Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 581 - Chương 581: Ai Còn Không Hiểu Ai Chứ

Chương 581: Ai còn không hiểu ai chứ Chương 581: Ai còn không hiểu ai chứ

Bắc cương, thành Hãn Hải.

Đội ngũ phong trần mệt mỏi dừng lại ở ngoài cổng thành Hãn Hải. Quãng đường này đi khá nhanh, từ Trường An đến bắc cương mấy ngàn dặm, mỗi một người thoạt nhìn đều có chút mỏi mệt, và khó nén được sự hưng phấn cuối cùng đã tới đích.

Bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ chờ ở ngay cổng thành, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và Hạ Hầu Chi liền bước nhanh đến vẻ mặt tươi cười. Võ Tân Vũ vẫn là bộ dạng râu ria xồm xàm ấy, cực kỳ giống đại tướng quân Thiết Lưu Lê năm đó.

Cũng không biết tại sao, càng nhìn càng giống.

"Thẩm tướng quân."

Võ Tân Vũ đi lên liền ôm chầm lấy Thẩm Lãnh. Hạ Hầu Chi mới đầu còn chưa kịp hiểu tại sao Võ Tân Vũ nhiệt tình với Thẩm Lãnh như vậy, một lát sau mới sự tỉnh, thi thể của đại tướng quân Thiết Lưu Lê là Thẩm Lãnh cướp về, thù của đại tướng quân cũng là Thẩm Lãnh báo.

Đối với Võ Tân Vũ mà nói, đại tướng quân Thiết Lưu Lê không chỉ là đại tướng quân của bắc cương mà còn giống như cha ruột.

"Chuẩn bị rượu tiếp đón." Võ Tân Vũ cười nói: "Nhất Bôi Phong Hầu chính cống."

Thẩm Lãnh: "Rượu thì trước tiên có thể thư thả, nếu có một thùng nước ấm lớn để ta tắm rửa là tốt nhất. Hiện tại bụi đất trên người ta cạo xuống, có thể tăng nền đất thành Hãn Hải lên một xích đấy."

Võ Tân Vũ: "Vậy thì ta cho người để thùng gỗ trên tường thành, ngươi lên trên tắm, đắp cho tường thành Hãn Hải cao thêm một xích."

Thẩm Lãnh: "Vậy chi bằng ta đến bên dưới biên thành người Hắc Vũ phía đối diện tắm để đắp mặt đất cao lên, một bước có thể bước vào trong cổng thành của người Hắc Vũ."

Võ Tân Vũ cười ha ha: "Một bước có thể vượt qua, Thẩm tướng quân rất xấu đó."

Thẩm Lãnh: "Huynh cũng không đứng đắn rồi."

Võ Tân Vũ cười nói: "Nghe nói Thẩm tướng quân đã có một trai một gái, chúc mừng chúc mừng."

Thẩm Lãnh: "Ai da, cũng không phải chuyện ghê gớm gì."

Võ Tân Vũ: "Dáng vẻ huênh hoang của ngươi đã đến mức muốn ăn đòn rồi."

Thẩm Lãnh cũng cười lớn ha ha.

Võ Tân Vũ lại đi qua hàn huyên với Hạ Hầu Chi vài câu. Từ nay về sau Hạ Hầu Chi sẽ ở lại bắc cương dưới trướng nghe lệnh Võ Tân Vũ, đối với vị đại tướng quân cũng tràn đầy sắc thái truyền kỳ này, Hạ Hầu Chi cũng có lòng kính sợ.

Ai cũng biết, năm đó Võ Tân Vũ đứng đầu kỳ thi lớn các quân, sau khi đến bắc cương lại chiến công hiển hách. Mạnh Trường An đã được xưng tụng là kinh tài tuyệt diễm, nhưng lúc lựa chọn người kế nhiệm đại tướng quân, bệ hạ vẫn chọn Võ Tân Vũ, điều này đã đủ để chứng tỏ khả năng của Võ Tân Vũ cường hãn cỡ nào.

"Trước đó người Hắc Vũ đã phái người đưa tin tức tới, nói khoảng chừng một tháng nữa đặc sứ của bọn họ sẽ đến thành Hãn Hải. Thật ra tất cả mọi người đều nhìn rõ lần này Tang Bố Lữ ra chiêu gì, chẳng qua là muốn tạm thời hòa hoãn quan hệ để bọn họ chuẩn bị chiến tranh, ý định động binh với Hắc Vũ của bệ hạ không thể dao động, bên phía người Hắc Vũ tất nhiên cũng cảm nhận được."

Võ Tân Vũ vừa đi vừa nói: "Thời gian trước tướng quân Hắc Vũ quốc Liêu Sát Lang ở Luật Thành đối diện còn phái người đưa tới phong thư, nói là nếu ta có thời gian, có thể cùng hắn gặp mặt một lần, địa điểm định ở núi Bạch Hồ nằm giữa Luật Thành và thành Hãn Hải."

"Đại tướng quân đừng đi." Thẩm Lãnh nói: "Liêu Sát Lang có thân phận gì, căn bản không cùng cấp bậc với đại tướng quân, nếu là Tô Cái đến thì còn được."

"Ta cứ cảm thấy..." Võ Tân Vũ dừng bước chân lại: "Giữa Tô Cái và Liêu Sát Lang không có hòa khí."

Thẩm Lãnh cũng không quá hiểu rõ việc quân vụ bắc cương, hắn biết Liêu Sát Lang là tướng quân tuyến nam cương Hắc Vũ quốc, trước đây ba tòa biên thành như Luật Thành, Bạch Thành có ít nhất mười vạn biên quân Hắc Vũ đều do Liêu Sát Lang quản lý. Nghe đồn Liêu Sát Lang chính là ứng viên duy nhất kế nhiệm Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân, hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ cũng đặc biệt coi trọng Liêu Sát Lang, cách đây không lâu vừa mới phong Liêu Sát Lang là nhất đẳng hầu.

Thẩm Lãnh nói: "Bề ngoài thì Tang Bố Lữ tuyệt đối tin tưởng Tô Cái, thậm chí đến mức gọi là binh mã đại nguyên soái, nhưng quyền lợi của Tô Cái không thể chạm đến Bắc Viện, chỉ là Nam Viện đại tướng quân, đổi một cái tên nghe hay hơn thôi. Tang Bố Lữ vừa trọng thưởng vừa thăng chức Liêu Sát Lang, chính là đang dùng tướng lĩnh thế hệ trẻ tuổi kìm hãm lão tướng quân Tô Cái, nghĩ chắc tâm trạng của Tô Cái cũng không tốt cho lắm."

"Thẩm tướng quân không ở bắc cương nhưng lại nhìn thấu triệt." Võ Tân Vũ nói: "Cho nên Liêu Sát Lang hẹn gặp ta, cũng sẽ không thật sự có nguy hiểm gì, hơn phân nửa là muốn thăm dò từ miệng ta. Liêu Sát Lang là thân tín của Tang Bố Lữ, không cùng đường với đám người quốc sư Hắc Vũ quốc."

Thẩm Lãnh nói: "Vậy cũng không cần phải nể mặt hắn."

Võ Tân Vũ cười to nói: "Được được được, nếu không phải vừa hay các ngươi đến, ta cũng thật sự không định đi gặp hắn."

Gã cười cười sắc mặt liền dần dần trầm xuống: "Cái chết của nghĩa phụ, Liêu Sát Lang mới là đầu sỏ gây nên."

Thẩm Lãnh thầm ngẩn ra.

Cái chết của đại tướng quân Thiết Lưu Lê, đối với Võ Tân Vũ mà nói có thể là ngưỡng cửa cả đời cũng không bước qua được. Đối với Võ Tân Vũ mà nói đó không chỉ là quốc hận mà còn là thù giết cha, không đội trời chung.

"Trước hết không nói chuyện này nữa." Thẩm Lãnh chuyển đề tài: "Lần này tới mang cho huynh hai thứ tốt."

Thẩm Lãnh chỉ hai chiếc xe ngựa chứa nỗ trận xa ở phía sau kia: "Lúc trước ta nhặt được một bảo bối, là một gã râu xồm phiên bang, ta đã giao lợi khí sa trường mà hắn tạo ra cho huynh rồi, coi như đã hoàn thành lời dặn của bệ hạ. Thứ này tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài, tương lai có kì hiệu xoay chuyển chiến cuộc."

Mắt Võ Tân Vũ sáng lên: "Kéo đến giáo trường, ta cho người ta che giáo trường lại, ta xem thử thứ này mạnh như thế nào."

Buổi trưa.

Võ Tân Vũ vẫn khó nén được cơn hưng phấn: "Một cỗ nỗ trận xa, sức áp chế đối với kẻ thù trên chiến trường chính diện tương đương với mấy trăm cung tiễn thủ, thứ này nếu cho ta trên một trăm cỗ, lúc biên quân Đại Ninh tiến lên hướng bắc, có thể càn quét hàng loạt."

"Cho nên mới chuẩn bị xây công xưởng." Thẩm Lãnh nói: "Ta để Râu Xồm lại cho huynh, tuyệt đối đối tốt với hắn, tên đó tính khí hơi trẻ con, sau này tướng quân Hạ Hầu Chi cũng sẽ ở lại bắc cương, sau này sẽ là người của huynh, ta còn phải đến bên Bạch Sơn Quan."

Võ Tân Vũ: "Cơm cũng không ăn?"

Thẩm Lãnh: "Nghĩ cái gì vậy?"

Võ Tân Vũ: "Ta nghe nói Thẩm tướng quân tay nghề nấu ăn nhất lưu?"

Thẩm Lãnh: "Vậy hay là ta không ăn nữa."

Võ Tân Vũ cười to: "Uy Phong Lâu, đã chuẩn bị tiệc rượu rồi."

Đến Uy Phong Lâu, sau khi ngồi xuống Võ Tân Vũ nói: "Hôm qua vừa mới nhận được tin tức Mạnh tướng quân phái người từ bên Bạch Sơn Quan đưa tới, xác định trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc của Hắc Vũ quốc quả thật ở ngay bên Tức Phong Khẩu, ở trong trang viên hồ băng. Ngoài ra, lúc trước người Hắc Vũ phái một số lượng lớn cao thủ Thanh Nha đi Bạch Sơn Quan ý đồ phục kích Mạnh tướng quân, bị thiên bạn phủ Đình Úy Phương Bạch Kính phát hiện, Mạnh tướng quân bọn họ giết chết hơn sáu trăm người Thanh Nha cùng với thám báo biên quân Hắc Vũ, nhưng bên phủ Đình Úy cũng tổn thất mấy chục huynh đệ."

Đầu lông mày của Thẩm Lãnh nhướn lên.

Võ Tân Vũ nhìn thấy đầu lông mày Thẩm Lãnh khẽ động, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, mình không nên nói cho Thẩm Lãnh biết tin này.

Khắp cả quân đội Đại Ninh có người nào không biết Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An có quan hệ gì. Hai người này tuy rằng hiện tại cách xa trời nam đất bắc, nhưng tình cảm huynh đệ chưa từng phai nhạt, điều không thể nghi ngờ là Thẩm Lãnh có thể từ bỏ tiền đồ vì Mạnh Trường An, Mạnh Trường An há lại không như vậy vì Thẩm Lãnh?

"Chưa bị thiệt." Võ Tân Vũ vội vàng bồi thêm một câu: "Mạnh tướng quân cũng không bị thương."

"Ồ." Thẩm Lãnh gắp một miếng thức ăn: "Vậy cũng may."

Võ Tân Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu gã này thật là giận dữ giết qua vì chuyện Mạnh Trường An bị người Hắc Vũ phục kích, chưa chắc đã ngăn được. Nghĩ mà xem, lúc trước hắn mang người đi cướp đại tướng quân Thiết Lưu Lê về, xâm nhập vào trong Hắc Vũ bao xa? Chỉ dẫn theo vài người như vậy, một mồi lửa thiêu rụi doanh địa của bộ lạc Quả Ca Nhi, còn chặt đầu của Quả Bố Nhĩ Thiếp.

"Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi, chiều đến thủy sư xem thử." Thẩm Lãnh bình thản nói một câu.

Vương Căn Đống suất lĩnh thủy sư ở ngay bắc cương, tất nhiên là Thẩm Lãnh phải đi xem.

Sau khi ăn cơm xong Thẩm Lãnh liền dẫn thân binh của mình đến nơi thủy sư dùng chân, cách thành Hãn Hải không quá gần, lại cưỡi ngựa đi nửa ngày đến khi trời tối mới đến, đường thuỷ không giống thành Hãn Hải, thủy sư dừng ở Đại Thanh Hà bên ngoài huyện Vô Vi.

Vừa vào đại doanh thủy sư, cả thủy sư đều sôi trào lên, tất cả các binh sĩ đều tụ tập ở trong đại doanh, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào liền hoan hô một trận. Phó đề đốc Vương Căn Đống đi nhanh đến, thấy Thẩm Lãnh liền bộp một tiếng hành quân lễ: "Tướng quân!"

Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt đen nhẻm của Vương Căn Đống: "Huynh vất vả rồi."

Vương Căn Đống lắc đầu: "Thuộc hạ đâu có gì vất vả, chẳng qua là đi tới đi lui mà thôi, trên đường đi thái bình vô sự, các huynh đệ đều nhàn tản cả."

Thẩm Lãnh hướng bốn phía nhìn nhìn: "Các ngươi có lười biếng không?"

"Không có!" Các binh sĩ đồng thanh trả lời.

"Nào, cho ta xem thử cơ ngực của các ngươi!"

"Phù."

Một loạt tiếng thở dài.

Thẩm Lãnh cười ha ha: "Nên làm gì thì đi làm đi, vây quanh ta cũng không có ăn kẹo đâu."

Các binh sĩ cười vang tản ra, Vương Căn Đống cùng Thẩm Lãnh đi vào bên trong: "Đây đã là chuyến vận chuyển lương thực lên bắc cương thứ ba rồi. Mấy năm trước đã bắt đầu cây dựng kho lương của huyện Vô Vi, hiện giờ đã hoàn thành, số lương thực dự trữ, đại quân bắc cương có thể dùng đến mười năm. Đây mới chỉ là một kho lương, lần này tới đã chất đầy kho lương huyện Vô Vi, lần sau thủy sư chúng ta sẽ đi huyện Ứng Xương, cách nơi đây chừng sáu trăm dặm, nhưng từ phía nam đến cũng gần hơn một ít."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Lần này vẫn phải để huynh dẫn đội tiếp tục đi nam cương, để lại cho ta một chiếc thuyền Vạn Quân, mười chiếc Phục Ba, một ngàn hai trăm binh sĩ."

Vương Căn Đống: "Tướng quân còn có chuyện gì?"

"Sứ đoàn của người Hắc Vũ muốn đi Trường An, bệ hạ bảo ta hộ tống sứ đoàn." Thẩm Lãnh nói: "Nhưng trước lúc đó ta phải làm chút việc riêng."

Vương Căn Đống lập tức cười: "Ai mà không biết việc riêng của tướng quân thú vị nhất."

Thẩm Lãnh nheo mắt: "Lão Vương à, huynh thay đổi rồi, lão Vương chất phác đoan chính ngày xưa đâu."

Vương Căn Đống: "Có người nào đi theo tướng quân mà còn có thể chất phác đoan chính."

Thẩm Lãnh: "Nói như vậy ta cũng có một chút cảm giác thành tựu, ha ha ha. Huynh đi chọn hai mươi thám báo giúp ta, chọn người đánh giỏi nhất, lợi hại nhất. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi thăm hỏi Diệp Vân Tán Diệp đại nhân, huynh chuẩn bị người xong rồi chờ ta trở lại."

Diệp Vân Tán hiện giờ ở bắc cương đốc thúc lương thảo ba đạo, đã là quan to chính nhị phẩm, theo cấp bậc mà nói là bằng với đạo phủ đại nhân của các đạo, nhưng bởi vì có hoàng mệnh trong người, cho nên đạo phủ các đạo dường như cũng phải nghe theo ông ta.

"Tướng quân." Vương Căn Đống vẻ mặt chờ mong: "Lần này có thể mang ta đi chơi không?"

Thẩm Lãnh: "Huynh biết thân phận của huynh không? Huynh đường đường là một phó đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, tướng quân chính tứ phẩm, huynh chơi?"

Vương Căn Đống: "Tướng quân còn là đề đốc đấy chính tam phẩm!"

Thẩm Lãnh: "Ta lớn hơn huynh."

Vương Căn Đống: "..."

"Trước hết huynh hãy thay ta quản binh đi." Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Vương Căn Đống: "Lần sau bắt một cô nàng Hắc Vũ về cho huynh."

Vương Căn Đống vẻ mặt hoảng sợ: "Không cần không cần, nhà có hiền thê, phu còn có đòi hỏi gì."

Thẩm Lãnh: "Ha ha, ai còn không hiểu ai chứ?"

Vương Căn Đống nhìn Thẩm Lãnh: "Đúng vậy, ai còn không hiểu ai chứ."

Thẩm Lãnh: "Haiz."

Vương Căn Đống: "Haiz."

Bình Luận (0)
Comment