Ở Đại Ninh, bất cứ một binh sĩ biên quân trong bất cứ một toàn biên quan ở bất cứ một đường biên cảnh nào đều cố gắng khiến bản thân mình ghi nhớ một câu nói, và còn dốc sức phấn đấu để cho chiến tranh xảy ra ở bên ngoài cương vực Đại Ninh, bất luận là quân Ninh giao chiến với bất cứ kẻ thù nào, chiến trường đều là ở trên lãnh thổ của địch quốc.
Đây cũng là niềm kiêu hãnh của mỗi một binh lính biên quân Đại Ninh.
Nhất là đến thời đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường, thực lực của biên quân liên tục tăng cường, trước kia quân đội Hắc Vũ còn có lúc công phá biên phòng, gần mười năm nay mỗi một lần chém giết đều ở bên ngoài biên cương Đại Ninh. Mười năm đầu khi ông ta trở thành Ninh đế, dùng mấy trận huyết chiến khiến cho người Hắc Vũ không bao giờ có thể giết vào trong Ninh quốc nữa.
Giờ này khắc này Thẩm Lãnh đứng ở Tức Phong Khẩu giơ thiên lý nhãn nhìn trang viên hồ băng ẩn hiện ở phía đối diện, lâu đến mức sát khí trên người dần dần tản ra một lần nữa.
"Tướng quân?" Dương Thất Bảo khẽ gọi một tiếng: "Tức Phong Khẩu chỉ có không đến ba ngàn thủ quân và còn không có kỵ binh, nếu chúng ta trực tiếp giết qua, không hề có phần thắng."
Vốn dĩ Tức Phong Khẩu chỉ có hơn một ngàn binh sĩ biên quân, là sau khi Liêu Hoa, một trong sáu thương tướng thủ hạ của Mạnh Trường An mang một ngàn hai trăm binh lính tới mới có quy mô hiện tại.
Nhưng mà, vẫn không thể đối kháng trực diện với biên quân Hắc Vũ ở thành Cách Để phía đối diện.
Đội ngũ biên quân chỉnh tề đứng phía sau Thẩm Lãnh, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng là lập tức thẳng hướng trang viên hồ băng, nhưng bao gồm cả Liêu Hoa, mỗi một người đều có chút thấp thỏm không yên. Bên ngoài là cánh đồng tuyết mênh mông bằng phẳng, cho dù có thể công phá hành cung hồ băng sau đó bắt sống trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc của Hắc Vũ, lúc rút lui trở lại thì sao? Ở trên cánh đồng tuyết, kỵ binh Hắc Vũ quốc chi viện tới sẽ chém ngã từng lớp bộ binh của biên quân Đại Ninh giống như thái hẹ vậy.
"Ta đang đợi." Thẩm Lãnh ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta đã nói rồi, hôm nay trước khi mặt trời lặn nếu Tẩm Sắc vẫn không phái người đến đây, như vậy thì trận chiến này sẽ khó tránh khỏi."
Dương Thất Bảo gật gật đầu: "Nếu không thể hợp tác cùng Tẩm Sắc theo kế hoạch của tướng quân, vậy thì chỉ có thể dựa theo ý chỉ của bệ hạ bắt Tẩm Sắc về."
Thẩm Lãnh liếc nhìn sắc trời, qua một canh giờ rưỡi nữa là trời sẽ tối.
Đúng lúc này, phía dưới đường dốc khổng lồ của Tức Phong Khẩu có một bóng đen nhanh chóng tới gần, Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn, đó là một tên người Hắc Vũ cưỡi ngựa phi nhanh đến, trong tay khua cờ trắng. Nếu không điên cuồng khua lá cờ màu trắng này, đến bên dưới Tức Phong Khẩu là cung tiễn của biên quân Đại Ninh có thể bắn hắn ta thành con nhím.
"Đỗ Uy Danh." Thẩm Lãnh gọi một tiếng: "Nhìn thấy bên hành cung hồ băng có tín hiệu lên, mang binh đến chi viện, bộ binh không thể xuất quan, ngươi mang hai trăm bốn mươi thân binh của Mạnh Trường An qua đó là được, kẻ trái lệnh chém."
"Tướng quân!" Đỗ Uy Danh vội vàng nói: "Ngài định qua đó một mình?"
"Sao lại qua một mình, ít nhất cũng phải mười người mới được." Thẩm Lãnh vẫy tay một cái: "Dương đại ca, mang mấy người theo ta qua đó."
Sau một tiếng gọi của hắn, Dương Thất Bảo và hơn mười gã thân binh cưỡi ngựa theo Thẩm Lãnh lao xuống đường dốc.
Gã người Hắc Vũ tới từ phương hướng hành cung hồ băng nhìn thấy Thẩm Lãnh xuất hiện, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lãnh chỉ đem theo mười mấy người thì lại lập tức lo lắng.
Hành cung hồ băng.
Thẩm Lãnh còn chưa vào cửa đã cảm nhận được sát khí dày đặc, binh lực ở đây rõ ràng đã tăng lên không ít, số lượng thủ quân trên tường thành hành cung tăng lên gần gấp đôi, lúc những kẻ người Hắc Vũ kia nhìn hắn, sát khí trong ánh mắt giống như có thể biến thành lợi kiếm đâm thủng hắn vậy.
Đối với tuyệt đại bộ phận người Hắc Vũ ở đây mà nói, bọn họ không muốn chấp nhận việc biên quân người Ninh tiến vào địa bàn của bọn họ, khoảng cách gần như vậy, hơn nữa người Ninh chỉ có mười mấy người như vậy, chỉ cần tướng quân ra lệnh một tiếng là bọn họ có thể xé những người Ninh này thành mảnh vụn.
Nhưng mà bây giờ người hạ lệnh không phải tướng quân Đại Lực Thác, mà là trưởng công chúa điện hạ.
Mặt Khoát Khả Địch Tẩm Sắc biến sắc khi nhìn thấy Thẩm Lãnh chỉ đem theo mười mấy người đến. Nàng ta nhìn ra được Thẩm Lãnh là một dũng sĩ hiếm có, nhưng không ngờ rằng mình vẫn đã đánh giá thấp dũng khí của hắn. Giờ này khắc này, trong trang viên có năm ngàn biên quân Hắc Vũ được trang bị đến tận răng, mà một tướng quân chính tam phẩm của Ninh quốc là hắn chỉ mang theo vài người như vậy đã dám đi vào.
"Ngươi biết, dũng cảm và ngu xuẩn thật ra chỉ cách một vạch kẻ." Tẩm Sắc đứng ở cửa đại điện nhìn Thẩm Lãnh đi tới, rất nghiêm túc nói: "Ngươi không phân rõ hai điểm này."
Thẩm Lãnh đi đến phía đối diện Tẩm Sắc đứng lại, một thân huyền thiết giáp màu đen trong ánh nắng hoàng hôn tản ra một thứ màu kim loại rất nặng. Hai bên đường ngoài cửa đại điện đều là biên quân Hắc Vũ, từng lớp từng lớp, loan đao tuốt ra khỏi vỏ, hàn khí bức người, mà hai người đứng ở bên cạnh Tẩm Sắc đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh, tay của hai người đều không rời khỏi chuôi đao, một người là cận vệ Mạc Quật của Tẩm Sắc, một người là tướng quân biên quân Đại Lực Thác.
"Ngươi phái người mời ta đến, là đã chuẩn bị chừng năm ngàn tinh nhuệ giết ta?" Thẩm Lãnh hỏi.
Tẩm Sắc lắc đầu: "Thứ nhất không nhằm vào ngươi, nhưng nếu làm xong việc đầu tiên ta muốn làm, việc thứ hai chưa chắc đã không phải là giết ngươi."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì vẫn còn thời gian."
Hắn nhìn bốn phía: "Còn bao lâu nữa?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì còn nửa canh giờ nữa, lần này Khám La Đạo từ bên Luật Thành đến đã mang theo hai ngàn biên quân, còn có ít nhất sáu trăm lam bào."
Tẩm Sắc thở dài: "Ta tưởng ngươi sẽ đem biên quân của ngươi đến."
Quả thật nàng ta hy vọng Thẩm Lãnh mang thêm nhiều người đến, cho dù là một ngàn biên quân Ninh quốc cũng tốt. Khám La Đạo là người Hắc Vũ, người y mang đến cũng là biên quân Hắc Vũ, vậy nên cho dù bên này có năm ngàn binh lực nhưng đánh nhau thì thật sự không một ai có cách xác định thắng bại. Biên người Hắc Vũ quân đi giết biên quân Hắc Vũ? Bọn họ không muốn, cũng sẽ không khiến bọn họ cảm thấy trận chém giết này có ý nghĩa.
Mà người Ninh thì khác, đương nhiên người Ninh muốn giết chết rất nhiều biên quân Hắc Vũ, Tẩm Sắc hy vọng Thẩm Lãnh mang theo lượng lớn quân Ninh tiến vào hành cung, như vậy là có thể giao việc giết Khám La Đạo cho người Ninh làm, người của nàng ta chỉ cần nhìn là được. Mà sau khi người Ninh giết Khám La Đạo, chắc hẳn Nguyệt Lan sẽ không từ bỏ cơ hội giết chết những người Ninh này, chỉ có như thế ông ta mới có thể ăn nói với triều đình, ăn nói với Khám La Hắc Đình sắp đến.
"Ngươi hy vọng ta mang theo đại đội nhân mã đến." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Tẩm Sắc: "Thay ngươi giết Khám La Đạo, sau đó Nguyệt Lan lại dẫn viện quân tới giết sạch người của ta, như vậy thì các ngươi còn có cớ để nói là quân Ninh tiến công nơi này, sau đó Khám La Đạo chết trận, các ngươi liều mạng báo thù cho hắn..."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào đầu của mình: "Rồi lại giao cái này cho Khám La Hắc Đình, rất hoàn mỹ."
Tẩm Sắc trầm mặc.
Đại Lực Thác tiến lên một bước, soạt một tiếng, rút loan đao ra chỉ vào mũi Thẩm Lãnh: "Ngươi cho là ngươi có lựa chọn? Cho dù ngươi chỉ mười mấy người đến, kế hoạch này vẫn có thể tiếp tục chấp hành, cho ngươi sống thì ngươi sống, cho ngươi chết khi nào thì ngươi chết khi đó. Quả nhiên điện hạ không có nói sai, ngươi quá tự phụ, cho nên chỉ cần điện hạ phái người đi mời ngươi, ngươi tất sẽ đến, mà chỉ cần ngươi đến đây, tất phải chết!"
Thẩm Lãnh nhìn thanh loan đao kia: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Đại Lực Thác ngây ra: "Có ý gì?"
Thẩm Lãnh không thềm để ý, vẫn hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi sáu, làm sao?!"
Đại Lực Thác hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh.
"Hưởng thọ ba mươi sáu tuổi."
Thẩm Lãnh đột nhiên bước lên một bước, nghiêng người né tránh mũi đao của loan đao, tay túm lấy cổ tay của Đại Lực Thác bẻ lên trên. Sau một tiếng rắc vang giòn, cổ tay của Đại Lực Thác bị bẻ gãy, mũi đao của loan đao đâm thẳng vào ngực hắn ta. Thẩm Lãnh một chưởng vỗ lên chuôi đao, lúc mũi đao đâm thủng hộ tâm kính của thiết giáp phát ra tiếng ma sát cực kỳ chói tai.
Bàn tay của Thẩm Lãnh vỗ lên chuôi đao từng chút một, trong thanh âm ken két, loan đao đâm sâu vào từng tấc từng tấc.
Liên tục vỗ năm phát cũng chỉ mất một giây, mũi đao từ phía sau lưng Đại Lực Thác đi ra ngoài.
Thẩm Lãnh buông tay ra lui về sau một bước, thi thể của Đại Lực Thác ngã sấp về phía trước, hắn lui lại một bước khoảng cách vừa khéo, đầu của Đại Lực Thác vừa hay gục ngay trước mũi chân hắn.
Biên quân Hắc Vũ trong nháy mắt liền bùng nổ, tất cả cung tiễn đều nâng lên.
"Giết ta? Cấp bậc không đủ, ngay cả cấp ba cũng không đến." Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn cỗ thi thể kia, lại nhìn về phía Tẩm Sắc: "Trước giờ ta đều không tin nữ nhân xinh đẹp một chút sẽ ngu xuẩn, nhưng bộ dạng của ngươi bây giờ ngu xuẩn đến mức khiến ngươi cũng trở nên cực kỳ xấu xí."
Vẻ mặt của Tẩm Sắc gần như đều méo mó, nàng ta phát hiện gã người Ninh này hoàn toàn sẽ không làm giống như nàng ta dự đoán.
Tay Thẩm Lãnh nắm chặt chuôi đao của hắc tuyến đao, hắc tuyến đao ở phía sau lưng hắn, hắn đưa chân trái lên phía trước, chân phải lê về sau, trong vòng một giây là hắn có thể rút đao sau đó một đao chém đứt đôi người Tẩm Sắc. Về điểm này ngay cả bản thân Tẩm Sắc cũng không dám hoài nghi.
"Có phải ngươi nghĩ là có hai tên nam nhân cao lớn cường tráng đứng bên cạnh thì cái chết sẽ cách ngươi rất xa không?"
Đao của Thẩm Lãnh từ từ rời khỏi vỏ đao.
"Ngươi có thể thử xem, ngươi hạ lệnh giết ta, đánh cược một lần là mũi tên của bọn họ nhanh hay là đao của ta nhanh."
Tẩm Sắc trợn mắt nhìn Thẩm Lãnh, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Mạc Quật cất bước muốn đứng chắn trước người Tẩm Sắc, vừa nhấc chân thì hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh thình lình ra khỏi vỏ, Mạc Quật chỉ nhìn thấy một vệt sáng loáng. Đao của hắn ta vốn đã ra khỏi vỏ nhưng còn chưa kịp nâng lên, thiết giáp trước ngực hắn ta vỡ ra một lỗ hổng kêu bộp một tiếng, nếu không phải hắn ta lui về phía sau một bước, một đao kia đã mở phanh ngực hắn ta rồi.
Bốn phía có mũi tên lông vũ bay tới, mặt nạ của Thẩm Lãnh trượt xuống che đi mặt hắn. Trong một khoảnh khắc trước khi mũi tên lông vũ đến gần người hắn thì Dương Thất Bảo rút đao, đao chém, ánh sáng tóe ra. Số lượng mũi tên lông vũ bắn tới cũng không nhiều nhưng rất nhanh, thế nhưng đao của Dương Thất Bảo lại chém rớt từng mũi tên lông vũ một.
Cũng không phải tất cả cung tiễn thủ đều bắn tên, bởi vì khoảng cách giữa Thẩm Lãnh và Tẩm Sắc quá gần, những binh lính biên quân Hắc Vũ bắn tên chỉ là bởi vì phẫn nộ đến cực hạn, cho nên quên sự tồn tại của trưởng công chúa.
Thẩm Lãnh: "Ta đã cho ngươi cơ hội rồi."
Đao của hắn giơ lên lần thứ hai.
"Dừng tay!" Tẩm Sắc bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu: "Tất cả mọi người lui về phía sau, Thẩm Lãnh ngươi theo ta vào trong."
Nàng ta xoay người vào chính điện, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh chậm rãi trở lại trong vỏ đao.
Hắn cất bước đi lên bậc thềm, một khắc khi giơ tay lên đẩy mặt nạ lên, nhìn thấy Mạc Quật đang nhìn chòng chọc vào mình.
"Sát khí trong ánh mắt của ngươi còn lại một nửa, một nửa khác là khiếp đảm."
Thẩm Lãnh đi qua bên cạnh Mạc Quật, tên kia sau khi nghe được câu này Thẩm Lãnh thì giống như là bóng bay bị xì hơi, khí thế lập tức ỉu xìu, dường như ngay cả hai vai cũng thõng xuống.
"Ngươi nghĩ là ta đang ép ngươi?" Tẩm Sắc trở lại chính điện ngồi xuống: "Giết tướng quân biên quân, là tự ngươi dồn ngươi đến tuyệt lộ, năm ngàn binh sĩ biên quân ở bên ngoài tạm thời không giết ngươi chỉ là bởi vì bọn họ còn muốn tuân thủ quân lệnh, cũng đang lo lắng cho ta, một khi khoảng cách với ta xa một chút, bọn họ sẽ băm ngươi thành thịt nát."
Thẩm Lãnh: "Ồ."
Hắn đứng ở đó, Dương Thất Bảo ở bên cạnh cùng với mười mấy thân binh cũng đứng ở đó.
Tẩm Sắc: "Ngươi chỉ có thái độ này?"
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát sau đó thản nhiên nói: "Ngươi quên pha trà rồi."