Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 588 - Chương 588: Đừng Khách Khí

Chương 588: Đừng khách khí Chương 588: Đừng khách khí

Bầu trời đêm ở Tức Phong Khẩu rất đẹp, ở nơi khổ hàn khó khăn như thế, sao trời lại đẹp đến mức khiến người ta khó có thể dời mắt đi được, sao dày đặc tựa như được vẽ lên. Mà đêm đẹp như vậy cộng thêm truyền thuyết liên quan đến chiến tranh, bầu trời sao này liền có vẻ có thêm chút bi thương, đẹp và tốt đẹp, chung quy cũng khác nhau.

Nghe đồn sau khi người ta chết đi sẽ biến thành sao trên bầu trời, biên cương đã có nhiều người chết như vậy, cho nên bầu trời đêm mới đẹp đến như thế.

Tinh hà nhiều sao đến mức chen chúc lại với nhau, có phải là tướng sĩ chết trận của hai nước ở trên bầu trời vẫn chém giết hay không?

Dương Thất Bảo xách cái ghế đến ngồi ở bên cạnh Thẩm Lãnh: "Tướng quân, ngài nói nếu sau khi người ta chết thật sự sẽ biến thành sao trên trời, vậy có thể nhìn thấy thân nhân bằng hữu trước đây không?"

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Chúng ta có thể nhìn thấy sao trời, sao trời cũng có thể nhìn thấy chúng ta."

Dương Thất Bảo cười: "Như vậy là được."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, nghĩ đúng thế, nhiều huynh đệ chết trận ở trên sa trường như vậy có lẽ giờ này khắc này đang ở trên cao nhìn mình.

"Quân nhân còn sống, vinh quang khoác trên người." Dương Thất Bảo nói: "Quân nhân chết rồi, vinh quang ở Phụng Anh Đường."

Gã cúi đầu: "Nhiều lúc ta vẫn cảm thấy mình rất may mắn, trong làng chúng ta chưa từng có nhân vật lớn nào, hiện tại chắc hẳn ta đã là người làm đến chức quan cao nhất trong lịch sử của làng chúng ta rồi, nhưng càng như vậy lại càng không dám trở về. Ta cũng không biết tại sao, có thể cảm thấy bộ giáp tướng quân này không có người nhà nhìn, trở về làm gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Cũng nên lấy một người vợ rồi."

Dương Thất Bảo ngẩng đầu lên: "Đâu dám, người phiêu bạc bất định này."

"Huynh rất ít nói chuyện trong nhà huynh, thật ra ngẫm lại mỗi một người đều không khác nhau lắm."

Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Dương Thất Bảo: "Các huynh đệ bên cạnh ta, bao gồm cả Mạnh Trường An, thật ra đều là xuất thân khổ cực, cho nên chúng ta càng phải phấn đấu hơn những người trẻ tuổi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng kia. Phấn đấu, lúc đầu là vì bản thân, sau là để cho con của chúng ta vừa ra đời đã ngậm chìa khóa vàng."

Thẩm Lãnh nói: "Ta nghe nói huynh có ý trung nhân rồi."

Dương Thất Bảo lại bất ngờ đỏ mặt: "Có... Trước đây cảm thấy kẻ thô kệch như ta cả đời sống một mình là tốt rồi, không cần phải gây tai họa cho cô nương nhà ai, lỡ như ta chết trên chiến trường để cho người ta thủ tiết thì lỗi với người ta, nhưng vừa mới đến Bạch Sơn Quan không lâu đã quen biết một cô nương, lần đầu tiên nhìn thấy tim đã đập thình thịch."

Thẩm Lãnh: "Toàn nói bừa, thô kệch có gì không tốt, tin tưởng ta, thô kệch rất tốt."

Dương Thất Bảo phì cười một tiếng: "Tướng quân từ sau khi thành thân đã thay đổi rồi."

Không ngờ Thẩm Lãnh cũng mặt đỏ: "Khụ khụ... ta vừa đến Bạch Sơn Quan đã nghe Mạnh Trường An nhắc đến, Bạch Sơn Quan quân y trong tổng cộng có sáu nữ y quan, trong đó một y quan tên là Dương Noãn thường xuyên đến bắt mạch cho hai vị phu nhân của Mạnh Trường An. Tuy huynh không nói gì, nhưng chỉ cần Dương Noãn vừa ra doanh quân y là huynh liền hấp tấp đi theo sau người ta, lóng ngóng xách đồ cho người ta, còn không dám nói chuyện với người ta, đúng không?"

Dương Thất Bảo cúi đầu che mặt: "Sao Mạnh tướng quân đều biết hết vậy... ta cũng không có nhát như Mạnh tướng quân nói, nếu thật sự nhát thì chẳng phải ta đã không dám đi theo người ta sao?"

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái: "Uổng cho huynh còn là người ta huấn luyện ra, theo đuổi nữ hài tử là phải mặt dày mới được, chuyện này ta có kinh nghiệm."

Dương Thất Bảo: "Nhưng chuyện mặt dày này cũng phải xem thiên phú."

Thẩm Lãnh: "..."

Dương Thất Bảo: "Không phải, tướng quân, ta cũng vậy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng."

Thẩm Lãnh: "..."

Dương Thất Bảo: "Hay là ta không nói nữa."

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta đã cố ý hỏi thăm Mạnh Trường An một chút, Mạnh Trường An còn đặc biệt đến hỏi tâm ý của Dương cô nương người ta như thế nào cho huynh, Dương cô nương giật mình, còn tưởng chỉ là huynh nhiệt tình thôi... Đoán xem nàng ta nói với Mạnh Trường An như thế nào?"

Dương Thất Bảo lập tức căng thẳng: "Nói như thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Dương Noãn nói, không ngờ Dương tướng quân lại có ý với ta, ta chỉ cảm thấy con người ngài ấy không tệ, giống như một trưởng bối, khá biết quan tâm đến người khác."

Hắn chắp tay: "Xin chào trưởng bối."

Dương Thất Bảo: "Quả thật lớn hơn người ta 7 – 8 tuổi mà..."

Thẩm Lãnh: "Bộ râu ria xồm xàm này của huynh không được, lần này sau khi giải quyết xong chuyện Tẩm Sắc, ta đi tới cửa cầu hôn cho huynh. Ta đã hỏi thăm rồi, nhà của Dương Noãn ở ngay Kế Châu Liêu Bắc đạo, phụ thân nàng ta vốn cũng là quân y của biên quân, sau này trúng một mũi tên trên chiến trường mới trở lại quê nhà Kế Châu tu dưỡng, chỉ có một mình nàng ta là con gái, không có con trai. Dương Noãn là một cô nương tính cách rất kiên cường, không phục phụ thân nói nàng ta là một nữ nhân không thể cũng làm quân y, cho nên học y thuật chạy đến biên cương. Tướng quân Diêm Khai Tùng ở Bạch Sơn Quan trước đây giữ nàng ta lại, bao năm nay ở Bạch Sơn Quan đã cứu chữa cho không dưới ngàn người."

Dương Thất Bảo mặt đỏ: "Chủ yếu là người tốt."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Một cô nương tốt như vậy còn chờ người ta chủ động tìm huynh? Bạch Sơn Quan có bao nhiêu con sói nhìn chằm chằm vào người ta đấy!"

Dương Thất Bảo ưỡn ngực: "Vậy lần này sau khi trở về ta sẽ trực tiếp đi tìm nàng ấy nói rõ ràng."

"Như vậy còn được." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Không còn sớm nữa, về ngủ đi, ngày mai cùng ta luyện công, sau đó chúng ta lại đi trang viên hồ băng."

"Vâng!" Dương Thất Bảo đứng lên: "Vậy thuộc hạ về trước."

Đi vài bước lại quay đầu lại: "Tướng quân, lúc ngài cầu hôn đem tiền lễ hỏi đến lót trước đó."

Thẩm Lãnh: "..."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo, Đỗ Uy Danh luyện công buổi sáng xong liền dẫn đội ngũ đến sơn trang hồ băng, mà cùng lúc đó, mật thám từ thành Cách Để trở lại cũng đã xác nhận lời Thẩm Lãnh nói với Tẩm Sắc.

Tẩm Sắc hơi nhíu mày: "Khám La Đạo là một kẻ tự phụ ích kỷ, cực kỳ xem thường người khác, nhưng hắn tự phụ đến mấy thì quả quyết cũng sẽ không bằng vô vớ mà vô lễ với một vị tướng quân biên cương. Ngày mai hắn sẽ đến thành Cách Để, nhưng hôm qua mới phái người đi thông báo với Nguyệt Lan..."

Mạc Quật nói: "Khám La Đạo từ trước đến nay luôn ngạo mạn, điều này dường như cũng không thể nói rõ cái gì, nếu hắn thật sự định động thủ với tướng quân Nguyệt Lan, liệu có phải biểu hiện thân thiện hơn một chút mới đúng không?"

"Khám La Đạo không nghĩ cần phải như vậy." Tẩm Sắc nói: "Tạm thời xem sao đã, hắn không có quyết tâm động đến Nguyệt Lan, có lẽ là muốn đến thành Cách Để rồi xem thử tình huống mà quyết định, hoặc chỉ là đang đợi Khám La Hắc Đình. Nếu muốn phá cục, không thể để cho Nguyệt Lan chết, cũng không thể khiến Khám La Đạo chết, Khám La Hắc Đình càng không thể chết, chỉ cần bất kỳ một ai trong ba người chết ở thành Cách Để, chúng ta sẽ thật sự chỉ có thể dựa vào người Ninh. Khám La Đạo nói ngày mai hắn đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay hắn tất đến."

Nàng ta đứng dậy: "Ta đi thành Cách Để gặp Nguyệt Lan."

Mạc Quật vội vàng lắc đầu: "Điện hạ, nếu người rời khỏi trang viên này thì Khám La Đạo mới càng dễ xuống tay với ngươi hơn. Trong trang viên đề phòng nghiêm ngặt, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ra khỏi trang viên thì an nguy của điện hạ thật sự không dám đảm bảo."

"Nếu ta ở trong trang viên không ra ngoài, Khám La Đạo mới thật xác định ta muốnn biến thành Cách Để thành đất lệ thuộc, hắn đến là để sát ngôn quan sắc (1)."

Nói xong câu đó Tẩm Sắc vừa muốn căn dặn người chuẩn bị xe ngựa thì nhìn thấy bên ngoài có thân binh vội vã chạy vào: "Điện hạ, trên tường thành cảnh báo, nhóm kỵ binh người Ninh kia lại tới nữa."

"Không gặp."

Tẩm Sắc cũng không biết tại sao bỗng nhiên lại hơi sợ, cũng không biết là sợ Thẩm Lãnh hay là sợ phiền phức.

"Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi từ cửa sau."

Sau khi nói xong nàng ta trở về gian phòng của mình chuẩn bị y phục, Mạc Quật vội vàng sắp xếp người đi chuẩn bị xe ngựa và hộ vệ.

Thẩm Lãnh dẫn người đến bên ngoài trang viên nhưng không người để ý tới, sau khi gọi vài tiếng, trên tường thành mới có người trả lời hôm nay công chúa điện hạ không thoải mái nên không tiện gặp khách, Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Sợ là Khám La Đạo đến rồi."

Dương Thất Bảo hỏi: "Nếu Tẩm Sắc tự mình đi gặp Khám La Đạo, khó tránh khỏi xảy ra chuyện bất ngờ gì, tướng quân, giờ chúng ta làm sao?"

"Làm hộ vệ cho điện hạ."

Thẩm Lãnh vẫy tay một cái, hơn hai trăm kỵ binh theo hắn ùn ùn kéo đi. Biên quân người Hắc Vũ trên tường thành nhìn thấy Thẩm Lãnh đi khỏi cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai có thể ngờ được gã này lại dẫn kỵ binh đi vòng một nửa vòng chạy đến chỗ cửa sau trang viên chờ.

Xe ngựa của Tẩm Sắc mới ra khỏi trang viên đã nhìn thấy Thẩm Lãnh dẫn kỵ binh ở cách đó không xa. Nàng ta hơi giận dữ: "Đi nói với hắn, nếu đi theo ta thì không có hòa khí trước đó nữa."

Mạc Quật vội vàng giục ngựa đi qua gặp Thẩm Lãnh, sau khi nói cho Thẩm Lãnh biết ý của Tẩm Sắc, Thẩm Lãnh cười cười nói: "Chỉ là ta lo lắng cho sự an toàn của bằng hữu mình. Ta rất rõ mục đích tới đây của Khám La Đạo, ta không thể ngồi nhìn không quan tâm, nhưng ta sẽ không quấy rầy công chúa, nàng ta không muốn nhìn thấy ta, nàng ta có thể không mở sổ cửa xe."

Sau khi nói xong Thẩm Lãnh khoát tay: "Trưởng công chúa điện hạ nói không muốn nhìn thấy chúng ta, vậy thì chúng ta đi theo cách xa một chút."

Các binh sĩ ồn ào cười to.

Mạc Quật cũng rất tức giận, sau khi trở lại bên cạnh xe ngựa không nhịn được hung hăng mắng Thẩm Lãnh vài câu. Tẩm Sắc lại sực nghĩ đến mưu đồ của Thẩm Lãnh, không nhịn được khẽ lắc đầu: "Sợ là hắn đoán được ta muốn đi gặp Khám La Đạo, cho nên cố ý mang binh đi theo. Nếu Khám La Đạo là nhìn thấy xe ngựa của ta có kỵ binh người Ninh một đường hộ tống, ở trong cương vực Hắc Vũ này ta làm sao cũng không thể giải thích rõ ràng."

"Hay là truyền tin cho tướng quân Nguyệt Lan, triệu tập nhân mã giết hắn?" Mạc Quật hỏi.

Tẩm Sắc trầm mặc một lát: "Trở về."

Mạc Quật ngẩn ra: "Không đi thành Cách Để nữa sao?"

"Không đi, cũng không gặp Thẩm Lãnh, tên này phiền hơn so với Khám La Đạo."

Tẩm Sắc nhắm mắt lại: "Phái người đi truyền tin cho tướng quân Nguyệt Lan, bảo hắn tăng hai ngàn binh qua đây."

"Vâng."

Mạc Quật vẫy tay gọi mấy thân binh đến căn dặn một câu, sau đó hắn ta hộ tống xe ngựa trở lại trang viên.

Thẩm Lãnh đợi một lát cũng không thấy có người đến mời hắn vào, không nhịn được thấp giọng nói một câu "đồ nhỏ mọn."

Sau khi trở lại trong phòng Tẩm Sắc tức giận gần như đạp đổ cái bàn, nhưng dù gì cũng nén nhịn được, nghĩ tên Thẩm Lãnh này sao có thể mặt dày như thế? Nhưng nàng ta nghe đồn uy danh của Thẩm Lãnh, đó là dũng tướng có thể xung phong liều chết lui tới trong vạn quân, hai ngàn biên quân ở bên cạnh nàng ta nhưng nàng ta lại không chắc chắn có thể bắt được Thẩm Lãnh.

"Sau khi viện binh tới thì mời Thẩm Lãnh đến, bắt người trước." Tẩm Sắc đi tới đi lui trong phòng: "Người này vẫn không thể giết được, sau này dùng đến ta nhất định phải xem thái độ của Khám La Đạo trước, nếu Khám La Đạo không phải đến đưa ta về Hồng Thành, ta sẽ giao Thẩm Lãnh cho hắn, nếu hắn nhất định muốn đem ta về, vậy thì..."

Nàng ta còn chưa nói hết lời, thân binh từ bên ngoài lại chạy vào: "Điện hạ, điện hạ, xảy ra chuyện rồi."

Tẩm Sắc sắc mặt lạnh lùng: "Gấp cái gì!"

Thân binh kia quỳ một gối xuống: "Mấy thân binh lúc nãy Mạc Quật đại nhân sắp xếp đi thành Cách Để không biết thế nào mà bị Thẩm Lãnh bắt lại, hắn phái người đưa về, nói là thấy người của chúng ta chỉ mấy người như vậy, hắn lo xảy ra bất trắc, lỡ như có một con sói hoang gì đó thì rất không tốt, hắn còn nói..."

Thân binh kia ngẩng đầu liếc nhìn Tẩm Sắc: "Hắn nói đừng khách khí."

(1) sát ngôn quan sắc: quan sát lời nói và tinh thần của người khác, phần nhiều là chỉ phán đoán suy nghĩ của người khác.

Bình Luận (0)
Comment