Vào thời khắc cuối cùng khi màn đêm đen tối nhất trước bình minh này, người giáng lâm trong Bạch Sơn không phải Nguyệt Thần phù hộ người Hắc Vũ, mà là Mạnh Trường An.
Khi Mạnh Trường An đi vào doanh địa của người Hắc Vũ, sau khi thủ hạ giật đổ cái lều vải này không lâu, mặt trời từ phía đông chậm rãi nhô lên, sáng sớm lạnh hơn ban đêm, thiết giáp càng lạnh hơn.
Ánh mặt trời chiếu vào thiết giáp, làm cho gã nhìn giống như được mạ một quầng sáng.
Mạnh Trường An giơ tay lên xua xua, một trăm hai mươi thân binh tay cầm hắc tuyến đao lập tức lùi lại phía sau nhường ra chỗ trống, gã một thân một mình tiến về phía trước.
"Cả đời ta đến tận bây giờ có một huynh đệ và một bằng hữu."
Mạnh Trường An nhìn vào mắt Thiển Phi Luân: "Huynh đệ của ta là Thẩm Lãnh, bằng hữu của ta là Phương Bạch Kính."
Gã nhìn trong chỗ lều vải có một cái ghế, cất bước đi qua kéo ghế sang, để ở đối diện Thiển Phi Luân, hai người cách xa nhau chỉ chừng một mét, cứ ngồi bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Thiển Phi Luân còn đỡ, nhưng hắc bào bách phu trưởng Qua Tư lại không chịu nổi áp lực này, gào thét một tiếng "a", cầm loan đao lao về phía Mạnh Trường An, thế nhưng Mạnh Trường An lại vẫn ngồi yên trên ghế không hề động.
Lúc thanh loan đao kia sắp chạm đến đỉnh đầu gã, hai chân gã đạp xuống mặt đất một cái, ghế trượt về phía sau vài mét, một đao kia chém xuống ngay trước mặt Mạnh Trường An. Bởi vì một đao này lực độ quá lớn lại còn chém hụt, thân thể Qua Tư không tự chủ được ngã sấp về phía trước. Mạnh Trường An nâng tay trái lên, thoạt nhìn cũng không phải quá nhanh nhưng lại đúng lúc túm được tóc của Qua Tư, đao trong tay phải giơ lên lại hạ xuống, chém qua cổ phập một tiếng, đao đi qua, thi thể không đầu nằm rạp trên mặt đất, máu trong cổ phun ra thấm ướt một mảng đất rất lớn.
Đầu người trong tay trái của gã.
Mạnh Trường An tùy ý ném đầu của Qua Tư sang một bên, kéo ghế lại vị trí vừa rồi, khoảng cách với Thiển Phi Luân vẫn chỉ là một mét.
Thiển Phi Luân cứ nhìn gã như vậy, vừa rồi y vốn định ra tay khi Mạnh Trường An giết Qua Tư, đó chắc hẳn là cơ hội tốt nhất rồi, nhưng y lại không thể ra tay, bởi vì y không tìm được thời cơ ra tay. Nhìn có vẻ như có cơ hội, nhưng y biết rất rõ bất kể phương vị xuất kiếm của mình như thế nào, Mạnh Trường An cũng vẫn có thể giết Qua Tư mà bản thân gã không hề tổn thương chút nào.
Người này, còn mạnh hơn gã thiên bạn phủ Đình Úy kia.
Ông trời không công bằng, con người cũng không công bằng. Nếu ông trời công bằng thì sẽ cho mọi người điều kiện giống nhau, nếu con người công bằng, đứa trẻ sinh ra sẽ không có chênh lệch gì.
Nhưng người như Mạnh Trường An sẽ không khiến người ta cảm thấy không công bằng. Gã xuất thân không quá tốt, trong nhà được xem như tiểu phú nhưng phụ thân là thủy phỉ, sau mười hai tuổi đã rời khỏi nhà chưa từng trở về lần nào. Không phải gã không nhớ mẫu thân, mà là mỗi khi nhớ đến mẫu thân biết chuyện phụ thân là thủy phỉ là không bước qua được vách ngăn trong lòng.
Gã sống rất mệt rất khổ, nhưng không có vận khí tốt như kiểu người được trời xanh ưu ái gì, mỗi một bước đều là bản thân gã tự đi, không có giẫm trên vai người khác một bước lên trời. Nếu gã sinh đã có mọi thứ thì tất nhiên sẽ bị người khác nói không công bằng, nhưng tất cả mọi thứ của gã hiện giờ đều là gã tự giành được.
Nhưng, giữa người với người khác biệt ở chỗ, không phải mỗi một người khổ cực và cố gắng như Mạnh Trường An đều có thể có năng lực của Mạnh Trường An.
"Hai chân ngươi đã bị thương, ta không chiếm lợi của ngươi, người Ninh thắng ngươi cũng phải công bằng." Mạnh Trường An ôm đao ngồi ở trước mặt Thiển Phi Luân: "Khi nào ngươi nói được rồi thì có thể ra tay."
Thiển Phi Luân hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, y lớn hơn Mạnh Trường An ít nhất mười tuổi, có lẽ là mười mấy tuổi. Nếu như là người khác nói ra câu như vậy trước mặt y, nhất định y sẽ cảm thấy đối phương ấu trĩ nực cười, mà Mạnh Trường An nói ra câu như vậy, y chỉ cảm thấy mình lúng túng.
"Không cần." Y nắm chặt cự kiếm: "Ta chưa bao giờ cho rằng cho kẻ thù cái gọi là điều kiện giao thủ công bằng là cách làm của người thông minh. Kẻ thù chính là kẻ thù, nghĩ hết tất cả biện pháp, dùng hết tất cả thủ đoạn để giết chết kẻ thù mới là mục đích cuối cùng nhất. Ngươi trẻ tuổi khí thịnh, có thể cảm thấy làm như vậy là một chuyện rất có khí phách, chờ ngươi đến độ tuổi này như ta..."
Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Chờ ta đến độ tuổi này như ngươi, kẻ thù của ta đã chết hết rồi."
Sắc mặt Thiển Phi Luân hơi thay đổi, cười khổ.
Y chậm rãi nâng cự kiếm lên: "Ta sắp xuất thủ đây."
Mạnh Trường An gật gật đầu.
Thiển Phi Luân lia ngang một kiếm, kiếm kia quá dài quá nặng quá bá đạo, trên thân kiếm mang theo gió tựa như có thể chém vỡ tảng đá. Trước mặt là một bức tường, một kiếm này có thể chém vỡ, trước mặt là một thân cây, một kiếm này có thể chém gãy, cho dù trước mặt là một tảng đá mấy trăm cân, một kiếm này cũng có thể chém vỡ.
Nhưng trước mặt y là Mạnh Trường An.
Kiếm rất nặng, nếu như là Phương Bạch Kính tuyệt đối sẽ không lựa chọn cứng đối cứng với một thanh kiếm như vậy.
Chính bởi vì kiếm rất nặng cho nên Mạnh Trường An lựa chọn cứng đối cứng.
Keng một tiếng.
Hắc tuyến đao của Mạnh Trường An chặn ngang cự kiếm, đao của gã để dọc giống như một cây cột có thể chống đỡ bầu trời, vật chất phàm gian làm sao có thể không mảy may sứt mẻ?
Đao không chút sứt mẻ, kiếm bị cản đường tiến lên.
Thiển Phi Luân bùng lên ý chí chiến đấu, vẫn chưa có người nào có thể nhẹ nhàng ngăn chặn một kiếm của y như thế. Từ trước đến nay y vẫn luôn tự phụ về võ nghệ của mình, có thể làm đến vị trí hồng bào thần quan trong Hắc Vũ Thanh Nha, nào phải là giá áo túi cơm?
Kiếm thu hồi lại rồi chém ngang lần nữa, giống một kiếm vừa rồi như đúc.
Mạnh Trường An vẫn dựng thẳng đao lên ngăn chặn, giống nhau một đao vừa rồi như đúc. Nhưng lần này khác là lúc kiếm lia ra, Thiển Phi Luân lại giống như có thể biến trọng lực của bản thân, người bị lực độ của cự kiếm kéo rời khỏi giường, đồng thời khi cự kiếm bị hắc tuyến đao ngăn chặn, đầu gối của y cũng đã đến một bên huyệt Thái Dương của Mạnh Trường An.
Bịch.
Mạnh Trường An nâng tay trái lên chặn lại, giống như hắc tuyến đao của gã chặn cự kiếm, đao không chút sứt mẻ, cánh tay trái cũng không chút sứt mẻ.
Đòn thúc gối có thể đụng nát huyệt Thái Dương bị cánh tay trái của Mạnh Trường An ngăn lại, đầu gối của Thiển Phi Luân phát lực đập vào cánh tay của Mạnh Trường An, người mượn lực quay lại, mà đồng thời khi người quay về lại kéo theo cự kiếm đâm xéo lên trên. Một kiếm này nếu bị y đâm trúng, Mạnh Trường An tất nhiên sẽ bị phanh ngực vỡ bụng, thiết giáp kia cũng ngăn không được cự kiếm nặng nề sắc bén của Kiếm Môn.
Nhưng trong nháy mắt y muốn quay lại, tay trái của Mạnh Trường An duỗi ra túm lấy y phục của y giật mạnh xuống bịch một tiếng. Người Thiển Phi Luân ngã thật mạnh xuống đất, tất nhiên một kiếm đâm xéo lên kia cũng liền mất phương hướng.
Tay phải Mạnh Trường An xoay chuyển đao, đồng thời khi ném Thiển Phi Luân xuống đất thì đao cũng đánh bay cự kiếm ra ngoài, thanh kiếm dài bốn xích kia xoay tròn rơi xuống đất, cắm trên mặt đất bịch một tiếng.
Thiển Phi Luân nhắm mắt lại.
Y biết đao tiếp theo của kẻ thù là có thể tiễn mình vào địa ngục. Nếu y ở trạng thái đỉnh cao thì còn có sức đánh một trận với Mạnh Trường An, tuy rằng cuối cùng có thể cũng không được mấy phần thắng nhưng sẽ không bị sỉ nhục như vậy. Y bị thương nên phản ứng trở nên chậm hơn một chút, y đã đánh với Phương Bạch Kính, đã dùng nhiều sức lực, mà Mạnh Trường An khí thế đang thịnh.
Y tự an ủi mình như vậy, càng là người kiêu ngạo sẽ càng biết tìm từ ngữ tự an ủi mình khi thất bại. Nếu người này đã thất bại lại thành công, những từ ngữ an ủi này sẽ biến thành lời lẽ mà người bình thường thấy là chí lý. Nếu như thất bại rồi không thể đứng lên được nữa, nói gì cũng chẳng qua là lừa mình dối người.
Nhắm mắt một lát, đao của Mạnh Trường An cũng không có chém xuống.
Y mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Trường An đứng dậy đi đến vị trí thanh cự kiếm kia rơi xuống đất, nhặt thanh kiếm lên lại đi về chỗ cũ ngồi xuống, đặt cự kiếm ở bên cạnh Thiển Phi Luân.
"Tiếp tục."
Thiển Phi Luân: "Ngươi hà tất sỉ nhục ta như thế?"
"Bởi vì ngươi từng sỉ nhục bằng hữu của ta."
Mạnh Trường An ngồi ở đó, người thẳng tắp, đao đặt trên đầu gối.
Thiển Phi Luân lảo đảo đứng lên, cầm kiếm, ngồi vững.
"Có phải người Ninh đều tự phụ giống như ngươi không?"
"Không phải, ta tự phụ hơn đại bộ phận người Ninh." Mạnh Trường An liếc nhìn kiếm của Thiển Phi Luân: "Ra tay."
Thiển Phi Luân thở ra một hơi thật dài: "Ta cả đời kiêu ngạo"
Bộp!
Đao của Mạnh Trường An bỗng nhiên bay qua vỗ một cái lên mặt y, cú vỗ này rất mạnh, còn khiến y khó chấp nhận hơn cả dùng tay trực tiếp tát y một bạt tai, cái vỗ này, ép y phải nuốt lại câu nói phía sau.
"Đừng nói nhiều, ra tay."
Mạnh Trường An vẫn ngồi ngay ngắn.
Thiển Phi Luân căm tức nhìn Mạnh Trường An: "Nếu ngươi là một nam nhân, nên cho đối thủ sự tôn trọng."
"Chúng ta là kẻ thù." Mạnh Trường An nhìn vào mắt Thiển Phi Luân: "Vừa rồi chính ngươi đã nói, nên đối đãi với kẻ thù như thế nào, ngươi tới là muốn giết ta, chớ không phải là chính ngươi đã quên rồi? Vừa rồi ngươi cũng đã nói ta trẻ tuổi khí thịnh, khí thịnh thì khinh người."
Thiển Phi Luân rống giận, một kiếm chém xuống.
Đao của Mạnh Trường An giơ lên đỡ chiêu, gã xuất đao nhanh hơn, vốn có thể một đao chém đứt cổ Thiển Phi Luân trước khi kiếm đến nhưng gã không làm vậy, gã muốn phá vỡ thanh cự kiếm được gọi là có thể khai sơn đoạn lưu của Kiếm Môn kia.
Keng!
Nửa thanh kiếm gãy xoay tròn bay nhanh ra ngoài, một đoạn dài chừng hai hơn xích bay ra xa rơi xuống đất.
Thiển Phi Luân kinh ngạc nhìn nửa thanh kiếm gãy còn lại trong tay mình, đột nhiên nôn ra một ngụm máu, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
"Chăc hẳn ngươi không phải là người mạnh nhất trong Thanh Nha, chắc hẳn ngươi cũng không phải người mạnh nhất trong Kiếm Môn."
Mạnh Trường An đứng dậy, không xuất đao nữa.
"Tại sao ngươi không trực tiếp giết ta?!" Thiển Phi Luân gào thét.
"Không có cảm giác thành tựu." Mạnh Trường An vừa đi vừa nói: "Phương Bạch Kính cũng không chết, nếu hắn chết, tất nhiên ta sẽ tự tay giết ngươi."
Gã khoát tay, một trăm hai mươi thân binh đồng thời giơ liên nỏ lên, sau khi Mạnh Trường An cất bước rời đi, cơn mưa tên nỏ ập đến. Nếu như từ phía trên nhìn xuống nhất định sẽ bị hình ảnh ấy làm chấn động, một trăm hai mươi người xếp thành hình nửa vòng tròn nhắm vào Thiển Phi Luân, tên nỏ bay tới liền tạo thành một phiến quạt khổng lồ, tất cả tên nỏ đều hội tụ trên người Thiển Phi Luân.
Một khắc ngắn ngủi, Thiển Phi Luân đã bị tên nỏ bắn thành con nhím.
Y không cam lòng nhìn tướng quân trẻ tuổi của Ninh quốc kia, trong sự không cam lòng lại có chút hối hận, lần này dường như mình không nên tới đây. Bệ hạ Tang Bố Lữ từng nói, đối với người Ninh là phải toàn lực ứng phó chứ không thể có ý nghĩ khinh địch, cho nên phải dốc công sức chuẩn bị mấy năm cho trận chiến với người Ninh để mong không thất bại trước, sau đó lại tìm cơ hội phá địch. Thế nhưng đại bộ phận mọi người ở Hắc Vũ quốc không cho là như vậy, bọn họ đều cảm thấy Tang Bố Lữ quá mềm yếu.
Hóa ra bệ hạ nhìn thấu triệt như thế, tuy rằng bệ hạ chưa từng thật sự nhìn thấy người Ninh.
Cho nên nói ông trời không công bằng, con người cũng không công bằng. Thiển Phi Luân chỉ đến trước lúc chết mới tỉnh ngộ ra, mà Tang Bố Lữ từ sớm đã hiểu đạo lý này.
Mạnh Trường An chỉ dẫn theo một trăm hai thân binh đến đã giết hết tất cả người Hắc Vũ, bất kể là thám báo biên quân Hắc Vũ hay là những đệ tử Kiếm Môn kia, một trăm hai mươi thân binh không tổn hại một binh nào. Bắt đầu từ năm ngoái gã đã luyện binh nghiêm khắc hơn, bởi vì gã biết trong tương lai Lãnh Tử nhất định cần gã.
Mạnh Trường An đi đến chỗ xa, Phương Bạch Kính nằm ở đó nhìn gã.
"Rất ngầu." Phương Bạch Kính nói.
Khóe miệng Mạnh Trường An hơi nhếch lên.