Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 592 - Chương 592: Tuôn Trào

Chương 592: Tuôn trào Chương 592: Tuôn trào

Nếu như đổi lại là một tướng quân biên quân Đại Ninh già dặn thành thục thì không làm ra được chuyện mà hiện tại Thẩm Lãnh đã làm, đổi lại là một người trẻ tuổi khác cũng chưa chắc đã làm được. Người trẻ tuổi từng bị Thẩm tiên sinh nói tính cách thiên về yếu đuối, ngay cả Mạnh Trường An cũng cảm thấy hắn hơi nhát gan này, đang trưởng thành bằng một phương thức cấp tiến.

Ép buộc bản thân cấp tiến.

Mà cấp tiến không có nghĩa là không có não.

Trong cả hành cung hồ băng có khoảng hơn năm ngàn biên quân Hắc Vũ, mỗi một người đều tràn ngập thù hận đối với người Ninh, đổi lại là người khác ở trước mắt bao nhiêu người, dưới vô số tên nỏ, có thể giống như không hề cố kỵ mà giết chết tướng quân Hắc Vũ?

Thoạt nhìn Thẩm Lãnh rất xung động, nhưng hắn có chắc chắn, chắc chắn ở chỗ Tẩm Sắc để hắn đứng cách nàng ta quá gần.

Lần trước lúc rời khỏi hành cung này Thẩm Lãnh nói ta làm đến tướng quân tam phẩm là vì vận may của ta từ trước đến nay không tệ, ta có ba phần vận khí, chín mươi bảy phần còn lại là dựa vào thực lực.

"Nếu ngươi không thể giết Khám La Đạo, ngươi cũng sẽ chết."

Tẩm Sắc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng.

"Cho dù ngươi chỉ dẫn theo mười mấy người này, ngươi cũng nhất định phải giết Khám La Đạo, chỉ có hắn chết thì ta mới có thể chấp nhận những điều kiện mà ngươi nói."

Nàng ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh.

"Ta không thích nữ nhân nói dối."

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Tẩm Sắc, cúi đầu nhìn Tẩm Sắc đang ngồi ở đó, khom người, mặt của hai người gần trong gang tấc, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

"Điều ngươi nghĩ rõ ràng là ta giết Khám La Đạo và ngươi cũng muốn ta chết, hơn nữa võ nghệ của ngươi không tệ. Lúc nãy ta giết tên to con kia, tay ngươi chạm đến chuôi kiếm và còn rút kiếm, tốc độ rút kiếm của ngươi nhanh hơn hộ vệ bên cạnh ngươi rất nhiều, nhưng ngươi biết không? Ta quen một nữ hài xinh đẹp hơn ngươi gấp trăm lần, tốc độ rút kiếm của nàng cũng nhanh hơn ngươi gấp trăm lần."

Thẩm Lãnh đứng thẳng lên: "Ngươi đoán ta có tránh được kiếm của ngươi không?"

Trong vô số ngày, Trà gia dùng kiếm gỗ ra tay với Thẩm Lãnh hết lần này đến lần khác, vô số lần đánh trúng Thẩm Lãnh, trên thế giới này ngoại trừ Sở Kiếm Liên ra thì còn ai có thể nhanh hơn tốc độ xuất kiếm của Trà gia?

Trà gia xuất kiếm với Thẩm Lãnh hết lần này đến lần khác, là vì sự quan tâm của Trà gia.

Thẩm Lãnh đi đến chỗ chính vị ngồi xuống, hắc tuyến đao dựng ở bên cạnh, bởi vì mặc thiết giáp cho nên ngồi xuống cũng không phải quá thoải mái, nhưng vị trí này, Thẩm Lãnh ngồi được.

"Ta giết Khám La Đạo, người của ngươi chặn cánh cửa kia." Thẩm Lãnh giơ tay lên chỉ cửa lớn chính điện.

Tẩm Sắc trầm mặc một lát, gật đầu: "Được."

"Trưởng công chúa điện hạ bác học thấy nhiều biết rộng."

Thẩm Lãnh nhắm mắt lại: "Ngươi có biết pha trà không?"

Trên mặt Tẩm Sắc có một tia tức giận lướt qua.

"Ta không biết."

Nàng ta là trưởng công chúa của đế quốc Hắc Vũ, nàng ta làm sao lại có thể không kiêu ngạo.

"Học." Thẩm Lãnh vẫn nhắm mắt lại: "Ta hy vọng trước khi Khám La Đạo vào cửa sẽ được uống một chén trà nóng."

Tẩm Sắc thở ra một hơi: "Ngươi không thích trà của ta."

"Ta tự đem theo."

Thẩm Lãnh mở mắt ra, Dương Thất Bảo lập tức bước nhanh đến, theo lấy một lon lá trà nhỏ trong túi da hươu ra đưa cho Tẩm Sắc: "Ta nghĩ là ngươi nên nghe lời tướng quân."

Tẩm Sắc cảm giác mình sắp nổ tung.

Nhưng nàng ta đứng ở đó một lát rồi xoay người rời đi, lấy ấm nước đến, dùng lò lửa nấu nước ở ngay trên đại điện này, sau khi nước sôi lại tráng chén và ấm trà. Thẩm Lãnh lại chậm rãi nhắm mắt ra nói với nàng ta: "Trà và sự mềm mại của nữ tử mới là tuyệt phối, động tác của ngươi quá cứng ngắc."

Tẩm Sắc đứng phắt lên: "Ngươi đừng quá phận."

Thẩm Lãnh hơi tựa người ra sau: "Trước đây ngươi có từng pha trà cho người khác không?"

Tẩm Sắc trừng mắt: "Không."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì sau này pha nhiều một chút."

Tẩm Sắc há miệng nhưng lại không biết nói gì, chỉ hung hãn trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh như vậy. Nàng ta là trưởng công chúa của đế quốc Hắc Vũ, thân phận tôn quý ai không kính trọng? Nhưng bây giờ, lại phải pha trà cho một tướng quân của địch quốc.

Bên ngoài đại điện có người nhanh chân chạy vào, quỳ một gối xuống trước mặt Tẩm Sắc: "Thám báo gửi tin tức về, đại quân từ thành Cách Để đã đến cách đây ba dặm."

"Cho người thu hồi hết binh khí, triệu tập toàn bộ ba ngàn người do tướng quân Đại Lực Thác mang đến ở bốn phía chính điện, không thể lộ diện, ẩn thân sau tường vây bên trong thành."

Tẩm Sắc suy ngẫm một lát, sau đó chỉ chỉ thi thể của Đại Lực Thác ở bên ngoài đại điện: "Chuyển thi thể vào trong, lau sạch sẽ vết máu ngoài cửa điện."

Mạc Quật vội vàng gật đầu: "Thuộc hạ đi truyền lệnh ngay."

"Tháo giáp trụ của ngươi xuống."

Tẩm Sắc nhìn thoáng qua vết đao thật dài từ ngực đến bụng dưới của Mạc Quật, thiết giáp của Mạc Quật rất dày nặng, có thể thấy được một đao kia hung ác cỡ.

"Vâng." Mạc Quật đỏ mặt, vội vàng để cho thủ hạ cởi thiết giáp của mình.

Thẩm Lãnh đột nhiên hỏi một câu: "Nghĩ xong sẽ lấy một cái tên người Ninh thế nào chưa?"

Tẩm Sắc quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi cho là mình nắm chắc thắng lợi trong tay?"

"Ta vẫn luôn cho là như vậy." Thẩm Lãnh bưng chén trà lên ngửi ngửi: "Quả nhiên vẫn là mùi trà hoa lài ngửi thoải mái hơn. Nếu giữ lại hai chữ Tẩm Sắc, cộng thêm mạt hương, Mạt Hương Tẩm Sắc? Tẩm Sắc Mạt Hương? Dường như cũng rất không tồi, tên bốn chữ mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng chắc là Mạnh Trường An vẫn có thể chấp nhận, dù sao tên của một vị công chúa điện hạ khác cũng là bốn chữ."

Tẩm Sắc hơi nhướn lông mày: "Ngươi có ý gì?"

Thẩm Lãnh uống ngụm trà: "Ngươi cảm thấy Mạnh Trường An như thế nào?"

Tẩm Sắc: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

Thẩm Lãnh: "Có phải lần trước chưa nhìn rõ không?"

Tẩm Sắc: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn nữa!"

Nàng ta thật sự sắp điên rồi.

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi nhếch lên: "Sau này nhìn cho kỹ."

Bên ngoài lại có một tên thân binh nhanh chân chạy vào: "Điện hạ, đã đến bên ngoài hành cung rồi."

Thẩm Lãnh chỉ chỉ sang bên cạnh mình: "Đứng ở đây."

Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi."

Do dự một chút, cuối cùng đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh đứng.

Hành cung bên ngoài, Khám La Đạo từ trên xe ngựa xuống dưới nhìn nhìn, dường như cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, nhưng nghĩ Đại Lực Thác bị trưởng công chúa bắt giữ, tâm trạng của các binh sĩ có chút không ổn cũng không thể nói lên điều gì.

"Đi vào."

Y giơ tay lên chỉ chỉ, hai ngàn biên quân Hắc Vũ do y mang từ Luật Thành đến bắt đầu tiến vào hành cung từng đội một. Sau khi hai ngàn người này đi vào chính là sáu trăm lam bào giáp sĩ, bốn ngân bào thiên phu trưởng, hai mươi hắc bào bách phu trưởng ở lại bên cạnh y không hành động.

Tướng quân Nguyệt Lan của thành Cách Để cũng phân phó một tiếng: "Đi vào mang tướng quân Đại Lực Thác ra."

Thân binh doanh của hắn ta lập tức di động về phía trước, nhưng Khám La Đạo lại áp tay xuống: "Người của tướng quân cứ ở lại bên ngoài hành cung đi. Làm phiền tướng quân hạ một quân lệnh nữa, để cho tất cả biên quân thành Cách Để ở trong hành cung rút ra ngoài."

Sắc mặt Nguyệt Lan rõ ràng có biến đổi.

"Khám La đại nhân đây là ý gì? Không tin tưởng ta?"

"Không tin được." Khám La Đạo nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Lan: "Tướng quân còn không hạ lệnh?"

Tay của Nguyệt Lan bất giác vịn vào chuôi đao, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Một lát sau tay của Nguyệt Lan đột nhiên rời khỏi chuôi đao, giơ lên hạ lệnh: "Truyền quân lệnh của ta, mọi người rút khỏi hành cung."

Sau khi căn dặn Nguyệt Lan làm một dấu tay mời: "Khám La đại nhân, mời."

"Không vội."

Khám La Đạo vẫy vẫy tay, lập tức có hai tên hắc bào bách phu trưởng chạy ra khiêng một cái ghế nhìn rất rộng rãi thoải mái từ trên xe ngựa xuống, đặt ở một bên cửa hành cung. Khám La Đạo ngồi xuống: "Đếm cho đúng, quân đội do tướng quân Nguyệt Lan sắp xếp trong hành cung hẳn là không ít hơn hai ngàn người, tính cả ba ngàn biên quân mà vừa rồi tướng quân Đại Lực Thác mang đến, tổng cộng năm ngàn binh lực. Nhiều người như vậy, tướng quân Nguyệt Lan một người một đôi mắt tất nhiên không dễ đếm đúng, các ngươi đều nhìn chăm chú cẩn thận cho ta, đừng có thiếu người. Ngoài ra, tướng quân Nguyệt Lan, vẫn phải mời ngươi căn dặn người lúc đi ra xếp thành hàng mà đi, nếu như vậy thì sẽ dễ đếm hơn một chút."

Sắc mặt Nguyệt Lan không ngừng biến ảo, hắn ta không ngờ trước khi đi vào Khám La Đạo sẽ lại có hành động như vậy.

"Vậy thì đi làm theo mệnh lệnh của Khám La đại nhân."

Bên trong hành cung, từng đội từng đội biên quân Hắc Vũ bắt đầu rút ra ngoài. Mưu sĩ Sách Sách Đồ từ bên trong đi ra, Nguyệt Lan liếc mắt liền thấy sắc mặt Sách Sách Đồ khó coi đến cực hạn, nhưng ở trước mặt Khám La Đạo lại không tiện hỏi trực tiếp.

Sách Sách Đồ đi đến bên cạnh Nguyệt Lan, Nguyệt Lan hỏi y: "Đại Lực Thác đâu?"

"Bị điện hạ bắt giữ ở trong chính điện, chúng ta cũng không dám tùy tiện xông vào. Điện hạ tập võ từ nhỏ kiếm thuật không tầm thường, sự sống chết của tướng quân Đại Lực Thác đều ở dưới kiếm của trưởng công chúa."

Sách Sách Đồ nói xong câu này, còn không đợi Nguyệt Lan nói gì thì Khám La Đạo lại cười cười: "Ngươi nói trưởng công chúa kiếm thuật không tầm thường? Vậy thì ngươi nói sai rồi, kiếm thuật của trưởng công chúa điện hạ không chỉ không tầm thường, mà là nhất lưu."

Năm ngàn người từ trong hành cung rút ra ngoài cũng không phải chuyện trong chốc lát, sau khi tất cả mọi người đều rút ra ngoài thì trời đã hoàn toàn tối đen, trong hành cung đèn đuốc sáng trưng. Giờ này khắc này, tất cả binh lính vây quanh đại điện đều là người của Khám La Đạo, hai ngàn biên quân Luật Thành, sáu trăm lam bào giáp sĩ, vây quanh chính điện mấy vòng.

"Đại nhân, số lượng đủ rồi."

Ngân bào thiên phu trưởng Thượng Nan cúi đầu nói một câu.

"Vậy chúng ta đi vào."

Khám La Đạo đứng dậy, cất bước vào cổng lớn hành cung, đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía Nguyệt Lan: "Thế nào, tướng quân Nguyệt Lan không có ý định đi vào cùng ta?"

Nguyệt Lan hít sâu một hơi: "Tất nhiên phải đi vào cùng Khám La đại nhân."

Hắn ta vịn chuôi đao đi theo, Sách Sách Đồ và mấy chục tên thân binh ở phía sau đồng thời tiến lên.

"Một mình ông theo vào là được." Khám La Đạo thản nhiên nói: "Cũng không cần phải mang đao, tướng quân thân phận tôn quý, chẳng lẽ ta còn có thể để cho tướng quân ra tay?"

Y nhìn về phía ngân bào thiên phu trưởng Thượng Nan: "Cởi đao cho tướng quân."

Sắc mặt Nguyệt Lan tái nhợt: "Ngươi muốn tước binh khí của ta?"

"Phải." Khám La Đạo nhìn vào mắt Nguyệt Lan: "Làm gì phải hỏi thêm một lần?"

Tay cầm đao của Nguyệt Lan cũng đang khẽ run, Sách Sách Đồ giơ tay lên túm lấy cánh tay hắn ta: "Tướng quân, tháo đao đi."

Bàn tay nắm chặt cánh tay Nguyệt Lan của y cũng đang run rẩy. Giờ này khắc này tất cả đều trở nên không thể khống chế, tất cả mọi thứ trù tính trước đó đều mất đi ý nghĩa. Hành động của người Ninh Thẩm Lãnh làm cho Sách Sách Đồ phẫn nộ cũng là không thể tránh được, hành động của Khám La Đạo, y càng phẫn nộ hơn, cũng càng không làm gì được.

Mắt Nguyệt Lan dần đỏ lên, trầm mặc một lát rồi tháo đao xuống ném cho thân binh, sau đó cất bước đi về phía trước: "Bây giờ Khám La đại nhân đã hài lòng chưa?"

Khám La Đạo gật gật đầu, xoay người nhìn về phía bên trong hành cung: "Chúng ta đi thôi, đi hành lễ với trưởng công chúa điện hạ."

Bình Luận (0)
Comment