Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 587 - Chương 587: Mưu Toan

Chương 587: Mưu toan Chương 587: Mưu toan

Trên đường trở về Đỗ Uy Danh không nhịn được hỏi: "Tướng quân đưa ra lời hứa như vậy với Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, sợ là trở về gặp bệ hạ cũng không cách nào giải thích, bệ hạ ra ý chỉ là mang Tẩm Sắc về Trường An..."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Mang về? Chỗ nàng ta không phải là trang viên bình thường, là hành cung, hành cung có quy cách kiến tạo giống như thành trì, trong trang viên có hơn hai ngàn biên quân tinh nhuệ, nếu chúng ta để mọi người liều chết có thể sẽ mang nàng ta về, người có khả năng nhất còn sống để mang nàng ta về nhất là ta."

Hắn nhìn Đỗ Uy Danh, lại nhìn Dương Thất Bảo: "Các ngươi đều sẽ chết, hai trăm bốn mươi thân binh của Mạnh Trường An cũng sẽ chết, viện quân ở thành Cách Để chậm nhất là một canh giờ sẽ đến, các ngươi đoán một mình ta còn sống có thể đem nàng ta đi hay không?"

Dương Thất Bảo hỏi: "Nhưng dường như tướng quân cũng không thất vọng?"

"Sao lại thất vọng, còn tốt hơn so với mang nàng ta về."

Thẩm Lãnh bọn họ vừa đi vừa nói chuyện. Sau khi đến Tức Phong Khẩu, Thẩm Lãnh chuẩn bị trở về doanh địa viết một phong tấu chương mau chóng phái người đưa đi Trường An giao cho bệ hạ. Nếu là ở trong thủy sư còn đỡ, có đường thông văn hạp, nhưng ở đất bắc cương này hắn chỉ có thể đi quân dịch trạm.

Vừa mới viết xong tấu chương còn chưa gọi Đỗ Uy Danh tới bảo gã phái người đưa đi quân dịch trạm, bên ngoài viện có người cười ha hả hỏi một câu "ta có thể vào không?"

Có vẻ như thật sự muốn gõ cửa, đáng tiếc viện này không có cửa.

Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa, thế mà lại nhìn thấy Hắc Nhãn.

"Sao ngươi lại đến đây?" Thẩm Lãnh cảm thấy bất ngờ.

"Đi làm một chuyến." Hắc Nhãn nói: "Có một thương nhân Bột Hải quốc muốn về, cầu đến Lưu Vân Hội, ta dẫn người từ Trường An đưa thẳng đến Bạch Sơn Quan, đúng lúc đi gặp Mạnh tướng quân."

Gã tới là để gặp Mạnh Trường An, chỉ là vẫn chưa tiện nói thẳng với Thẩm Lãnh. Gã tới là vì quyết định mà lần trước bốn người lão viện trưởng, Diệp tiên sinh và Thẩm tiên sinh, Hàn Hoán Chi đã thương lượng ra sau khi nghị sự, đương nhiên Hắc Nhãn không thể nói với Thẩm Lãnh là ta tới mưu sự cho ngươi được.

Thẩm Lãnh cười nói: "Kiếm được bao nhiêu bạc?"

Hắc Nhãn cười hì hì: "Bạc là của Lưu Vân Hội."

Thẩm Lãnh: "Người Bột Hải muốn về mà các ngươi cũng nhận việc này?"

"Nhận chứ." Hắc Nhãn nói: "Chúng ta là người làm kinh doanh bảo tiêu đứng đắn."

Thẩm Lãnh: "Nếu như người Bột Hải đó là gian tế thì sao?"

"Mỗi một người ngoại tộc ở trong thành Trường An đều nằm dưới mí mắt của Lưu Vân Hội và phủ Đình Úy, nhưng hắn không làm gì cả cũng không có nghĩa là sau khi trở về hắn sẽ không nói ra những điều đã nhìn thấy, cho nên Lưu Vân Hội chúng ta nhận đơn hàng này chỉ có thể đảm bảo đưa hắn đến Bạch Sơn Quan an toàn, chứ không phải xuất quan."

Thẩm Lãnh: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó giao cho đình úy trong Bạch Sơn Quan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người này hẳn là đã ở trên xe ngựa về Trường An, kiểu miễn phí."

Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Ngươi nghe nói là ta đến đây nên cố ý sang thăm ta?"

"Đương nhiên rồi."

Hắc Nhãn hướng về phía sau vẫy vẫy tay, ba tên Đoạn Xá Ly mỗi người đều xách đồ trong tay đi vào, có thịt, có cải thảo, củ cải, còn có thức ăn chín và rượu...

Hắc Nhãn nói: "Xem ta chu đáo bao nhiêu, còn mang lễ vật đến cho ngươi, ngươi chỉ cần vào phòng bếp đun nóng một chút là chúng ta có thể ăn rồi."

Thẩm Lãnh: "Cảm kích mấy đời nhà ngươi."

Hắc Nhãn: "Ha ha ha ha... Chủ yếu là nghe nói ngươi dẫn người đi hồ băng, chúng ta lo lắng nên sang đây xem thử."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đúng lúc, bên bắc cương này có đường thông văn hạp không?"

"Có." Hắc Nhãn hỏi: "Có tin tức gửi về?"

"Phải."

"Giao cho ta đi." Hắc Nhãn nhận lấy tấu chương của Thẩm Lãnh đưa cho Đoạn: "Liên lạc với đường dây bên Bạch Sơn Quan, sau đó gửi về Trường An."

Đoạn gật đầu: "Đặc biệt gấp sao?"

Thẩm Lãnh: "Cũng không phải đặc biệt gấp, sao vậy?"

"Vậy thì ta ăn cơm xong rồi đi."

"..."

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, người đến nhà Thẩm Lãnh làm khách đều sẽ mang theo nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhiệt tình giao vào tay Thẩm Lãnh, kiểu truyền thống tốt đẹp này cho dù là đến bắc cương, đông cương cũng không thay đổi.

Cơm canh làm xong, không có nhiều gia vị nhưng cho dù là món ăn bình thường thì Lãnh Tử ngốc làm ra cũng ngon, không giải thích rõ được, chỉ là thấy ngon thôi.

Có mấy lần Hắc Nhãn thật sự không nhịn được muốn nói cho Lãnh Tử biết sự lo lắng của Thẩm tiên sinh và Diệp Lưu Vân bọn họ, nhưng mấy lần lại cưỡng ép mình kìm nén lại. Gã biết mình muốn nói ra là tốt cho Lãnh Tử, nhưng lỡ như sau khi Lãnh Tử biết thì phải làm sao?

Thật sự sẽ đi mưu nghịch sao?

Bệ hạ đối với Thẩm Lãnh tốt như vậy, tốt đến mức khiến Lãnh Tử không có biện pháp nào làm ra chuyện có lỗi với hoàng đế, cho dù hiện tại nói với Thẩm Lãnh rằng thật ra ngươi là con trai của hoàng đế, hoàng đế đối tốt với ngươi chỉ là cảm thấy mắc nợ ngươi, hẳn là Thẩm Lãnh cũng không thể ghi hận nổi.

Tên tiểu tử ngốc đó, vẫn nhớ Thẩm tiên sinh nói phải nhớ ơn nhiều ghi hận ít.

Hơn nữa nếu nói rõ ràng ngọn nguồn sự tình, Thẩm Lãnh làm sao có thể hận hoàng đế? Đó không phải là hoàng đế vứt bỏ hắn, mà là bị hoàng hậu đánh cắp, mà hoàng hậu đã qua đời, giờ còn có thể làm sao?

"Lãnh Tử."

"Ừm?"

"Sau này nếu ở trên chiến trường không đánh nổi nữa, ngươi về Trường An, hai chúng ta hợp tác mở một quán ăn nhỏ thì thế nào? Ngươi phụ trách xào rau nấu cơm, ta phụ trách ăn."

"Ngươi xác định đó là mở một quán ăn nhỏ?"

"Mở một quán ăn nhỏ cho ta..."

Hắc Nhãn ngây ngô cười cười, sau đó lại bỗng dưng trầm mặc.

Một hồi lâu sau gã giơ tay lên vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Có câu nói ra thì có vẻ kiêu căng, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn nói... Lãnh Tử, về riêng tư ta không gọi ngươi là tướng quân vì ta thật sự xem ngươi là huynh đệ, có những người nếu làm đến vị trí của ngươi bây giờ, nếu gọi tên hắn như vậy có lẽ hắn sẽ phẫn nộ, cảm thấy là sỉ nhục hắn, nhưng ngươi thì không."

Thẩm Lãnh: "Ta rất phẫn nộ."

Hắc Nhãn: "Nhịn."

Thẩm Lãnh: "Được thoai."

Hắc Nhãn không nhịn được lại cười cười, ngừng lại một lát sau đó mới rất nghiêm túc nói: "Hãy nhớ, nếu có một ngày ngươi không thể không đối mặt với nguy hiểm, ta sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, huynh đệ của Lưu Vân Hội sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, lui một vạn bước mà nói, chúng ta có thể tung hoành giang hồ."

Thẩm Lãnh: "Dường như mở một quán ăn nhỏ vẫn đáng tin cậy hơn một chút."

Hắc Nhãn cười ha ha, đứng dậy: "Ta còn phải về Trường An, tấu chương đi theo phương thức của thông văn hạp mang về nhanh hơn ta, ta sẽ để Đoạn gửi tấu chương đi trước, ngươi ở bắc cương phải cẩn thận hơn, chớ có ngây ngô, bắc cương cũng chưa chắc đều là người đối đãi thật lòng với ngươi."

Gã thật sự muốn nói ra bốn chữ "cẩn thận thái tử" này, thái tử làm sao có thể không đi lôi kéo một người nào, làm sao có thể không thử thò tay vào chiến binh, vào tứ cương tứ khố?

Thẩm Lãnh: "Nhớ rồi."

Hắc Nhãn ừ một tiếng: "Có muốn ta mang cái gì về cho Trà gia không?"

Thẩm Lãnh nằm lên giường lò: "Đến đây đóng gói, mang ta về."

Hắc Nhãn: "Thật không biết xấu hổ."

Cười to đi ra ngoài.

Thẩm Lãnh không tiễn ra ngoài, bởi vì giữa hắn và Hắc Nhãn không cần để ý nhiều như vậy. Hắn nằm trên giường lò đất ở binh doanh Tức Phong Khẩu này trong đầu mãi không yên tĩnh được, nghĩ tại sao Hắc Nhãn bỗng dưng nói với mình những lời đó, lại nghĩ Hắc Nhãn đi Bạch Sơn Quan thật sự là hộ tống một người không nên hộ tống? Nhưng mặc kệ Hắc Nhãn tới làm gì đều vĩnh viễn không phải là đến hại hắn.

Sau đó lại nghĩ tới Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, mình đã bước đầu chiếm cứ thế chủ động, Nhưng người như Tẩm Sắc làm sao có thể dễ dàng nhận thua được?

Nếu muốn làm cho Tẩm Sắc hoàn toàn tin tưởng, nhất định phải khiến Khám La Đạo chết ở đây, thậm chí phải khiến Khám La Hắc Đình chết ở đây. Người có cấp bậc như Khám La Hắc Đình chết ở thành Cách Để, Tẩm Sắc sẽ thật sự không trở về được nữa.

Bệ hạ lấy trận chiến với Hắc Vũ để mong có trăm năm thái bình của Đại Ninh, mà sau trận chiến này thì sao? Dựa vào không chiến tranh mà cầu trăm năm thái bình. Tẩm Sắc là người hiểu những đạo lý này, Thẩm Lãnh nhìn ra được vận mệnh của nàng ta cao hơn nhiều so với nam nhân bình thường.

Khiến cho Tẩm Sắc thỏa hiệp, tương lai Đại Ninh và Hắc Vũ mới thật sự có thể có một thời kỳ hòa bình rất dài rất dài.

Nhưng mà lúc đó, thời kỳ hòa bình đối với người Hắc Vũ mà nói là dốc sức để khôi phục, còn đối với Đại Ninh mà nói là tăng tốc để phát triển. Mấy chục năm sau, người Hắc Vũ khó khăn lắm mới khôi phục lại sau chiến tranh, Đại Ninh đã cường thịnh đến một độ cao mới, khi đó lại khai chiến với Hắc Vũ, quả quyết là Hắc Vũ không phải đối thủ.

Nhưng trước khi khai chiến với Hắc Vũ, tất phải động võ với Bột Hải quốc trước.

Bột Hải quốc giống như là một con chó dữ mà Hắc Vũ nuôi, Hắc Vũ thi thoảng ném cho nó một cục xương để nó kéo dài hơi tàn, nếu đánh hạ được Bột Hải quốc, vậy thì tương đương với nhổ đi một cái răng nanh của Hắc Vũ.

Thẩm Lãnh trở mình.

Nhưng tùy tiện khai chiến với Bột Hải quốc, tất nhiên triều đình sẽ không ủng hộ. Đất Bột Hải quốc đó không có một năm bốn mùa, chỉ có lạnh bình thường và lạnh vô cùng. Trong mười hai tháng chỉ có khoảng 3 – 4 tháng thích hợp để động binh, nếu một khi chiến tuyến kéo dài, tiếp tế không đến kịp, lương thảo vật tư tiêu hao cực lớn, binh sĩ chết vì giá lạnh có thể còn nhiều hơn gấp mấy lần so với binh sĩ chết vì chiến tranh. Mà một khi trong vòng 3 – 4 tháng không thể giải quyết xong Bột Hải, sóng gió trong triều đình có thể vỗ chết người.

Đại Ninh quả thật cường đại, nhưng cường đại không phải là đánh như thế nào cũng thắng.

Thẩm Lãnh ngồi thụp xuống, nghĩ mình có nên thừa dịp mấy ngày ở Tức Phong Khẩu, Bạch Sơn Quan này đi giựt giây Mạnh Trường An một chút hay không? Tính thời gian Vương Căn Đống mang binh trở lại lần tiếp theo, vừa lúc có thể kịp mấy tháng hiếm có được xem như khá ấm áp của Bột Hải quốc. Tuần Hải Thủy Sư của hắn có thể điều động ra một vạn hai ngàn chiến binh, cũng khoảng chừng đó số lượng phụ binh, có chiến thuyền, có thể tấn công mạnh lúc băng đang tan, thuyền của người Bột Hải không ngăn cản được.

Sau khi Bạch Sơn Quan tăng binh sẽ có đại khái chừng hai vạn người, cộng lại sẽ có bốn vạn binh lực trở lên.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Thẩm Lãnh liền không gạt đi được... Hắn biết đây là tội lớn, chỉ cần đánh thua hoặc là đánh thắng chậm thì sẽ hao phí lượng lớn tiền tài vật tư, đều là tội lớn.

Cho dù là cuối cùng vẫn đánh thắng, diệt Bột Hải trong vòng 3 – 4 tháng, vậy thì hắn và Mạnh Trường An nhiều nhất cũng chỉ là lấy công chuộc tội.

Vụ làm ăn này hình như rất lỗ vốn, thứ tốt nhất nhận được là lấy công bù tội, không có ban thưởng mà còn bị bệ hạ mắng vài câu.

Dường như đáng để làm.

Thẩm Lãnh cười hì hì.

Nhưng trước lúc đó phải giải quyết thành Cách Để đã.

Chỉ cần ổn định được Khoát Khả Địch Tẩm Sắc là ổn định thành Cách Để. Thành Cách Để có mấy vạn biên quân Hắc Vũ, là một trong các nhánh quân đội Hắc Vũ có thể chi viện cho Bột Hải quốc nhanh nhất, còn có một nhánh là thủ quân Hắc Vũ của thành Tô Lạp, nếu như có thể làm ra chút chuyện...

Thẩm Lãnh nhảy xuống giường lò đi tới đi lui trong phòng. Trước giờ hắn đều không phải một người chịu thiệt thòi, sở dĩ chuyện thiệt thòi như cho dù đánh được Bột Hải cũng sẽ không có khen thưởng mà hắn cũng muốn làm, chỉ là bởi vì bệ hạ đối tốt với hắn.

Thật sự tốt.

Hắn liếc nhìn bộ áo giáp huyền thiết màu đen treo ở cửa kia, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.

Phải không được thua kém.

Chỉ có không thua kém mới có thể làm cho những người nói bệ hạ thiên vị hắn phải câm miệng.

Ở đông cương một năm, bắt được Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, đánh chiếm được Bột Hải.

Bình Luận (0)
Comment