Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 577 - Chương 577: Mưa Đầu Người

Chương 577: Mưa đầu người Chương 577: Mưa đầu người

Viên Vọng nằm trên mặt đất, nhìn Phương Bạch Kính cũng nằm trên mặt đất ở cách đó không xa: "Thiên bạn đại nhân, trước kia luôn không dám nói huynh đệ với ngài, bây giờ thì dám rồi. Người khác có ca ca còn ta không có, cho nên cuối cùng ta vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu như ta có ca ca, hẳn sẽ là dáng vẻ của ngài."

Sau khi nói xong câu đó Viên Vọng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Gã ta không có chết không nhắm mắt, bởi vì gã ta đã cứu người mà mình quan tâm.

Lúc ban ngày, Phương Bạch Kính đã kéo gã ta ra khỏi Quỷ Môn Quan, buổi tối này, thời gian mới trôi qua bao lâu? Gã ta đã đưa mình vào Quỷ Môn Quan, giơ tay đẩy Phương Bạch Kính ra ngoài.

"Thiên bạn đại nhân!"

8 – 9 gã đình úy từ một bên khác lao ra, hai người một trái một phải đỡ cánh tay Phương Bạch Kính khiêng gã lên lui về phía sau, những người còn lại đoạn hậu, dựa vào sự đột ngột giết ra và dũng khí hung hãn không sợ chết này, cố sức bức lui những kẻ người Hắc Vũ kia một chút.

"Đuổi theo bọn chúng, không giữ lại một kẻ nào."

Thiển Phi Luân vẫy tay, một tên hắc bào bách phu trưởng vội vàng chạy tới đỡ y.

Thiển Phi Luân nói: "Vốn định giữ người sống để tìm hiểu phủ Đình Úy của Ninh quốc, nhưng bây giờ xem ra cho dù có thể bắt sống thì sợ cũng không hỏi ra được cái gì. Người Ninh, không thể không nói ở người Ninh có một thứ mà chúng ta khuyết thiếu."

Y xoay người: "Đỡ ta về băng bó, tất cả người Ninh đều giết hết là được."

"Vâng!"

Người Hắc Vũ tụ tập gấp gáp nhưng cũng có mấy trăm người, mà bên phía phủ Đình Úy tính cả Phương Bạch Kính đã trọng thương cũng chỉ miễn cưỡng được mười mấy người.

Đêm tối này dường như không thuộc về Ninh quốc, dưới ánh trăng, người Hắc Vũ tự nhận là có Nguyệt Thần phù hộ có ưu thế hơn.

Hắc bào bách phu trưởng Qua Tư cõng Thiển Phi Luân đi trở về, mười mấy tên lam bào giáp sĩ hộ tống, những người khác đều đã đuổi theo người Ninh.

Trở lại doanh địa trong khu rừng kia, Qua Tư hết sức cẩn thận đặt Thiển Phi Luân lên giường. Thiển Phi Luân là một người rất biết hưởng thụ, cho dù đang là hành quân bên ngoài ở trong hoang sơn dã lĩnh này cũng phải có người vác giường gỗ cho y. Tuy rằng đây là giường gỗ gấp cũng không quá nặng nề, nhưng cho dù chỉ có mười mấy cân mà vác đi trên đường núi cũng cực vất vả.

Người trên người khác, quản đếch gì chuyện ai khổ cực, mình không khổ cực là được.

Ngồi trên giường, Thiển Phi Luân cúi đầu nhìn hai chân của mình, chân bên trái đã xem như mất một nửa bàn chân, nửa bàn chân trước đứt rời chỉ còn dính lại một lớp da, vết thương ngay cả bản thân y nhìn cũng thấy ghê cũng sợ. Chân phải đỡ hơn chút, chỉ là bị đâm thủng một lỗ máu.

Qua Tư quỳ trước mặt y, ngẩng đầu nhìn Thiển Phi Luân một cái: "Thần quan đại nhân, sẽ rất đau, ngài cố chịu đựng một chút."

Thiển Phi Luân gật gật đầu: "Mau chóng xử lý là được."

Qua Tư vâng một tiếng, lấy thuốc trị thương trong hộp ra, trước hết dùng rượu mạnh xối rửa vết thương, sau đó mở từng gói thuốc trị thương một ra rắc lên vết thương. Cũng may là bọn họ mang theo khá nhiều thuốc trị thương, cứ đắp thuốc bột lên vết thương như vậy, máu cũng dần dần không chảy ra nữa.

"Vướng víu."

Thiển Phi Luân thò tay ra rút loan đao bên hông Qua Tư, đao cắt xẹt một cái, nửa bàn chân trước lủng lẳng kia đã bị y một đao cắt đứt: "Giữ lại cũng không có ý nghĩa gì, sau khi về vẫn phải tìm một thợ khéo, xem thử có thể làm ra nửa bàn chân giả được hay không, nếu không thì sau này đi giày chắc cũng sẽ rất không tự nhiên."

Qua Tư nghĩ thầm đại nhân à, cho dù làm được nửa bàn chân giả thì cũng không có cảm giác, đi giày làm cũng sẽ không được tự nhiên.

Nhưng hắn ta không dám nói.

Tuy rằng hắn ta cũng biết nửa bàn chân kia đã không có ý nghĩa để giữ lại nữa, chỉ dính một lớp da, phần ở giữa lại bị kiếm vặn xoắn nhiều lần, cho dù lúc này có y quan giỏi ở bên cạnh thì căn bản cũng không có khả năng nối lại vết thương. Nhưng lòng hắn ta không ác như vậy, đừng nói đây là chân của Thiển Phi Luân, cho dù là chân của hắn ta bị thương thành như vậy, sợ là hắn ta cũng làm không thể nhẹ nhàng một đao cắt đứt như Thiển Phi Luân.

"Băng bó nhanh một chút, nghĩ cái gì vậy?" Thiển Phi Luân khẽ nhíu mày.

"Vâng, thần quan đại nhân."

Qua Tư vội vàng tập trung, hết sức cẩn thận băng bó hai bàn chân của Thiển Phi Luân lại. Sau khi băng bó xong trên trán hắn ta đã đầy mồ hôi bởi quá căng thẳng. Có người nào không biết tính cách thần quan đại nhân xoay như chong chóng lại còn giết người như ngóe, hễ không cẩn thận là tiền đồ của mình cũng sẽ không còn, tiền đồ không còn thì không còn, chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn.

"Ngươi làm rất tốt." Thiển Phi Luân nhìn băng vải trên bàn chân: "Hiện giờ bên cạnh ta thiếu người, bắt đầu giờ khắc này ngươi là ngân bào thiên phu trưởng rồi."

"Hả?" Qua Tư giật nảy mình, vội vàng dập đầu: "Tạ ơn thần quan đại nhân đề bạt, tạ ơn thần quan đại nhân dẫn dắt!"

"Đỡ ta nằm xuống, đi tìm cho ta chút rượu."

Qua Tư lập tức đứng dậy đỡ Thiển Phi Luân nằm xuống, rượu vừa rồi dùng để rửa vết thương không còn lại bao nhiêu, nhìn chung quanh nghĩ thần quan đại nhân xuất hành tất sẽ mang theo hòm rượu kia. Thần quan đại nhân thích uống rượu nhất, tuy không uống nhiều, mỗi lần đều là nhấm nháp một chút rồi dừng lại, nhưng không thể thiếu rượu.

Lúc này Thiển Phi Luân đau đến mức chịu không nổi, chỉ có rượu mơi có thể khiến y tê dại một chút.

Nhận lấy Qua Tư rượu đưa cho, Thiển Phi Luân dựa nghiêng vào giường một hơi uống hết nửa bình. Y vẫn luôn cho rằng thưởng thức rượu là một việc rất sang trọng rất cao nhã, uống rượu ừng ực từng ngụm lớn là hành động của mãng phu, độ ngon dở của rượu cần nhấm nháp thưởng thức, rượu cũng không chỉ là một loại đồ uống, còn là tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng hôm nay y chỉ muốn mau chóng uống say, hy vọng uống rượu có thể làm cho cảm giác đau đớn biến mất.

"Ngươi thích uống rượu không?" Thiển Phi Luân hỏi.

Qua Tư cúi đầu nói dối: "Ti chức không giỏi uống rượu."

"Rất tốt." Thiển Phi Luân trầm mặc, lại nốc một ngụm rượu lớn, y liếc mắt nhìn Qua Tư một cái: "Có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu tương lai đế quốc Hắc Vũ sẽ quyết chiến với Ninh quốc, ngươi cho rằng ai sẽ thắng?"

"Đương nhiên là Hắc Vũ chúng ta."

"Ta muốn nghe lời nói thật."

"Ti chức... ti chức thật sự cảm thấy nhất định sẽ là Hắc Vũ chúng ta thắng."

"Đúng vậy, mỗi một người Hắc Vũ đều sẽ nghĩ như vậy, cũng giống như mỗi một người Ninh cũng đều nghĩ là người Ninh nhất định sẽ thắng. Trước đây ta cũng nghĩ Hắc Vũ tất thắng, nhưng bây giờ xem ra không nhất định. Người Ninh nếu ai ai cũng giống như đối thủ chúng ta gặp phải lần này, đánh như thế nào? Lần này đã mang đến hơn sáu trăm người, đối phương tổng cộng chỉ có ba mươi người, có thể còn không nhiều đến như vậy, bị người Ninh dồn đến bước đường như thế này, nói gì đến ưu thế?"

"Thần quan đại nhân cũng không cần quá thất vọng." Qua Tư nói: "Đây chính là người của phủ Đình Úy Ninh quốc, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ."

Thốt ra lời này xong hắn ta liền hối hận, quả nhiên thấy sắc mặt Thiển Phi Luân thay đổi.

Thiển Phi Luân nhíu mày: "Bọn họ là người của phủ Đình Úy Ninh quốc, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chẳng lẽ các ngươi thì không phải? Những người này các ngươi đều là sau khi tuyển chọn kỹ lưỡng mới có thể vào Thanh Nha. Hơn nữa nói về chức năng, Thanh Nha và phủ Đình Úy cũng không có gì khác nhau, ngươi nói đối phương là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, là nói lúc trước chúng ta mắt mù khi chọn những người các ngươi vào Thanh Nha, hay cũng đều là tinh nhuệ nhưng không bằng người Ninh?"

Qua Tư quỳ xuống bụp một tiếng: "Ti chức chỉ là nói nhảm, nói nhảm thôi."

"Đứng lên đi." Thiển Phi Luân lắc lắc đầu: "Ngay cả ta cũng phải nhận thức lại về người Ninh."

Đúng lúc này bên ngoài có từng tràng tiếng bước chân dồn dập, nghe ra nhân số dường như không ít.

"Người của chúng ta về rồi." Qua Tư cúi đầu nói: "Hẳn là đã diệt sạch đối phương, mặc kệ bọn họ mạnh cỡ nào, cuối cùng người thắng là Hắc Vũ chúng ta là được, chuyện này có lẽ chỉ là một cơn ác mộng, ngày mai trời sáng là qua rồi."

"Đúng vậy." Thiển Phi Luân nhìn hai chân của mình: "Ta cũng hy vọng chỉ là một cơn ác mộng."

Âm thanh bên ngoài dường như có chút không đúng, có người la hét, có người kêu rên.

Mặt Qua Tư biến sắc, cầm lấy loan đao ở bên cạnh lao đến cửa lều vài, vừa muốn ra ngoài thì bỗng nhiên có một thứ đen sì bay vào, thứ kia bay qua rèm cửa suýt nữa đập vào mặt Qua Tư. Qua Tư tưởng là ám khí gì, chém một đao qua, chặt tung rèm cửa mới nhìn rõ trên đao của mình treo một cái đầu người, theo bản năng liếc nhìn qua, hắn ta biết cái đầu người đó.

Là một trong bốn đệ tử Kiếm Môn đuổi theo người Ninh lúc nãy.

Khi hắn ta đang sững sờ thì lại là một thứ đen sì bay tới, Qua Tư lui về phía sau một bước, rèm cửa cuốn lên, cái thứ hai đầu người rơi trên mặt đất. Đó vẫn là đầu của đệ tử Kiếm Môn, vết chém trên cổ rất gọn gàng, gọn gàng đến mức làm cho người ta nảy sinh ảo giác có một mỹ cảm rất huyết tinh.

"Đao."

Ngược lại là Thiển Phi Luân lại trở nên tỉnh táo, nhìn vết trên cổ cái đầu người nọ, hoặc là cự kiếm mà đệ tử Kiếm Môn bọn họ quen dùng, hoặc chỉ có thể là đao, kiếm mỏng nhẹ, cho dù là một nhát chém đứt cổ, lúc thân kiếm đụng tới xương cũng sẽ hơi chệch đi, cho nên vết cắt không có khả năng gọn gàng như vậy.

Chỉ có đao, và còn là loại đao nặng nề.

Cái thứ ba, cái thứ tư.

Ngoài cửa giống như đã biến thành địa ngục, có người đầu biết tự bay lên từ trong địa ngục. Thiển Phi Luân ngồi xuống nhìn từng cái đầu người một trên mặt đất. Đã có ít nhất ba mươi mấy cái đầu người bị ném vào, vẫn không dừng lại, những đầu người ném vào có người y biết cũng có người y không biết. Người quen biết tự nhiên là người của Thanh Nha, người không biết đều là thám báo chọn ra từ biên quân Hắc Vũ.

Đầu người vẫn đang bay.

Có lẽ bên ngoài đột nhiên xuất hiện một cái giếng, giếng nối thẳng đến địa ngục, trong địa ngục chém rơi một cái đầu người liền bay lên một cái.

Tay của hắc bào bách phu trưởng Qua Tư đã đang run rẩy kịch liệt, hắn ta nhận ra cái đầu người vừa mới bay vào, đó là đồng bào của hắn ta, cũng là hắc bào bách phu trưởng – Lao Luân. Lao Luân là bằng hữu của hắn ta. Lần này trước khi lên đường Lao Luân và hắn ta uống rượu còn từng nói, xuôi nam đi giết người Ninh nhất định phải giết đủ một ngàn tên, nếu như vậy thì cũng coi như là một thành tựu mà người khác không dễ đạt được.

Lúc ấy hắn ta còn với Lao Luân là người Ninh không dễ giết như vậy.

Mà Lao Luân nói, người Ninh, chẳng qua là một đám dê hai chân cầm đao, dê chính là dê, ngươi cho hắn ta thì đao cũng không thể thành sói được.

Đầu người vẫn đang bay.

Đứng trong một cái lều vải không quá lớn bị người khác ném vào hơn trăm cái đầu người là cảm giác gì?

Nếu có người đích thân trải nghiệm, nhất định sẽ bị sợ chết khiếp.

Qua Tư vẫn chưa rời khỏi đây mà gắng gượng đứng ở đó, chỉ là vì hắn ta không dám đi ra ngoài, hắn ta sợ bước qua những cái đầu người đó, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một ác ma miệng lớn dính máu đang ở bên ngoài chờ hắn ta. Sau khi nhìn thấy hắn ta, ác ma kia cúi đầu há miệng nuốt đầu của hắn ta vào, răng cắn đứt cổ hắn ta, sau đó lại há miệng nhổ đầu người ra.

Có lẽ bởi vì quá sợ hãi mà thậm chí hắn ta còn loáng thoáng cảm thấy trong những cái đầu người ở bên ngoài bay vào có một cái chính là đầu của hắn ta.

"Đủ rồi!" Thiển Phi Luân ngồi trên giường, thò tay ra: "Đưa kiếm cho ta."

Qua Tư vội vàng chạy đến một bên lều vải tháo thanh kiếm treo ở đó xuống. Bởi vì tự phụ, hai lần ra ngoài đuổi giết người Ninh Thiển Phi Luân đều không mang theo kiếm của y, cũng không khác kiếm của tám đệ tử Kiếm Môn kia bao nhiêu, điểm khác nhau chính là lớn hơn một chút, nặng hơn một chút.

"Ta mặc kệ ngươi là ai, khiêu khích như thế cũng nhìn ra được ngươi là một người rất kiêu ngạo, nếu ngươi đã kiêu ngạo, vậy thì hãy tự tay giết ta."

Thiển Phi Luân ngồi thẳng lưng ở đó, hai tay cầm cự kiếm của y.

Ầm một tiếng!

Lều vải bị mấy móng vuốt bên ngoài kéo về bốn phía, sau khi bị xé rách lều trại liền sụp xuống, vải bạt phủ lên rất nhiều người đầu, nhưng lại không phủ được toàn bộ.

Thiển Phi Luân ngồi ở đó nhìn chằm chằm ra bên ngoài, y muốn biết là ai đã đến, giết mấy trăm nhân thủ của y trong thời gian ngắn như vậy.

Tổng cộng trước sau, cũng chỉ là nửa canh giờ, mấy trăm cái đầu người đều bị cắt rời?

Đúng vậy.

Đều bị cắt rời.

Sau khi lều vải sụp xuống y lập tức nhìn thấy người Ninh trẻ tuổi mặc thiết giáp màu đen kia. Trong doanh địa có đốt đuốc cho nên nhìn ra được người Ninh trẻ tuổi kia rất cao, rất cường tráng, cũng rất anh tuấn, trong tay gã cầm một thanh hoành đao chế thức của người Ninh thoạt nhìn rất bình thường, trên mũi đao vừa khéo có một giọt máu chậm rãi rỏ xuống.

Giáp đầu hổ, đó là thiết giáp của tướng quân Đại Ninh.

Trong nháy mắt, mặc dù không có ai nói nhưng Thiển Phi Luân bất chợt đã biết đối phương là ai.

"Mạnh Trường An?" Y hỏi.

Mạnh Trường An chỉ lạnh lùng nhìn y.

Phía sau gã, một trăm hai mươi thân binh đứng cầm hắc tuyến đao. Một khắc khi lều vải sụp xuống, bọn họ đã ném tất cả những cái đầu người còn lại sang, trên bầu trời rơi xuống một trận mưa đầu người, bịch bịch bịch, rơi xuống mặt đất bên cạnh Thiển Phi Luân.

Một tướng quân, một trăm hai mươi thân binh.

Một trận giết chóc.

Mạnh Trường An liếc nhìn Thiển Phi Luân: "Là ngươi đã đả thương Phương Bạch Kính?"

Thiển Phi Luân ngẫm nghĩ, người tướng quân Mạnh Trường An hỏi chắc hẳn là chính là thiên bạn phủ Đình Úy Ninh quốc kia.

"Thương?" Thiển Phi Luân nhíu mày: "Không chết?"

Mạnh Trường An khoát tay, một trăm hai mươi thân binh chỉnh tề lùi lại phía sau.

Một mình gã tiến về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment