Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 576 - Chương 576: Nói Với Ông Ấy Là Ta Chết Rất Nhẹ Nhàng

Chương 576: Nói với ông ấy là ta chết rất nhẹ nhàng Chương 576: Nói với ông ấy là ta chết rất nhẹ nhàng

Phương Bạch Kính giống như trở lại Hoắc Thác quốc, đêm tối khiến gã trở nên đáng sợ hơn, nhưng người mà gã đối mặt lần này khác với người từng đối mặt ở Hoắc Thác quốc, đối thủ của gã là tinh nhuệ Hắc Vũ quốc, đệ tử của Kiếm Môn, hồng bào thần quan của Thanh Nha.

Ước chừng hai canh giờ Phương Bạch Kính không dừng lại, không ngừng tập sát ám tiêu và tuần tra bên ngoài doanh địa của người Hắc Vũ, trong đó thậm chí bao gồm cả bốn đệ tử đời hai của Kiếm Môn. Bốn người liên thủ cũng không thể đỡ nổi kiếm của Phương Bạch Kính, chỉ là Phương Bạch Kính cũng đã bị thương.

Vết thương trên bụng gã vốn đã không nhẹ, lúc giết bốn đệ tử đời hai Kiếm Môn lại bị một kiếm chém lên bả vai, kiếm của đệ tử Kiếm Môn quá lớn quá nặng, cho dù bị cứa một nhát thì vết thương cũng sẽ không nhỏ. Thực lực của những đệ tử đời hai Kiếm Môn này cũng không tầm thường, Phương Bạch Kính có thể chém liền bốn người không phải bọn họ quá yếu, mà là Phương Bạch Kính quá mạnh.

Trong bóng tối.

Mượn ánh trăng yếu ớt Phương Bạch Kính nhìn những thứ mình vừa mới lấy từ trên người bốn đệ tử Kiếm Môn, có tận mấy cái lọ, sau khi mở ra ngửi ngửi, nhưng vẫn không nhận ra được loại nào là thuốc trị thương.

Dù gì cũng chọn một lọ trong số đó đổ trên vết thương, một cơn đau rát lập tức khiến gã không kiềm được mà run lên.

Đúng lúc này gã chợt nghe tiếng bước chân.

Phương Bạch Kính lập tức kéo áo lên, sau đó cầm trường kiếm.

"Ta biết ngươi ở đây."

Cách đó không xa truyền đến tiếng nói, là hồng bào thần quan Thiển Phi Luân của Hắc Vũ.

"Mùi máu trên người ngươi quá nặng, nặng đến mức khiến người ta không có cách nào phớt lờ. Ngươi là thợ săn, nên biết sau khi con mồi ngươi muốn truy đuổi bị thương là không ẩn nấp được. Chúng ta giống nhau, ta cũng là thợ săn, đối với người như chúng ta mà nói mùi máu quá mẫn cảm, nửa đời trước của chúng ta đều đang truy đuổi con mồi."

Phía sau một thân cây, Thiển Phi Luân chậm rãi đi ra.

Phương Bạch Kính không trốn cũng không lùi.

"Ngươi rất có dũng khí, mỗi một người Ninh đều rất có dũng khí."

Thiển Phi Luân nhìn nam nhân trẻ tuổi đứng cách mình không đến một trượng kia, ánh trăng trong núi này dường như cũng trở nên mờ đi không ít. Không nhìn rõ trên mặt Phương Bạch Kính có biểu cảm gì, nhưng y cảm nhận được sát khí trên người đối phương dường như đã biến thành đinh sắt, biến thành phi kiếm, đâm vào y từng nhát một.

"Ngươi đã giết nhiều rồi."

Thiển Phi Luân lại đi lên phía trước mấy bước, khoảng cách giữa hai người chỉ là nửa trượng mà thôi.

Khoảng cách này, nâng lên kiếm, bước chân hơi động một chút là có thể đâm vào người đối phương.

Thiển Phi Luân tháo một thanh kiếm phía sau lưng xuống: "Đây là bội kiếm của một đệ tử Kiếm Môn mà ngươi vừa giết chết, nói về vai vế thì cũng được tính là sư điệt của ta. Chẳng qua ta rời khỏi Kiếm Môn đã quá lâu, làm việc ở triều đình lại càng ít lui tới, đối với đệ tử Kiếm Môn cũng không thể nói là có tình cảm gì, với ta mà nói lễ nghĩa đồng môn không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta mang thanh kiếm này đến không phải muốn báo thù cho hắn, chỉ là cảm thấy ngươi dùng kiếm của ngươi chiến thắng kiếm của Kiếm Môn, điều này không nên. Hắn chết là hắn không đủ thực lực, không có nghĩa là kiếm của Kiếm Môn không bằng kiếm của ngươi."

Thiển Phi Luân giơ cự kiếm lên, kiếm kia dài hơn bốn xích, nâng kiếm lên, mũi kiếm gần như sắp đến trước mắt Phương Bạch Kính.

"Giữa chúng ta không có tư thù, cho dù ngươi giết đệ tử Kiếm Môn cũng không tính là tư thù, thù hận giữa ta và ngươi là quốc thù, thù hận giữa người Hắc Vũ và người Ninh có thể qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm nữa cũng không hóa giải được."

Phương Bạch Kính bỗng nhiên cười cười: "Tại sao ngươi nói nhiều như vậy?"

"Ta đang đợi người." Thiển Phi Luân thản nhiên nói: "Ngươi đã bị thương rất nặng, hiện tại ta có tám phần chắc chắn giết được ngươi, nhưng tại sao ta phải mạo hiểm chứ? Không bao lâu nữa người của ta sẽ tới, ta chỉ cần nhìn chằm chằm vào ngươi, không cần phải tự tay giết ngươi. Với ta mà nói ngươi chết như thế nào không cũng không có gì khác biệt, quan trọng là chỉ cần ngươi chết là được."

Y nói ra suy nghĩ của mình mà không hề giấu giếm.

"Cho nên, tại sao không nhân lúc còn có thời gian để trò chuyện thêm vài câu?"

Thiển Phi Luân nhìn vào mắt Phương Bạch Kính, kiếm lớn nặng nề như vậy nằm trong tay y lại dường như nhẹ tựa lông hồng, tay y không hề rung, cánh tay cũng không hề rung chút nào, tựa như là sắt thép đúc ra chứ không phải thân thể huyết nhục.

Phương Bạch Kính lắc đầu: "Xin lỗi nhé, ta không có thời gian nói chuyện với ngươi, ta phải giết ngươi trước khi thủ hạ của ngươi đến."

Thiển Phi Luân nhìn Phương Bạch Kính với vẻ khó tin: "Ngươi lấy tự tin ở đâu?"

"Bởi vì ta là thiên bạn của phủ Đình Úy."

Phương Bạch Kính đột nhiên nghiêng người xuất kiếm, kiếm của gã chui qua bên dưới thanh kiếm lớn, người cũng luồn qua, đây là phương thức ra tay cực nguy hiểm. Thiển Phi Luân lại càng không ngờ được đối phương luồn qua phía dưới kiếm của y, bản thân y chỉ cần nhẹ nhàng chém xuống là có thể một đao chém đứt đôi thiên bạn này.

Nhưng chính bởi vì hoàn toàn không ngờ được cho nên y thoáng chần chừ một chút.

Kiếm của Phương Bạch Kính đâm đến trước mặt y ngay cả nửa giây đều không dùng được, huống chi sự kinh ngạc này không chỉ là trong nửa giây.

Nhưng Thiển Phi Luân dù không kịp chém đại kiếm xuống nhưng lại kịp lùi về phía sau.

Lúc y lùi về phía sau thì mũi kiếm của Phương Bạch Kính đã cách ngực y không đến một thốn, hai chân y đạp mặt đất một cái, người bắn đi giống như trọng nỗ, đồng thời khi lùi lại đại kiếm bên tay phải cũng chuyển phương hướng sang chắn ngang.

Kiếm của Phương Bạch Kính từ đầu đến cuối đều chỉ cách ngực y có một thốn, mà đại kiếm của y chắn ngang lại giống như dao cầu, nếu Phương Bạch Kính còn không có phản ứng nữa thì sẽ giống như một bó rơm rạ đặt dưới dao cầu, đao hạ xuống rơm rạ cắt thành hai đoạn.

Một tiếng vang nhỏ, sau lưng Phương Bạch Kính bị lưỡi kiếm to rộng chém ra một vết thẳng tắp.

Mà thời khắc này Phương Bạch Kính lại bỗng nhiên cúi người xuống, lưỡi kiếm rộng cắt rách hết áo phía sau lưng gã, da cũng bị cắt mất một mảng rất lớn, cả tấm lưng đầm đìa máu.

Mà giờ khắc này là thời điểm Phương Bạch Kính phán đoán tâm thái của tên hồng bào thần quan kia xuất hiện biến hóa rất nhỏ, trong khoảnh khắc đó tất nhiên hồng bào thần quan cho rằng mình đã sắp thành công rồi.

Lại là một tiếng vang nhỏ.

Tóc của Phương Bạch Kính bị lưỡi kiếm to rộng cắt rơi một mảng.

Phương Bạch Kính ngồi thụp xuống, kiếm to rộng từ đỉnh đầu gã kéo về, mái tóc dài bị lưỡi kiếm cắt đứt một nửa.

Mà kiếm của Phương Bạch Kính thì đâm xuống, phập một tiếng ghim một chân của Thiển Phi Luân trên mặt đất. Thiển Phi Luân đau đớn hét thảm một tiếng, cự kiếm trong tay chém xuống!

Phương Bạch Kính xoay tay cầm kiếm, lỗ thủng trên bàn chân kia liền bị xoắn thành hình tròn, gã bật ngửa ra sau đồng thời đá một cước vào kiếm của mình, kiếm trực tiếp cắt đứt chân của Thiển Phi Luân.

Phương Bạch Kính rơi xuống đất, thở hồng hộc.

Thương thế của gã thật sự quá nặng cũng thật sự quá nhiều, gần như cả tấm lưng đều bị gọt đi một lớp, giống như một huyết nhân.

Tiếp tục như vậy thì đừng nói đánh tiếp, cho dù là chảy máu cũng có thể khiến gã chết.

Gã khom người chống hai chân của mình thở dốc, mà Thiển Phi Luân thì lùi lại mấy bước liền mới đứng vững, đứng một chân, một chân khác chỉ còn lại một nửa, máu nhuộm đất dưới chân thành một màu khác.

"Rất tốt, vô cùng tốt."

Sắc mặt Thiển Phi Luân trắng bệch, trong ánh mắt nhìn Phương Bạch Kính toàn là sát ý.

"Ngươi đã khiến ta thay đổi chủ ý thành công."

Thiển Phi Luân hít sâu một hơi, cơn đau trên chân làm cho y phân tâm, nhưng mà dù phân tâm đến mấy thì y cũng xác định đối phương đã không chống đỡ được một đòn tiếp theo của mình. Vết thương của đối phương nặng hơn y gấp mười lần, thậm chí y cũng không cần phải ra tay nữa, đối phương kiên trì không được bao lâu là sẽ ngã xuống.

Nhưng hiện tại y chỉ muốn tự tay làm thịt gã thiên bạn kia.

Thiển Phi Luân một chân nhảy lên dồn lực chém một kiếm. Cự kiếm này quá dài quá nặng, khoảng cách giữa hai người lại gần, với tình trạng hiện tại của Phương Bạch Kính dường như thế nào cũng không tránh được. Nhưng đúng giây phút này Phương Bạch Kính lại lao về phía trước một lần nữa, không tránh né cũng không lùi lại mà là lao lên nghênh đón Thiển Phi Luân. Gã lao đến trước mặt Thiển Phi Luân bên dưới cự kiếm của y, đấm một cú vào bụng Thiển Phi Luân.

"Ấu trĩ."

Thiển Phi Luân đột nhiên ưỡn bụng về phía trước, một quyền này đánh trúng nhưng người bay ra ngoài lại là Phương Bạch Kính.

"Đao kiếm bình thường đều chưa chắc có thể gây tổn thương cho ta."

Đại kiếm của Thiển Phi Luân đâm xuống, Phương Bạch Kính xoay người lăn ra ngoài, trong lúc lăn người liền giơ tay nhặt kiếm của mình lên.

"Kiếm của ta, trước giờ đều không bình thường."

Phương Bạch Kính chống mặt đất quỳ một gối ở đó thở dốc, dường như máu trên người đã sắp chảy hết, tầm nhìn của gã bắt đầu mơ hồ, sức lực cũng đang dần dần biến mất.

"Người Ninh đáng được tôn kính." Thiển Phi Luân xoay người nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Nhưng ngươi đã không còn sức để tránh thoát một lần nữa rồi."

Phương Bạch Kính nhếch môi cười cười, nụ cười ấy huyết tinh đến vậy, giống như một kẻ ma quỷ vẫn chưa uống máu no.

Gã lại bất ngờ chủ động tiến công lần nữa, lộn về phía trước, một kiếm lia ngang về phía hai đầu gối của Thiển Phi Luân. Thiển Phi Luân một chân độc lập hành động hiển nhiên có chút bất tiện, nhưng tất nhiên cũng sẽ không có chuyện không tránh thoát một kiếm thế này, y nhảy về sau một cái chém cự kiếm xuống. Phương Bạch Kính tựa như đã sớm dự đoán được y sẽ làm như vậy, một kiếm kia căn bản chỉ là hư chiêu mà thôi, kiếm thế đi được một nửa thì đã thu tay lại lăn người sang một bên, Thiển Phi Luân đáp xuống đất, sau đó lại kêu một tiếng "a".

Không biết trên mặt đất cắm một thanh chủy thủ từ khi nào, mũi chủy thủ hướng lên trên, trực tiếp xuyên thấu bàn chân vừa chạm xuống đất kia.

Mắt Thiển Phi Luân lập tức đỏ lên, giờ mới hiểu được tại sao vừa rồi Phương Bạch Kính lăn người có vẻ chật vật như vậy, thanh chủy thủ rơi trên mặt đất bị gã cắm trong đất bùn trước đó, mỗi một bước, mỗi một điểm rơi, đều là Phương Bạch Kính đã tính toán sẵn rồi.

Giờ Thiển Phi Luân mới thật sự tỉnh ngộ đối thủ của mình đáng sợ cỡ nào, nếu không phải đối thủ đã bị thương, hơn nữa giết người nhiều như vậy vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực. Nếu hai người đều là ở trạng thái đỉnh cao thì có thể y sẽ không có một chút xíu ưu thế nào.

Nhưng Phương Bạch Kính thật sự không còn sức lực nữa rồi, gã tính toán rất chuẩn xác, mỗi một bước đều chuẩn xác, nhưng mà lại không thể giết được Thiển Phi Luân.

Gã dùng kiếm của mình chống mặt thở dốc từng hơi từng hơi, mí mắt cũng càng lúc càng nặng nề.

Đúng lúc này bốn phía có không ít người Hắc Vũ lao đến, ánh đuốc chiếu sáng phụ cận. Tốc độ của bốn đệ tử đời hai Kiếm Môn nhanh nhất, tên đi đầu tiên từ xa đã ném cự kiếm của mình đi, kiếm kia như một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm bay thẳng đến trước người Phương Bạch Kính.

Cái chết.

Không thể ngăn cản.

Phập!

Kiếm xuyên thấu thân thể.

Cự kiếm xuyên qua cơ thể ra ngoài.

Phương Bạch Kính ngã lăn xuống đất thật mạnh, trước mắt loáng lên một cái, sau đó nhìn rõ người thiếu niên trước mặt.

Gã không biết sao Viên Vọng lại xông đến vào lúc này, giơ tay đẩy gã ra, mà thanh cự kiếm kia xuyên qua thân thể Viên Vọng, kiếm rộng gần bảy thốn, cả lồng ngực dường như đều bị cắt ra.

Viên Vọng bị lực độ của cự kiếm đánh ngã xuống đất, nằm nghiêng ở đó nhìn Phương Bạch Kính: "Thiên bạn đại nhân."

"Ta bảo các ngươi ở lại trong sơn động mà."

Phương Bạch Kính muốn bò qua cứu Viên Vọng nhưng căn bản là không có khả năng.

"Ở lại đó?" Khóe miệng Viên Vọng vẽ ra một nụ cười: "Vậy thì còn tính gì là huynh đệ?"

Gã ta cúi đầu nhìn thanh kiếm trên ngực mình: "Thiên bạn, bộ dạng này của ta, đừng nói cho cha ta biết, cứ nói với ông ấy là ta chết rất nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng."

Bình Luận (0)
Comment