Trên một đỉnh núi khác cách doanh địa bị phá hủy của người Hắc Vũ cũng không quá xa, còn có một đám người Hắc Vũ đang nhìn, chỉ là nhìn, dường như cái chết của hồng bào thần quan Hắc Vũ Thanh Nha, cái chết của nhiều thám báo biên quân Hắc Vũ như vậy đều không có bất cứ quan hệ nào với bọn họ, bọn họ chỉ nhìn, thậm chí nhìn rất hứng thú.
Ở trang viên hồ băng thành Cách Để, trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc của Hắc Vũ quốc đứng ở đó, khoác một chiếc áo khoác lông chồn trắng muốt, giơ thiên lý nhãn nhìn những người Ninh kia rời đi.
Trước đó nàng ta nhận được tin tức hồng bào thần quan Thiển Phi Luân của Hắc Vũ Thanh Nha mang người đến thành Tô Lạp. Nàng ta vốn tưởng là Tang Bố Lữ thay đổi chủ ý sai Thiển Phi Luân đưa mình về, nhưng tin tức của thám tử từ thành Tô Lạp đưa tới nói Thiển Phi Luân mang theo đội ngũ khoảng chừng 500 – 600 người rời đi, ra khỏi cửa nam vào Bạch Sơn, dường như mục tiêu là Bạch Sơn Quan của người Ninh.
Nhưng đội ngũ chỉ có 500 – 600 người có thể làm gì?
Lúc ấy Mạc Quật thủ hạ của nàng ta thật sự nghĩ mãi mà không hiểu nên hỏi: "Công chúa điện hạ, Thiển Phi Luân xuôi nam là muốn làm gì?"
"Săn mồi." Khóe miệng Tẩm Sắc nhếch lên một nụ cười: "Bệ hạ đang định lấy danh nghĩa đàm phán để kéo dài thời gian chuẩn bị chiến tranh, nhưng bên phía quốc sư hiển nhiên không có ý định chỉ nhìn như vậy. Quốc sư hiếu chiến, ông ta vẫn cho rằng Tang Bố Lữ quá mềm yếu, ngay từ đầu Tang Bố Lữ đã đồng ý yêu cầu của ông ta chuẩn bị ám sát tướng lĩnh biên quân quân Ninh, chẳng qua là bởi vì quốc sư vẫn chưa làm lễ cho hắn, hắn có việc cần nhờ đến quốc sư."
Tẩm Sắc nói: "Nhưng không lâu trước đó Tang Bố Lữ đã chiêu cáo thiên hạ, trong ngày lễ Nguyệt Thần quốc sư sẽ làm lễ cho hắn, người của cả đế quốc Hắc Vũ đều đã biết rồi, chẳng lẽ lại quốc sư còn dám đổi ý? Giữa hoàng đế và quốc sư là hỗ trợ lẫn nhau, nếu quả thật gây chuyện căng thẳng thì cuối cùng ngươi đoán là ai sẽ xui xẻo?"
Mạc Quật lắc đầu: "Không có làm lễ lên ngôi, bệ hạ danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng cho dù bệ hạ không có làm lễ lên ngôi, dường như quốc sư cũng không thể làm gì được người."
"Nếu như quốc sư đổi ý, từ chối làm lễ cho Tang Bố Lữ ngày lễ Nguyệt Thần, tất nhiên Tang Bố Lữ sẽ không dễ dàng tha thứ nữa, quốc sư nói ngày nào làm lễ chính là dùng thần ý, chiêu cáo thiên hạ nói thần chỉ định làm lễ vào ngày lễ Nguyệt Thần, đó chính là chỉ dụ của thần, ông ta đổi ý, chẳng những là chống lại hoàng quyền còn là chống lại thần quyền, Tang Bố Lữ còn có cớ để diệt trừ ông ta, thay một quốc sư biết nghe lời lên."
Mạc Quật gật gật đầu: "Thuộc hạ hiểu rồi, bởi vì đã chiêu cáo thiên hạ cho nên bệ hạ biết quốc sư không có khả năng đổi ý nữa, cho nên liền xóa bỏ ý chỉ trước đo, đổi thành đàm phán cùng Ninh quốc chứ không phải ám sát tướng quân Ninh quốc và triều thần mục tiêu khác?"
"Đúng vậy." Tẩm Sắc cười nói: "Nhưng quốc sư làm sao có thể có sao nhịn được?"
Mạc Quật nói: "Ý của quốc sư là, tiếp tục hành thích tướng quân Ninh quốc, ép buộc bệ hạ thay đổi chủ ý."
Tẩm Sắc: "Chúng ta xuất phát, đi xem thử, trong trang viên này cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, đi xem Thiển Phi Luân săn mồi, trong Hắc Vũ Thanh Nha không có nhiều người khiến ta có thể coi trọng, Thiển Phi Luân được tính là một người."
Thế là đội ngũ xuất phát, nhưng bọn họ tới nơi thì đã hơi muộn một chút. Lúc trời tối chỉ nghe thấy có tiếng hô giết nhưng không nhìn rõ được gì, đến khi trời sáng chỉ thấy Mạnh Trường An đánh bại Thiển Phi Luân bằng một phương thức khiến người ta chấn động.
"Tướng quân người Ninh kia là ai?"
Tẩm Sắc buông thiên lý nhãn xuống, trong mắt hơi lóe sáng.
"Nam nhân thật bá đạo."
Thật ra tất nhiên nàng ta có thể nghĩ đến là ai, chỉ là tâm hơi có rối loạn một chút.
Nàng ta sẽ không bởi vì cái chết của Thiển Phi Luân mà có thù hận gì với tướng quân người Ninh kia. Với địa vị của nàng ta hiện tại, nàng ta có cách nhìn khác với phần lớn người Hắc Vũ quốc. Nếu nàng ta mà không cẩn thận thì có thể sẽ bị thân đệ đệ của mình diệt trừ, mà trong triều đình Hắc Vũ quốc cũng có không ít người ngóng trông nàng ta chết, cho nên ai là kẻ thù, ai là bằng hữu, với nàng ta đều là mơ hồ bất định.
Đương nhiên, nàng ta vẫn muốn nhìn thấy người Hắc Vũ giết người Ninh hơn.
Mạc Quật cúi đầu nói: "Hẳn là thủ tướng Bạch Sơn Quan Ninh quốc, Mạnh Trường An."
Tẩm Sắc lại giơ thiên lý nhãn lên nhìn Mạnh Trường An đang rời đi, tuy rằng cách không quá gần nhưng xuyên qua thiên lý nhãn có thể nhìn được đại khái, dáng người rất đẹp, cường tráng nhưng không béo, rất cao, từ khuôn mặt phán đoán hẳn là cũng rất anh tuấn.
Tẩm Sắc cũng không phải là một người mê trai, nàng ta chỉ là thưởng thức nam sắc một cách đơn thuần.
Ở đô thành Hắc Vũ quốc lâu như vậy nàng ta đã không vừa mắt người nào, người nhìn đẹp thì tính cách yếu đuối, người tính cách không yếu đuối thì lại đa phần là mãng phu, người có chút bản lĩnh thì quá cao ngạo, cao ngạo đến mức vượt quá xa bản lĩnh của bọn họ.
Những nam tử quý tộc trẻ tuổi của Hắc Vũ quốc động một chút lại hô hào đi quyết đấu với người khác kia, theo nàng ta thấy thật sự ấu trĩ nực cười.
"Ta muốn đi Bạch Sơn Quan." Tẩm Sắc cười nói.
Sắc mặt Mạc Quật đại biến: "Điện hạ, xin nghĩ lại."
"Nói đùa thôi." Tẩm Sắc xoay người: "Về thôi. Nếu là sau này còn có thể gặp vị Mạnh tướng quân kia, cũng nên đến gần xem dáng vẻ hắn ra sao. Người Ninh nói nếu như có duyên phận, hai người sẽ gặp nhau ba lần trong khoảng thời gian rất ngắn, nếu gặp ba lần nhưng vẫn không có điểm chung, là hữu duyên vô phận."
Nàng ta cười nói: "Lời người Ninh nói, có chút thú vị."
Mạc Quật cúi đầu, thầm nghĩ điện hạ người đây là sắp điên rồi sao?
Đó chính là tướng quân của người Ninh, còn là Mạnh Trường An nổi danh từ lâu trong biên quân người Ninh. Lúc trước khi Mạnh Trường An ở bắc cương đã giết bao nhiêu người Hắc Vũ? Đối với người Hắc Vũ mà nói đó là thù máu không hóa giải được, điện hạ người lại cảm thấy hứng thú với gã?
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Tẩm Sắc xoay người đi về: "Người chính là người, quốc gia và quốc gia khác nhau, nhưng người với người về đại khái không có gì khác nhau."
"Nhưng bề ngoài chúng ta khác với bọn họ."
"Bề ngoài quan trọng sao?" Tẩm Sắc hỏi lại một câu, sau đó trả lời: "Đương nhiên quan trọng, nếu Mạnh Trường An xấu xí, ta nghĩ có thể hữu duyên vô phận, một ngày gặp nhau ba lần cũng không liếc hắn thêm một cái."
Mạc Quật gãi gãi đầu, thầm nghĩ nữ nhân thật phức tạp.
Bạch Sơn Quan.
Hơn mười dặm đường núi gập ghềnh trở lại quan thành, may mắn là trên đường đi y quan đã xử lý vết thương, dùng thuốc của Thẩm Lãnh cho Mạnh Trường An, Thẩm tiên sinh đích thân bào chế. Thuốc trị thương này tốt hơn thuốc ngoại thương trang bị tiêu chuẩn của quân đội Đại Ninh rất nhiều, dù sao thì y thuật của Thẩm gia cũng có thể nói là thần diệu, Thẩm tiên sinh lại là một người khá lợi hại trong Thẩm gia.
Thân binh của Mạnh Trường An giúp gã cởi thiết giáp, gã ngồi xuống cạnh lò lửa vừa hơ tay vừa nhìn về phía Phương Bạch Kính đang nằm trên giường: "Sau khi vết thương lành ngươi sẽ về Trường An chứ."
"Ờ."
Phương Bạch Kính nhắm mắt lại cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, gã mở mắt hỏi: "Thi thể của tất cả huynh đệ đều tìm về rồi chứ?"
"Tìm về rồi."
"Giúp ta hậu táng."
"Ta biết." Mạnh Trường An nhìn lò lửa: "Những kẻ người Hắc Vũ kia là tới vì ta ta, các ngươi lại gặp phải."
"Ngươi không cần tự trách." Phương Bạch Kính nói: "Người của phủ Đình Úy và biên quân không có gì khác nhau, quanh năm ở biên cương giao thủ với người Hắc Vũ còn có ít binh sĩ biên quân chết trận sao? Không phải là ta chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, cũng không phải là không chịu nổi áp lực và nỗi buồn này. Mỗi một người mặc cẩm y màu đen của phủ Đình Úy đều biết, an nhàn cả đời không phải thứ chúng ta theo đuổi, cũng không phải cuộc sống của chúng ta, để cho mỗi một bách tính phổ thông an nhàn cả đời mới là điều chúng ta theo đuổi, cho nên cuộc sống của chúng ta không tránh khỏi giết chóc và bị giết."
Mạnh Trường An gật gật đầu, không lên tiếng.
"Ta cũng không thể trở về." Phương Bạch Kính mở to hai mắt nhìn nóc nhà: "Sau khi trở về ta làm sao đối mặt với đô đình úy đại nhân? Làm sao đối mặt với người nhà của những huynh đệ đã chết kia?"
"Ngươi còn muốn làm gì?"
Mạnh Trường An quay đầu nhìn về phía Phương Bạch Kính.
"Những kẻ người Hắc Vũ kia là muốn đến phục kích ngươi, giết ngươi là mục tiêu của bọn chúng, giữa đường gặp nhau là bọn chúng vận khí không tốt, cũng là chúng ta vận khí không tốt. Bọn chúng đều chết hết nhưng không phải báo thù thật sự, ta phải qua đó, chỉ có ta qua đó, làm chuyện người Hắc Vũ muốn làm, mới không có lỗi với bộ cẩm y phủ Đình Úy trên người này."
"Vậy thì dưỡng thương đi, chờ ngươi lành vết thương rồi ta đi cùng ngươi." Mạnh Trường An đứng dậy: "Ngươi nằm trước đã, ta về xem hai người họ ra sao."
Phương Bạch Kính ừ một tiếng: "Bảo tẩu phu nhân gói chút sủi cảo cho ta ăn?"
Mạnh Trường An: "Được, một lượng bạc một cái."
"Không vấn đề, ta ăn nhân thịt."
"Vậy thì phải thêm tiền."
Mạnh Trường An nói xong câu đó lại ngây người, nghĩ đây nên là lời Lãnh Tử ngốc kia nói mới đúng, Lãnh Tử ngốc thật không biết xấu hổ.
Ừm, thật không biết xấu hổ.
Gã ra ngoài đi bộ về nhà, liếc mắt đã nhìn thấy nữ hài bụng nhô cao kia ngồi trên ghế mắt nhìn thẳng một nơi nào đó, nhìn thì không nói, thi thoảng lại còn lau nước bọt. Gã vào cửa mới chú ý tới, kẹo hồ lô lần trước mua về để ở bên tường, hai người nhìn chằm chằm vào đó, nhìn có vẻ rất thèm thuồng.
Ở nơi heo hút này, không có nhiều đồ ngon có thể mua được, có tiền cũng không mua được, khó khăn lắm mới mua được kẹo hồ lô mà không biết tại sao hai nàng không nỡ ăn.
"Sao còn chưa ăn?" Mạnh Trường An không nhịn được hỏi một câu.
"Tướng quân mới mua về, đúng lúc y quan trong quân đến bắt mạch cho chúng ta, sau khi nhìn thấy đã giật mình, nói là quả sơn tra không thể ăn bậy, ăn vào có thể sẽ sinh non."
Mạnh Trường An sợ khẽ run lên, thầm nghĩ may là lúc ấy y quan đã đến, mình cũng không biết những chuyện này, nghĩ thôi cũng thấy quả thật đáng sợ, nếu bởi vì sự không cẩn thận này mà khiến hai đứa con đều sinh non, vậy thì sẽ rất buồn rất hối hận. Điều chính yếu nhất là hai người họ sẽ bị tổn hại rất lớn.
"Sau này ta muốn mua gì cho các nàng phải đi hỏi y quan trước."
Mạnh Trường An vác kẹo hồ lô ra ngoài, đã để mấy ngày rồi cũng không tiện cho người khác, đành phải tìm một chỗ vứt đi.
"Thật đáng tiếc." Tịnh Hồ nhìn Mạnh Trường An hai tay trống trơn trở lại: "Thật ra chúng ta có thể liếm một chút."
"Ừ ừ." Nguyệt Châu Minh Đài vẻ mặt hối hận: "Đúng vậy, quả sơn tra có thể không ăn, nhưng cũng sẽ không thể không ăn đường chứ."
Mạnh Trường An vội vàng xoay người: "Ta đi hỏi y quan xem có thể ăn đường không."
Nói xong liền chạy đi.
"Gã đó chạy cũng rất đẹp trai." Tịnh Hồ chống cằm lên nhìn bóng lưng Mạnh Trường An: "Chỉ là ngốc nghếch."
Nguyệt Châu Minh Đài cười hì hì: "Ừm, ngốc nghếch."
Tịnh Hồ nhìn về phía Nguyệt Châu Minh Đài: "Điện hạ, người nói nếu sinh con rồi, sẽ giống chúng ta nhiều hơn, hay là giống tướng quân nhiều hơn?"
Nguyệt Châu Minh Đài nghĩ nghĩ: "Hẳn là giống chàng nhiều hơn, nhưng mà ta nghe người ta nói, nếu là nữ hài thì phần lớn sẽ giống phụ thân, nếu là nam hài, ngược lại sẽ càng giống mẫu thân hơn."
Tịnh Hồ ừ một tiếng: "May mà chúng ta đều không xấu, tướng quân cũng không xấu, không đúng, ta hỏi là thông minh hay là ngốc."
Nguyệt Châu Minh Đài: "Không phải lúc nãy ngươi nói tướng quân ngốc nghếch sao?"
Tịnh Hồ: "Đúng vậy, cho nên vẫn là giống hắn nhiều hơn chứ."
Nguyệt Châu Minh Đài mím môi cười: "Đúng vậy, chúng ta càng ngốc nghếch hơn, ha ha ha ha."
Hai nữ hài tử cười ngặt nghẽo, sau khi thành thân với Mạnh Trường An mới phát hiện hóa ra niềm vui đơn giản như vậy.
Người ta thường nói nam nhân càng sủng nữ nhân thì nữ nhân sẽ trở nên càng ngốc hơn.
Hai người họ đều cảm thấy mình ngốc nghếch.