Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 582 - Chương 582: Thái Tử Mưu

Chương 582: Thái tử mưu Chương 582: Thái tử mưu

Sáng sớm hôm sau Thẩm Lãnh liền rời nơi dừng chân của thủy sư đi kho lương huyện Vô Vi. Hắn đến huyện Vô Vi thứ nhất tất nhiên là về thủy sư thông báo một chút, tiếp theo chính là thăm hỏi Diệp Vân Tán, nhưng lần thăm hỏi này là Thẩm Lãnh có mục đích riêng.

Diệp Vân Tán đến bắc cương sớm hơn Thẩm Lãnh rất lâu, quãng đường này đi mất mấy tháng, tổng cộng tính ra cũng gần một năm không gặp. Giống như Võ Tân Vũ, nghe nói Thẩm Lãnh sắp tới, Diệp Vân Tán cũng đích thân đi ra nghênh đón. Lúc ở thành Trường An, hôn lễ của ông ta trước sau Trà gia cũng hỗ trợ không ít, nhìn thấy Thẩm Lãnh giống như nhìn thấy người nhà vậy.

"Ta cứ cảm thấy ngươi không phải chuyên môn đến thăm ta." Diệp Vân Tán vừa đi vừa cười nói.

Thẩm Lãnh cười cợt nhả: "Sao đại nhân lại nói câu này?"

Diệp Vân Tán nói: "Từ hôm qua tướng quân Võ Tân Vũ phái người đến nói hôm nay ngươi tất sẽ đến thăm ta."

Thẩm Lãnh: "Ta đến bắc cương, tất nhiên là phải đến rồi."

Diệp Vân Tán: "Vậy lát nữa ngươi đừng nói chuyện Hắc Vũ với ta, nhất là đừng tìm ta nói chuyện có liên quan đến Hắc Vũ Thanh Nha."

Thẩm Lãnh: "..."

"Võ tướng quân nói, hắn không cẩn thận nói cho ngươi biết chuyện Mạnh Trường An bị phục kích. Ngươi cũng hiểu, nói bị phục kích thật ra cũng chỉ là cách nói bên chúng ta, trên thực tế người của phủ Đình Úy chúng ta muốn đến thành Tô Lạp tìm tin tức của trưởng công chúa Hắc Vũ quốc, còn đối với phương là muốn đến Bạch Sơn Quan, cho nên gặp nhau giữa đường."

Thẩm Lãnh nói: "Vậy chẳng lẽ mục đích của bọn chúng không phải là để phục kích Mạnh Trường An?"

Diệp Vân Tán cười lắc đầu: "Biết ngay là ngươi tới vì chuyện này."

Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười: "Nếu không làm chút gì đó thì ta sẽ rất không thích."

Diệp Vân Tán nói: "Bây giờ ngươi đã là đề đốc Tuần Hải Thủy Sư độc lĩnh một quân, không thể tùy hứng làm bậy như trước nữa. Đại Ninh là một quốc gia, lấy cấp độ quốc gia đối đãi với cá nhân sẽ thiếu một chút nhân tình, chính xác mà nói là không có tình người. Nhưng ta và ngươi đều là người làm quan, vấn đề đối đãi tất nhiên lấy Đại Ninh làm đầu, nếu ngươi chỉ là một đội chính, chết thì chết thôi. Nói như vậy thì bạc bẽo nhưng mà sự thật là như thế, bởi vì một đội chính chết cũng không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng ngươi là đề đốc thủy sư, ngươi chết thì đại cục bệ hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Thẩm Lãnh: "Cho nên..."

Diệp Vân Tán nói: "Cho nên tất nhiên ta sẽ không thể trơ mắt nhìn ngươi đi làm xằng làm bậy, cũng sẽ không nói cho ngươi biết ngày hôm qua có một đội ngũ vừa mới rời khỏi Luật Thành đến thành Tô Lạp. Người dẫn đầu chính là một vị hồng bào thần quan của Hắc Vũ Thanh Nha tên là Khám La Đạo, là cháu trai của Thanh Nha thanh bào thần quan Khám La Hắc Đình. Hắn đến thành Tô Lạp, bảy tám phần mười là vì chuyện Mạnh Trường An lần trước. Người Hắc Vũ tổn thất hơn sáu trăm người, còn bao gồm cả hồng bào thần quan Thiển Phi Luân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn là đi tiền trạm cho thanh bào thần quan Khám La Hắc Đình."

Diệp Vân Tán nói: "Đương nhiên ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, mục tiêu của bọn họ có thể cũng không chỉ là nhằm vào Mạnh Trường An lần nữa, có lẽ cũng có quan hệ với quốc trưởng công chúa Hắc Vũ Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Mạnh tướng quân đưa tin tới nói Tẩm Sắc hiện giờ đang ở thành Cách Để, thành Cách Để cách thành Tô Lạp không quá xa."

Thẩm Lãnh: "Nếu đại nhân không định nói cho ta biết chuyện gì cả, vậy thì ta xin cáo từ."

Diệp Vân Tán cười nói: "Không ăn cơm rồi hãy đi?"

Thẩm Lãnh: "Cũng không phải là không được."

Diệp Vân Tán cười lắc đầu: "Từ sau khi rời Trường An, đã lâu không nếm mùi vị đồ ăn do ngươi nấu, cũng may lần này ngươi đã tới."

Thẩm Lãnh: "Cáo từ!"

Diệp Vân Tán cười nói: "Dường như có người không quá vui khi thấy ta uống nhiều rượu. Cũng phải, ta uống nhiều rượu sẽ nói nhảm, nói những câu không đâu, không chừng sẽ bị người hữu tâm nghe xong liền chạy đi làm xằng bậy, ngươi không ở lại cũng tốt, ta tiết kiệm được một bữa rượu, cũng đỡ phải nói nói bậy."

Thẩm Lãnh: "Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn gì?"

"Đây là kho lương." Diệp Vân Tán thở dài: "Ngươi muốn cái gì cũng có."

Thẩm Lãnh: "..."

Trước khi đến Thẩm Lãnh không ngờ mình lại bán tài nấu nướng của mình để có được tin tức hữu dụng, chuyên tâm làm cả bàn đồ ăn cho Diệp Vân Tán, sau đó rót cho Diệp Vân Tán một chén rượu đầy: "Đại nhân uống mấy chén sẽ say?"

Diệp Vân Tán: "Thận trọng một chút."

Thẩm Lãnh: "Ồ."

Diệp Vân Tán vẫy tay: "Đi mời phu nhân bọn họ đến, Thẩm tướng quân đích thân làm một bữa cơm cũng không dễ dàng, sau khi hắn rời khỏi bắc cương còn muốn ăn cũng không biết phải đợi bao lâu nữa. Bảo họ nhanh một chút, lát nữa đồ ăn đều nguội mất."

Thẩm Lãnh: "Ta đi làm thêm canh."

Một canh giờ sau Thẩm Lãnh rời khỏi nhà Diệp Vân Tán ở huyện Vô Vi, lúc đi ra đã cảm thấy mỹ mãn. Tin tức lấy được từ Diệp Vân Tán đã đủ nhiều, chuyến đi này không uổng công.

Diệp Vân Tán nói Khám La Đạo là người nổi bật thế hệ trẻ tuổi của Hắc Vũ quốc. Hắc Vũ quốc cũng có tỷ thí giống như kỳ thi lớn các quân Đại Ninh, Khám La Đạo mười tám tuổi tham gia quốc kỳ thi lớn các quân Hắc Vũ đứng thứ nhất, vốn tưởng rằng sẽ hết sức nổi bật trong quân đội, nhưng sau đó bởi vì say rượu giết thân binh của mình mà bị trách phạt miễn chức. Nhưng ngay hãn hoàng Hắc Vũ lúc đó Khoát Khả Địch Hoàn Liệt cực thích người trẻ tuổi này, cho nên điều y từ quân đội vào Thanh Nha làm việc, chỉ ba năm đã thăng làm ngân bào thiên phu trưởng, năm năm thăng làm hồng bào thần quan.

Ở Hắc Vũ quốc ai cũng biết, tương lai khi Khám La Hắc Đình lui xuống, lão đại của Hắc Vũ Thanh Nha tất nhiên là sẽ truyền cho Khám La Đạo.

Cho dù là hiện tại hãn hoàng đã đổi thành Tang Bố Lữ, địa vị của Khám La Đạo ở trong Thanh Nha vẫn vững chắc như núi. Thứ nhất tất nhiên là bởi vì thúc phụ Khám La Hắc Đình của y trước mắt là một trong các triều thần được Tang Bố Lữ tín nhiệm nhất, thứ hai thì là bởi vì năng lực của y quả thật rất mạnh.

Người này chỉ là thời niên thiếu quá phóng túng, nếu không thì ở trong quân hiện giờ hẳn là dũng tướng cùng nổi danh ngang với Liêu Sát Lang.

Ở trong Hắc Vũ Thanh Nha được thúc phụ của y đích thân dạy mấy năm nay, con người đã trở nên lãnh khốc cường đại hơn, hơn nữa cũng đã thu liễm rất nhiều.

Khám La Hắc Đình muốn đích thân tới thành Tô Lạp hiển nhiên là không có ý định buông tha cho Mạnh Trường An, nhưng căn cứ theo phân tích của Diệp Vân Tán, lần này Khám La Hắc Đình tới có thể nhằm vào Mạnh Trường An chỉ là một sự nguỵ trang, mục đích chủ yếu là trưởng công chúa Tẩm Sắc. Từ đây suy đoán một chút, có thể Khám La Hắc Đình và quốc sư Hắc Vũ quốc thân cận hơn, dù sao Khám La Hắc Đình cũng là đệ tử đắc ý nhất của quốc sư.

Mặc dù nói vào Thanh Nha thì việc đầu tiên phải làm được chính là quên xuất thân, quên lai lịch, một lòng một dạ làm việc cho hãn hoàng Hắc Vũ, nhưng xuất thân và lai lịch cũng không thể bị phai mờ, làm sao có thể dễ dàng quên được.

Trên đường trở về Thẩm Lãnh vẫn luôn sắp xếp lại mấy tin tức này. Đối phương đã đi trước một ngày rồi, muốn đuổi kịp cũng khó, huống hồ đối phương mang theo đại đội nhân mã, bên biên quân nếu có điều động quân đội quy mô lớn, người Hắc Vũ lập tức sẽ có phản ứng.

Cho nên Thẩm Lãnh từ bỏ kế hoạch trước đó, định đi Bạch Sơn Quan trước.

Trở lại đại doanh thủy sư, Vương Căn Đống đã chọn xong nhân thủ cho hắn, mấy chục thám báo cường hãn ở trong thủy sư, cộng thêm Trần Nhiễm, Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải, dường như phối trí đã không thấp.

"Tướng quân, thật sự không mang ta theo?" Vương Căn Đống tranh thủ lần cuối cùng: "Có thể để lão Đỗ dẫn thủy sư về."

Đỗ Uy Danh lắc đầu: "Việc đó chán lắm, đi theo tướng quân làm việc riêng vẫn sướng hơn nhiều."

Vương Căn Đống: "Lần nào cũng là mấy người các ngươi đi sung sướng, không thể đến lượt ta một lần?"

"Tướng quân là cấp trên của ta, về riêng tư cũng là lão đại ca của ta, nhưng việc sung sướng này, khẳng định không thể nhường." Đỗ Uy Danh cười nói: "Tướng quân vẫn nên dẫn thủy sư xuất phát đi, lần sau chúng ta gặp nhau chắc là lại phải gần một năm nữa rồi."

Vương Căn Đống: "Haiz."

Thẩm Lãnh cười cười: "Trở về lúc đi ngang qua nhà thì về thăm một chút, dừng lại vài ngày cũng không sao, đừng kiên trì qua cửa nhà mà không vào, chỉ cần thời gian cho phép, đây cũng không phải chuyện phá hỏng quy củ gì."

Vương Căn Đống gật gật đầu: "Nghe lời tướng quân."

"Thủ hạ của ta nếu bởi vì về nhà thăm vợ một chút đã bị Ngự sử đài sâm tấu, ta chống đỡ." Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Vương Căn Đống: "Ngự sử đài có người của chúng ta."

Vương Căn Đống phì cười một tiếng: "Vậy tướng quân các người đi cẩn thận một chút."

Vương Khoát Hải hừ một tiếng: "Người nên cẩn thận một chút là những kẻ người Hắc Vũ kia, cao thủ Thanh Nha rắm chó gì đó, lão tử đánh rắm là bay."

Trần Nhiễm: "Bây giờ chuyên công bằng công phu đánh rắm rồi?"

Vương Khoát Hải ngây ra: "Cút."

Trần Nhiễm: "Không phải ta nói các ngươi, mấy tên đàn ông các ngươi này cả ngày đều làm những gì?!"

Vương Khoát Hải: "Có tin ta lấy người ra luyện công phu đánh rắm không?"

Trần Nhiễm: "Thôi đi, kích cỡ của lão Đỗ vẫn thích hợp với ngươi hơn."

Đỗ Uy Danh: "Cút."

Tính thời gian, còn phải hơn tháng nữa sứ đoàn của Hắc Vũ quốc mới đến thành Hãn Hải biên cương, mà Thẩm Lãnh chạy đến Bạch Sơn Quan rồi trở về cũng cần khoảng hai tháng, ngẫm nghĩ không phải là để bọn họ chờ một chút sao, dù sao bệ hạ cũng đã nói hắn có thể đi Bạch Sơn Quan gặp Mạnh Trường An, chẳng lẽ bệ hạ lại không có tính thời gian?

Đội ngũ mấy chục người rời khỏi doanh địa thủy sư, ngồi một chiếc thuyền Phục Ba đi về phía Bạch Sơn Quan. Liêu Bắc đạo có những sông lớn như Xích Thủy, Manh Thủy, Đại Thanh Hà, Lạc Thủy, nếu đi đường thủy thì đi Đại Thanh Hà trước sau đó vào Xích Thủy, đi thẳng về hướng đông có thể đi ngàn dặm, sau đó đi vào Manh Thủy, lại đi thêm một thời gian là có thể đến Bạch Sơn Quan.

Bạch Sơn Quan tất nhiên cũng không thông với đường thuỷ.

Cùng lúc đó.

Thành Trường An.

Đông Cung.

Thái tử nhận lấy một bức mật tín do thủ hạ đệ trình lên, mở ra xem sau đó lập tức ném vào trong lò lửa. Vào mùa đông Trường An cũng rất lạnh, mà thái tử vẫn luôn sợ lạnh, cũng không biết là tại sao, lạnh một chút cũng cảm thấy không chịu nổi.

Mật tín cháy rụi trong lò lửa, có một đốm tro tàn bị nhiệt khí đẩy lên giữa không trung.

Thái tử nhìn về phía Tào An Thanh đứng khom người bên cạnh: "Cao Ngọc Lâu còn có bao nhiêu chuyện vẫn chưa nói?"

"Kẻ này miệng rất cứng, đã dùng rất nhiều hình phạt thủ đoạn nhưng hắn chỉ cắn chặt răng không chịu nói, hẳn là hắn cũng hiểu, một khi nói ra tất cả những gì hắn biết chính là ngày chết đã đến."

"Là một người ngoan độc." Thái tử trầm mặc một lát: "Ngươi đi nói với Cao Ngọc Lâu, chỉ cần hắn có thể nói ra Tuần Trực tiên sinh ở đâu, tìm được Tuần Trực tiên sinh thì ta sẽ không làm khó hắn nữa, thậm chí có thể cho hắn rời khỏi thành Trường An đi làm việc giúp ta, nói ra chỗ ở của Tuần Trực tiên sinh, ta hứa cho hắn một sự an nhàn."

"Nô tì tuân mệnh." Tào An Thanh cúi đầu: "Điện hạ còn có gì căn dặn?"

"Người của bắc cương gửi mật tín tới, phụ hoàng dựng lên ba kho lương lớn ở bắc cương, có ba kho lương này thì hậu cần cho trận chiến với Hắc Vũ sẽ có đảm bảo. Phụ hoàng nói, mùa xuân sang năm sau khi thủy sư của Thẩm Lãnh từ nam cương trở về, người sẽ để thủy sư hộ tống người đi bắc cương xem thử."

Ánh mắt Tào An Thanh trở nên nghiêm túc: "Sớm bố trí người đi bắc cương?"

Thái tử nhún vai: "Đó là phụ hoàng của ta, ngươi không nên nói bậy nói bạ. Nếu có thể mời Tuần Trực tiên sinh đến thì tốt rồi. Ngươi viết thư cho người của chúng ta ở bắc cương, xem thử có cơ hội làm cho sứ đoàn của Hắc Vũ gặp chút chuyện hay không. Giờ vẫn không thể động vào Thẩm Lãnh, động vào sẽ tổn hại đến Đại Ninh, dạy dỗ hắn một chút thì nên có. Sứ đoàn xảy ra chuyện tất nhiên phụ hoàng sẽ trách cứ, ta lại ra mặt cầu tình cho Thẩm Lãnh, người này xem như là giải quyết được rồi."

Thái tử thản nhiên nói: "Mẫu hậu làm việc quá cố chấp, không thích ai là giết, đâu có người nhiều đáng chết như vậy, người không thích cũng có thể để ta sử dụng mới đúng, ít nhất trước khi ta lên ngôi sẽ không gây mâu thuẫn với Thẩm Lãnh."

Tào An Thanh nói: "Nhưng liệu có dẫn đến thế công của Hắc Vũ đối với Đại Ninh hay không?"

"Phụ hoàng còn đang ước được vậy nữa." Thái tử khoát tay: "Đi sắp xếp đi, đừng sợ."

Khóe miệng của gã ta nhếch lên: "Đừng để cho người khác tìm được chứng cứ sứ đoàn Hắc Vũ chết trong tay người Ninh là được. Lấy y phục cho ta, lấy cả mặt nạ lần trước cho ta, ta đi thỉnh giáo đại học sĩ một vài vấn đề."

Thái tử đứng dậy: "Đại học sĩ đang chép sách, cũng vất vả, một nhân tài như vậy dù sao cũng phải làm cho ta chút gì đó rồi hãy chết, nếu không chẳng phải là lãng phí ư."

Bình Luận (0)
Comment