Trước khi đi vào chính điện trang viên Thẩm Lãnh không nhịn được mà đoán hiện tại trên mặt Khoát Khả Địch Tẩm Sắc sẽ là biểu cảm thế nào. Đó là trưởng công chúa điện hạ kiêu ngạo của đế quốc Hắc Vũ, trong mắt tuyệt đại bộ phận người Hắc Vũ tựa như sự tồn tại của thần minh, là phải quỳ lạy, mà bây giờ nữ nhân kiêu ngạo này có thể đang uất nghẹn một cơn tức muốn nuốt chửng Thẩm Lãnh.
Mà khi nhìn thấy Tẩm Sắc, Thẩm Lãnh cảm giác có thể mình đã đánh giá thấp khí độ của một vị công chúa.
Trên bàn bày biện trà nóng mới pha, từ mùi trà có thể đoán ra được đó là trà hoa đến từ Đại Ninh.
Thói quen uống trà của người ở phương bắc Đại Ninh có chỗ bất đồng rất lớn với người ở phía nam, sự lý giải của Tức Đông đạo, Hồ Kiến đạo, thậm chí bên Tây Thục đạo, Đông Thục đạo đối với văn hóa trà đều rất phức tạp, trà được phân chia tỉ mỉ thành rất nhiều chủng loại. Mà trong ấn tượng của lão bách tính ở phương bắc Đại Ninh thì trà đại khái chỉ có hai loại, một loại là trà hoa lài, một loại là trà khác.
Đặc điểm lớn nhất của trà hoa chính là vị khổ hồi cam, người ở phía nam Đại Ninh không quá thích mùi vị này.
Tuy Thẩm Lãnh là người Giang Nam đạo, nếu lấy sông Nam Bình phân cách nam bắc, hắn cũng được tính là người phương nam, nhưng hắn lại khá chung tình với trà hoa, nhất là đã yêu Bích Đàm Phiêu Tuyết mà lão đương gia mã bang Tây Thục đạo mang đến thành Trường An.
Đất biên cương đông bắc này tất nhiên không dễ mua được trà mới, mùi trà cũ của trà hoa lài sẽ nặng hơn một chút.
Mùi trà nặng, có thể sẽ che lấp đi những mùi vị thứ khác.
Cho nên Thẩm Lãnh lựa chọn không uống.
Lần trước tới hắn không hề cố kỵ mà uống trà Hắc Vũ của Tẩm Sắc chuẩn bị cho hắn, đó là bởi vì hắn xác định Tẩm Sắc sẽ không động tay động chân vào nước trà, còn lần này thì khác, trong ánh mắt của vị trưởng công chúa điện hạ thoạt nhìn nhẹ nhàng bình thản lóe ra sát ý rất nhẹ.
"Không dám uống?" Tẩm Sắc nheo mắt hỏi Thẩm Lãnh một câu.
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Không dám uống."
"Tại sao?"
"Không dám chính là lý do, không dám chính là sợ." Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Điện hạ không cần phải rối rắm bởi một chén trà, ta cũng không có ý định vòng vo nhiều. Trước đó điện hạ ra ngoài là muốn đi gặp Khám La Đạo? Muốn xem thử thái độ của Khám La Đạo là gì?"
Tẩm Sắc khẽ nhíu mày: "Ta muốn đi làm gì, cần phải nói rõ với ngươi?"
"Không cần." Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Điện hạ làm gì cũng không cần nói rõ với ta, bởi vì điện hạ muốn làm gì đều là thái độ của điện hạ, thứ ta cần chỉ là thái độ của điện hạ, nhìn thấy là hiểu."
Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh đứng dậy: "Hy vọng điện hạ đừng lãng phí cơ hội không có nhiều của mình."
Sắc mặt Tẩm Sắc trở nên hơi lạnh lùng: "Ngươi hao hết tâm tư để vào, chính là muốn nói với ta một câu như vậy?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không, ta không có hao hết tâm tư để vào, ta cũng không nghĩ là đang cứu vãn cái gì, nếu điện hạ cố ý muốn đi gặp Khám La Đạo chẳng lẽ ta ngăn cản được?"
Tẩm Sắc còn chưa nói nói, Thẩm Lãnh đã tự trả lời: "Ta ngăn cản được."
Hắn xoay người đi ra ngoài: "Ta cần một người sống, chứ không phải một cỗ thi thể, ngươi đã lãng phí hảo cảm vốn không nhiều của ta đối người Hắc Vũ, khiến ta đột nhiên nhớ ra thù hận mới là thứ nên bày ra trước mặt nhất. Điện hạ phái người đi tìm Nguyệt Lan chắc hẳn là muốn tăng binh vào trang viên, hoặc là bắt ta hoặc là giết ta, ngươi đã nảy ý định, nể tình là ta chủ động biểu đạt cần ngươi hợp tác, lần này ta không so đo, lần sau điện hạ có thể thử xem, thiết kỵ của Đại Ninh ta có thể san bằng trang viên này của ngươi hay không."
"Ta sợ ngươi uy hiếp?" Tẩm Sắc cũng đứng lên: "Lần trước để cho ngươi ra khỏi trang viên này cũng là bởi vì ta ôm ảo tưởng, chính như ngươi nói, chút thiện cảm đó đã biến mất rồi."
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tẩm Sắc một cái: "Ta đi từ đây đến cổng trang viên tổng cộng cần khoảng ba ngàn hai trăm bước, ta sẽ đi chậm một chút, theo lý mà nói nhiều nhất trong nửa nén nhang. Ta thử xem có thể đi mất một nén nhang hay không, ta xem điện hạ giết ta như thế nào."
Vai Tẩm Sắc khẽ run lên, theo bản năng nhìn về phía bội kiếm đang treo ở một bên.
Mà Thẩm Lãnh đã sải bước đi ra ngoài chính điện. Quả thật hắn đi không nhanh, đi một bước dừng một bước, dường như hoàn toàn không coi biên quân Hắc Vũ thiết giáp như rừng ở bên ngoài kia ra gì.
Ngoài cửa chính điện, hai người Đỗ Uy Danh và Dương Thất Bảo đi theo phía sau Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhanh cỡ nào hai người bọn họ nhanh cỡ đó, không những Thẩm Lãnh không có một chút sợ hãi nài, ngay cả hai người thủ hạ này của hắn nhìn có vẻ cũng tự tin như vậy, đó là một sự ngạo nghễ.
Thật lâu sau.
Tẩm Sắc chậm rãi thở ra một hơi, đi đến ngoài cửa chính điện nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Ngươi có thể làm đến tướng quân tam phẩm của Ninh quốc, chính là dựa vào dỗi hờn như vậy?"
Thẩm Lãnh không dừng lại, cũng không quay đầu lại: "Vận may của ta trước nay không tệ, có thể làm đến tướng quân chính tam phẩm của Đại Ninh, ba phần dựa vào vận khí."
Tẩm Sắc: "Ba phần vận khí là đủ?"
Thẩm Lãnh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Chín mươi bảy phần còn lại dựa vào thực lực."
Khóe miệng Đỗ Uy Danh hơi giương lên, đầu lông mày của Dương Thất Bảo hơi nhướn lên.
Tẩm Sắc sửng sốt một lát, sau đó trong lòng lại khẽ động vì câu nói này. Nếu câu này là nói ra từ miệng một thiếu niên ngây thơ thì hơn phân nửa sẽ bị người khác cười một trận, nhưng Thẩm Lãnh nói câu này lại đáng để những người nghe được câu này phải suy nghĩ sâu xa.
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Ngươi ngay cả đao cũng không mang vào."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Điện hạ vẫn chưa hiểu ta, hiểu ta thì sẽ biết ban đầu thứ ta dựa vào không phải đao, là vỏ dao."
Tẩm Sắc không hiểu câu này, còn tưởng rằng Thẩm Lãnh nói đùa.
Sau khi ra trang viên, Đỗ Uy Danh hỏi Thẩm Lãnh: "Tướng quân, như vậy có phải sẽ khiến Tẩm Sắc có thù hằn không?"
"Vốn đã là kẻ thù rồi." Thẩm Lãnh lên ngựa: "Khiến nàng ta cảm thấy là ta cầu nàng, nàng ta sẽ rất kiêu căng."
Ba người mang theo hai trăm bốn mươi kỵ binh ùn ùn kéo đi.
Nhìn thế nào cũng coi như là vui vẻ giải tán.
Giữa đường Dương Thất Bảo không nhịn được hỏi: "Tướng quân, nếu bởi vì chuyện lần này mà Tẩm Sắc hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục đàm phán với chúng ta, có phải là cần cường công trang viên hồ băng không?"
"Chờ xem sao đã." Thẩm Lãnh trả lời: "Đến ngày mai trước khi trời tối nàng ta không phái người đến Tức Phong Khẩu mời ta, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đi cướp người về."
"Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Trở về ngủ."
Thẩm Lãnh nói xong câu đó liền giật mạnh cương ngựa, đại hắc mã ngửa cổ kêu một tiếng tăng tốc chạy đi.
Thành Cách Để.
Tướng quân biên quân Hắc Vũ Nguyệt Lan ngồi ngẩn người ở trong thư phòng, trong gần một canh giờ này trong đầu hắn ta đều không ngừng tự hỏi mình một câu mưu toan cái gì?
Trưởng công chúa điện hạ có ân cứu mạng với ông ta, ông ta đã từng thề phải báo đáp trưởng công chúa. Năm đó ông ta bị người khác hãm hại, có người muốn bài trừ ông ta ra khỏi quân đội rồi giết người diệt khẩu, là trưởng công chúa đứng ra nói chuyện trước mặt hãn hoàng Hoàn Liệt mới giữ được một mạng cho ông ta. Hiện giờ ông ta có khả năng báo ân, cũng vẫn đang làm, nhưng Khám La Đạo lại đến đây.
Một canh giờ trước Khám La Đạo vừa mới rời khỏi phủ tướng quân của ông ta, từ thái độ của Khám La Đạo có thể nhìn ra lần này Thanh Nha muốn đem trưởng công chúa về Hồng Thành. Quốc sư vẫn luôn khao khát trưởng công chúa, nếu trước đây chỉ là ham muốn sắc đẹp của trưởng công chúa, vậy thì bây giờ ý nghĩa của việc có được trưởng công chúa lại trở nên lớn hơn và cũng phức tạp hơn.
Nếu trưởng công chúa rơi vào tay quốc sư, quốc sư sẽ lại có thêm vốn liếng để áp chế bệ hạ, trừ phi bệ hạ hoàn toàn không để ý đến tính mạng của trưởng công chúa. Mà đối với quốc sư mà nói chỉ cần bắt được trưởng công chúa là xây dựng được thế bất bại, bởi vì trưởng công chúa mà bệ hạ thỏa hiệp thì tất nhiên là quốc sư thắng, bởi vì trưởng công chúa mà bệ hạ không thỏa hiệp thì quốc sư sẽ hiểu giới hạn của bệ hạ là dù mất đi bất cứ người nào cũng không ảnh hưởng đến sự kiên trì của bệ hạ.
Xác định giới hạn của bệ hạ, quốc sư sẽ đến thời điểm đưa ra quyết định.
Mà đối với Nguyệt Lan mà nói, việc hắn ta cần đối mặt là...
Bảo vệ trưởng công chúa?
Hay là thuận theo thời thế?
Trong lòng Nguyệt Lan rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn từng đao từng đao băm nát tất cả mọi thứ trong phòng này.
Mưu sĩ Sách Sách Đồ dưới trướng ông ta tất nhiên nhìn ra được chỗ khó xử của tướng quân. Nếu tướng quân từ bỏ trưởng công chúa điện hạ, Khám La Đạo tất nhiên sẽ không làm khó tướng quân thêm nữa, nhưng bệ hạ thì sao? Lửa giận của bệ hạ sẽ đốt tướng quân thành tro bụi.
Tướng quân tín phụng Kiếm Môn, Kiếm Môn thờ phụng Nguyệt Thần, ông ta là tín đồ của Kiếm Môn, không giao trưởng công chúa ra là phản giáo, giao trưởng công chúa ra là phản quốc.
"Nghe nói người Ninh đã đi gặp trưởng công chúa điện hạ." Sách Sách Đồ suy ngẫm một lát rồi nói: "Chắc hẳn là điện hạ rõ ràng hơn ai khác, người trở lại Hồng Thành sẽ biến thành một thẻ bạc làm cho cán cân lệch đi, mà người lại tiếp xúc với người Ninh, cũng đủ để chứng tỏ để không quay về, người có thể làm ra rất nhiều chuyện bất lợi với Hắc Vũ."
Nguyệt Lan hỏi: "Ý của ngươi là?"
Sách Sách Đồ nói: "Ý của thuộc hạ là, hiện tại điều tướng quân cần suy nghĩ không phải là vấn đề có giao công chúa ra hay không, mà là vấn đề xa gần... Nói gần, tướng quân nên giao công chúa ra, bởi vì với thực lực của tướng quân bây giờ không chống lại được quốc sư và Kiếm Môn."
"Nói xa thì sao?"
"Đế quốc tất loạn, tướng quân nắm giữ mấy vạn biên quân, thật ra so với rất nhiều người thì càng có vốn để tiếp tục chơi hơn." Sách Sách Đồ nói: "Chung quanh thành Cách Để ngàn dặm là nơi có thể dùng, lo lắng duy nhất không phải người Ninh mà là người của thành Tô Lạp."
Y liếc nhìn Nguyệt Lan một cái: "Nếu tướng quân chỉ muốn làm một tướng quân, nhìn lâu dài cũng không nên giao công chúa điện hạ ra. Việc giao trưởng công chúa ra không những sẽ chọc giận bệ hạ, sẽ còn khiến cho triều thần và bách tính nghiêng về hướng hoàng tộc nảy sinh oán hận, chẳng lẽ quốc sư sẽ quan tâm đến tướng quân? Tương lai sẽ bảo vệ tướng quân? Theo quốc sư thấy, tướng quân có thể giao trưởng công chúa ra, tương lai nếu như cần thì cũng sẽ bán đứng quốc sư."
Ánh mắt Nguyệt Lan trở nên nghiêm túc.
Sách Sách Đồ lại giả vờ như không thấy mà nói tiếp: "Nếu tướng quân không chỉ là muốn làm tướng quân mà là kiêu hùng, đối với tướng quân mà nói đế quốc nội loạn là cơ hội, tay nắm trọng binh, còn có kho lương, trưởng công chúa lại ở bên cạnh tướng quân, tương lai nếu bệ hạ bị quốc sư giết chết thì tướng quân giương cờ khởi nghĩa, hộ tống công chúa về Hồng Thành, liên hợp với các quân giết quốc sư, vậy thì tương lai sẽ là dưới một người trên vạn người."
Tay của Nguyệt Lan không kiềm chế được khẽ run rẩy.
"Đó là ván cược lớn." Hắn ta nhìn về phía Sách Sách Đồ: "Thua cược, vạn kiếp bất phục."
Sách Sách Đồ cười nói: "Nếu bệ hạ hạ chỉ cho tướng quân xuất binh đối với Kiếm Môn, tướng quân có xuất binh không?"
Nguyệt Lan lắc đầu.
Sách Sách Đồ lại hỏi: "Nếu quốc sư hạ lệnh cho tướng quân xuất binh đối với hoàng tộc, tướng quân có xuất binh không?"
Nguyệt Lan nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu.
"Cho nên thật ra tướng quân đã rất rõ thời cuộc hiện giờ, không có gì là lựa chọn tốt hơn so với cố thủ thành Cách Để này, mà trong tay có trưởng công chúa và không có trưởng công chúa, đó là sự khác biệt khổng lồ."
Nguyệt Lan gật gật đầu: "Hiểu rồi, đa tạ tiên sinh dạy ta."
Ông ta đứng lên đi tới đi lui trong phòng: "Tiên hạ thủ vi cường?"
"Không." Sách Sách Đồ lắc đầu: "Chỉ có khiến cho Khám La Đạo chết ở trong trang viên của công chúa, tướng quân mới không có tội. Khám La Đạo ý đồ giết công chúa, tướng quân giết Khám La Đạo, có thể được lòng bệ hạ, càng được lòng công chúa, đến lúc đó tướng quân có thể lấy đây là cái cớ dâng tấu bệ hạ thỉnh cầu tăng binh cho thành Cách Để, bệ hạ tất chuẩn. Người có thể cho định tội tướng quân là bệ hạ, quốc sư không thể định tội, cho dù ông ta là tông chủ Kiếm Môn, cũng không thể định đắc tội."
Nguyệt Lan cười: "Vậy thì tăng binh trang viên. Ta cũng muốn xem thử tên người Ninh Thẩm Lãnh cả gan làm loạn tiếp cận công chúa kia có bộ dáng gì."