Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 580 - Chương 580: Lời Mời

Chương 580: Lời mời Chương 580: Lời mời

Bạch Sơn Quan.

Mạnh Trường An vén màn che lên từ bên ngoài đi vào, gió tuyết cũng lập tức theo gã cùng ùa vào phòng, nhiệt độ trong phòng nháy mắt đã giảm xuống một ít. Gã vội vàng quay người lại che kín màn cửa bằng vải bông dày cộp, liếc nhìn Phương Bạch Kính đang nằm trên giường: "Hôm nay y quan có tới không?"

Phương Bạch Kính gật gật đầu: "Vừa mới về."

Mạnh Trường An xoa xoa tay ngồi xuống bên cạnh lò lửa: "Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn."

Phương Bạch Kính: "Thời tiết như thế này thích hợp để ăn lẩu."

"Hay đấy." Mạnh Trường An vỗ tay một cái: "Sao ta lại không nghĩ tới, bên ngoài gió tuyết đang lớn, nhìn gió tuyết ăn lẩu hẳn là rất không tồi, gió thổi vù vù, nồi lẩu sôi ùng ục ùng ục, có chút thú vị."

Nửa canh giờ sau.

Phương Bạch Kính nằm trên giường trừng mắt lườm Mạnh Trường An, Mạnh Trường An ngồi bên lò lửa ăn lẩu.

Mạnh Trường An: "Thỏa mãn không?"

Phương Bạch Kính: "Cút."

Mạnh Trường An cười cười: "Bị thương thì đừng động khí, y quan không có căn dặn sao, động khí bất lợi cho việc hồi phục thân thể của ngươi. Nhìn miếng thịt này, đỏ trắng đan xen, vừa nạc vừa mỡ, thật là thơm."

Phương Bạch Kính quay đầu đi không nhìn gã.

Mạnh Trường An cười nói: "Ta nói tốn hơi sức như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng phải rên một tiếng chứ."

Phương Bạch Kính: "..."

Mạnh Trường An: "Hửm?"

Phương Bạch Kính: "Ừ."

Mạnh Trường An cười lớn ha ha: "Thật ra ta biết chuyện này đối với ngươi mà nói cũng là giày vò, chỉ có thể nhìn ta ăn mà mình lại không ăn được, nghe ta nói thơm cỡ nào ngon cỡ nào thì ngươi cũng không thể hội được, thật sự là một kiểu tra tấn, không thì ta cho ngươi tìm hiểu mùi vị một chút?"

Phương Bạch Kính lập tức quay đầu đi. Khoảng thời gian dưỡng thương ngày ngày hoặc là cháo trắng trứng gà hoặc là mì sợi nấu suông, miệng đã sớm không có mùi vị gì, nhìn thấy Mạnh Trường An ăn say sưa như vậy, trong dạ dày gã thèm đến mức giun cũng sắp bị móc ra rồi.

Mạnh Trường An bưng bát đi qua, dùng đũa gắp một miếng thịt đã nhúng xong, đảo một vòng trong bát tương vừng, nhấc đũa lên: "Há miệng."

Phương Bạch Kính: "A."

Mạnh Trường An để miếng thịt bên miệng Phương Bạch Kính, Phương Bạch Kính còn chưa kịp ngậm miệng thì đũa đã lại giơ lên.

Mạnh Trường An: "Ngửi thấy rồi chứ, có thơm không? Ta chỉ hỏi ngươi có thơm không!"

Phương Bạch Kính: "Cút."

Mạnh Trường An đút một miếng thịt cho Phương Bạch Kính, trở lại chỗ lò lửa ngồi xuống: "Ăn một miếng cho đỡ thèm là được rồi, y quan đã dặn ngươi vẫn không thể tùy tiện ăn thịt cá."

"Tại sao là thịt heo?" Phương Bạch Kính vừa nhai nuốt vừa hỏi.

Mạnh Trường An: "Ăn thịt dê bò không tốt cho vết thương."

Gã chỉ chỉ đĩa thịt trong tay: "Chỗ này của ta đều là thịt dê bò, chỉ có một miếng đó là thịt heo."

Phương Bạch Kính: "..."

Mạnh Trường An ăn no rồi buông bát đũa: "Có chuyện rất thú vị nói với ngươi một chút."

Phương Bạch Kính: "Nhúng thịt vẫn là thịt dê bò ngon hơn thịt heo một chút?"

"Ha ha ha ha, xem ngươi oán khí giống như một phụ nhân chưa thỏa mãn dục vọng vậy. Buổi sáng ta nhận được một phong thư, là của người Hắc Vũ viết cho ta, ngươi đoán thử xem là ai viết?"

"Làm sao ta có thể đoán được."

"Khoát Khả Địch Tẩm Sắc."

Phương Bạch Kính nghe được cái tên này liền trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn Mạnh Trường An, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Bất kể như thế nào gã cũng sẽ không ngờ lại là vị trưởng công chúa điện hạ của đế quốc Hắc Vũ kia viết một phong thư cho Mạnh Trường An, điều này không hợp với lẽ thường, thậm chí không có đạo lý, vô duyên vô cớ nàng ta viết một phong thư cho Mạnh Trường An làm gì?

"Nàng ta muốn làm gì?"

"Ta không biết."

Mạnh Trường An nói: "Trên thư nói, nàng ta ở ngay trong hành cung Hắc Vũ quốc vốn bị bỏ không bên ngoài thành Cách Để. Chắc hẳn ngươi vẫn chưa nhìn thấy, đó là một vùng hồ lớn quanh năm đóng băng, bên hồ có một tòa trang viên từng là hành cung của hãn hoàng Hắc Vũ, nhưng đã bị bỏ không rất lâu rồi, lúc ở Tức Phong Khẩu ta từng điều tra địa hình gần đó, coi như cũng quen thuộc."

"Nàng ta có ý gì?"

"Nàng ta mời ta đến làm khách."

Mắt Phương Bạch Kính càng trợn to hơn: "Ngươi nói gì?!"

Mạnh Trường An bưng trà lên uống một ngụm, sau khi ăn xong, một chén trà thật sự rất tốt đẹp.

"Nàng ta nói nàng ta đã nhìn thấy ta, lúc ta giết tên hồng bào thần quan kia, gã đó tên là gì nhỉ? Nàng ta nói lúc ấy nàng ta ở ngay gần đó, nghĩ là nên nói chuyện đàng hoàng với ta nên phái người đưa tới một phong thư viết tay, hy vọng ta có thể nhận lời mời đến trang viên của nàng ta làm khách."

Mạnh Trường An đặt chén trà xuống: "Ngươi nghĩ ta nên làm như thế nào?"

Phương Bạch Kính: "Nếu ngươi không đi, ngươi còn là Mạnh Trường An?"

Mạnh Trường An cười cười: "Chỉ là tò mò, tại sao nữ nhân này lại làm như vậy."

Phương Bạch Kính: "Ngươi đẹp trai."

Mạnh Trường An: "Hợp tình hợp lý."

Phương Bạch Kính: "Có thể đứng đắn chút không."

Mạnh Trường An cười nói: "Mặc kệ nguyên nhân gì, ý chỉ của bệ hạ là đưa nữ nhân này đến thành Trường An. Chắc là Lãnh Tử cũng sắp đến rồi, nếu ta có thể sớm bắt nữ nhân này về, giao cho Lãnh Tử mang đến Trường An, Lãnh Tử ngốc cũng sẽ không đến mức bôn ba lần nữa."

"Theo ngươi thấy, Thẩm tướng quân giống như một đứa trẻ không thể hóng gió phơi nắng?"

"Hắn từ nhỏ đã ngu, ngốc, nhát gan."

"..."

Phương Bạch Kính trừng mắt lườm Mạnh Trường An một cái: "Ngươi đang nói Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân người còn có nhiều chiến công hơn ngươi? Bây giờ ngươi vẫn là chính tứ phẩm phải không, sao ta nhớ Thẩm tướng quân đã tòng tam phẩm rồi?"

"Chính tam phẩm." Mạnh Trường An nói: "Trước đó không lâu thông văn của Binh bộ vừa mới đưa đến, hắn được bệ hạ thăng làm chính tam phẩm đề đốc Tuần Hải Thủy Sư."

Phương Bạch Kính: "Ồ, nếu nói như vậy, người nào đó thấy Thẩm tướng quân còn phải hành quân lễ."

Mạnh Trường An: "Ha ha."

Phương Bạch Kính: "Nói ra thì, tướng quân Thẩm Lãnh thật sự người mạnh, tuổi trẻ đã là chính tam phẩm, có tin tức nói phu nhân của hắn đã sinh một trai một gái."

"Không phải chỉ là hai đứa con sao?" Mạnh Trường An nói: "Đảm bảo đoán chừng ta cũng nhiều như hắn."

Phương Bạch Kính phụt một tiếng: "Hai người các ngươi còn có cái gì không thể so bì?"

Mạnh Trường An đứng dậy: "Trước đây hai người chúng ta cái gì cũng so bì, mà cái gì cũng không so bì. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem thử nên chuẩn bị những thứ gì. Tính thời gian thì con của ta cũng sắp ra ngoài gặp người cha này rồi, đợi sau khi hai người họ sinh xong ta sẽ đi sơn trang hồ băng một chuyến."

"Chúc mừng trước." Phương Bạch Kính cười cười: "Thuận tiện dọn dẹp những thứ ngươi ăn thừa kia đi cho lão tử, ngươi ăn uống no nê còn bỏ lại những thứ còn thừa cho ta ngửi mùi? Mùi đó thật ghê tởm!"

Mạnh Trường An: "Ha ha."

Cùng lúc đó, trang viên hồ băng thành Cách Để.

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ngồi trên ghế lắc lắc chén rượu trong tay, đối với nàng ta mà nói thật ra rượu vang của Tây Vực không có sức hấp dẫn gì, chỉ là thời tiết gió tuyết như vậy, ngoại trừ ngồi ôm cái lò sưởi và uống rượu ra thì dường như cũng không có chuyện gì thú vị hơn.

"Tướng quân Nguyệt Lan thành Cách Để gửi tin tức tới." Mạc Quật cúi đầu cầm một phong thư đọc: "Trên thư tướng quân Nguyệt Lan nói bệ hạ đã chiêu cáo thiên hạ lần thứ hai, vào ngày lễ Nguyệt Thần quốc sư sẽ làm lễ lên ngôi cho ngài ấy, bệ hạ yêu cầu tổng đốc đại nhân các nơi cùng với các vị vương công đều phải về Hồng Thành trước ngày lễ Nguyệt Thần để tham gia điển lễ lên ngôi."

"Trong triều đình còn thông báo, Nam Viện đại tướng quân, ồ không đại nguyên soái Tô Cái của chúng ta cũng sẽ đến Hồng Thành tham gia lễ lên ngôi của bệ hạ."

Tẩm Sắc gật gật đầu: "Còn có gì thú vị nữa?"

"Tướng quân Nguyệt Lan còn nói, ngài ấy đã trình báo chuyện Thanh Nha hồng bào thần quan Thiển Phi Luân bị giết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong triều đình sẽ tiếp tục phái người đến rất nhanh, dù sao Thiển Phi Luân chẳng những là quan viên quan trọng của Thanh Nha mà cũng là đệ tử Kiếm Môn đời một. Đệ tử Kiếm Môn đời một bị giết, tông sư và các trưởng lão bên trên tất nhiên sẽ không ngồi yên không quản. Sợ là vị Mạnh tướng quân mà điện hạ cảm thấy cũng không tệ kia sắp xui xẻo rồi."

Tẩm Sắc: "Câu cuối cùng này là ngươi thêm vào à."

Mạc Quật cúi đầu: "Vâng."

"Ta bảo ngươi đi chuẩn bị một chút lễ mừng, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

"Đều đã chuẩn bị xong theo lời dặn của điện hạ."

Tẩm Sắc cười nói: "Nghe nói hai vị phu nhân của vị Mạnh tướng quân kia sắp sinh con, đây chính là chuyện lớn đáng để ăn mừng. Ngươi phái người gửi lễ mừng qua cho ta, cứ nói ta chúc tướng quân và phu nhân đầu bạc răng long, chúc hai đứa nhóc khỏe mạnh cát tường."

"Điện hạ, thật ra không cần thiết chứ?" Mạc Quật khó hiểu: "Tại sao phải tặng lễ mừng cho Mạnh Trường An? Dù sao hắn cũng là tướng quân của Ninh quốc, hơn nữa trên tay dính quá nhiều máu của người Hắc Vũ chúng ta như vậy, trong danh sách nhất định phải giết do Thanh Nha chế định, tên của Mạnh Trường An nằm trong mười người đầu tiên."

"Thấp rồi." Tẩm Sắc nói: "Mạnh Trường An nên xếp trong nhóm 3 người đầu tiên."

"Dù sao hắn cũng chỉ là tướng quân tứ phẩm, trên hắn còn có rất nhiều tướng lĩnh quân Ninh quan trọng, ví dụ như bắc cương đại tướng quân mới của Ninh quốc Võ Tân Vũ, còn có vị thành viên hoàng tộc Ninh quốc Lý Tiêu Thiện ở bắc cương kia."

Tẩm Sắc cười nói: "Danh sách do Binh bộ và Thanh Nha chúng ta chế định căn bản chỉ là nghĩ đương nhiên, nếu những tướng lĩnh người Ninh này dễ giết như vậy, chiến tranh có đến mức kéo dài lâu như vậy không? Thiển Phi Luân đã được coi là cao thủ trong Thanh Nha, dẫn theo người nhiều như vậy, còn không phải bị người ta giết sạch sành sanh sao. Vừa rồi ngươi hỏi ta, tại sao phải tặng lễ mừng cho một tướng quân người Ninh, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tẩm Sắc ngồi thẳng người lên, đưa chén rượu cho Mạc Quật: "Với sự hiểu biết của ta về quốc sư, ông ta sẽ không làm lễ lên ngôi cho Tang Bố Lữ thuận lợi như vậy, cho nên ngày lễ Nguyệt Thần nhất định sẽ xảy ra chuyện, nói không chừng đệ đệ đa nghi đó của ta sẽ tống quốc sư vào địa ngục, nhưng ta không thể không có một suy nghĩ khác. Năm đó quốc sư muốn ta lấy ông ta nhưng ta đã cự tuyệt, ông ta ghi hận trong lòng, cho nên nếu lỡ như đệ đệ của ta xảy ra chuyện gì, quốc sư nhất định sẽ không bỏ qua cho ta."

"Điện hạ muốn sang bên người Ninh?"

"Không đi." Tẩm Sắc ngữ khí bình thản nói: "Thoạt nhìn có vẻ như đấu tranh của Tang Bố Lữ và quốc sư không quan hệ tới ta, nhưng trên thực tế mặc kệ người nào thắng đều sẽ có liên quan với ta. Nếu Tang Bố Lữ giết quốc sư, sớm muộn gì hắn cũng sẽ cho người đem ta về Hồng Thành. Nếu là quốc sư thắng, không có sớm muộn gì, ông ta sẽ lập tức phái người bắt ta trở về. Tướng quân Nguyệt Lan thành Cách Để là người của ta, nếu ta muốn an cư ở góc đông nam đế quốc Hắc Vũ này, thì nhất định phải xây dựng một vùng đất đặc biệt không thuộc về Hắc Vũ cũng không thuộc về Ninh quốc. Có thành Cách Để ở đây, quốc sư cũng vậy, Tang Bố Lữ cũng vậy, sẽ không có ai ngu ngốc triệu tập đại quân đến tấn công thành Cách Để. Ta lại tạo quan hệ tốt với Mạnh Trường An, ta sẽ có thể tiếp tục ở đây sống an ổn mãi."

Lúc nói những lời này tuy rằng ngữ khí của nàng ta bình thản, sắc mặt cũng bình tĩnh nhưng trong ánh mắt vẫn có chút lo lắng lướt qua.

Tang Bố Lữ dù sao cũng là thân đệ đệ của nàng ta.

"Mạc Quật, ngươi sắp xếp người về Hồng Thành một chuyến, hy vọng còn có thể kịp trước ngày lễ Nguyệt Thần."

"Xin hỏi điện hạ phái người về làm gì?"

"Đi gặp Tang Bố Lữ, nói với Tang Bố Lữ cẩn thận người của Thanh Nha và hậu cung."

Mạc Quật biến sắc mặt: "Tuy rằng trong Thanh Nha có đệ tử Kiếm Môn, nhưng Thanh Nha trực thuộc quyền bệ hạ, sẽ không có cử động gì chứ, về phần đám nữ nhân hậu cung thì có thể làm gì được."

"Đi sắp xếp người đi." Tẩm Sắc lại nhắm mắt lại, kéo thảm lông lên trên: "Bước chân của Tang Bố Lữ quá nhanh, thật ra hắn vẫn chưa ngồi vững chắc."

Bình Luận (0)
Comment