệ hạ bắc chinh còn ít nhất 3 – 4 năm, cho dù Mạnh Trường An có thể chịu khổ, hai vị phu nhân và đứa trẻ vừa mới chào đời của gã cũng phải ở nơi giá rét khổ cực này chịu khổ?
"Số bạc hàng năm triều đình phát cho biên cương thì sao?"
"Mạnh tướng quân hạ lệnh, số bạc đó đều dùng để tu sửa thành phòng, mua thêm khí giới, vật tư bổ sung của triều đình cho là cố định, Mạnh Trường An dùng bạc đặt mua hộ tâm kính và giáp cánh tay của Võ Công Phường Binh bộ trang bị cho binh lính."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhiễm: "Viết thư gửi về, nhờ Lâm Lạc Vũ mua giúp một căn nhà ở thành Trường An."
Tướng quân chư quân các nơi không có nhà do triều đình cấp ở trong thành Trường An, Thẩm Lãnh là trường hợp đặc biệt.
Phủ tướng quân của Thẩm Lãnh ở thành Trường An là bệ hạ cho, bệ hạ chính là biểu lộ thái độ, chính là muốn cho cái gì thì cho, tất nhiên các triều thần cũng không quản được.
"Được." Trần Nhiễm gật đầu: "Ta lập tức sắp xếp người đi quân dịch trạm gửi thư về."
"Thôi bỏ đi." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hai người họ cũng chưa chắc bằng lòng trở về. Vẫn phải viết thư, nhờ tỷ ấy gửi giúp một số bạc ở tiền trang qua đây, trong vòng nửa năm xây một phủ tướng quân ở đây. Hay là xây ở cả hai bên đi, vài năm sau Mạnh Trường An cũng sẽ về bắc cương, phải đón mấy mẹ con họ trở về, bên thành Trường An cũng phải làm."
Trần Nhiễm nhỏ giọng nói: "Truyền ra ngoài sợ là không tốt."
Thẩm Lãnh hơi nhướn lông mày: "Vậy thì không tốt."
Như thế nào?
Bọn họ nói chuyện ở ngoài phủ tướng quân, Mạnh Trường An ở trong phòng khách nóng lòng đi qua đi lại, không có nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, hơn nữa lúc Thẩm Lãnh bọn họ nói chuyện với nhau vốn đã rất nhỏ giọng cho nên đến khi Thẩm Lãnh vào cửa viện thì gã mới nhìn thấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An ngây người ra, sau đó khóe miệng hơi giương lên.
"Nhanh hơn so với dự tính."
Gã từ trong phòng đi ra ngoài, mắt chỉ nhìn Thẩm Lãnh.
Gã từng nói, cả đời này cho đến bây giờ gã chỉ có một huynh đệ và một bằng hữu. Phương Bạch Kính được xem như là bằng hữu của gã, huynh đệ thì chỉ có một mình Thẩm Lãnh.
"Hai người đều sắp sinh rồi?" Câu đầu tiên Thẩm Lãnh hỏi.
Mạnh Trường An khẽ hất cằm lên: "Ừ."
Thẩm Lãnh nheo mắt: "Cũng được."
Mạnh Trường An: "Ta đã nói rồi, sẽ không thua ngươi."
Thẩm Lãnh: "Ồ, nghĩ được tên chưa?"
"Nghĩ rồi, nam hài thì tên là Mạnh Ngọc Lân, nữ hài thì tên là Mạnh An Dương."
Thẩm Lãnh trầm mặc: "Nghĩ như vậy?"
"Cuối cùng vẫn phải nghĩ."
Mạnh Trường An cười cười, xoay người nhìn về phía gian phòng, bỗng nhiên cũng không căng thẳng nữa.
Thời tiết giá lạnh, nhưng Thẩm Lãnh bọn họ cũng không tiện vào trong phòng, hắn và Mạnh Trường An ngồi xuống ghế đá ở trong viện. Cho dù là pha trà nóng, gió ở bên ngoài cũng có thể làm cho ấm trà kia rất nhanh chóng trở nên nguội lạnh, ngồi trên ghế đá cũng không có nệm, không bao lâu là mông đã lạnh cóng run lên.
Hai người cứ ngồi như vậy, cũng không nói gì.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, trong phòng truyền tới một tiếng khóc của trẻ con, không bao lâu lại là một tiếng nữa, Mạnh Trường An đứng bật dậy, nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh gật đầu cười, Mạnh Trường An lập tức lao vào trong phòng.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó thở ra một hơi thật dài.
Khi đó ở trấn Ngư Lân, gã được xem như là con cái của một nhà giàu có, người trong thôn cũng đều nghĩ gã không ra gì, bởi vì gã luôn giành việc ức hiếp Thẩm Lãnh với cha gã, mà với tính tình như Mạnh Trường An tất nhiên sẽ không gặp người là giải thích mình muốn tốt cho Thẩm Lãnh. Việc gì có thể làm được gã đều làm, gã quan tâm người khác làm gì? Thậm chí gã cũng chưa từng giải thích gì với Thẩm Lãnh.
Nhưng Thẩm Lãnh hiểu.
Tết năm ấy, Mạnh Trường An cầm cái đùi gà mà gã đã gặm một miếng ra ngoài ném cho Thẩm Lãnh: "Tiểu tử thối, thứ này thật khó ăn, thứ khó ăn thì phải để ngươi ăn mới được, đương nhiên ta sẽ không ăn."
Đó là lần đầu tiên Thẩm Lãnh được ăn đùi gà.
Trung thu năm ấy, Mạnh Trường An cầm một gói bánh trung thu ném mạnh lên người Thẩm Lãnh: "Cha ta sai người mua về. Đây là thứ bánh trung thu thối nát gì, khó ăn muốn chết, hoặc là cho chó ăn, hoặc là cho ngươi ăn."
Đó là lần đầu tiên Thẩm Lãnh được ăn bánh trung thu.
Năm ấy lần đầu tiên Mạnh Trường An từ thư viện Nhạn Tháp thành Trường An về trấn Ngư Lân, Thẩm Lãnh kéo chiếc xe ngựa kia chờ gã ở bờ sông. Sau khi xuống thuyền Mạnh Trường An nhìn thấy bộ dạng cười ngây ngô đó của Thẩm Lãnh liền tức, sau đó đi qua đá một cước vào mông Thẩm Lãnh: "Đi kéo xe!"
Nhưng gã không lên xe mà đi bộ theo xe, vừa đi vừa đưa điểm tâm mà gã cố ý mang về cho Thẩm Lãnh, còn nói là mình đã ăn chán rồi còn thừa lại, đợi lúc không ai gã sẽ nói nhìn kéo xe thú vị rồi đi qua kéo thay Thẩm Lãnh một lát, thấy có người liền đổi lại. Gã chỉ sợ bị phụ thân biết thì Thẩm Lãnh sẽ bị đánh.
Lúc sắp vào thôn gã liền leo lên xe ngựa, ngồi trên xe ngựa cúi đầu im lặng.
Gã cảm thấy mình ngồi trong xe không thoải mái một chút nào cả.
"Lãnh Tử ngốc, lát nữa có người vào để ta đánh, đừng quay đầu lại mà chạy thẳng về nhà tìm cha ta, đừng đi nha môn trấn, mấy tên sai dịch đó công phu mèo quào không được việc, ngươi ra ngoài cứ việc chạy đi tìm ta cha."
"Lãnh Tử ngốc, ta thấy những đứa trẻ nhà giàu người ta học ở thư viện cũng có thể mang theo một thư đồng, ngươi..."
"Lãnh Tử ngốc, ta giữ lại con dao săn nhỏ này."
Nghe tiếng khóc của trẻ con ở trong phòng, Thẩm Lãnh đột nhiên nhớ đến những chuyện cũ trước đây.
Hắn đốt một đống lửa ở trong viện, lục tìm trong ngực một cái túi vải mở ra, bên trong là lương khô mang theo đi đường, vẫn chưa ăn hết, còn một cái bánh bao khô nguội ngắt. Để tiện dự trữ, bánh màn thầu làm lương khô đều phải phơi khô hết hơi nước, cho nên tất nhiên cứng hơn, khó nuốt hơn.
Hắn dùng vỏ dao săn nhỏ nướng bánh màn thầu, một lát sau mùi bánh màn thầu liền bay lên.
Một bàn tay to thò qua túm lấy bánh màn thầu, bẻ một nửa, đưa một nửa còn lại cho Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nhét nửa bánh màn thầu vào miệng, lúng búng nói: "Ta cũng làm cha rồi, ta cũng một trai một gái."
Thẩm Lãnh cười.