Thành Cách Để.
Mấy trăm gã lam bào giáp sĩ hộ tống xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa phủ tướng quân, hồng bào thần quan Khám La Đạo chỉ vừa mới đã tới hôm qua bước từ trên xe ngựa xuống, đứng ở cửa phủ tướng quân nhìn sang hai bên, từ xa có thể nhìn thấy vẻ kính sợ trên mặt các bách tính, cho nên y khá là hài lòng.
Đế quốc Hắc Vũ và Ninh quốc khác nhau. Ninh quốc cũng có quốc sư, tôn sùng Đạo tông, nhưng Đạo tông không thể có phân lượng ảnh hưởng đến đại sự triều đình, Ninh đế cho nhiều vinh dự nhưng không cho phép tôn giáo can thiệp chính trị. Mà đế quốc Hắc Vũ thì khác, đệ tử Kiếm Môn phủ khắp triều đình từ trên xuống dưới, hàng trăm triệu bách tính thờ phụng, có lúc lời nói của tông chủ Kiếm Môn còn có sức ảnh hưởng lớn hơn cả hãn hoàng.
Ví dụ như Khám La Đạo, là quan chấp pháp hồng bào của Thanh Nha, theo lý nên thì chỉ là một người làm việc cho hãn hoàng, nhưng y còn là đệ tử Kiếm Môn đời một, cho nên mới được gọi là hồng bào thần quan.
Cho nên y rất ngưỡng mộ cách cục triều đình sạch sẽ như Ninh quốc, đâu có xuất hiện tình huống phức tạp như y đang phải đối mặt hiện giờ.
Nghĩ thôi đã đau đầu.
Thúc phụ Khám La Hắc Đình bảo y đến, bề ngoài là vì cái chết của hồng bào thần quan Thiển Phi Luân, phải đưa ra kế hoạch trả thù nhằm vào người Ninh, nhưng trên thực tế lúc y xuôi nam làm sao có thể nhận được tin tức về cái chết của Thiển Phi Luân. Thiển Phi Luân mới chết bao lâu, Hắc Vũ quốc lớn như vậy, tin tức từ biên cương đông nam truyền đến đô thành ít nhất cũng mất mấy tháng.
Chẳng qua vừa khéo có một cái cớ như vậy, cho nên cũng là đúng lý hợp tình.
Y vừa mới xuống xe không lâu, cửa viện mở ra, tướng quân Nguyệt Lan thành Cách Để cười ha hả từ bên trong bước nhanh ra ngoài: "Khám La đại nhân sao cũng không phái người thông báo trước một tiếng, đến ngoài cửa rồi ta mới biết, thật sự thất lễ."
Khám La Đạo khẽ cười cười: "Giữa ta và ông còn cần khách khí? Ta nhớ khi tướng quân ở Hồng Thành cùng với thúc phụ ta cũng là bạn bè quen biết cũ, khi ta còn nhỏ đã từng gặp tướng quân, cho nên nghĩ nếu là đa lễ như vậy ngược lại sẽ thành xa lạ."
Khám La Đạo nhỏ hơn Nguyệt Lan 13 – 14 tuổi, khi đó Nguyệt Lan ở đô thành chẳng qua là một giáo úy nho nhỏ, nhưng vị trí của giáo úy này hơi đặc biệt, là giáo úy chỉ huy cấm quân phòng thủ Hồng Cung. Lúc đó có con trai của nhà quyền quý muốn vị trí này, phái người đi gặp Nguyệt Lan hy vọng hắn ta nhường một chút. Nguyệt Lan khi đó tuổi trẻ khí thịnh tất nhiên không chịu nhường, kết quả bị là người ta ấn cho một tội danh lấy trộm hoàng cung trọng bảo, không những quân chức còn phải chém đầu, cuối cùng là Khoát Khả Địch Tẩm Sắc nói mấy câu mới kéo hắn ta từ Quỷ Môn Quan về.
Mà khi đó người phụ trách làm vụ án của Nguyệt Lan chính là Khám La Hắc Đình.
Cho nên có bạn cũ cái rắm chó gì chứ.
Nhưng Nguyệt Lan vẫn cười ha hả nói: "Phải phải, khi đó ở đô thành có được sự dẫn dắt của thần tọa đại nhân, nếu không có ông chỉ điểm ấy dạy dỗ, ta cũng không có địa vị hôm nay, đáng tiếc đã nhiều năm như vậy cũng không có cơ hội về đô thành, nếu có cơ hội, thật sự nên gặp mặt tạ ơn thần tọa đại nhân."
"Cơ hội thì tất nhiên là có." Khám La Đạo bước lên bậc thềm: "Chậm nhất là cuối tháng thúc phụ sẽ đến, tính toán thời gian, cũng liền còn có 7 – 8 ngày nữa."
Hôm qua lúc tới đây Khám La Đạo không có nói những lời này, Nguyệt Lan tuy đã sớm biết trước nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc: "Ngay cả thần tọa đại nhân cũng sắp đến ư? Vậy thì thật tốt quá!"
"Ừm."
Khám La Đạo liếc nhìn sắc mặt Nguyệt Lan, không giống như giả vờ, sóng vai cùng Nguyệt Lan vào cửa: "Hôm qua vội vàng đến vội vàng đi, thật sự là bởi vì công vụ quấn thân. Cái chết của Thiển Phi Luân chung quy vẫn phải đòi người Ninh một lời giả thích, cho nên phải đi bố trí, đây là việc thúc phụ giao cho ta nên không dám chậm trễ. Hôm qua chuyện đã sắp xếp tạm ổn, hôm nay lại tới quấy rầy tướng quân rồi."
"Khám La đại nhân sao lại nói câu này, cửa nhà ta từng giờ từng phút đều rộng mở đối với đại nhân."
Khám La Đạo gật đầu cười: "Có chuyện muốn thỉnh giáo tướng quân."
"Mời đại nhân hỏi, nếu biết thì ta tuyệt không giấu giếm."
"Ta nghe nói trưởng công chúa điện hạ ở đây?"
"Hả?" Nguyệt Lan giả vờ giật mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng: "Chuyện này quả thật là đúng. Trước đó vài ngày trưởng công chúa điện hạ đột nhiên đến thành Cách Để, không biết nguyên do mà ta cũng không dám hỏi. Hẳn là Khám La đại nhân cũng biết trưởng công chúa từng có ân với ta, cho nên ta liền an bài chỗ ở trong thành Cách Để, khổ nỗi trưởng công chúa điện hạ lại nhất quyết muốn ở trang viên hồ băng bên ngoài thành."
"Bây giờ còn ở đó?"
"Còn, 5 – 6 ngày trước ta còn phái người qua bên đó xem tình hình."
"Tướng quân thẳng thắn thành khẩn."
Khám La Đạo dường như rất hài lòng thái độ này của Nguyệt Lan, ngữ khí nói chuyện cũng không cứng ngắc như trước đó nữa, y dừng bước chân một chút, nhìn vào mắt Nguyệt Lan nói: "Ta nhận được tin tức, cái chết của hồng bào thần quan Thiển Phi Luân dường như có quan hệ với trưởng công chúa."
"Điều này sao có thể?!"
Nguyệt Lan thể hiện thái độ đắn đo cực kỳ chuẩn xác, vẻ mặt không tin, đồng thời biểu hiện ra lòng bao che đối trưởng công chúa: "Điện hạ đến thành Cách Để chưa bao lâu, cũng không biết Thiển Phi Luân đại nhân sẽ đến, giữa hai người này làm sao có thể có liên hệ."
"Xem ra tướng quân cũng không biết tình hình thực tế?"
Khám La Đạo nhìn một lát cũng không nhìn ra vẻ giả dối gì từ sắc mặt của Nguyệt Lan, nghĩ chi bằng dứt khoát ngả bài luôn, vì thế nghiêm túc nói: "Thiển Phi Luân chết ở Bạch Sơn Quan, ta nghe nói tướng quân tức khắc liền phái binh cứu viện, là đồng bào Thanh Nha, ta thay hắn cảm ơn tướng quân."
Nguyệt Lan vội vàng xua tay.
Khám La Đạo tiếp tục nói: "Nhưng ta nghe nói, lúc Thiển Phi Luân bị người Ninh giết chết ở Bạch Sơn, vừa hay trưởng công chúa điện hạ của chúng ta cũng đi Bạch Sơn, mà không lâu trước đó, đại khái là hôm qua, đại khái là ngày hôm kia, có tướng quân người Ninh vào trong trang viên, tướng quân ông có biết chuyện này không?"
"Không biết." Nguyệt Lan vội vàng lắc đầu: "Tuy rằng ta phái binh bảo vệ trưởng công chúa điện hạ, nhưng điện hạ không cho phép bất cứ người nào dễ dàng rời khỏi trang viên, người của ta cũng không thể, cho nên nếu muốn có được tin tức gì, lại phải phái thêm người qua mới được, 5 – 6 ngày trước người của ta đi qua, không nghe nói có tin tức gì."
"Tướng quân thất trách rồi đấy." Khám La Đạo khinh miệt hừ một tiếng: "Liên tục hai ngày đều có tướng quân biên quân của người Ninh vào trang viên cùng trưởng công chúa bí mật mưu đồ. Bí mật mưu đồ cái gì thì ta không biết, nhưng ta biết rõ trưởng công chúa bí mật tiếp xúc với người Ninh chính là phản quốc, cho dù nàng ta là trưởng công chúa cũng khó thoát khỏi quốc pháp, cho nên ta muốn nhờ tướng quân sắp xếp người mời trưởng công chúa đến thành Cách Để, rồi để ta sắp xếp người đưa trưởng công chúa về đô thành."
"Có thể!"
Nguyệt Lan trả lời cực kỳ sảng khoái, sảng khoái đến mức vượt ra khỏi dự đoán của Khám La Đạo.
Nguyệt Lan lớn tiếng nói: "Tuy rằng trưởng công chúa điện hạ có ân với ta, nhưng ta thân là tướng quân biên quân của đế quốc, tất nhiên hiểu cái gì nhẹ cái gì nặng, lén lút cấu kết với người Ninh chính là phản quốc, tội phản quốc quyết không dễ tha, ta sẽ tức khắc sắp xếp người mời trưởng công chúa đến."
"Được." Khám La Đạo vào phòng khách của Nguyệt Lan ngồi xuống: "Vậy ta ở trong phủ tướng quân này chờ người do tướng quân sắp xếp trở về, vừa đi vừa về, nếu thuận lợi chẳng qua cũng chỉ 2 – 3 canh giờ mà thôi, nhưng phải làm phiền tướng quân một bữa cơm trưa rồi."
"Khám La đại nhân quá khách khí rồi, ngài ngồi một lát, ta đi sắp xếp."
Sau khi nói xong Nguyệt Lan đi nhanh ra khỏi phòng khách, rất nhanh chóng đã có người bưng rượu dâng trà cho Khám La Đạo.
Nguyệt Lan ra khỏi phòng khách trực tiếp đi đến chính đường ở phía trước, không lâu sau đó Khám La Đạo liền nghe thấy tiếng trống, đó là tín hiệu Nguyệt Lan triệu tập tướng lĩnh thủ hạ đến nghị sự. Y liếc mắt nhìn sang ngân bào thiên phu trưởng Thượng Nan đi theo bên cạnh một cái, Thượng Nan lập tức hiểu được, ra ngoài đi về phía chính đường.
Chính đường.
Tướng quân Nguyệt Lan nhìn thấy thủ hạ lục tục đi vào, hắn ta cũng không vội vã nói gì, chỉ áp tay xuống ra hiệu yên lặng. Tướng lĩnh thủ hạ ai nấy cũng quay sang nhìn nhau nhưng lại không dám nói chuyện với nhau.
Mưu sĩ thủ hạ Sách Sách Đồ của Nguyệt Lan đứng ở bên cạnh ghé sát vào tai hắn ta nói: "Có giống như tướng quân dự đoán không?"
Nguyệt Lan gật đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói: "Ta định để cho Đại Lực Thác đi trang viên hồ băng, mang theo ba ngàn người nhất định phải nhắc nhở công chúa. Bên cạnh nàng ta có gian tế của Thanh Nha, ta cũng không ngờ trưởng mỗi tiếng nói mỗi cử động của công chúa ở đây đều có người theo dõi, theo lý mà nói người đi theo bên cạnh trưởng công chúa đều là thân tín của nàng ta, những người khác là ta phái qua."
Sách Sách Đồ nhỏ giọng trả lời: "Có lẽ không phải là người bên cạnh điện hạ, mà là trong những người tướng quân phái đi có mật điệp của Thanh Nha. Mật điệp Thanh Nha phủ khắp thiên hạ, bên trong các quân các nơi các nha các phủ đều có, chẳng có gì lạ, hơn nữa cũng khó có thể phân biệt."
Nguyệt Lan hỏi: "Vậy phải làm sao? Nếu không thì như vậy, điều thân vệ doanh của ta qua."
Sách Sách Đồ nói: "Trong thân vệ doanh mới có mật điệp của Thanh Nha, càng là nơi gần tướng quân sẽ càng có nhiều, ngược lại là nơi tướng quân ít tiếp xúc nhất thì ít hơn một chút. Điều động hai ngàn người biên quân từ tiền tuyến trở lại, tướng quân ngài để cho Đại Lực Thác mang ba ngàn biên quân qua đó, trước đó lấy danh nghĩa là thay quân để điều hai ngàn người khác về. Tất nhiên trưởng công chúa hiểu, Khám La Đạo cũng sẽ cảm thấy tướng quân cẩn thận, hai bên đều sẽ không hoài nghi, sau đó Đại Lực Thác mang ba ngàn người vào trang viên, trưởng công chúa tất nhiên sẽ nghĩ cách không ra ngoài, sau đó tướng quân lại làm theo kế hoạch là được."
Nguyệt Lan cười cười: "Ta cũng không biết nếu không có ngươi bên cạnh thì cuộc sống của ta khó khăn cỡ nào, qua nhiều năm như vậy đều là ngươi trù tính tất cả cho ta, bất cứ chuyện gì đều giúp ta sắp xếp ổn thỏa chu toàn."
Sách Sách Đồ cúi đầu: "Tướng quân có ân cứu mạng với ta."
Nguyệt Lan vỗ vỗ vai Sách Sách Đồ, vừa hay nhìn thấy một gã ngân bào thiên phu trưởng đi đến, hắn ta ngồi thẳng người lớn tiếng phân phó: "Đại Lực Thác, ngươi điều động ba ngàn người trong binh doanh đi biên quan, mang theo lệnh bài của ta, đổi ba ngàn người từ biên quan trở lại, đừng nói với bọn họ nói là đi làm gì, cứ nói là quân vụ có quan trọng, sau đó mang người đi bắt trưởng công chúa điện hạ mời về thành Cách Để."
"Vâng."
Đại Lực Thác trả lời, còn định nói thêm gì đó thì Sách Sách Đồ từ bên cạnh Nguyệt Lan đi tới: "Ta và ngươi nói chuyện trên đường đi, tình huống khẩn cấp, ngươi cũng đừng hỏi tướng quân nữa."
Đại Lực Thác vội vàng gật đầu: "Vâng, tiên sinh."
Nguyệt Lan dặn dò xong lại đến hậu viện, gã ngân bào thiên phu trưởng kia đã đi trước một bước, bẩm báo lại sự sắp xếp của hắn ta với Khám La Đạo, Khám La Đạo suy ngẫm một lát cũng không phát hiện thấy chỗ nào lạ.
"Đã sắp xếp xong rồi." Sau khi vào cửa, Nguyệt Lan cười nói: "Để đảm bảo tin tức không bị lộ trước, ta cố ý điều ba ngàn biên quân sang bên trang viên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi trời tối là công chúa điện hạ có thể vào thành, chúng ta chơi mấy ván cờ chứ?"
"Cũng được." Khám La Đạo vẫy tay: "Đi đem rượu ngon ta mang từ Hồng Thành đến đây, ta muốn đánh cờ uống rượu cùng tướng quân."
Hai người cười nói chơi cờ, nhìn có vẻ cũng rất hòa hợp.
Ăn cơm trưa xong Nguyệt Lan lại dẫn Khám La Đạo đi lên tường thành trông về phía xa, đang nói chuyện rất hứng khởi thì đột nhiên thân binh thủ hạ vội vã chạy lên quỳ một gối xuống: "Tướng quân, đã xảy ra chuyện, tướng quân Đại Lực Thác bị trưởng công chúa điện hạ bắt giữ ở trang viên, điện hạ nổi giận, muốn chém đầu tướng quân Đại Lực Thác!"
Nguyệt Lan mặt biến sắc, Khám La Đạo nhướn mày.
"Ta tự đi." Nguyệt Lan đi nhanh xuống dưới tường thành: "Truyền mệnh lệnh của ta, thân vệ doanh theo ta đi trang viên."
Hắn ta còn chưa xuống thành, Khám La Đạo đã đuổi kịp, thân pháp giống như quỷ mị.
"Ta đi cùng tướng quân."
Khám La Đạo liếc mắt nhìn Nguyệt Lan một cái, trong ánh mắt kia có chút hàn ý.